Cát Bụi Thời Gian

Chương 10: Chương 10




Miguel Carrillo choáng váng.

Sự thật là Miguel carrilo hết sức choáng váng. Đó không phải một ngày tốt đẹp với hắn. Buổi sáng bắt đầu tuyệt vời biết bao khi hắn vớ được mấy nữ tu và đánh lừa được họ rằng mình cũng là một tu sĩ.

Khi cạm bẫy sập thì cũng là lúc hắn bị đánh bất tỉnh, tay chân bị trói gô còng queo dưới sàn cửa hiệu trang phục.

Chính là bà vợ chủ hiệu đã phát hiện ra hắn. Đó là một phụ nữ đã có tuổi, vạm vỡ, tính tình cắn cảu, lại có ria mép. Bà ta nhìn người đàn ông bị trói gô dưới đất hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi là cái gì đây?

Carrillo vận hết sự quyến rũ của mình:

- Ôi cảm tạ Chúa, bà đã đến, senorita. Tôi đang cố gắng tìm cách thoát khỏi cái bẫy này để có thể gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

- Ngươi vẫn chưa trả lời ta?

- Hắn cố gắng vùng vẫy để tạo một tình thế dễ chịu hơn.

- Lời giải thích rất đơn giản. Senorita, tôi là tu sĩ Gonzales. Tôi tới đây từ một tu viện gần Madrid. Lúc đi ngang qua cửa hàng xinh đẹp của bà, thì tôi thấy hai người đàn ông đang trèo vào trong hiệu.

Tôi cảm thấy ngăn chúng lại là nhiệm vụ cao cả của người con của Chúa bèn theo chúng vào trong này, hy vọng có thể giảng giải cho chúng thấy được tội lỗi. Nào ngờ lại bị chúng đánh ngất đi, rồi chúng trói tôi lại. Nào, xin bà làm ơn cởi trói cho...

- Mierda!

Hắn ngạc nhiên nhìn.

- Bà nói sao?

- Mày là ai?

- Tôi vừa nói, tôi là...

- Mày là thằng lừa đảo xấu xa nhất, tao biết.

Bà ta bước về phía mấy bộ áo choàng mà các nữ tu đã bỏ lại

- Thế cái gì đây?

- A! Cái đó, phải rồi, hai gã thanh niên đã mặc để đánh lừa mọi người, bà thấy đấy, và...

- Ở đây có bốn bộ mà mày lại nói là có hai người.

- Phải, hai đứa nữa vào sau và...

Bà ta bước về phía máy điện thoại.

- Bà làm gì vậy, thưa bà?

- Gọi cảnh sát.

- Điều đó chưa cần thiết, tôi đảm bảo với bà như vậy Ngay sau khi bà cởi trói, tôi sẽ tới ngay đồn cảnh sát để báo lại mọi sự việc.

Người đàn bà nhìn chiếu tướng hắn:

- Ông quên cài cúc kìa, thưa cha!

* * *

Cảnh sát còn tỏ ra ít hiểu hơn cả người đàn bà. Carrillo bị bốn người Gurda Civil xét hỏi. Những bộ đồng phục màu xanh và những chiếc mũ dạ đen thế kỷ Mười tám cũng đủ gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp đất nước Tây Ban Nha và rõ ràng là chúng có phép mầu đối với Carrillo...

- Anh có biết rằng mình có đặc điểm giống hệt người đã giết một vị linh mục ở phía Bắc?

Carrillo gật đầu.

- Tôi không ngạc nhiên. Tời có một người em sinh đôi, cầu Chúa trừng phạt hắn đi. Bởi nó mà tôi phải vào tu viện. Người mẹ đau khổ của chúng tôi...

- Đừng lỡm.

Một người khổng lồ với khuôn mặt đáng sợ bước vào phòng.

- Xin kính chào ngài, ngài đại tá Acoca.

- Anh ta đây à?

- Vâng, thưa đại tá. Chúng tôi đã tìm thấy hắn cùng với quần áo mấy nữ tu, vì thế tôi nghĩ có thể ngài muốn tự hỏi cung hắn.

- Phải, tôi rất thích được nói chuyện với anh này.

Carrillo trao cho viên đại tá cái nhìn duyên dáng của hắn.

- Ngài đã tới, tôi rất vui sướng, thưa đại tá. Tôi có một sứ mệnh của nhà thờ, và một điều hết sức quan trọng, là phải đến được Barcelona càng sớm càng tốt.

