Lâm Duyệt vừa ngồi xuống bàn làm việc không lâu thì Sài Vi bước đến, tay cầm ba, bốn tấm thiệp mời, nhờ cô chọn giúp.
Lâm Duyệt đang cầm mấy tấm thiệp lật xem, ngước lên thì thấy đang Sài Vi đang quan sát mình, cuối cùng nở nụ cười, “Hóa ra cậu là kiểu dụng tâm kín đáo.”
Sài Vi khẽ huých khuỷu tay vào cô, ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi, “Khi nào mà Mạnh Quang bắt được Lương Hồng [1] vậy?”
[1] Mạnh Quang, vợ của Lương Hồng, là người phụ nữ nổi tiếng xấu xí mà đẹp về đức hạnh trong lịch sử Trung Hoa. Đôi vợ chồng này gắn với điển tích “cử án tề mi” trong lịch sử.
“Nói tiếng người.”
Sài Vi thấy người ngồi cạnh Lâm Duyệt vẫn chưa đến, kéo ghế dịch sát lại, ngồi xuống cạnh cô, “Tớ vừa thấy cậu đi xuống từ xe của Trần Lộc Xuyên. Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
Lâm Duyệt cười nói, “Cậu đừng nghĩ lung tung.” Nói rồi, cô giải thích sự việc cho Sài Vi.
Sài Vi nghe xong, thế nhưng lại cao hứng hơn cả đương sự là cô. Sài Vi còn đang định hỏi thêm thì nhìn thấy Triệu Thanh Nhã đang đi đến, liền dừng lại, “Tan tầm đi ăn với tớ, kể lại lần nữa.”
Suốt một ngày, Lâm Duyệt vẫn giống như đang bay trên mây. Kể từ khi ra quyết định, cả người cô đều tràn đầy nhiệt huyết. Mặc dù khi thảo luận về việc chỉnh sửa số liệu về đường cong với Trần Lộc Xuyên gặp phải ánh mắt lạnh thấu xương của Triệu Thanh Nhã, tâm trạng của cô cũng không hề bị ảnh hưởng.
Cô giống như năm đó, cố gắng tranh thủ từng phút giây sau khi tan học để gấp sao, trong tim luôn tràn ngập cảm giác ngọt ngào, chờ mong và hưng phấn.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Lâm Duyệt kể sơ qua toàn bộ chuyện từ nhỏ đến lớn cho Sài Vi, tỉnh lược đi phần lớn những chi tiết mà cô cảm thấy mình khó có thể mở miệng.
Sài Vi nghe xong, không ngừng cảm thán, “Nếu ở cổ đại, có thể lập cho cậu một cái đền thờ trinh tiết mới xong.”
Lâm Duyệt cười, “Cậu đừng trêu tớ.”
“Tớ không trêu cậu. Trước kia chỉ nghĩ cậu lên đại học mới bắt đầu thích Trần Lộc Xuyên. Thực ra, nếu như tớ biết rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện gán ghép các cậu như vậy.”
Lâm Duyệt tò mò, “Tại sao? Tớ còn đang định thử lại lần nữa.”
Sài Vi liếc nhìn cô, “Hơn mười năm đẹp nhất của đời người đều đặt trên một người đàn ông, rất khổ.”
Lâm Duyệt cười cười.
“Nhưng mà nếu cậu nói muốn thử lại lần nữa, tớ thấy cũng không phải là không có hi vọng.”
Cuối cùng, Sài Vi nói, hoàn toàn lý trí hay cảm tính tuyệt đối đều không quá đau khổ, đau đớn nhất là khi con người ta bị giằng co giữa tình cảm và lý trí.
Sau khi đã quyết định, Lâm Duyệt cũng muốn làm rõ mọi chuyện với Từ Khôn. Kể từ khi nói chuyện với Đào Mỹ Cần, cô vẫn chưa gặp lại anh ta. Mỗi lần Từ Khôn hẹn cô, cô đều viện cớ công việc để từ chối. Vài lần như vậy, Từ Khôn bên kia cũng yên lặng. Cả hai đều là người trưởng thành, không ai có thể kiên trì lấy mặt nóng dán mông lạnh.
Lâm Duyệt có hơi áy náy, chủ động mời Từ Khôn ăn cơm. Cô biết đối phương cũng đã hiểu thái độ của mình được vài phần. Khi gặp mặt, hai người hàn huyên vài câu liền đi thẳng vào chủ đề chính.
Lâm Duyệt tuy không hay thân thiết với người khác, nhưng cô cũng không muốn thiếu nợ ai, vậy nên, sau khi cân nhắc, cô vẫn quyết định nói ra.
Cũng may, Từ Khôn rất có phong độ, nghe xong chỉ cười nói, “Cảm ơn cô đã cho tôi biết. Chúng ta đã từng này tuổi rồi, còn có thể thích người khác cũng không dễ dàng. Dù sao cũng chỉ là giới thiệu mà quen biết, chuyện này cũng không hiếm gặp, cô không cần có gánh nặng tâm lý.”
Lâm Duyệt cười cười, gật đầu.
“Cho nên nếu cô không ngại, chúng ta làm bạn bè bình thường cũng được.”
Lâm Duyệt thoải mái cười nói, “Tất nhiên rồi.”
