Cappuccino

Chương 128: Chương 128




Cả tôi lẫn thằng Bảo lúc này đều đứng chết trân ra mà nhìn con bé. Sắc mặt của nó tuy có phần luống cuống khi lần đầu cầm tay tôi nhưng nhanh chóng sau đó nó liền trở lại bình thường mà giương mắt nhìn thằng Bảo lúc này đang méo dần đều:

-Bảo tin chưa, là tự Bảo muốn biết đấy nhé!

-Nhưng đó là người mà chị La…

-Không có chị em gì ở đây cả, Bảo biết rồi thì đi về trước dùm đi!

-Nhưng…

-Chính Bảo đã nói như thế mà, giờ muốn nuốt lời sao?

-Thì…được, Bảo sẽ về, Mi làm thế thì liệu mà nói với chị ta, Bảo không nói giúp đâu nhé!

-Bảo cứ về, Mi sẽ giải quyết mọi chuyện!

Sắc mặt con bé cứ dửng dưng lạnh lùng làm thằng Bảo chẳng biết làm gì ngoài lủi thủi dẫn xe ra về không quên lườm tôi với ánh mắt cực kì đáng sợ.

Sau khi mọi chuyện đã trôi qua êm xui, con bé mới ngồi vào băng ghế đá thở dài một hơi bực bội. Tôi chẳng biết làm gì hơn là đứng tồng ngông nhìn con bé lấy điện thoại bấm bấm cái gì đó như đang nhắn tin vậy.

Bất chợt con bé ngước lên trừng mắt nhìn tôi:

-Sao anh còn ở đây, hết bổn phận thì về đi chứ!

-Ớ, sao lại hết bổn phận, chính em đã lôi anh vào việc này mà!

-Thích thế đấy, biết lịch sự thì về đi!

-Anh không thích đấy, hôm nay anh phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện mới về!

-Sao trên đời lại có một người kì hoặc như anh chứ, sao cứ thích xen vào chuyện của người khắc vậy?

-Nó liên quan đến anh thì anh có quyền biết chứ!

Nghe tôi nói con bé lại thở dài một hơi nữa trước khi đứng lên tiến về phía cổng nhà thờ:

-Chở tôi về đi, tôi sẽ kể cho anh nghe!

Mừng như bắt được vàng, tôi vội vắt chiếc xe cà tàn của mình chở con bé ngay tức khắc. Đây là lần đầy tiên tôi được tiếp xúc với gần đến thế, chở con bé đằng sau hẳn hòi luôn chứ ít. Đây cũng là lí do vì sao trên đường đi có mấy thằng choai choai cứ nhìn tôi mãi, nôm tụi nó chắc ganh tị dữ lắm, con bé xinh đến thế kia mà, lại có nét lai ngoại ai mà chả thích. Nhưng đó cũng là lí do tôi thắc mắc bấy lâu nay về con bé, thế cho nên, nhân lúc quẹo vào khúc cua vắng, tôi quay sang hỏi ngay:

-Này, thực sự em có mối quan hệ gì với Lanna vậy?

-Sao, tới giờ anh còn hỏi câu này à? Cứ tưởng anh biết lâu rồi chứ!

-Thì chỉ mường tưởng ra được vấn đề thôi!

-Đến chịu, thật chẳng nhìn ra được cái nét lôi cuồn nào từ anh cả?

Con bé lắc đầu thở dài như dè bỉu óc tư duy của tôi.

-Thì sao em cứ kể ra đi, uầy!

-Thôi được rồi, anh nghe kĩ đây! Tôi là Noemi Dương, em gái ruột của Lanna Dương, biết chưa?

Tin sốc từ con bé nhanh chóng sọc thẳng vào tai tôi giật thót khiến tôi loạng choạng vội dừng xe vào lề suýt ngã kéo theo con bé cau mày theo.

-Này, lái xe gì kì cục vậy?

-Em…là…em gái…Lanna?

-Đúng chính xác hơn là Dương Ngọc Lan mà anh biết đấy?

-Nhưng sao…lúc trước…

-Lúc trước không thấy tôi ở trong nhà chứ gì?

-Phải phải, sao thế?

