Sau khi gặp Ellen Scott, Aian Tucker đi ngay Avila, lòng đầy phấn chấn. Elien Scott không phải loại người có ý thích thất thường. Đằng sau chuyện này sẽ là cái gì Đó rất lý thú đấy, Alan Tucker nghĩ, và ta có linh tính rằng, nếu ngả Đúng quân bài ta sẽ được một món rất bở..
Ông trọ ở khách sạn Cuatro Postes, hỏi người tiếp đón.
- Quanh Đây có tòa báo nào không?
- Ở dưới phố, thưa ông. Phía bên trái, sau hai tòa nhà kia.
- Cảm ơn cô
- Không có gì.
Dọc theo phố chính, thị trấn đã tấp nập trở lại sau giờ nghỉ trưa. Tucker nghĩ đến cô gái bí ẩn mà ông có nhiệm vụ phải đưa về. Điều này chắc rất quan trọng. Nhưng vì sao quan trọng? Bên tai ông văng vẳng tiếng Elien Scott:
- Nếu cô ta còn sống, mang cô ấy về cho tôi, ông không được nói chuyện này với bất kỳ ai.
- Vâng, thưa bà. Tôi sẽ nói gì với cô ấy
- Ông cứ nói là một người bạn của cha cô ấy muốn gặp. Cô ấy sẽ đến.
Tucker tìm được nhà báo. Ông tiến đến gần một trong hàng chục người đang ngồi sau dãy bàn bên trong,
- Làm ơn cho tôi gặp ông tổng biên tập. Người đàn ông chỉ vào một phòng.
- Trong Đó, thưa ông.
- Cảm ơn
Tucker mở cửa phòng và nhìn vào trong. Một người trạc tuổi ba mươi ngồi sau bàn đang có vẻ bận rộn.
- Tôi giúp được gì ông? - Người đàn ông nhìn lên.
- Tôi đang đi tìm một Senorita.
- Chỗ tôi chưa có đủ sao, thưa Senol? - ông ta mỉm cười
- Cô ta bị bỏ lại ở một nhà nông dân quanh Đây, khi còn bé xíu.
- Ồ, cô ấy bị bỏ hay sao? - Nụ cười nhạt đi.
- Đúng vậy.
- Và ông đang đi tìm cô ấy?
- Đúng là như thế.
- Việc đó cách đây bao lâu, thưa ông?
- Hai mươi tám năm.
- Trước thời tôi, có lẽ chẳng dễ dàng lắm đâu.
- Ông có thể chỉ giùm người có khả năng giúp tôi không? Ông tổng biên tập ngả người ra sau nghĩ ngợi.
- Đúng là tôi có thể giúp được. Ông thử đến tìm cha Berrendo xem.
* * *
Cha Berrendo trầm ngâm nghe người lạ mặt, một vạt áo linh mục trùm lên đôi chân gầy.
Khi Aian Tucker nói lý do tới Đây, cha Berrendo hỏi:
- Tại sao ông lại muốn tìm hiểu về chuyện này, Senor? Nó xảy ra lâu lắm rồi: Ông muốn biết cụ thể điều gì?
Tucker do dự, thận trọng chọn từ:
- Tôi không được toàn quyền nói ra. Tôi chỉ có thể đảm bảo với cha rằng nó sẽ không có hại gì đối với người phụ nữ Đó. Nếu có thể, cha cho tôi biết địa chỉ nhà người nông dân mà cô ta bị bỏ lại.
* * *
Nhà người nông dân. Ký ức trong cha ngược về ngày mà hai vợ chồng Moras đến gặp cha sau khi đã mang đứa bé tới bệnh viện. Tôi nghĩ là đứa bé sắp chết, thưa cha. Chúng tôi phải làm gì bây giờ. Cha Berrendo gọi điện tới Don Marago, cảnh sát trưởng.
- Tôi nghĩ đứa bé đã bị một khách du lịch nào Đó đến Avila bỏ lại. Ông thử kiểm tra các khách sạn, các nhà trọ xem ai khi đến có mang theo một đứa bé mà lúc đi thì lại không.
Cảnh sát rà soát kỹ tất cả các thẻ đăng ký mà các khách sạn đều phải làm nhưng không tìm được gì.
- Con bé cứ như từ trên trời rơi xuống - Don Marago nói.
Ông ta không hề biết rằng mình đã tới gần đến sự bí ẩn như thế nào.
Khi cha Berrendo mang đứa bé đến trại trẻ mồ côi, Mercedes Angeles hỏi:
- Thưa cha, nó có tên không?
- Tôi không biết.
- Thế không có cái chăn hay thứ gì khác đề tên nó à?
- Không.
Mercedes Angeles nhìn đứa bé trên tay linh mục.
