Cappuccino

Chương 13: Chương 13




“-Um…Mai…có thể ở lại nhà Phong đêm nay không?”

Tôi hoàn toàn sững sốt trước câu nói của Hoàng Mai. Em muốn ở lại nhà tôi đêm nay ư? Tại sao lại như thế chứ? Chẳng lẽ…

-Có chuyện gì vậy, sao Mai lại không muốn về nhà? – Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi Mai.

-Phong…ôm Mai đi, Mai sợ lại bật khóc trước mặt Phong…hức… – Giọng em bắt đầu rung rung.

Tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Mai, nhưng tôi cũng nhẹ nhàng ôm em vào lòng mình, để em cảm nhận được hơi ấm mà bình tâm lại. Lát sau, tôi khẽ thủ thỉ vào tai Mai:

-Đã xảy ra chuyện gì vậy, nói Phong biết đi!

-Mai…không về nhà được vì…ba Mai đang ở nhà…!

-Là…sao?

-Dạo gần đây, ba Mai đi mất biệt, thỉnh thoảng mới về nhà, lúc nào cũng trong bộ dạng say khước, hỏi đến là ba lại quát tháo lên, rồi lôi Mai ra đánh đập không thương tiếc…! Còn đánh luôn cả mẹ Mai nữa

-Sao…sao lại như thế…!

-Mai cũng không biết nữa, chỉ biết mỗi lần đánh Mai, ông ấy lại mắng nhiếc Mai là đồ…con…hoang…hức…

Nói đến đây, tôi đã thấy ngực áo mình ước đẫm nước mắt, em đã khóc, khóc tức tưởi, khóc nức nỡ trong lòng tôi. Sao trên đời lại có người ba khốn nạn đến thế kia chứ, lôi con mình ra đánh lại còn chữi là con hoang nữa, bộ ông ta không phải cha ruột của Hoàng Mai hay sao, ông ta có còn là con người hay không? Nghĩ đến tôi lại chột dạ, thảo nào lúc chiều, Mai không chịu để tôi sửa khớp là vì những vết thương này ư? – Vừa nghĩ tôi vừa nhìn những làn roi đỏ lựng còn hằng trên đôi chân của em mà lòng tôi uất nghẹn.

-Mai à…! Ngoài chân ra, Mai còn bị thương ở đâu nữa không…?

-Ở…lưng…!

-Có thể cho Phong xem được không? – Tôi nuốt khan hỏi bạo.

Gật.

Rung rẩy kéo chiếc khóa lưng trên áo Mai xuống mà lòng tôi đau thắt, khóa kéo đến đâu, vết roi đỏ ói hiện ra đến đấy, vết này chồng lên vết kia đến ứa máu. Gần đến giữa lưng, tôi không muốn kéo nữa, thế là quá đủ rồi, tôi không muốn lại nhìn thấy những vết roi đáng ghét kia nữa. Ôm em thật chắc vào lòng mà máu nóng trong người tôi cứ sôi lên ùng ục. Giá mà có tôi ở đó thì Mai sẽ không ra nông nổi thế này. Thương quá!

-Mai nè…!

-Hở…?

-Mai có biết khi nào ba về mà tránh không?

-Không! May mắn thì bạn của ba Mai gọi về báo trước, còn không thì… – Nước mắt em chảy dài.

-Ừ…ừ, Phong biết rồi, đừng kể nữa! Vậy mẹ Mai và Mai sao không qua nhà họ hàng ở?

-Có chứ, mẹ Mai và em Mai đang ở nhà dì Mai, nhưng nhà dì chật lắm, không đủ chỗ ở cho cả 3 người, nên Mai mới sang ở nhờ Phong một đêm thôi, được không Phong? – Em nhìn tôi với đôi mắt buồn thĩu, trông đến tội.

Ngẫn người suy nghĩ một hồi, tôi đánh bạo quyết định:

-Phong sẽ không cho Mai ở đây một đêm đâu!

-Phong…sao…? Um…Mai biết rồi, vậy…Mai sẽ không làm phiền Phong nữa đâu! – Em mím môi quay đi.

-Nè, Phong chưa nói hết mà, đi đâu đấy? – Tôi nắm tay em lại.