-Ừm, tôi mới về từ hồi hè năm nay thôi chẳng trách sao anh không biết?

Giữa lúc đó, trong đầu tôi bỗng lóe lên những sự kiện đã từng xảy ra trước đây từ bức thư Ngọc Lan gửi cho tôi cho đến ngày con bé gặp tôi đến giờ. Tất cả tưởng chừng như hai việc hoàn toàn khác nhau nhưng nếu suy nghĩ thật kĩ mới có thể ngợ ra được.

Ngay lập tức, tôi nhìn con bé lắp bắp:

-Người giám sát…đây sao?

-Bingo…coi như đầu óc còn dùng được đấy!

-Té ra những gì mà em và thằng nhóc kia làm là muốn giám sát anh sao?

-Bộ tưởng bọn tôi muốn giám sát một tên dở hơi như anh sao, cũng vì chị Lan cả thôi!

-À vậy Ngọc Lan sao rồi, vẫn khỏe mạnh chứ?

-Hừm, để tránh tình trạng anh bị phân tâm, chị đã dặn tôi không được nói gì, nên thứ lỗi nhé!

-Một xíu cũng không được sao?

-Không là không?

-Uầy, đành vậy!

-Đành vậy là thế nào, sao không đạp tiếp đi, ở ngoài đây không khí ô nhiễm tôi không chịu được đâu!

-Rồi rồi, về ngay đây

Thế là tôi lại đưa con bé trên con đường cũ về nhà của nó, một con đường đã đi rất nhiều lần với một cô gái mắt xanh trước đây. Có nhiều lúc tôi tự hỏi đây có thật là hai chị em không khi cô em lại mang một nét thuần Việt khác hoàn toàn với hình ảnh Tây phương thanh tao của cô chị. Vả lại tính cách của hai người cũng trái ngược nhau thấy rõ, một người thì vui vẻ, năng động, nghịch ngợm còn một người thì kiêu kì, lạnh lùng và cực kì sắc sảo nếu như không được nghe con bé nói, chắc không đời nào tôi có thể đoán ra đây là chị em được, và buổi chiều hôm

đó tôi đã quên luôn việc hỏi con bé về chuyện của thằng Bảo.

Mấy bữa sau tôi lại đến câu lạc bộ để học võ, may mắn thế nào tôi lại không cần phải mua võ phục như mấy võ sinh khác vì được Lam Ngọc tặng cho một bộ bảo là của người quen không dùng nữa, thế cho nên tôi hiên ngang mặc bộ võ phục trắng tinh đi vào lớp như bao võ sinh khác mà không cần phải ái ngại như hồi còn mặc quần thể dục như buổi đầu.

Còn về Lam Ngọc, nàng dường như đã dịu lại bớt, không còn hằn hộc nhiều nữa, có đôi lúc khi đang tập đứng tấn muốn rệu cả chân, tôi lại thoáng thấy nàng cười khẽ, dù đó chỉ là một nụ cười nhưng đã khiến tôi phấn chấn hơn rất nhiều dẫu có luyện tập cực khổ đến đâu. Tuy nhiên tôi cũng phải thừa nhận rằng những bài tập của karate khá là cực khổ đối với một cơ thể đã gần trưởng thành của tôi, nhất là bài tập xoạc chân. Cứ nghĩ đến hai chân phải xoạc ra thành một đường thẳng thôi là tôi đã suýt xoa cong ngón giò rồi huống chi phải tập xoạc thật thì có nước tự tử.

Ấy thế mà Lam Ngọc chẳng chịu buôn tha, nàng cứ bắt tôi phải tập xoạc cho bằng được có lúc đang bè hai chân ra nàng lại dùng chân đè nhẹ xuống làm tôi đau muốn tóe nước mắt. Nhưng nhờ thế tôi lại có thời gian cho Lam Ngọc ngày một nhiều hơn không chỉ ở lớp võ mà còn cả trên lớp. Có những hôm chỉ bài xong, nàng vẫn chủ động trò chuyện với tôi thêm một lúc, dù ít nhưng như thế cũng đủ làm tôi thấy tự tin hơn để dốc lòng nói ra một lời xin lỗi đúng nghĩa chân thành như trước đây tôi đã được chỉ dạy.

