Captive Of My Desires

Chương 34: Chương 34




Gabrielle không biết Drew đã để nàng ngủ bao lâu. Bên ngoài chiếc cửa sổ duy nhất cabin có lắp, trời vẫn còn tối, vì vậy chẳng có dấu hiệu gì để nàng có thể đoán cả. Và thực sự, anh chả đánh thức nàng tý nào, hay ít nhất có vẻ là vậy. Anh đang ngồi ở cái bàn nhỏ - loại mà có thể nhét bốn người vào ăn, nhưng sẽ thoải mái hơn nếu chỉ có hai người thôi.

Chiếc ghế anh đang dùng quay ra phía giường, nhờ thế anh có lẽ đã đang và sẽ nhìn được nàng ở nhiều phía. Ngay lúc này đây anh đang nhìn chăm chăm vào vùng gần chân mình – đôi chân đang vắt chéo và duỗi dài về phía trước. Trông anh như đang chìm vào suy nghĩ. Biểu hiện không che đậy: anh đang cau mày.

Nàng đã hoàn toàn di chuyển, chỉ quay đầu đủ để xác định đúng vị trí của anh trong phòng. Nàng khá chắc anh thậm chí còn không biết nàng đã tỉnh, và việc ấy đơn giản giúp nàng thấy khá hơn trong một thoáng. Nàng vẫn không biết làm cách nào anh thoát khỏi sợi xích. Ai đó hẳn đã giúp anh, nhưng ai nhỉ, khi mà đám thủy thủ của anh bị canh gác hết rồi? Chắc chắn là một trong số những người mới đến mà Ohr đã thuê ở London. Có lẽ một trong số họ biết Drew hay người của anh, và chỉ đợi thời cơ giúp họ trốn thoát. Và nếu anh thoát được, thì người của anh cũng thế, vậy có nghĩa là người của nàng đang…

Chúa ơi, nàng sợ phải đoán về thứ mà những gã người Mỹ đã làm để đòi lại tàu của bọn họ. Họ sẽ không cảnh cáo như thủy thủ đoàn của nàng đã làm để chắc chắn không ai bị thương. Họ sẽ chẳng có lý do nào để dễ dàng bỏ qua cho “những tên cướp biển”. Trái lại là khác, đặc biệt sau khi giành một tuần bị tống giam. Ohr? Richard? Họ vẫn còn sống chứ?

Rồi một luồng suy nghĩ mới len lỏi vào tâm trí – làm phiền nàng, nhưng theo một cách khác. Những gì đã xảy ra trên chiếc giường. Nàng thậm chí vẫn có thể ngửi thấy anh, mùi hương của anh bao bọc quanh nàng, nhắc nhở về việc nàng đã cư xử đáng hổ thẹn ra sao. Nàng đúng là ‘chập cheng’ nặng khi thậm chí có thể nghĩ đó là một giấc mơ. Ừm, nàng đã biết nó không phải mơ sau vài nụ hôn và màn vuốt ve dạo đầu của anh, vì thế nàng không thể lấy đó làm lời bào chữa được. Không cần có bất cứ lời bào chữa nào, không quan trọng là vì lý do gì để xá tội cho nàng từ sự thật đơn giản là nàng đã muốn nó xảy ra.

Nàng xô mạnh những suy nghĩ đó sang bên. Nàng phải xoay chuyển tình thế này lại vì lợi ích của mình. Sự tự do của cha, thậm chí có lẽ là mạng sống của ông, phụ thuộc vào điều đó, không kể đến việc nàng sẽ tự kết thức cuộc đời trong ngục tối nếu Drew tìm ra cách. Và trong khi anh đang quẫn trí với suy nghĩ của chính mình, nàng có cơ hội thật hoàn hảo.

Nàng thậm chí chả cần lên kế hoạch. Nàng vẫn có khẩu súng của Drew giấu kín trong túi. Nàng chỉ cần phải lấy nó trước khi anh có thể ngăn lại.

