Cappuccino

Chương 122: Chương 122




Tôi đau lắm, đau cả tinh thần lẫn thế xác, vừa đánh nó vừa dùng những lời lẽ lăng mạ nhất dành cho tôi mà tôi không thể nào chối cãi được. Đôi chân tôi tật nguyền thật mà, ngay cả đến cơ hội cuối cùng là ông hai Cú cũng có giúp được tôi đâu, tôi sẽ mãi bị như thế, mãi mãi vẫn không đứng bằng đôi chân của mình được nữa. Cả người tôi hiện giờ gần như mất cảm giác, có lẽ do quá đau, cũng chẳng trách, bọn nó cứ đánh tôi như vũ bão như thế. Xung quanh tôi hiện giờ chỉ toàn những tiếng đánh đấm chát chúa và tôi chỉ biết gồng lưng chịu đựng. Cơ thể tôi bắt đầu tê dại dần, lịm đi trong cơn đau.

Nhưng khi mọi hi vọng gần như đã vụt tắt đối với tôi, một bóng người nào đó chợt lao đến, nó đánh bật những cái bóng đen từ nãy giờ đã hành hạ tôi ra khỏi nơi đó, và đứng ngông ngênh ngay trước mặt tôi:

-Hề hề, xin lỗi nhưng người này đánh thế là đủ rồi!

-Mày là thằng nào thế, sao can dự vào chuyện của tụi tao?

-Mấy người không cần biết, chỉ cần biết tơi đây thôi, không được đụng vào người này nữa!

-Tao vẫn muốn biết đấy!

Thằng Hiếu bước lên toan nắm lấy cổ áo tôi thì đã bị cái bóng đen đó vung một cước tối mặt bật sang một bên suýt té.

-Tao đã bảo rồi, không nghe hử?

-Hừm, khá đấy, đi bọn bây!

Nói rồi cả đàm kháo nhau lùi dần rồi mất hút sau con đường ngoài đầu hẻm.

Đến giờ này tôi mới thở phào mà lịm dần trong cơn đau từ từ trở lại xâm chiếm lấy cơ thể. Tôi không biết mình đã lịm đi trong bao lâu, chỉ biết rằng khi mình thức dậy đã nằm tại chiếc giường quen thuộc của mình và bên cạnh là nhỏ Nhung đang nhẹ nhàng lăn trứng lên từng vết thương trên cánh tay của tôi.

Giật mình, tôi vội bật dậy cảm thấy cả cơ thể đau ê ẩm:

-Nè nè, ông mới tỉnh nắm tý đi đã!

-Au da, bị đánh có chút sao mà đau vậy nè!

-Bầm khắp người mà bảo không sao, phục ông rồi đó! Ăn ở sao mà bị người ta đánh ghê thế!

-Ai mà biết đâu, nó ghét thì nó đánh thôi, mà ai đưa tui về thế?

-Không biết nữa, một người con trai với một người con gái!

-Hử, hai người đó thế nào?

-Người con trai thì cao ráo, nhìn đĩnh đạt lắm! Còn người con gái thì nom còn nhỏ tuổi, nhưng dễ thương xinh xắn, đặc biệt cặp mắt nó khá to!

Nghe đến đây tôi chợt giật thót mà nhớ lại hình ảnh đôi mắt nai của con bé 10A1 kia, chẳng lẽ nó đã ra tay cứu tôi sao? Đó là điều không thể, con bé ấy nhỏ con như thế thì làm sao mà đánh lại 5 thằng cơ chứ, nhưng nghĩ một hồi tôi lại nhớ đến cái bóng đen đã đứng trước mặt tôi và cái người con trai mà nhỏ Nhung đã nói, có thể đó là cùng một người và cái người đó đã cùng con bé cứu tôi khỏi tình cảnh lúc nãy. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là dự đoán của tôi thôi, vẫn chưa có căn cứ xác thực nào cả mà.

Thế rồi tôi lại nằm bệch ra giường mà thở dài ngao ngán, nó khiến nhỏ Nhung tròn mắt:

-Này, làm gì mà xuống sắc ghê thế?

-Bà Nhung này, có phải bây giờ tôi vô dụng lắm không, đi đến đâu lại trở thành gánh nặng đến đó!

-Ùi, ông khéo lo, tại ông bị thương ở chân thôi, mai mốt sẽ khỏi mà!

-Nhưng cũng đã hơn một tháng rồi, tập thì có tập, nhưng vẫn chả thấy tiến triển gì?

-Thì tại ông hồi phục chậm hơn người ta tý, không sao đâu!