Nhưng nếu nói xin lỗi suông không thì chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo, vả lại tôi với nàng cũng không có không gian riêng để nói được thế cho nên cần phải có dịp nào đó để tôi có thể mời nàng đến một nơi có không gian riêng giải thích những lỗi lầm của mình trong thời gian vừa qua, đó chính là lí do tôi chọn dịp noel năm nay.

Trôi qua kì thi học kì một không kém phần vất vả, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch xin lỗi của mình. Trong lúc thằng Toàn lại chiêu mộ hội FA vui tính của mình để tổ chức đêm liên hoan noel như năm trước, tôi lại mở lời gượng gạo với Lam Ngọc

-À Ngọc ơi, hỏi này xíu được không?

-Sao, bài lúc này có chỗ nào không hiểu à?

-Không phải, chỉ là Phong muốn hỏi…noel năm nay…

-Thế nào, muốn vào hội của Toàn à, mình đăng kí dùm cho!

-Không phải, noel năm nay…Ngọc có rảnh không?

-Có, năm nào chả rảnh! Mà chi thế?

-Vậy tối hôm đó Ngọc…đi cùng Phong được không, Phong có chuyện muốn nói!

-Có chuyện à, sao không nói luôn ở đây?

-Không được, tới lúc đó nói mới phù hợp!

-Lại còn như thế nữa sao, thôi được dù gì bữa đó Ngọc cũng rảnh, đi môt lát chắc cũng không sao!

-Vậy Ngọc chịu đi rồi hen?

-Tạm thời là như vậy, tới đó tính tiếp!

-Ừ…ừm, vậy nghen!

Tôi giả bộ làm mặt tội nghiệp trong khi trong bụng lại tuôn trào một cảm xúc thật là lâng lâng đến khó tả, nó khiến cả người tôi cứ chốn rộn cả lên, chẳng ngồi một chỗ được.

Sau khi nói chuyện với Lam Ngọc xong tôi vọt thẳng luôn ra ngoài với tâm trạng cực kì phơi phới, cảm giác như cả người tôi muốn nổ tung vậy, vui sướng không thể tả, cuối cùng thì nàng cũng đồng ý đi riêng với tôi rồi mà.

Đang thuận đường vừa định chạy xuống can tin mua thứ gì đó lót dạ thì tôi lại bắt gặp một ánh mắt quen thuộc đang hướng lên, ánh mắt nai, nó đi cùng với một ánh mắt khác đang trừng ầm ầm như xung trận.

Ngay lập tức đôi mắt đó chạy ngay đến tôi:

-Này Bảo, tới đây được rồi, Mi muốn đi riêng với anh Phong!

-Cái…

-Có Phong bảo vệ Mi rồi, không làm phiền bảo nữa đâu, Bảo về lớp điều động mọi người dò bài cho tiết sau dùm Mi đi!

-Được thôi…– nó trừng mắt lườm làm tôi hơi giật mình –…liệu hồn đấy!

Nói rồi nó bỏ đi một mạch không nói thêm câu nào nữa.

Sau khi thằng Bảo bỏ đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà quay sang con bé Noemi gắt gỏng:

-Này, sao cứ tự ý như thế hả, có biết cảm nghĩ của anh không?

-Biết gì chứ, nhờ tý xíu thôi, vả lại đừng có gắt thẳng vào mặt tôi, bất lịch sự lắm!

-Hừ, thôi sao cũng được, cứ mà ở đây chơi đi nhá, anh vào lớp đây!

-Này, anh không được phép lơ tôi như thế!

-Cứ đi đấy, làm gì nhau nào!

-Có chuyện gì mà ồn ào thế Phong?

Vừa quay đi, Lam Ngọc đã đứng sừng sững ở đằng sau làm tôi hú vía suýt bật ngửa, may sao tôi vẫn còn giữ bình tĩnh để ứng phó:

-À thì chỉ là tình cờ gặp con bé thôi!

-Có thật không?

-Thật mà hề hề!

-Ừm, Ngọc đi xuống can tin mua ít đồ, Phong có muốn mua gì không Ngọc mua hộ cho!

-Không đâu, Ngọc cứ đi đi!

-Ừm, coi dò bài môn sau đấy!