Nàng bắn ra khỏi gường và nhảy ngay đến túi mình. Nàng mở cái bên phải và cúi người xuống sục xạo.

Anh không lôi mạnh nàng khỏi việc tìm kiếm. Anh thậm chí còn chẳng di chuyển. “Đang tìm cái này à?” anh hỏi.

Nàng liếc qua vai, nhìn khẩu súng trong tay anh – đang chĩa lên trần nhà. Anh chắc hẳn đã lục tìm trong căn phòng trong khi nàng đang ngủ hay, có vẻ đúng hơn là trước khi anh đến gần giường nàng. Anh sẽ không muốn liều mạng vào lúc này – khi mà anh tự do rồi.

Thật là một nỗi thất vọng vô bờ bến khi cách dễ dàng duy nhất để lấy lại quyền kiểm soát đã ‘tiêu tùng’, nàng thẳng người và chậm rãi quanh lại đối mặt với anh. Chỉ sau nàng mới nhận ra mình đang khỏa thân đứng đó. Ánh mắt anh ngay lập tức rơi xuống ngực nàng và treo lơ lửng ở đấy. Nàng không kinh hoảng hay thở hắt ra vì ngượng, chết tiệt là quá muộn rồi. Nàng với ra sau, kéo áo choàng ra khỏi tủ, và trượt vào, từ chối cái cảnh mà anh có vẻ đang thưởng thức thích thú lắm. Anh thở dài cho thấy sự thất vọng của mình, nhưng nàng không mắc lừa. Bởi nghe có vẻ quá cường điệu.

Buộc áo choàng vào, nàng chỉ nặn ra được một từ với anh. “Làm thế nào?”

Nàng không cần phải tỷ mỷ chau chuốt gì, anh biết chính xác điều nàng hỏi. Và bây giờ anh đang cười toe toét. Chúa ơi, anh quá hài lòng với bản thân mình, đồ phá đám. Đủ để thụi một cú và dạ dày nàng.

“Một câu hỏi xuất sắc,” anh trả lời. “Thậm chí, tôi đã tự thử lấy, nhưng chả có may mắn nào.”

“Hả?”

“Tôi đang bắt đầu giải thích đây,” anh nói, và tiếp tục thưởng thức khoảng thời gian ngọt ngào về chuyện này. “Em thấy đấy, có ít điều em không biết về thuyền phó một của tôi. Thực tế là Timothy có vấn đề với những không gian tù túng chật hẹp. Chúng tôi đã từng giành một đêm trong tù một lần sau khi anh ta gần như đã phá hủy quán rượu và thực sự bẻ cong chấn song để cố thoát ra ngoài. Nếu em cần phải biết thì tôi ngạc nhiên là lần này anh ấy lại chậm chạp thế đấy.”

“Anh đang nói là anh ta thực sự thoát được khỏi cái cùm kim loại mà chúng tôi đã cùm vào cổ chân à?”

“Không, anh ta vẫn đeo nó đúng như tôi biết, chỉ là nó không còn liên can cản chở chuyển động nữa. Anh ta đợi thuyền viên của em lơ là tự cho rằng không còn rắc rối nào có thể sẽ xảy ra nữa, trước khi giật mạnh khỏi tường và dễ dàng di chuyển tấm gỗ che trên cái lỗ mà anh ta đã phá trên tường trước đó.”

“Anh đã làm gì mới thủy thủ đoàn của tôi rồi?”

Cái cười toe toét vẫn còn vơ vẩn trên môi, anh nói, “Em nghĩ sao?”

“Nếu biết, tôi sẽ không hỏi,” nàng khụt khịt.

Anh cười khùng khục, vẫn còn cực kỳ thích thú về tình thế xoay vần giữa họ. “Người của em đã được nhét an toàn vào sự tiện nghi dễ chịu mà em đã chuẩn bị cho thủy thủ của tôi. Và rồi tôi đã đi thẳng đến đây để chăm sóc em.”