-Hừm, bà không cần phải an ủi tui đâu, tui bệnh như thế nào tui biết rành hơn ai hết mà!

Nhỏ không nói gì nữa, đúng hơn là nhỏ không biết nói gì nữa nên chỉ lắc đầu rồi đứng lên gom hết mớ bông băng còn dư vào bịt:

-Tui đi về phòng mình đây, ông liệu mà dưỡng thương mai còn đi học đấy!

Dù cho nhỏ Nhung có nói thế nào, dù có an ủi đến đâu thật tình là tôi vẫn chẳng thấy khá hơn được, những lời nói của tụi thằng Tiến vẫn còn vang vọng trong đầu tôi rõ mồng một rằng tôi mãi là một thằng tật nguyền, tôi mãi mãi sẽ chẳng đi lại được và sẽ chẳng có ai ưng một thằng như tôi. Tâm trí tôi lúc này giống như đang chìm sâu xuống lòng đất vậy, càng ngày càng tăm tối, càng ngày càng lạnh lẽo.

Kể từ dạo đó, tôi ít nói hẳn, ngay cả khi Lam Ngọc chủ động bắt những câu chuyện vui mà thường ngày tôi rất thích cũng không thể nào làm tôi có hứng thú được, bọn thằng Tiến vẫn kiếm cớ để đi chơi với Lam Ngọc, còn tôi thì ngày càng cách xa nàng bởi vô vàn những lí do vô hình và cái con bé 10A1 kia càng làm tình trạng trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Cứ mỗi lần tan học tôi lại bắt gặp đâu đó cái đôi mắt nai ấy, có lúc gần có lúc xa, nhưng rõ ràng không khi nào là tôi không thấy sự xuất hiện của nó.

Lam Ngọc và nhỏ mắt nai, tưởng chừng như không có sự liên hệ gì với nhưng nếu cả hai xảy ra trong cùng một tình huống thì sẽ như thế nào, chắc ít ai có thể tưởng tượng được, nhưng tôi thì có thể. Cũng đơn giản thôi, tôi đã trực tiếp chứng kiến cảnh đấy, và cũng là nhân vật chính trong cảnh đấy thì làm sao có thể quên được.

Sự việc xảy ra trong một buổi tan học trời khá mát mẻ, thằng Toàn vẫn cõng tôi đến bãi giữ xe như thường lệ và Lam Ngọc vẫn đi cùng với chúng tôi. Nhưng mọi người biết rồi đấy, kể từ khi bị đánh đến nay tôi rất ít khi nói trừ khi có việc cần, cho nên đi song song với nàng tôi chẳng biết nói gì chỉ lẳng lặng cuối đầu đi mà thôi, nhưng rồi đắng đo thế nào, Lam Ngọc cũng mở lời:

-Phong này, làm gì mấy ngày qua phờ phạt thế, gặp chuyện gì sao?

-Không đâu, vẫn bình thường mà!

-Sao bữa hổm, cái hôm sau trung thu ấy, Phong lại bầm tím cả người vậy?

-Chỉ bị té thôi, không sao đâu!

Thế rồi nàng ngập ngừng:

-Um…bữa đó Ngọc xin lỗi, đáng lí ra Ngọc phải chở Phong về!

-Không sao đâu, ngoài ý muốn mà!

Rồi cả hai đứa lại chìm vào khoảng lặng, không nói được thêm câu nào nữa. Lòng tôi vẫn còn ngổn ngang lắm, tuy rất muốn nói chuyện cười đùa với Lam Ngọc nhưng tình cảnh hiện giờ là không thể, khó lắm.

Bọn tôi cứ đi, cho đến cầu thang dẫn xuống tầng trệt, đang định rẽ phải đi xuống thì lại gặp một đám người đang đứng ở đấy, định đi vòng qua thì bọn tôi lại bị cản trở. Đó là một người vừa lạ lại vừa quen, con bé mắt nai.

Vốn không có cảm tính với con bé ấy nên vừa gặp bọn tôi cũng không thèm chào hỏi gì, vậy mà con bé lại tiếp tục cản trở:

-Này, anh kia! Đi đâu ấy hở?

-Đi về không thấy à?

-Sao không tự đi mà để người khác cõng thế kia?

-Đó là việc của anh, con nít đi chỗ khác chơi đi!

-Việc của anh hở, hay là tại bị tật rồi, không đi được?