Đợi nàng khuất sau mấy bậc cầu thang dẫn xuống tầng trệt, tôi lại quay sang con bé:

-Thấy rắc rối chưa, sau này em tự lo đi, anh không giúp được gì đâu!

-Sao chứ, chuyện đã ra đến mữc này mà bảo không giúp được gì à?

-Chứ anh có thể giúp gì?

-Đương nhiên là tiếp tục đóng kịch với tôi cho tròn vai, tên Bảo vẫn chưa tin hoàn toàn đâu!

-Ơ, cớ gì anh phải đóng kịch với em chứ, chuyện này bất đắc dĩ anh mới giúp thôi, không thì còn lâu nhá!

-Anh đang sợ à? Hay là đang hẹn hò với chị Ngọc kia?

-Sao…em lại hỏi thế?

-Tôi thừa biết mà, nhìn cung cách của hai người thì biết ngay, nhưng Phong này, chắc anh đã quên chị Lan rồi nhỉ?

-Ơ, sao em lại hỏi thế?

-Nếu anh thực sự yêu chị Lan thì chắc chắn sẽ không thấy sợ khi tôi đề nghị như thế đâu! Đây vừa là cách giúp anh tránh khỏi bị các cô gái khác vừa giúp tôi thoát khỏi sự đeo bám của Bảo, cả hai cùng có lợi đấy thôi!

-Làm gì có chứ, người anh thích vẫn là Ngọc Lan mà! Chỉ tại cách này…hay để anh suy nghĩ lại nhé!

-Thôi được, anh cứ từ từ suy nghĩ tôi không ép buộc đâu, yêu ai thì tùy anh, chỉ cần sau này đừng có hối hận là được… – đoạn rồi con bé lại quay đầu lại – à mà dù gì tôi cũng chẳng muốn có một ông anh rễ vô dụng như anh đâu, tốt nhất đừng có để chị Lan của tôi phải đau khổ nữa!

Con bé bước đi, khuất sau dãy cầu thang dẫn lên tầng 2 nhưng giọng nói của nó vẫn vang vọng trong đầu đâu tôi từng hồi tê tái. Bấy lâu nay tôi đã làm khổ Ngọc Lan thôi sao? Có thật là như thế không? Nhưng tôi không thể nào để mặc Lam Ngọc như thế được, căn bệnh của nàng là do tôi gây ra mà, tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ, càng nghĩ tôi lại càng đau đầu, nhức nhói không thể tả. Noel bây giờ đối với tôi như một thứ giờ đó ghê sợ lắm, Noel của những hoài niệm, Noel của những suy tư, Noel của những muộn phiền.

Nhưng dẫu sao đi nữa thời gian vẫn cứ trôi, noel vẫn đến. Chẳng mấy chốc không khí se lạnh của mùa noel đã tràn ngập khắp phố phường, ngõ hẻm. Những con đường đột nhiên đông đúc hẳn, đâu đâu cũng toàn xe là xe chật cứng. Nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp đó, tôi lại nhớ đến Ngọc Lan, những kỉ niệm vui vẻ với nàng một năm trước như vẫn còn hiện rõ như ngày hôm qua, nó dạt dào khiến cho trái tim tôi rung lên từng cơn bồi hồi, xao xuyến. Rồi tôi lại nhớ đến những lời nói của con bé Noemi, nó làm tim tôi cảm thấy nhói lạ, không phải chỉ vì những câu từ móc khóe mà là vì tình cảm tôi dành cho Ngọc Lan, liệu rằng tôi có thật sự thích nàng thật không hay chỉ là cảm giác nảy sinh khi thấy một cô gái đẹp?

Chỉ kịp suy nghĩ đến đó, điện thoại tôi bỗng nhận được một tin nhắn với số điện thoại lạ hoắc. Bất chấp có là ai, tôi cũng vội mở ra xem nội dung:

-[Này, tôi đang gặp rắc rối với tên Bảo, qua đây giúp tôi với!]

-[Ai thế, là Noemi à?]

-[Là tôi chứ ai, chắc anh thắc mắc vì sao tôi lại biết số của ảnh phải không, cứ qua đây đi, hay là muốn đi chơi với Lam Ngọc?]