Cuối cùng, Từ Khôn hỏi cô, “Cho nên, cô mãi vẫn không kết hôn, là vì đợi người đó?”
Vấn đề này, lần trước Sài Vi cũng từng đề cập tới. Lâm Duyệt suy nghĩ, nghiêm túc trả lời, “Không, tôi không đợi anh ấy.”
Chẳng qua là, không thể gặp được người thứ hai khiến bản thân thích đến như vậy.
Nếu nói là từ năm lớp năm tiểu học đã có cảm giác “thích” này, Lâm Duyệt cảm thấy hơi khoa trương. Khi đó, cô và Trần Lộc Xuyên là hàng xóm, anh tầng dưới, cô lầu trên. Lúc ấy, trong khu kí túc nhà máy hóa chất 330, chỉ có Phùng Dung và Hà San là khắc nhau như nước với lửa.
Về sau, Lâm Duyệt lén hỏi bố, nghe nói Hà San và Phùng Dung là do một năm bình bầu nhân viên xuất sắc của xưởng, vốn dĩ lúc đầu là Hà San, nhưng về sau không biết vì sao lại biến thành Phùng Dung. Hà San sau khi nghe ngóng, hình như là Phùng Dung sử dụng thủ đoạn đâm lén sau lưng nào đó. Hà San lúc đó trẻ tuổi nóng nảy, sao có thể chịu để vinh quang bị kẻ khác dùng thủ đoạn cướp mất, thế nên cứ gặp mặt là lại châm chọc khiêu khích. Phùng Dung tất nhiên cũng không chịu yếu thế, cứ thế, hai người kết thành thù.
Phùng Dung xinh đẹp, lại có tài múa hát. Khi đó, mỗi lần tổ chức hội văn nghệ, mọi người đều mời Phùng Dung tham gia hoặc đứng ra chủ trì. Hà San thường xuyên trào phúng Phùng Dung giống hệt con ong mật, suốt ngày ra ngoài ong ong bướm bướm khắp nơi, lại dặn Lâm Duyệt, cấm tuyệt không được chơi với Trần Lộc Xuyên. Một đứa con trai vừa sinh ra đã môi hồng răng trắng, lớn lên chắc chắn sẽ có bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt giống hệt mẹ nó.
Lâm Duyệt trước còn thuận theo, Hà San nói gì nghe nấy, từ nhỏ đã coi Trần Lộc Xuyên là “kẻ thù của giai cấp”, mãi cho đến ngày ấy, Trần Lộc Xuyên vì cứu cô mà tự đi dụ con chó.
Lâm Duyệt khi đó sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra. Cô nghe thấy tiếng chó sủa đi xa dần mới dám trèo từ trên cây xuống, chạy vội về nhà, trong lòng vẫn hoảng sợ không thôi, tai vẫn luôn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng cửa mở ở tầng dưới, tiếng bước chân ồn ào, xen lẫn tiếng khóc lo lắng của Phùng Dung.
Một lúc sau, Hà San về nhà. Lúc nấu cơm, giọng bà mang ý chê cười, kể cho Lâm Lập Minh việc con của Phùng Dung bị chó cắn, nghe nói vết cắn rất sâu, cả cẳng chân thiếu chút nữa là bị cắn đứt.
Lâm Duyệt nghe vậy, khẽ run lên, bút máy trong tay nguệch thành một đường.
Từ đó về sau, cô bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với mẹ. Cô không hiểu vì sao, một người có thể vì oán giận cá nhân mà thờ ơ, thậm chí mỉa mai độc ác trên nỗi đau của người khác.
Sau đó, lúc ở trường, cô lại nhìn thấy Trần Lộc Xuyên được bố cõng trên lưng, bắp chân quấn đầy băng gạc. Màu trắng chói mắt ấy dường như đâm lòng cô đến đau đớn.
Kể từ khi ấy, Lâm Duyệt bắt đầu quan sát Trần Lộc Xuyên. Lâu dần, cô phát hiện, anh không giống như lời mẹ nói là một thằng nhóc nghịch ngợm hư đốn.
Anh dũng cảm trượng nghĩa, có thể khiến cho đám bạn bình thường ngỗ nghịch bướng bỉnh nghe lời. Mỗi lần tan học, Lâm Duyệt đều nhìn thấy anh chạy nhảy nô đùa với bạn bè.
Khi đó đã là mùa hè, cô có thể thấy vết sẹo trên bắp chân anh.
Lâm Duyệt dần dần cảm thấy, Trần Lộc Xuyên không giống với mọi người, anh rất đặc biệt, có lẽ là vì vết sẹo kia, cũng có thể là vì nguyên nhân khác.
Khai giảng trung học ngày đó, Lâm Duyệt báo danh xong, đang bước xuống tầng thì thấy ba người đang tiến đến. Người đi giữa áo trắng quần dài, đang nghiêng đầu nói chuyện.
Ba năm không gặp, anh giống như cây trúc mà trở nên cao hơn, dáng vẻ tuấn tú, trên mặt mang theo nét bồng bột và trẻ con của thiếu niên.
Trong nháy mắt ấy, cô nghe thấy tiếng lòng mình rạo rực mãnh liệt.