-Cái…

Con bé cưới khẩy nói với giọng khinh miệt làm tôi cứng họng không nói được câu nào, ấy thế nó càng lấn tới:

-Người như anh thế này chắc là lười vận động lắm nên bây giờ mới như thế nhỉ?

-Ai nói, anh cũng có luyện tập đấy, tại nó không lành thôi!

-Đối với tôi, mọi việc chỉ phụ thuộc vào kết quả, còn những thứ ngoài lề, coi như vứt!

-Mày…

Tôi ngoạt miệng định chửi con bé một tăng nhưng Lam Ngọc đã kịp chặn miệng lại, nàng tiến đến con bé chầm chậm:

-Em học lớp 10A1 phải không, Noemi? Tên có vẻ ngoại quốc nhỉ?

-Đương nhiên, việc đấy không cần phải hỏi?

-Vậy cho chị hỏi, em có quen gì với anh Phong này không?

-Vừa quen lại vừa không, thế thôi! Mà chị là ai, bạn gái của anh này à?

-Phải thì sao, mà không phải thì sao?

-Nếu không phải thì không sao, còn nếu phải, chị sẽ gặp hậu quả khó lường đấy, tốt nhất nên tránh xa anh ta ra đi!

-Thế à, chị cứ muốn tiếp cận Phong đấy, em làm được gì nào!

-Dù gì nói chuyện với thứ như chị cũng tốn hơi lắm, chị muốn làm gì thì làm!

-Nhỏ xíu mà ăn nói…

Con bé vừa nói xong đã quay đi làm Lam Ngọc hơi cáu, nàng đưa tay toan kéo vai con bé lại nhưng một bóng đen bỗng bay vào gạt phắng tay nàng ra. Lam Ngọc tuy có giật mình lúc đầu nhưng cũng bình tĩnh vung tay tát vào mặt đối phương, cái bóng đen ấy nhanh chóng lui về, vung chân giảng khoảng cách với nàng:

-À, xin lỗi bà chị nhé, cô bé này không được tùy tiện đụng vào đâu!

-Gì chứ, con nhà gia đình danh giá sao?

Lam Ngọc cười khẩy, phủi lại quần áo cho thẳng.

-À thì cũng gần như thế đấy, nhưng tốt nhất là bà chị hãy tin lời của bọn tôi đi, sẽ tốt hơn đấy!

-Hừm…

-Thôi chào tạm biệt, hẹn gặp một ngày gần đây bà chị ngực to…

Thằng Ngọc ấy lỉnh kỉnh cùng con bé xuống cầu thang rồi mất hút, chỉ còn nghe được những té cười khoái trá.

Tôi biết lúc này Lam Ngọc tức giận lắm, nàng đứng mà hai tay cứ nắm lại chắt nịt, nhưng tôi thì không khá gì hơn, máu nóng trong người tôi đã sôi sùng sục, tưởng chừng như đầu đã bóc khới đến nơi. Con bé này là ai, nó từ đâu đến, sao nó lại nhắm đến tôi mặc dù chưa quen biết chứ. Nhưng hơn ai hết trong lòng tôi lúc này lại nỗi lên một ý muốn sôi sục cần phải thực hiện cho bằng được.

Nhìn sang Lam Ngọc, tôi nghiêm giọng:

-Ngọc à, chốc nữa chở Phong đến chỗ này nhá!

-Chỗ nào thế?

-Ông Hai Cú…

Thoạt nghe mọi người sẽ nghĩ tôi điên, vì như mọi người đã biết ông Hai Cú hiện giờ chỉ là cái danh xưng kể từ vụ làm người ta điên điên dại dại lúc trước. Nhưng thực sự lúc này tôi chẳng thể nghĩ ra ai ngoài ông ấy, hai từ “tật nguyền” càng làm tôi muốn để chõ ông ta hơn. Đôi chân của tôi đã thế này rồi, dù ông ta có chữa trị thành công hay không tôi cũng vẫn thế, chi bằng thử làm liều một lần, được ăn cả ngã về không còn hơn là ngồi xe lăn suốt cả đời.

-Phong này, có thật là Phong muốn đến ông Hai Cú không?

Trên đường đi, Lam Ngọc bỗng ngập ngừng hỏi.

-Ừ, Phong quyết rồi, thà làm một điều gì đó còn hơn là phải chịu cảnh thế này!

-Phong đừng để còn bé ấy khích tướng, chuyện luyện tập vẫn có khả quan mà!

-Ngọc đừng nhắc đến con bé ấy, mỗi lần nhớ đến nó là bực, không biết từ đâu ra nữa!

-Ngọc không nghĩ nó chỉ là một con bé bình thường đâu!