Đọc xong dòng tin nhắn, trái tim tôi lại quặng lên từng hồi. Vốn hôm nay chính là ngày tôi hẹn riêng Lam Ngọc để xin lỗi nàng, ngay vào lúc này con bé lại nhắn đến cần giúp đỡ. Nếu như nó chỉ là một cô bé bình thường thì tôi đã không ngần ngại gạt phắng đi ngay, nhưng đằng này nó lại là cô em của Ngọc Lan, cũng chính là người khiến tôi đau đầu suốt mấy tháng qua. Mà có lẽ nếu bữa đó tôi không nghe những lời nói của con bé thì giờ đây đã khác.

“…dù gì tôi cũng chẳng muốn có một ông anh rễ vô dụng như anh đâu, tốt nhất đừng có để chị Lan của tôi phải đau khổ nữa!”

Cứ mỗi lần tôi nghĩ đến con bé, những câu từ đó lại vang lên rành rọt như kề sát vào tai. Nó làm cả người tôi như chìm sâu vào trong hố sâu của sự tội lỗi và dày vò. Nhưng nó nói đúng, bấy lâu nay tôi đã làm Ngọc Lan đau khỗ rất nhiều, ấy thế mà trước mặt tôi nàng vẫn luôn tươi cười như chưa hề xảy ra chuyện gì cả, nhất là trong lần bị thằng Nghĩa đánh thuốc mê lẫn cả bị bọn nó uy hiếp ở Đồng bò tôi đều để nàng phải lâm vào cảnh hiểm. Vậy mà giờ đây tôi lại dửng dưng như không có chuyện gì được sao? Nhưng còn Lam Ngọc, tôi cũng phải có trách nghiệm với căn bệnh của nàng chứ, chính tôi là người gây ra nó mà. Không, Ngọc Lan cũng đang bị bệnh, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng tôi không thể khiến nàng phải lo lắng vì mình được, thôi thì tạm thời gát lại chuyện chữa trị cho Lam Ngọc vậy.

Ngay tức tốc, tôi liền vớ ngay chiếc điện thoại bấm số gọi cho nàng:

-[Ngọc đây, Phong đến chưa?]

-[À Ngọc này…]

-[Sao, có chuyện gì à?]

-[Hôm nay Phong đột nhiên mắc công chuyện, chắc không đi được rồi, Phong xin lỗi!]

-[Có vậy thôi à, tưởng chuyện gì…chứ]

-[Sao thế Ngọc, sao tự nhiên giọng lại run lên vậy?]

-[Không có gì đâu, do trời lạnh đấy, thôi Phong đi làm công chuyện đi, Ngọc cũng đi luyện võ đây, vậy nhé!]

Nói rồi nàng cúp máy cái rụp chẳng để tôi kịp nói gì nữa, cảm giác cứ trống trãi đến lạ thường.

Tôi lại vừa làm một việc có lỗi với nàng nữa rồi, dù không muốn chút nào nhưng đây là cách duy nhất để chứng tỏ người tôi thích thật sự là Ngọc Lan. Tôi không phải là không có cảm tình gì với Lam Ngọc nhưng cảm giác đó khác với Ngọc Lan rất nhiều, nó không cho tôi cảm giác lâng lâng cực kì như khi ở bên nàng. Cho nên đây là quyết định cuối cùng của tôi, dù rằng có lỗi với Lam Ngọc nhưng căn bệnh của nàng chưa đến mức nguy hiểm như Ngọc Lan, tôi chắc chắn sẽ giúp nàng khỏi bệnh nhưng không phải là lúc này…

Tôi chạy đến nhà Ngọc Lan trong không khí tấp nập người và xe của lễ Noel năm nay. Vừa nhấn chuông cổng đã thấy con bé đùng đùng chạy ra với bộ mặt cực kì cáu gắt chừng như sắp nổi đóa đến nơi, theo sau đó là thằng nhóc Bảo mặt cũng hằn hằn sát khí không kém:

-Sao giờ anh mới tới, chậm trễ thật!

-Thì tại kẹt xe mà, rán lắm mới lết được tới đây đó!