-Phong còn gì để nói nữa chứ? – Em kìm giọng trong tiếng nấc.

-Uầy…Mai hiểu lầm rồi, ý Phong nói là tại sao Mai phải ở lại đây một đêm trong khi có thể ở bao lại bao lâu tùy ý chứ.

-Sao…Phong vừa nói gì? – Em bấu chặt lấy vai tôi, hai mắt đỏ hoe.

-Thì Phong nói là Mai có thể ở lại đây bao lâu tùy thích!

-Hức…Phong, đồ vô tâm…! – Em trừng mắt nhìn tôi.

-Ơ…Phong xin lỗi, Phong chỉ muốn đùa tý thôi mà, Phong…hựm….

Chưa kịp dứt lời, Mai đã ôm chằm lấy tôi, thụi vào ngực tôi mấy quả đau điếng.

-Hức…Mai ghét Phong lắm, lúc nào cũng đùa được!

-Ừ, Phong xin lỗi mà, Phong chỉ muốn không khí vui lên tý thôi!

-Ghét lắm, ghét lắm…ức – Em vẫn ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nỡ.

Cũng phải, tự dưng đang dầu sôi lửa bỏng thế mà tôi còn đùa giỡn được, chắc tôi bị khìn mất rồi. Nhỡ Mai mà bị bệnh tim lại lăn đùng ra thì khốn, lúc đó chỉ có nước mà vào núi sám hối với vách tường thôi.

-Đây Mai uống đi! – Tôi đặt tách sữa nóng trước mặt Mai.

-Cám ơn Phong…! – Em thỏ thẻ

-Có gì đâu chứ, là ly sữa thôi mà!

-Không phải, chuyện Phong cho Mai ở nhờ kia!

-Không có gì đâu, chuyện phải làm thôi mà! Mai thế này ai lại nỡ để lang thang ngoài đường chứ

-Ừm…hi! – Em khẽ nghiêng mái đầu mĩm cười.

Nghĩ mà xót, nếu Mai mà không gặp tôi thì chắc tình hình sẽ còn tệ hơn rất nhiều rồi, chưa kể bọn thằng Vũ sẽ còn làm nhiều điều xấu với Mai, nghĩ đến mà tôi đã đâm rùng mình.

================

Lẩm nhẩm học bài cùng với Hoàng Mai mới biết em nó giỏi cỡ nào, không như tôi chỉ giỏi ở môn anh văn còn mai thì giỏi đều ở tất cả các môn, nhất là các môn xã hội. Tôi cứ trố mắt ra mà xem Mai giải hết các bài tập Địa, lại còn đọc thuộc làu làu môn sử khó nuốt nữa. ÔI thôi, thảm cảnh trước mắt rồi. Có khi nào Mai biết tôi học dở các môn khác mà bắt tôi ở nhà học bài không cho đâu đi không nhỉ? Cơ mà dám lắm, lúc nãy tôi có đùa với em tý:

-Phong nè…! Người nguyên thủy dùng công cụ lao động gì?

-Ờ thì, dao mác, mã tấu gì đấy, có thể dùng chém lộn khi phân chia địa bàn, rất tiện…au da…

Chưa kịp nói hết câu đã bị em véo hông một phát cật lực đau muốn lóa cả mắt:

-Liệu hồn phong đấy, học cho nghiêm túc vào! – Em lườm tôi tóe lửa.

Rồi, điềm báo trước mắt rồi, tương lai sau này của tôi sẽ rất mờ mịt đây.

==================

Sau khi học xong, tôi dẫn em lên sân thượng hóng gió, tuy nhà tôi chỉ có 2 tầng, nhưng cũng đủ quan sát thành phố về đêm rồi. Ở thành phố, ban đêm cũng như ban ngày, đều tấp nập người và xe qua lại không nghĩ ngơi. Nhưng về đêm, khi mà những ánh đèn màu rực rỡ bắt đầu được bật lên, thành phố trở nên lung linh sắc màu hơn bao giờ hết. Nó hoàng toàn trái ngược với cuộc sống ở quê nội tôi, cứ sáng ra lại cày bừa, tối về lại vui vầy với con cháu, sướng biết bao.

-Phong, đang nghĩ gì đó!