-Sao, Ngọc nghĩ ra được điều gì à?

-Không, đó chỉ là dự đoán thôi, còn nhiều khúc mắt lắm!

Chỉ kịp nói đến đó, chiếc đạp điện của Lam Ngọc đã đến đầu ngõ nhà ông Hai Cú. Lần theo trí nhớ của tôi, ngôi nhà lụp xụp của ông ta dần hiện ra, nó vẫn là một túp liều rách trước hở sau.

Không kịp chần chừ, tôi gọi ngay:

-Có ông Hai Cú ở nhà không?

-Ai tìm đấy!

Ông từ trong nhà bước ra.

-Là con, thằng nhóc ngồi xe lắn tuần trước đây!

-Ta đã bảo rồi đi đi, không cứu chữa gì hết mà!

Tôi vội ra hiệu cho Lam Ngọc cõng tôi đến gần ông ấy:

-Xin ông, bây giờ con hết hi vọng thật rồi!

-Không nhớ người trước đã điên điên dại dại thế nào sao?

-Con biết nhưng bây giờ ông là hi vọng cuối cùng thôi, kể cả việc không thành công con cũng không trách ông!

-Thật sao, ngay cả khi bị điên khùng?

-Con… – có một chút ngập ngừng –…đồng ý!

-Thôi được, cõng nó vào trong đi, để ta chuẩn bị!

Theo sự chỉ dẫn của ông ta, Lam Ngọc dẫn tôi vào căn nhà lụp xụp đó mà mấy lần tới đây tôi chỉ đừng ngoài nhìn. Trong nhà được bày trí rất đơn giản, chỉ một cái giường, một cái bàn, một chiếc rương, một cái bếp lò đặt dưới đất cũng với vô số thứ được để ngổn ngang trong nhà mà khó khăn lắm, Lam Ngọc mới đặt tôi yên vị trên giường được. Tự dưng lúc này tim tôi rung lên từng cơn, lúc nãy tôi hào hứng bao nhiêu, thì giờ đây tôi lại lo sợ bấy nhiêu, ngó thấy ông Hai Cú lục gì đó trong chiếc rương lại làm tôi phát ớn.

May thay, lúc đó Lam Ngọc đã nhẹ nhàng trấn an tôi:

-Bình tĩnh đi, chỉ là châm cứu thôi có gì đâu mà sợ?

-Ừ, Phong không sợ đâu, lo tý thôi mà!

-Cố gắng lên, Ngọc…um… – đột nhiên nàng ấp úng.

-Ngọc…sao?

-…um…Ngọc luôn bên Phong mà!

Đôi má nàng bỗng ửng lên những vệt gạch cua làm tim tôi đập đã nhanh, nay lại nhanh gấp mấy lần. Nếu như trong bộ áo dài, Lam Ngọc thướt tha với những đường cong tuyệt mĩ thì trong chiếc váy đồng phục, nàng lại trở nên đẹp quyến rũ và năng động hơn rất nhiều nhất là những khi nàng mắc cỡ vì một điều gì đó.

Nhưng nhanh chóng sau, tôi phải đối mặt với sự thật rằng mình phải xa đôi tay ấm áp của Lam Ngọc để chuẩn bị cho việc châm cứu. Nàng lui về, ngồi trên chiếc ghế đẩu mà mỉm cười làm tôi cảm thấy khẩn trương vô cùng. Ít phút sau thì ông Hai Cú cũng lôi được bộ kim châm cứu từ trong chiếc rương ra đặt trên giường và chỉ xác trùng bằng một ít rượu có sẵn trong nhà. Ông bắt tôi nằm sấp xuống giường, đôi tay ông lần mò xuống vùng eo xoa xoa vài cái làm nó nóng lên rồi bất thình lình châm mũi đầu tiên làm tôi giật thót.

-Ngồi im, gãy kim thì tàn phế suốt đời đấy!

Dù sợ lắm nhưng tôi vần phải cố trấn tĩnh nắm chặt nắm đấm mà chịu đựng những lần châm cứu của ông.

Nói thì có vẻ kinh khủng thế thôi, nhưng thực ra những cây kim đó còn bé hơn kim may, châm vào làm tôi nhói lên một chút thôi chứ không đến nỗi đau quằn quại như tôi đã thể hiện lúc nãy. Cho nên sau một lúc tôi từ từ thả lỏng để yên cho ông châm từng cây kim vào eo tôi mà lòng không khỏi lo lắng về kết quả.