-Thôi không sao chuyện đó không quan trọng – rồi con bé lại quay sang thằng Bảo – đấy, Mi có người đi chơi Noel cùng rồi, không cần phải làm phiền Bảo đâu!

-Nhưng…

-Nhưng gì chứ, chẳng phải nhiều cô trong lớp cũng thích Bảo sao, cứ chọn đại một cô mà đi chơi cùng, thôi Mi đi nhé, giáng sinh vui vẻ!

Nói rồi còn bé giục tôi dẫn xe ra ngoài cổng vọt đi ngay, để lại thằng Bảo cứ trừng mắt dõi theo với sát khí đằng đằng.

Noel năm nay cũng giống Noel năm trước, ngoài nhà thờ ra chẳng có nơi nào là thu hút đông người hơn nữa, nhất là nhà thờ Đức bà mỗi dịp noel từng dòng người ại kéo đến nườm nượp chật kín cả một khu lớn. Đương nhiên cũng giống như chị mình, con bé chẳng bao giờ thích những nơi đông người như thế, vậy nên tôi đành chở con bé ra khu Cầu Ánh Sao để thưởng thức cảnh vật vì nơi này vào những dịp lễ tết cũng không quá đông người, rất thích hợp với những ai ưa thích sự yên tĩnh. Ấy thế mà chúng tôi vẫn gặp rắc rối vì những người hiếu kì xung quanh cứ nhìn con bé mà trầm trồ to nhỏ, nhất là mấy thằng loắc choắt chừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, cũng chả trách được con bé mang nét lai xinh xắn thế kia, hôm nay lại mặc thêm chiếc đầm xòe nhìn vừa kín đáo lại vừa dễ thương làm hóa đá cả khối thằng ấy chứ.

Cùng ngồi với con bé ở một băng ghế đá gần bờ hồ, chẳng hiểu sao con bé cứ từ chối ngoày ngoạy hộp bò viên mới mua làm tôi phải ngốn hết muốn trợn cả mắt, đã thế nó còn bắt tôi phải ngồi sít ra xa làm như sợ bị tôi lây bệnh vậy. Nhưng nhìn con bé cứ cau mày, khoanh tay nhìn về phía bờ hồ, tôi lại chẳng nói được gì, đành lẳng lặng gát tay sau gáy nhìn ngắm cảnh vật giết thời gian.

Chừng một lúc lâu sau, con bé vẫn im lìm, tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt nửa muốn bắt chuyện nửa muốn không, nhưng cuối cùng tôi cũng quay sang hỏi nhỏ:

-Này, định ngồi đến chừng nào vậy?

-Đến giờ về thì thôi!

-Sặc! Thế chán chết!

-Nếu ngồi lâu mà chết thì tôi đã chết từ lâu rồi không đến phiên anh đâu!

-Èo, mà Noemi này, kể cho anh nghe về chuyện của em với thằng nhóc Bảo đi!

-Cớ gì tôi phải kể cho anh chứ?

-Thì nó liên quan đến anh mà, vả lại bữa trước em cũng hứa sẽ kể cho anh rồi còn gì?

-Thôi được rồi, yên lặng mà nghe đây! Bảo là con trai của bạn thân mẹ tôi đấy, tôi bảo và cả chị Lan đã chơi chung với nhau từ nhỏ nên rất thân thiết.

-Thế thằng đó theo em sang đây luôn à?

-Nói theo thì cũng không đúng, đây là một truyền thống của gia đình thôi!

-Truyền thống hả, là sao?

-Do họ nội đa số ở Việt Nam nên cả hai bên đã thỏa thuận con cái khi học hết cấp 2 phải về Việt nam tiếp tục học để tránh bị mất gốc, còn Bảo thì chỉ chuyển theo yêu cầu của ba mẹ bên đó thôi, còn lí do thì tôi không biết!

-Truyền thống à, gì kì thế nhỉ, học bên đó phải tốt hơn chứ?

-Anh là người ngoài không biết bên nội tôi thế nào đâu, đừng nói bậy bạ!

-À rồi, vậy thằng Bảo đó nó thích em từ lúc nào thế?

-Cũng mới đây thôi, kể từ khi gặp anh đấy, suốt ngày cứ đeo bám nói những tri kỉ này, tri kỉ nọ, thật ấu trĩ.