- Vậy chúng ta sẽ phải đặt cho nó một cái tên, phải không thưa cha?
Bà vừa môi đọc xong một cuốn tiểu thuyết trữ tình và rất thích cái tên của một nhân vật nữ trong Đó.
- Megan - bà nói - chúng ta gọi nó là Megan.
Và mười bốn năm sau, cha Berrendo lại đem Megan tới tu viện dòng Cistrician.
Ngần ấy năm sau nữa, người đàn ông lạ mặt này lại đi tìm cô gái Đó. Cuộc đời luôn là một vòng tròn khép kín, Cha Berrendo nghĩ thầm. Theo một cách bí ẩn nào Đó mà nó đã xoay vòng đối với Megan. Không, không phải Megan. ĐÓ là cái tên mà trại mồ côi đã đặt cho con bé.
- Mời ông ngồi - Cha Berrendo nói. Có nhiều điều để kể cho ông nghe.
Và cha bắt đầu câu chuyện.
Sau khi linh mục kể xong, tâm trí Aian Tucker rộn lên. Chắc chắn là phải có một lý do đích đáng mới khiến Elien Scott quan tâm tới. Đứa trẻ bị từ bỏ ở một nhà nông dân Tây Ban Nha hai mươi tám năm về trước mà bây giờ là một phụ nữ tên gọi Megan, theo như ông linh mục này.
Cứ nói là một người bạn của cha cô ấy muốn gặp.
Nếu ông nhớ Đúng thì Byron Scott cùng vợ và con gái đã bị chết trong một tai nạn máy bay Đâu Đó ở Tây Ban Nha nhiều năm về trước. Liệu có một mối quan hệ nào chăng? Aian Tucker thấy cái cảm giác kích thích đang lớn dần trong ông.
Thưa cha, tôi muốn được tới tu viện thăm cô ta. Điều này rất hệ trọng. Linh mục lắc đầu.
- Ông tới quá muộn, vài ngày trước tu viện đã bị quân chính phủ tiến công. Aian Tucker nhìn linh mục.
- Bị tiến công? Thế các nữ tu sĩ có làm sao không?
- Họ đã bị bắt và bị đem đi Madrid.
- Cảm ơn cha - Aian Tucker đứng dậy
Ông ta định sẽ đáp chuyến máy bay sớm nhất đi Madrid.
- Bốn trong số các nữ tu đã trốn thoát. Sơ Megan có trong số Đó - Cha Berrendi tiếp tục.
Sự việc trở nên phức tạp.
- Thế bây giờ.cô ấy ở Đâu?
- Không một ai biết. Cảnh sát và quân đội đang lùng bắt cô ta và những tu sĩ cùng trốn.
- Tôi hiểu.
Trong những trường hợp bình thường, Aian Tucker đã gọi điện về cho Elien Scott để báo ràng vụ việc bế tắc Nhưng sự nhạy cảm của nghề thám tử đã mách bảo ông có cái gì Đó cần phải điều tra tiếp.
* * *
Ông gọi điện cho Elien Scott.
- Cũng khó khăn đôi chút, thưa bà Scott. Ông ta kể lại cuộc nói chuyện với linh mục.
- Không một ai biết cô ta đang ở Đâu sao?
- Cô ta và những người khác đang trốn chạy, nhưng họ sẽ không thể trốn được lâu bởi đang bị cảnh sát và một nửa quân đội Tây Ban Nha truy tìm. Khi nào họ thò mặt ra, tôi sẽ đến ngay.
Im lặng.
- Việc này rất hệ trọng với tôi, ông Tucker.
- Rõ, thưa bà Scott.
* * *
Aian Tucker trở lại tòa báo và nói với người tổng biên tập:
- Nếu có thể được, ông cho phép tôi xem những số báo cũ của ta.
- Ông đang tìm một diều gì Đó đặc biệt?
- Vâng. Trước kia, tại Đây đã xảy ra một tai nạn máy bay.
- Bao giờ thưa ông?
- Hai mươi tám năm trước. Năm l948.
Mười lăm phút sau Aian Tuker đã có được số báo ông cần tìm. Một dòng tít lớn làm tim ông chực nhảy ra ngoài.
MÁY BAY RƠI LÀM CHẾT NGƯỜI LÃNH ĐẠO VÀ CẢ GIA ĐÌNH Ngày 1 tháng Mười năm l948, Byron Scott, Chủ tịch của Scott Industries,
cùng vợ, Susan và con gái một tuổi, Patricia, bị chết cháy trong một tai nạn máy bay...
Vớ bở rồi? Tucker cảm thấy tim mình đập dồn dập. Nếu điều Đó Đúng như mình nghĩ, thì mình sắp thành một người giàu có... một người rất giàu có.