Captive Of My Desires

Chương 51: Chương 51




“Nếu gã chạm vào cô, ta sẽ phải giết cô.”

Không chỉ tử ngữ mách bảo Gabrielle rằng nàng có bạn đồng hành ngoài Pierre. Mà còn cái lưỡi kiếm đang ép lên cổ họng nàng nữa. Lại nữa à? Tất cả lũ bạn của Pierre đều có cùng cái kiểu xì tai cắt họng à?

Gabrielle đã đang nằm trên giường nơi Pierre bảo nàng đợi, nhưng nàng không thể tự mình cởi quần áo ra được. Nàng mở mắt để nhìn người phụ nữ kê một đầu gối lên giường, dựa người về phía nàng. Mái tóc sáng đỏ là một sự tố cáo chết chóc.

Nàng chưa bao giờ gặp hay trông thấy Red, và ngạc nhiên khi biết cô là một phụ nữ đẹp, quá xinh xắn đối với ai đó như Pierre. Cô có vài cái sẹo trên má trái, nhưng chúng không quá rộng và thích thú một cách kỳ cục, rõ ràng đáng chú ý. Khoảng chừng giữa ba mươi, cô ta đang mặc quần áo đàn ông vừa một cách gọn gàng. Quá nhiều nút trên áo sơ mi của cô ta để mở, khoe ra sự mỡ màng của cặp vú rõ ràng bị che khuất. Một cái khăn nhỏ màu đen buộc quanh đầu để giữ mái tóc lộn xộn hoang dã của cô khỏi gương mặt, và cũng như đôi khuyên vàng trên hai tai đu đưa tự do.

Lời phê bình của cô ta thúc vào Gabrielle thật kỳ quái. Người phụ nữ phải biết đó là kế hoạch của Pierre chứ.

“Sao cô không giết hắn ta thay vào đó?” Gabrielle hỏi một cách hiểu kỳ.

“Giết hắn? Tôi yêu hắn, tên con hoang đó.”

“Vậy thì hãy giúp chúng tôi trốn thoát.”

Niềm hy vọng của Gabrielle dâng trào khi Red thực sự có vẻ suy nghĩ chút đỉnh, nhưng rồi cô ta lắc đầu. “Đó không phải một trong những lựa chọn của tôi, chúng rất đơn giản. Hoặc là giết cô, hoặc là làm cô ít hấp dẫn đi. Cô thích chọn cái nào?”

Nghe như là làm ra vẻ can đảm đầy tức giận vậy, nên nàng lờ đi lời đe doạ và hỏi, “Làm sao cô vào đâu được mà không bị hắn nhìn thấy?”

“Hắn không nhìn vào cánh cửa của tôi. Chỉ cần đợi đến khi hắn ra ngoài để làm hắn bớt lo.”

“Nếu cô không giúp tôi, vậy thì tốt hơn là giết tôi đi. Người đan ông tôi yêu là… Chúa ơi, tôi thậm chí còn không biết anh còn sống không!” Gabrielle khóc.

Red đứng thẳng dậy với một cái khịt mũi. “Thật thống thiết, như thể tôi sẽ mủi lòng vậy. Nhưng cô không cần lo cho cha mình. Tôi thích tên già đó. Tôi sẽ chắc chắn ông ta được thả.”

Một chút lòng trắc ẩn giữa vụ ám sát? Nàng có linh cảm rằng Red có lẽ không khát máu như cô ấy thể hiện, và điều đó cho nàng thêm nhiều hy vọng hơn là nàng có suốt đêm.

“Cám ơn,” Gabrielle nói. “Nhưng tôi không nói về ông.”

“Vậy là ai?”

Cả hai người họ nghe thấy tiếng bước chân lại gần cửa. Red hoảng sợ và nhảy qua giường để núp mình phía bên kia giường. Cái mà Gabrielle cảm thấy còn tệ hơn cả đau đớn. Nàng đã hết giờ, sự trì hoãn ngắn của nàng đã hết. Cánh cửa mở ra. Pierre lắc lư ở đó trong một thoáng trước khi lấy lại được thăng bằng. Đôi mắt hắn đờ đẫn. Hắn đang say.

Nhưng hắn không có vẻ đó khi nói, “Em làm không theo mệnh lệnh đúng, kưng à, nhưng em sẽ học thôi. Tôi xin lỗi đã để em đợi, nhưng tôi không thể cưỡng lại mùi vị chiến thắng lớn này trong một thoáng chốc được. Quá lâu rồi tôi muốn em. Và đã quá lâu tôi nghĩ em đã ra khỏi tầm với. Nhưng không còn nữa, nhỉ?”

Nàng đã nghe thấy tiếng hổn hển khi hắn nói hắn muốn nàng. Không phải của nàng. Nàng có thể hình dung Red cảm thấy gì khi nghe thấy – nếu cô thực sự yêu hắn. Nhưng người phụ nữ đó đã muốn điều gì xảy ra cơ chứ? Cô đã thực sự giả mù trước kế hoạch sắp tới của hắn, mong là nó sẽ không thành công? Hay cô ấy vô dụng không làm được gì như Gabrielle?

Gabrielle không nói gì, không thể làm bất kỳ từ ngữ nào thoát ra khỏi nỗi sợ hãi và sự thay đổi đột ngột khi hắn tiến lại giường. Tiếng súng nổ bên ngoài ở sân trong làm Pierre khựng lại.

“Mấy thằng ngu đang làm gì vậy?” hắn gầm gừ. Hắn thêm vài từ phụ tiếng Pháp khi rời khỏi để tìm hiểu. Gabriêle nhận ra sự sao nhãng có lẽ là cơ hội duy nhất để trốn thoát. Nàng lao ra khỏi gường và đang trên nửa đường đến cửa trước khi nhớ ra Red có lẽ sẽ cố ngăn mình. Nàng liếc ra sau. Red đang đứng bên kia giường. Cô trông điên tiết, nhưng không phải do Gabrielle đang toan bỏ trốn.