-Sao em không nói cho nó biết, cần gì phải dùng cách lản tránh này chứ?

-Nếu nói miệng mà giải quyết được mọi chuyện thì tôi đã không nhờ tới anh rồi, động não chút đi!

-Ừm, ra vậy…

-Thế nào, anh đồng ý thỏa thuận chứ, tôi có lợi và anh cũng có lợi!

-Việc này…

-Như tôi đã nói, đây là trên tinh thần tự nguyện, không ép buộc, không cưỡng chế. Có đồng ý hay không thì tùy vào mức độ tình cảm anh dành cho chị tôi thế nào thôi!

Từng câu nói của con bé lại chui thẳng vào trái tim tôi làm nó nhộn lên từng hồi rạo rực. Tôi nhìn những dòng người nô đùa xung quanh, rồi lại nhìn lên bầu trời đen kịt đầy sao, cuối cùng quay trở lại nhìn con bé giờ này vẫn thản nhiên cười nhoẻn mà không hề biết rằng cái thằng con trai ngồi cạnh nó đang khó xử đến nhường nào.

Hít một hơi thật sâu, tôi khẩn khoảng hỏi con bé:

-Có thật là Ngọc Lan nhờ em làm thế không?

-Thật, anh không tin thì thôi!

-Vậy…anh đồng ý…thỏa thuận!

-Tốt lắm, từ nay anh sẽ là bạn trai của tôi, nhớ đấy!

Thứ 2, ngày 1 tháng 8.

Trở về Pháp được gần 2 tháng, mọi thứ tạm thời đã trở về ổn định. Còn nhớ hồi đầu trở về đây, mọi thứ cứ như một nơi xa lạ nào đó vậy, có lẽ vì mình là người hòa nhập kém hoặc cũng có lẽ tôi đã xem Việt Nam như quê hương thân thuộc của mình mất rồi.

3 tháng ở đây cũng là ngần ấy thời gian tôi phải ra vào bệnh viện để theo dõi căn bệnh đáng ghét của mình. Vì nó mà mình phải lao đao đủ chuyện từ học hành cho đến sinh hoạt và nhất là phải cách xa người con trai mà tôi yêu nhất. Cảm giác chia xa đó khó tả lắm, nó cứ rạo rực, bồi hồi một nỗi gì đó trong tim. Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần căn bệnh của tôi được chữa khỏi, tôi sẽ lại nhanh chóng được gặp cậu ấy thôi mà, ừ thì cứ cho là như thế đi nhưng chắc cũng lâu lắm, bệnh nặng thật, mắt mình càng ngày càng mờ rồi.

Hôm nay cũng chính là ngày cô em xinh xắn của mình về nước nối tiếp truyền thống của nhà nội đặt ra, thú thật thì mình thấy ở đâu cũng vậy, đều là quê hương cả mà nhưng thôi, mình tôn trọng bên nội nên chẳng dám cãi lệnh làm gì, nếu không người đầu tiên giảng đạo cho mình không ai khác lại là cái cái cô cụ non kia nữa. Nó sống từ nhỏ ở bên nội nên tính cách khó đến từng li từng tý, ngày nào mình cũng phải nhường nhìn nó hết, mệt lắm cơ. Nhưng sau hôm nay thì tôi chẳng còn được gặp mặt nó nữa, nó sẽ lên đường sang nơi quê hương tươi đẹp đó như mình đã từng một năm trước đây.

-Chị hai, em đã dặn rồi, đừng có đi lung tung trong phòng bệnh cơ mà!

Vừa mới đến thăm, con bé đã xòa vào mặt tôi một câu lạnh lùng.

-Thì ngồi lâu cũng chán, đi lòng vòng cho đỡ buồn ấy mà!

-Thật là, biết chừng nào chị mới tập được thói quen biết vâng lời đây, tối nay em đi rồi, chẳng còn ai quản thúc chị nữa đâu!

-Trời ạ, em yên tâm, chị lớn rồi mà, có gì phải lo đâu! Phải không Bảo!

Tôi hướng mắt về phía nhóc Bảo, cậu nhóc hàng xóm với nhà ngoại tôi, nó cũng được gia đình gửi gắm theo bé Mi về nước.