Thấy tôi có vẻ khẩn trương, ông nở nụ cười hiền hòa, xua tan đi những định kiến lúc trước của tôi về ông:

-Lúc trước ta cũng mát tay lắm, châm cứu đâu hết đó! Nhưng không biết cái thằng bị động kinh ấy nó sợ hay thế nào mà vừa châm cây kim đầu tiên nó đã lồng lên chạy khắp nơi, từ đó người ta mới nói ta là lang băm đấy!

-Thế gia đình người đó có làm gì ông không?

-Có chứ, gia đình đó bắt ta phải bồi thường thiệt hại cho con của họ, đó là lí do ta phải tàn tạ đến thế này đây!

Tôi không nói, đúng hơn là chẳng biết nói gì nên chỉ lẳng lặng quay mặt lên tiếp tục thả lỏng người để ông châm những cây kim cuối cùng.

Đến một lúc sau, ông đứng dậy vươn vai cười xòa:

-Hà, xong rồi đấy!

-Thành công rồi hả ông?

-Vẫn chưa, phải đợi một lúc đã! Bây giờ ta đi ăn tý lấy sức đây, hai đứa nói chuyện với nhau đi!

Nói rồi ông lỉnh kỉnh bỏ ra ngoài, để lại tôi một mình với Lam ngọc trong căn nhà tồi tàn mà tôi đã dần quen mắt này.

Nàng ngập ngừng một lúc rồi cũng từ từ bước đến ngồi cạnh tôi dò hỏi:

-Phong cảm thấy thế nào rồi, có đau gì không?

-Không, vẫn bình thường, Ngọc đừng lo, hề hề!

-Hừm, lúc nào cũng cười được, thiệt tình!

-Không sao thật mà! Cảm ơn Ngọc nha!

-Ơ, sao lại cảm ơn Ngọc, Ngọc có giúp Phong chuyện gì đâu!

-Sao lại không, Ngọc đã giúp cho tinh thần Phong phấn chấn hơn còn gì! Nếu như lúc nãy Không có Ngọc thật chắc Phong không dám nằm lên chiếc giường ấy đâu!

-Nói quá rồi!

Nàng lắc đầu cười khì nhưng đôi má hồng rung rinh đã phản ánh tất cả.

-Mà Ngọc này, việc lúc nãy Ngọc dự đoán là gì, về con bé ấy!

-Về Noemi à?

-Sao Ngọc biết tên nó!

-Ngọc chỉ hỏi vài người quen thôi! Nó tên là Noemi, chắc là người lai!

-Chà, lai mà sao nói tiếng Việt sỏi thế nhỉ, cứ như bản địa!

-Ngọc cũng không biết nhưng theo Ngọc đoán chắc nó có quen biết với Phong đấy!

-Ơ, Phong không biết nó thật mà!

-Ừ, Ngọc đang băn khoăn điều đó nên không thể đưa ra kết luận chính xác được!

Quả thật là những thông tin xung quanh con bé mắt nai này còn quá mập mờ, cả cái thằng đi theo nó nữa, nôm võ vẽ cũng tốt lắm. Có đôi khi tôi liên hệ hai đứa đó với hai người đã cứu tôi trong đêm trung thu lúc trước, nhưng do chẳng tìm được mối liên quan nào chắc chắn nên tôi dần bỏ qua cái ý nghĩ đó và kéo dài cho đến hôm nay, thật là chẳng hiểu được!

Ngồi một hồi, ông Hai Cú cũng trở lại. Ông nhìn chỗ châm cứu một hồi rồi gật gù tỏ vẻ hài lòng:

-Chắc cũng đã được rồi đấy!

-Được gì, thành công rồi à ông?

-Vẫn chưa? Ta chỉ nói đến lúc rút kim thôi!

-Sặc!

Rồi ông xoắn tay áo lên, rút từng cây kim trên người tôi ra. Rút đến đâu, tôi thấy nhói đến đó nhưng vẫn có thể chịu được. Đến khi rút cây kim cuối cùng, tôi mới dò hỏi:

-Đã thành công chưa ông?

-Chưa, còn thiếu một chút, rán chịu nhé!

-Hở…

Tôi chưa kịp hiểu gì, ông đã đánh vào eo của tôi một cú mạnh khủng khiếp khiến tôi đau nhói la toáng lên. Nó đau đến cả người tôi như rụng rời, tê liệt từng bộ phận, vùng eo của tôi như vỡ ra, giật liên hồi từng cơn. Không lâu sau đó, tôi lịm dần, ngất đi trong cơn đau tê tái…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.