Cát Bụi

Chương 17: Chương 17




Lâm Duyệt vốn định nhân lúc đi ăn mà tìm một cơ hội thích hợp mời Trần Lộc Xuyên đi ngắm hoa, vờ như thuận miệng nhắc tới, không quá mức trịnh trọng, tránh cho cả hai phải xấu hổ. Nhưng gặp chuyện Triệu Thanh Nhã, cô cũng mất hết tâm tư, ăn một bữa cơm thôi mà đã mệt mỏi rã rời.

Trên đường trở về, khi đi qua một tiệm bánh ngọt, Lâm Duyệt thầm tính toán, công việc còn cả đống, chỉ sợ hôm nay lại phải tăng ca. Cô liền nói cho Sài Vi biết mình định mua ít bánh cho bữa tối.

“Vậy tớ chờ cậu.”

“Không sao. Cậu cứ đi trước đi. Giữa trưa thang máy không nên chờ.”

Sài Vi gật đầu, cùng mấy người khác đi trước.

Lâm Duyệt cầm một cái khay sạch, đi quanh một vòng, chọn hai chiếc bánh sừng bò, một chiếc bánh dứa. Cô vừa đặt cái gắp bánh lại chỗ cũ, đang định đóng nắp kính lại, ngẩng đầu lên, đã thấy Trần Lộc Xuyên đẩy cửa bước vào.

Lâm Duyệt hoảng sợ.

Trần Lộc Xuyên đi về phía cô, giải thích, “Tôi đến mua cốc cà phê.”

Lâm Duyệt lại nghĩ, đối diện là Starbucks, anh việc gì phải đến nơi này mua cà phê?

Cô chầm chậm bước, đi quanh một vòng nữa mới tiến đến chỗ quầy thu ngân đưa cho nhân viên. Thanh toán xong, cô cầm lấy túi giấy, liếc nhìn Trần Lộc Xuyên, hơi khó xử, không biết nên chờ anh hay đi trước.

Đang do dự, Trần Lộc Xuyên hỏi cô, “Tối nay cậu lại tăng ca à?”

Lâm Duyệt gật đầu, “Tôi phải làm bản nâng cấp, cố thêm một chút nữa là xong rồi.”

Trần Lộc Xuyên liếc mắt nhìn túi giấy trong tay cô, “Cậu ăn thứ này thay bữa tối?”

“Không phải cậu cũng thế sao, lúc có việc cái gì cũng không ăn.”

Trần Lộc Xuyên im lặng một lát, “Làm sao cậu biết?”

Mặt Lâm Duyệt nóng lên, cô vội nói, “Cùng làm chung văn phòng, tôi biết cũng không phải chuyện lạ.”

Trần Lộc Xuyên cười cười.

Nhân viên phục vụ ngắt lời hai người, “Tiên sinh, americano và cappuccino của anh đây.”

Trần Lộc Xuyên trả tiền, đưa cốc cappuccino cho Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt nghi hoặc, “Mời tôi?”

“Thuận tiện gọi.” Trần Lộc Xuyên do dự, im lặng mấy giây, anh ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, “Cậu ngồi một lúc rồi về.”

Lâm Duyệt nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Mà cho dù không còn sớm, cô cũng sẽ đáp ứng.

Chiếc khăn trải bàn trắng tinh phủ trên mặt bàn gỗ màu nâu nhạt, hương vị thơm ngọt của bánh phảng phất trong không khí. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào, mang theo cảm giác ấm áp thuần khiết.

Lâm Duyệt biết Trần Lộc Xuyên cố ý tới đây là có chuyện muốn nói, trong lòng lo sợ bất an, song cô không thể để lộ ra ngoài, đành gợi chuyện, khen hôm nay thời tiết tốt.

Trần Lộc Xuyên vẫn chưa đáp lại, Lâm Duyệt hơi khó xử, cô cũng biết bản thân giờ đang hành xử thật ngốc nghếch, lại cúi đầu uống cà phê.

Im lặng một lúc lâu, Trần Lộc Xuyên mới cất tiếng, vào thẳng vấn đề, “Lần trước ở nhà hàng Duy Cảng, cậu đang xem mắt?”

Anh đã cân nhắc giọng điệu rất tốt, không quá thân thiết cũng không quá lạnh nhạt, giống như thuận miệng mà hỏi, khiến người khác không thấy chút phản cảm nào.

Lâm Duyệt nhớ tới lời Triệu Thanh Nhã nói trong bữa cơm lúc nãy, cảm thấy hơi khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại, câu trả lời thỏa đáng nhất chỉ là thể là lời tự giễu, “Tôi đã từng này tuổi rồi, không xem mắt thì còn cách nào khác chứ?”

Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Cậu muốn kết hôn?”

Lâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nói không sốt ruột chắc chắn là giả. Xã hội Trung Quốc bây giờ chính là như thế, 26 tuổi mà vẫn chưa kết hôn đã bị xếp vào hàng gái già rồi.”