-À, hì em cũng nghĩ thế!

-Thế sao mà thế, bác sĩ dặn sao là phải nghe vậy, chị nhớ chưa?

-À rồi rồi, nhớ mà!

-Hừm, mắt của chị sao rồi, có tiến triển gì không?

-Cũng không khá hơn là bao, chắc phải ở lại đây cho đến khi nào có người hiến giác mạc rồi!

-Ừm, mong là có người tốt hiến cho chị!

-Mà Mi này, tối nay em về Việt Nam rồi, chị có một vài điều muốn nói riêng với em!

Vừa nghe, nó liền hất mắt sang nhóc Bảo giờ này mặt mũi cứ ngây ra nhưng dù thế nhóc vẫn biết được việc mình cần làm là phải ra ngoài và trả lại không gian riêng tư cho hai chị em tôi bàn chuyện:

-Sao, chị cần em giúp gì?

-Ừ thì việc có liên quan đến cậu bạn của chị ở bên đó ấy mà!

-Cái cậu mặt ngố mà chị cho em xem hình ấy hả? Thế nào nữa?

-Ừ chị chỉ lo cậu ta bên đó không biết ra sao rồi, em trông chừng cậu ta giúp chị nhé!

-Gì thế kia, anh ta là con nít hay sao mà chị phải trông chừng?

-Không phải, trông chừng là chỉ để xem cậu ấy làm gì trong lúc vắng chị thôi!

-À, kiểu như theo dõi chứ gì, xem ra chị không được tự tin về người yêu của mình nhỉ?

-Phải chi là người yêu thì chị chẳng phải lo như thế đâu, chị chỉ sợ một số thứ không hay sẽ xảy ra thôi!

-Không hay thế nào, kể em nghe xem?

-Em có thấy đôi mắt của chị chứ?

-Thấy, nó là niềm tự hào của chị từ bé đến giờ mà!

-Ừ, sau này có thể nó sẽ được thay bằng một đôi mắt bình thường khác, chị…

-Chị sợ cậu ta sẽ không thích chị nữa chứ gì? Thật lố bịch, làm gì có chuyện đó chứ, nếu anh ta yêu chị thật lòng thì chị có như thế nào tình cảm anh ta vẫn như thế thôi. Trừ khi anh ta là hạn người thích đào hoa!

-Không đâu, Phong không phải là người như thế!

-Hừm, dễ thôi, em sẽ giúp chị theo dõi anh ta! Nhưng với một điều kiện!

-Sao, điều kiện gì thế?

-Đơn giản thôi, em sẽ toàn quyền quyết định việc mình phải làm với anh ta!

-Việc này…

-Chị cứ yên tâm, em sẽ khiến anh ta phải an phận mà đợi chị về, đồng ý chứ?

-Um…

-Em chuẩn bị về rồi đấy, chị suy nghĩ cho cặn kẽ đi!

-Thôi được rồi, chị đồng ý, nhớ đừng gây khó dễ cho Phong đấy!

-Được rồi, giờ thời gian không còn nhiều, khi nào rảnh chỉ cứ gọi kể về tính cách lẫn thông tin của anh ta cho em, em tự biết mình phải làm gì!

-Ừ, chị sẽ cố gắng!

-Vậy nhé, tạm biệt hai yêu! Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!

Rồi còn bé sải bước đi tự tin ra khỏi phòng cùng nhóc Bảo trở về nhà nội để lại mình tôi nơi đây với bao cảm xúc trái ngược đến khó tả.

Tôi biết tôi đã mạo hiểm khi nhờ con bé theo dõi Phong, nó có thể làm những việc mà tôi không thể tưởng tượng được, nhưng thôi chuyện cũng đã rồi, nó cũng đã hứa là sẽ không gây khó dễ cho Phong nên tôi cũng an tâm một phần mà giao hết trọng trách cho nó. Việc của tôi bây giờ chỉ là chờ đợi một tia sáng nào đó nơi cuối đường hầm giúp tôi thoát khỏi bóng tối ngày một bủa vây lấy đôi mắt của mình mà thôi…

“Xin Chúa hãy ban phước lành cho con và cả cho cậu ấy…amen”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.