-À, phong đang nhớ về quê nội của phong!

-Kể Mai nghe đi, Mai chưa đi về quê lần nào!

-Ừ thì sáng ra đồng chăn trâu với lũ trẻ trong xóm, cùng tụi nó bày trò chơi, nào là câu cá, hái trộm trái cây, bắt cào cào, trưa rảnh thì đi tắm sông, mò cua mò ốc về ăn, chiều tối thì nghe bà kể chuyện ngày xưa.

-Oa…vui quá nhỉ, chừng nào Phong về quê?

-Còn lâu lắm, đến hè mới về!

-Hè này đưa mai về quê phong chơi nha!

-Ừ chắc chắn rồi, Phong cũng định thế mà, nội Phong cứ bảo Phong dẫn bạn về chơi mãi, Phong rũ thì chẳng đứa nào chịu đi!

-Ừ hi…mà ba mẹ phong đâu rồi?

-Ừm..mẹ phong mất khi Phong vừa mới sinh ra, còn ba Phong thì đi làm võ sư, ít khi về nhà lắm, mà mỗi lần về nhà lại không ở được lâu.

-Phong không buồn chứ?

-Cũng buồn lắm, lúc đầu nhớ ba đến phát khóc luôn ấy chứ, nhưng sau này càng lớn, càng có thể tự chăm sóc cho bản thân nên phong cũng không còn buồn nữa.

-Ư…Phong kiên cường ghê, nếu là Mai thì chắc không chịu nổi rồi – Em nhăn mũi.

Ngồi trên chiếc ghế đươc tôi bày trí trên sân thượng để hóng gió, em hồn nhiên đu đưa chân lên xuống rồi thỉnh thoảng lại ngâm nga ca khúc tiếng anh lúc sáng làm làm tôi cứ thắc mắc mãi:

-Nè Mai đang hát bài gì đó?

-Hứ, đồ nghe lén!

-Ơ…ai bảo hát lớn làm gì?

-Hi…bài big big world đó, Phong biết hông?

-Ờ…ừ, Phong biết sơ à, hát cho Phong nghe hén!

-Chỉ được cái vòi vĩnh! – Em nguýt dài.

Trong cái không khí se lạnh của phố thị về đêm, một giọng hát ngân vang, trong trẻo cất lên, phá tan cái không khí nặng nề, u ám của những con người chỉ biết đầu tắt mặt tối làm lụm kiếm tiền để tran trải ở cái thành phố phồn thị, xa hoa này. Những cơn gió bắt đầu nổi lên, cuốn theo những chiếc lá vàng tung bay khắp những con phố đông nghẹt người tất bật kiếm sống:

“I’m a big big girl, in a big big world.

It’s not a big big thing if you leave me,

but I do do feel that I too too will miss you much,

miss you much…

I can see the first leaf falling

It’s all yellow and nice.

It’s so very cold outside

like the way I’m feeling inside

I’m a big big girl, in a big big world

It’s not a big big thing if you leave me

but I do do feel that I too too will miss you much

miss you much…”

Giọng hát Mai thật hay, thật êm dịu. Nó nhẹ nhàng rót vào tim tôi những cung bật cảm xúc ngọt ngào và ấm áp lòng người. Tôi dường như quên đi những cơn gió lạnh đang lùa từng dòng lạnh ngắt qua người tôi mà cứ mê mẫn, chìm đắm trong tiếng hát du dương của Mai.

Nghĩ lại tôi thật may mắn, một thằng học sinh du côn, bình thường quá mức như tôi lại có thể quen với những cô gái nhan sắc thuộc hàng hot girl của trường như thế này, chắc tu 3 đời mới được.

-Phong à?

-Hở…?

-Ngày mai qua nhà Mai phụ Mai dọn hành lý nha!

-Thế ba Mai đi khỏi chưa, nhỡ mai lại gặp.

-Thế nên Mai mới bảo Phong đi cùng. Có Phong, Mai không sợ gì hết! – Em nháy mắt.

-“Mình quan trọng với Mai như vậy sao, có mình là Mai không sợ chi hết à?”

-Phong…!

-Hả, sao…?

-Làm gì mà trầm ngâm ghê vậy?