Tôi đã cố gắng giải thích với các vị đây rằng tôi là nạn nhân của hoàn cảnh, đơn giản chỉ vì tôi cố gắng làm một người làm phúc.

Đại tá Acoca gật đầu thông cảm.

- Bởi ông đang vội, tôi sẽ không lấy nhiều thời gian của ông.

Carrillo tươi cười:

- Cảm ơn ngài đại tá.

- Tôi sẽ hỏi ông vài điều đơn giản. Nếu ông trả lời trung thực, mọi thứ sẽ tốt đẹp. Còn nếu nói dối tôi, thì sẽ rất đau đớn đối với ông - Y mân mê vật gì trong tay.

- Người nhà Trời không biết nói dối - Carrillo đáp thẳng thắn.

- Tôi rất sung sướng được nghe vậy. Hãy kể về bốn nữ tu.

- Tôi không biết gì về bốn...

Quả đấm va vào miệng hắn có gắn những núm đồng, làm máu bắn tóe ra.

- Chúa ơi, ông làm cái gì thế? - Carrillo hổn hển.

- Hãy nói về bốn nữ tu - Acoca nhắc lại câu hỏi.

- Tôi không...

Quả đấm lại tìm đến cái mồm Carrillo, lần này nghe như có tiếng răng gãy:

Carrillo ngạt thở vì máu trào ra.

- Đừng, tôi...

- Nói về bốn nữ tu - Giọng Acoca vẫn nhẹ nhàng, vừa phải.

- Tôi.. - Hắn nhìn thấy nắm đấm đang từ từ nâng lên. – Có! tôi.. - Từ ngữ chen nhau tuôn ra

- Họ ở Villacastin, đang chạy trốn khỏi tu viện của họ. Xin đừng đánh tôi nữa.

- Tiếp tục!

- Tôi... tôi bảo sẽ giúp họ. Họ cần phải thay quần áo...

- Nên anh đột nhập vào cửa hiệu...

- Không. Tôi... vâng. Tôi... họ lấy trộm một số quần áo rồi đánh tội xỉu, rồi bỏ tôi ở đó.

- Họ có nói sẽ đi đâu chứ?

- Không! - Một thoáng tự trọng bất ngờ xuất hiện trong Carrillo.

Nhưng việc hắn không đả động gì đến Mendavia cũng chẳng có gì liên quan đến việc bảo vệ các tu sĩ. Carrilo chẳng mảy may để ý đến họ.

Đó chỉ bởi vì viên đại tá đã làm biến dạng khuôn mặt hắn. Sau khi ra tù, nếu có ngày ấy lạy Chúa, việc làm ăn của hắn sẽ rất khó khăn.

Đại tá Acoca quay sang mấy người lính dân vệ:

- Xem sự thuyết phục hữu nghị thì làm được gì nào?

Đưa nó tới Madrid, bắt giữ về tội giết người.

* * *

Lucia, sơ Theresa, Rubio Arzano và Tomas Sanjuro đi theo hướng Tây Bắc, nhằm phía Olmedo, tránh xa những đường chính, băng qua những cánh đồng lúa.

Họ đi ngang những đàn cừu, dê và cảnh đồng quê yên ả đối nghịch với sự gian nguy đang trải qua. Họ đi thâu đêm. Rạng sáng, họ hướng về một điểm đã định sẵn trên vùng đồi.

Thị trấn Olmedo ở phía trước. Chúng ta sẽ dừng chân tại đây cho đến tối. Hai sơ nom như muốn ngủ lắm rồi.

Sơ Theresa thì thấy như kiệt sức. Nhưng điều đang diễn ra trong nội tâm bà còn ghê sợ hơn nhiều. Bà thấy mình như đang xa dần thực tại. Nó bắt đầu với việc biến mất của chuỗi tràng hạt quý giá. Bà đánh mất - hay có kẻ đã lấy cắp?

Bà không rõ. Nó là niềm an ủi của bà đã bao năm, bà không còn nhớ. Nó đã trở

thành một phần của đời bà, sự yên lành của bà, thế mà nó lại đã mất tích!

Bà mất nó Ở tu viện khi có cuộc tấn công? Và có thật là có cuộc tấn công không? Dường như không. Bà không chắc được điều nào là thực, điều nào là tưởng tượng. Đứa trẻ bà đã thấy. Nó có phải con của Monique? Hay Chúa đánh lừa bà? Mọi thứ đều lẫn lộn. Không như khi bà còn trẻ, tất cả đều rõ ràng, đơn giản.

Khi bà còn trẻ...

[/align]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.