Anh chắc chắn đã là thế. Cả hai người bọn họ trở nên yên ắng và nghĩ về việc họ đã làm trong căn phòng này hôm qua. Quả là một con ngốc khi nàng tin vào những từ ngữ ngọt ngào và gợi tình của anh mà! Nhưng nàng muốn biết việc làm tình của anh sẽ như thế nào đến chết đi được.

Sự thích thú của anh ngay lập tức tiêu mất, anh ngập ngừng hỏi, “Tôi không cho rằng đây là chu kỳ tháng của em?”

Nàng nhìn anh chằm chằm. Nàng cũng đã thấy vệt máu bẩn trên đùi mình trước khi khép áo lại. “Không, không phải.”

“Nếu tôi đã nghĩ, dù chỉ một phút thôi,” anh nói, bây giờ giọng khá là điềm tĩnh, “rằng em là một trinh nữ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Nàng thấy đáng ngờ, khi cân nhắc đến việc anh quả thực đúng là một tên vô lại như thế nào, nhưng nàng chỉ nói, “Và tại sao anh ngang nhiên công nhận tôi không phải trinh nữ?”

“Bởi vì em là một cô nàng cướp biển chết tiệt.”

Nàng không thể bắt lỗi nào trong lập luận của anh, khi đó là thứ mà nàng đã muốn anh nghĩ đến, nhưng giọng nàng vẫn chua xót khi trả lời, “Bị hủy hoại cách này hay cách khác mà thôi, tôi chả thấy có sự khác nhau nhiều lắm.”

Nàng đang nói đến vụ scandal anh đã để lại ở Anh quốc, cũng như những gì đã xảy ra giữa họ đêm qua. Nhưng nàng có một linh cảm rằng anh không nhận ra điều đó, rằng chỉ có một thứ duy nhất trong đầu khi anh cãi, “Tôi sẽ bù đắp cho em.”

“Làm sao anh có thể? Nó không phải thứ anh có thể chỉ cần trả lại là được, đồ con hoang.”

“Không, đúng là nó không,” anh đồng tình. “Nhưng tôi sẽ cải tà quy chính không ném em vào tù cùng với đội thủy thủ còn lại của mình khi chúng ta cập cảng.”

Có thực là nàng đang nghe thấy mùi tội lỗi từ giọng anh không? Nếu có, vậy thì nàng có vũ khí của mình rồi, cần phải cố gắng sử dụng nó mới được. “Thế không được vì tôi vẫn còn phải cứu cha mình cái đã.”

Anh nghiêng một bên mày lên. “Em thích vào tù nữa à?”

“Tất nhiên là không, nhưng tôi không thể tự mình giải thoát cha ra khỏi nhà ngục tối tăm đó được. Tôi sẽ cần trợ giúp.”

“Vậy câu chuyện mà em thêu dệt về ông ta là đúng?”

Nàng thở dài. Anh thực sự nghĩ nàng đã nói dối chỉ để lấp liếm cho việc lấy tàu của anh sao? Đồ đần, cướp biển không cần lấp liếm.

“Tất nhiên là đúng, và ông ấy bị giữ trong cái pháo đài chết dẫm. Còn tiền chuộc mà Pierre nằng nặc đòi nhiều hơn những gì tôi có thể trả.”

“Em không có từng ấy tiền sao? Tôi nghĩ rằng em đã trở thành nữ thừa kế rồi chứ nhỉ?”

“Nếu đó là yêu cầu thì sẽ chẳng vấn đề gì, nhưng nó không phải là cái Pierre muốn. Hắn đòi bản đồ của cha, và tôi phải là người giao chúng.”

“Vậy cái mà em đang nói đến là em quá ích kỷ, đến nỗi không bỏ được vài tấm bản đồ cũ rích vì mạng sống của cha mình?”