“Đi tiếp đi, đi!” Red khạc ra. “Ra khỏi đây khi cô còn có cơ hội!”

Gabrielle do dự. “Cô sẽ nói gì với hắn?”

“Nói với hắn? Sau khi tôi đã nghe những gì hắn nói với cô, hắn thật may khi tôi không cố giết hắn. Tôi kết thúc với hắn rồi.”

Gabrielle không phí thêm phút nào nữa. Sảnh bên dưới trống không. Dù chuyện gì xảy ra ở sân sau thì cũng đã kéo tất bọn cướp ra ngoài. Nhiều tiếng súng nổ khai hoả hơn trước khi nàng chạm được cửa phía ngoài, và cái mà nàng chứng kiến ở sân trong thuần tuý là xảy ra có chủ ý. Những người đàn ông trên tàu! Họ ở khắp nơi, đánh trả bằng bất cứ thứ vũ khí nào họ tìm ra, vài người thì chỉ bằng cú đấm. Nàng thấy Ohr, ôi, cám ơn Chúa, ông còn sống! Nàng nhận ra chắc hẳn ông đã giải thoát những người trên tàu. Nhưng nàng nhìn điên cuồng về người đàn ông trong đám đông. Người cao nhất đó – nàng sẽ nhận ra dấu anh ngày trong ánh sáng ban ngày, nhưng dưới ánh trăng, mất một lúc để đôi mắt nàng khoá vào anh và đầu gối nàng lả đi khi làm vậy, quá nhiều nhẹ nhọm lấp đầy nàng. Drew, đang tung những cú đấm vào vài tên cướp biển mà anh giữ trước áo sơ mi. Anh hoàn toàn ổn!

Nàng gần như chạy về phía anh, phải chống lại nỗi thối thúc làm vậy. Anh trông thật tuyệt diệu, lắc những cú đấm, lao từ tên cướp biển này sang tên khác. Nàng biết đây không phải là lúc để làm anh gián đoạn, nhưng là khoảng thời gian hoàn hảo để tìm cha khi cái sân đúng là đang trong mới hổ lốn và không ai chú ý đến nàng.

Nàng giữ đường đi của mình cẩn thận ở rìa cuộc chiến, phải dừng lại chỉ một lần khi hai người đàn ông ngã gần dưới chân nàng, vật lộn trên nền đất. Cánh cửa đầu tiên nàng tìm thấy trông như thể cánh cổng vào hầm ngục chỉ dẫn đến một cái hầm chứa lạnh lẽo. Cánh cửa thứ hai đúng hơn. Những cầu thang rộng được thắp sáng bởi một ngọn đuốc treo trên nóc. Không còn cháy nhiều được, nhưng có tới nửa tá đuốc chưa thắp trong cái giỏ trên sàn ngay đằng sau cảnh cửa. Nàng thắp một cái mới. Ánh sáng mới chiếu rọi cái vòng rộng với chiếc chìa khoá duy nhất trên đó, treo trên cái móc trên tường. Nàng nắm chặt nó và đi xuống.

Việc chỉ có một cái chìa khoá làm nàng lo lắng, nhưng nàng hiểu khi đến cuối cầu thang. Chỉ có hai cánh cửa ở cuối hành lang dưới đó, mỗi cái một bên. Xà lim quân đội được thiết kế để giữ nhiều tù nhân với nhau. Một đang mở vào một xà lim lớn trống không không được sử dụng. Cái kia được khoá. Nàng có thể nghe thấy những giọng nói phía bên kia, bàn luận về cuộc bạo động trong cái sân phía trên.

“Cha?”

“Gabby?” nàng nghe thấy sâu trong xà lim, rồi gần hơn khi ông lại gần cửa. “Chúa tôi, con đang làm gì ở đây hả?”

Nàng đánh rơi ngọn đuốc để đánh vật với cái khoá, bàn tay nàng tự nhiên run bắn. “Con – con đã hình dung đến lượt mình giải cứu cha.”

Nàng đang bắt đầu khóc, nhưng nàng không thể dừng được. Nàng đã quá lo cho ông trông tất cả mấy tuần này, nỗi lo sợ nhất của nàng là Pierre, đúng là một con quỷ, sẽ không giữ Nathan và thuyền viên của ông sống sót.

“Nói cho con biết cha vẫn ổn cả chứ?”

“Chúng ta vẫn tốt. Thức ăn phong phú, tập thể dục tuần một lần, mặc dù chúng ta chả có cảm tình gì với sự thay đổi này.”

Nàng mở được cửa ra, có thể nhìn thấy chính cha bằng xương bằng thịt. Cha nàng đứng đó đang cười toe toét với nàng với bộ râu tóc dài thòng. Nàng bắt đầu cười khi ôm ông. “Nhìn cha kìa, cha thật bờm xờm.”

“Cha thề là mình đã yêu cầu một thợ cắt tóc, nhưng bọn chúng nghĩ cha đang đùa,” ông chọc. “Nhưng làm sao con đến được đây, và chuyện gì đang xảy ra trên kia thế?”

“Con đã mang đến rất nhiều sự giúp đỡ. James Malory và anh vợ của ông, và cả thuỷ thủ của họ nữa.”

“Còn Pierre?”

“Con không biết,” nàng phải thừa nhận. “Tất cả bọn họ đều đang đánh nhau.”

Ông nắm tay nàng. “Ra khỏi đây nào. Chết tiệt, cha mong Pierre vẫn còn sống. Cha muốn một mảnh của hắn cho chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.