-À..à! Tại gió lạnh quá, Phong phải vận công điều khí tý ấy mà!

-Xạo ghê! Thôi xuống nhà đi, cũng trễ rồi nhỉ?

-Ừ…hề hể! – Tôi cười trừ.

================

Sau khi đánh răng súc miệng xong, vừa lên đến cầu thang đã thấy em bẽn lẽn đứng trước của phòng tôi, thỉnh thoảng lại đưa tay đặt lên ngực rồi lên bụng, mặt mày đỏ ao. Thắc mắc, tôi vội chạy lại hỏi:

-Ơ…! Mai không vào phòng đi, ở ngoài làm gì, trời đang mưa lạnh lắm.

-Mai ngủ ở phòng Phong hở? – Em lí nhí.

-Ừ…phải rồi!

-Còn Phong?

-Phong đương nhiên ngủ ở phòng mình rồi! – Tôi vẫn thản nhiên chưa hiểu chuyện gì.

Em nó cuối gằm mặt, hai tay ôm lấy ngực, thỏ thẻ:

-Phong à, Mai vẫn chưa…chưa chuẩn bị tinh thần…đây là lần đầu của Mai đó. Hay nhẹ nhàng…tý phong nhé..!

-Ơ…Mai nói sao???!!!? Phong….

1 giây…2 giây…3 giây…Sặc….?!!!!???

Một luồn điện chạy xuyên qua người tôi làm tôi chợt bừng tỉnh. Trời ạ, nãy giờ em nó nói chuyện ngủ chung phòng rồi “ấy” mà tôi cứ tưởng.

-“Ặc thật, nhìn mặt mình cáo già lắm hả trời, đâu có đâu, em nó tự suy diễn ra mà, mình có tội tình gì đâu, tự nhiên nói mình nhẹ nhàng nữa, bộ mình thô lỗ lắm hở…? Ặc ặc ặc, trời trời trời”

Tôi liên tục gãi đầu giải thích cho em nó hiểu, kiểu này dễ mang tiếng yêu râu xanh lắm.

-Ơ…ơ! Mai hiểu lầm rồi! Không phải ý đó đâu!

-Chẳng phải Phong…với Mai chung…phòng…ứ…! – Em nó càng bối rối.

-Thì là chung phòng, nhưng Phong nằm dưới sàn, Mai nằm trên giường mà! Híc, không có chuyện gì đâu…ây dà…!

-Hức, Phong đồ đểu cán, không nói rõ ràng làm người ta cứ tưởng…ứ…ư! – Em mếu máo cuối gằm mặt xuống đất.

-Ặc…! Được rồi, được rồi! Bỏ qua chuyện này đi. Ngủ sớm đã, mai còn phải đi học nữa.

Kể từ lúc đó, tôi mới ngộ ra một điều rằng không chỉ có cánh đàn ông ta hay nghĩ bậy mà chị em phụ nữ cũng giàu sức tưởng tượng không kém, hề hề.

=================

Màn đêm bao phủ, tôi nằm trên chiếc ga giường đang trải trên sàn nhà lạnh lẽo, giá buốt. Lòng tôi cảm thấy trống trải vô cùng, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng cảm thấy như thế. Tôi cứ nằm trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Hức…! Là vì hôm nay tôi không có gối ôm…

Hồi nào giờ ngủ toàn ôm gối quen rồi, bây giờ Mai đang ôm gối ngủ ngon lành trên giường, tôi cảm thấy hụt hẫn quá chừng, tối nay làm sao mà ngủ đây trời. Thế là tôi nghĩ đủ mọi cách để ngủ.

-“ Đếm sao được hông ta, ơ giờ này đang mưa đâu có sao. Đếm cừu chắc được, cơ mà cừu đâu mà đếm. Hay rũ Hoàng Mai xuống ngủ cùng, vừa ôm gối vừa ôm người luôn. Ơ…thôi bệnh hoạn quá!”

Cuối cùng tôi cũng chấm được 1 cách là đếm số, cứ đếm từ 1 cho đến khi ngủ được thì thôi.

-“Ờ này thì đếm…1…2…3…4…5……..100…khò…khò…khò..” – Ngủ mất xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.