Nàng hổn hển. Dựa vào biểu hiện thì anh trông có vẻ hối tiếc vì đã nói thế. Nhưng anh đã nói, để lộ ra quan điểm thực của mình về nàng, và bất chấp sự thật rằng nàng cũng khinh miệt anh, nó vẫn cắt nàng một cú đau điếng.

“Tôi không thực sự có ý đó.” Anh chữa cháy.

“Không, anh nói đúng, Pierre sẽ giết cha tôi, nhưng hắn sẽ không giết tôi, vì thế nói theo một cách nào đó thì đúng là tôi ích kỷ khi không hắn cho thứ hắn muốn.”

“Ngay cả khi em có bản đồ?”

Nàng vẫy tay một cách suốt ruột. “Chúng không quan trọng, đó chỉ là thứ hắn dùng để lấy cớ thôi. Đây không phải lần đầu tiên hắn cố gắng đặt tay lên người tôi.”

Drew ngồi hướng ra trước. “Đợi đã, em đang nói mình chính là món tiền chuộc đó hả?”

“Tôi đã quên nói vậy à?”

Anh phản ứng lại giọng điệu mỉa mai của nàng khi ngồi dựa lại và vòng tay trước ngực. Rồi anh nhún vai để thể hiện mình không thể nào vô tâm được.“Nếu đó không phải vị trí em muốn, tôi chắc là em sẽ luận ra cách nào đó thôi. Cướp biển bọn em chẳng là gì nếu không có tài xoay sở tháo vát ấy.”

Nàng nhớ khoảng khắc hối lỗi ngắn ngủi của anh và nói, “Anh có thể giúp tôi.”

Anh thực sự phá ra cười. “Cố gắng tốt đấy, cô em, nhưng không có cơ nào đâu.”

“Em rể anh, James, sẽ làm,” nàng kiên quyết chỉ ra.

“Vậy thì em hẳn nên hỏi hắn ta.”

Nàng nghiến răng. “Ít nhất anh có thể để tôi lại với thuyền viên của mình.”

“Quên đi. Tôi đã cảnh báo em những gì sẽ xảy ra khi em lấy trộm tàu của tôi. Và đó là lý do duy nhất em sẽ không bị nhốt có tù với những tên còn lại. Tôi sẽ nhớ kỹ vì nó là quyết định có thể đảo lại rất dễ dàng. Vì thế tôi sẽ ngừng lại ở đây thôi nếu tôi là em.”

Rõ ràng, anh sẽ không cho nàng vin vào bất cứ cớ nào nữa, và nàng sẽ không cầu xin anh, thế nên nàng bắt đầu bước lại giường mình. “Tôi sẽ đánh giá cao nếu anh biến đi bây giờ để tôi ngủ một lát,” nàng lạnh nhạt nói.

Anh lại cười, nhưng lần này có quá nhiều chất tự mãn đàn ông trong đó – và cũng là tất cả cảnh báo mà nàng cần biết – rằng nàng sẽ không thích những gì anh sẽ nói tiếp theo. Chỉ một lần, nàng ước mình sai.

“Không có khóa trên cửa của cái cabin này, nhưng em sẽ rất vinh hạnh khi biết tôi sẽ dành riêng cho em ưu đãi y như cái mà em đã tặng tôi, cô em ạ. Được chứ?”

Anh đã đứng dậy và đang giơ tay ra dấu về phía cửa ra vào. Nàng bước đều một cách quả quyết về phía nó, nhưng dừng lại khi nhận ra mình chỉ mặc một cái áo choàng và không có gì bên dưới cả. Trong khi có lẽ điều này chả làm nên khác biệt tý nào nơi anh, nhưng nàng không thích kết thúc chuyến du lịch biển này với cách ăn mặc nửa vời. Nàng cũng sẽ không trông chờ anh cung cấp phục trang thay đổi cho mình, vậy nên nàng quay lại tủ áo và nhét vài bộ vào túi trước khi thẳng tiến đến nhà tù mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.