Im lặng mấy giây, Trần Lộc Xuyên nói, “Lời của Triệu Thanh Nhã, cậu không cần để ý.”

Lâm Duyệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, “Lời khó nghe hơn nữa tôi cũng đã nghe, thành quen rồi. Nói lại, cô ấy cũng đúng, bây giờ xem mắt đúng là có kiểu như thế.”

Cô không biết phải làm sao, chỉ không muốn nói với Trần Lộc Xuyên về vấn đề này, không muốn anh nhìn thấy cô giãy giụa, cuối cùng phải thỏa hiệp vì yếu đuối, vì thực tế khắc nghiệt không thể bỏ qua. Cô cũng không đợi Trần Lộc Xuyên nói thêm nữa, cười nói, “Đừng nói về chủ đề này nữa.”

Trần Lộc Xuyên vẫn đang nhìn cô, một lát sau, anh gật đầu. Im lặng một thoáng, anh quay lại chủ đề cũ, “Hai ngày tới là cậu xong việc rồi, cuối tuần có thời gian rảnh không?”

Hô hấp của Lâm Duyệt bất giác như ngừng lại, “Tôi định cuối tuần đi ngắm hoa đào.”

“Cậu đi cùng ai? Sài Vi?”

“Không.” Lâm Duyệt vội vàng nói, “Tôi đi một mình.”

Trần Lộc Xuyên nở nụ cười, “Đi một mình thì còn gì vui chứ?”

Lâm Duyệt liếc nhìn anh, “Còn cậu, có bận gì không?”

“Không có.” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Nếu không ngại, hay là cậu mang thêm một người nữa?”

Ánh mắt anh rất sâu, làm lòng cô rạo rực. Khi Lâm Duyệt cất tiếng, giọng cô thoáng nhẹ đi, “Được, vậy để cậu phụ trách làm phu xe.”

***

Lâm Duyệt giống như biến thành học sinh tiểu học chờ đi chơi xuân học sinh tiểu học, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, háo hức đếm ngược đến ngày đó.

Thứ bảy, cô dậy thật sớm, rửa mặt trang điểm, kiểm tra vật dụng mang theo. Sau khi xác định mọi việc đã xong xuôi, cô ngồi chờ điện thoại của Trần Lộc Xuyên.

Tám giờ, di động trên mặt bàn đổ chuông, Lâm Duyệt vội vàng cầm lên, tự bắt bản thân chờ thêm vài giây nữa, cô mới bắt máy.

Xe dừng trước cửa tiểu khu, Lâm Duyệt mở cửa xe, cất tiếng chào hỏi.

Trần Lộc Xuyên hỏi cô muốn đi đâu ăn sáng, Lâm Duyệt suy nghĩ, “Cậu còn nhớ quán ăn trước cửa trường trung học của chúng ta trước kia không?”

Trần Lộc Xuyên kinh ngạc, “Vẫn còn?”

Lâm Duyệt cười nói, “Vẫn còn, chỉ đổi địa chỉ thôi.”

Lâm Duyệt chỉ đường. Một lát sau, xe đi vào một con đường khá yên tĩnh, song trong chiếc quán nhỏ, cảnh tượng lại không yên tĩnh chút nào, bên trong bên ngoài đều ngồi kín người, hai người phải đứng đợi một lúc mới có chỗ.

Do quá bận, nhân viên chỉ kịp dọn qua chiếc bàn, trên mặt bàn còn một lớp nước hơi mỏng. Trần Lộc Xuyên lấy giấy định lau, Lâm Duyệt vội nói, “Để tôi lau cho.”

“Để tôi, cậu cẩn thận kẻo bẩn quần áo.”

Lâm Duyệt nhìn anh, trong lòng thoáng chốc trở nên mềm mại như nước.

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh bưng lên, phở gà của Lâm Duyệt, mì sốt tương của Trần Lộc Xuyên.

Hai người bắt đầu ăn, không nhanh không chậm ăn. Trần Lộc Xuyên nói, “Lúc du học ở Mỹ, tôi nhớ nhất là món này.”

“Ở Mỹ không có sao?”

“Có, nhưng tương toàn là cà chua.”

Lâm Duyệt cười nói, “Vậy mà cũng ăn được sao?”

“Vị giống như món Ý.”

Lâm Duyệt yên lặng, cúi đầu, cầm chiếc đũa gắp thức ăn, thấp giọng nói, “Thực ra, năm 3 đại học, tôi cũng từng có ý định du học, TOEFL cũng chuẩn bị thi.”

Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Tại sao lại không đi nữa.”

Lâm Duyệt khẽ cười một tiếng, “Xảy ra một số chuyện, thay đổi quyết định.”

Lần du lịch ở Vụ Nguyên ngày ấy, cô cuối cùng từ bỏ, bởi lẽ, cô không biết cứ đuổi theo như vậy, liệu đến bao giờ mới có được kết quả. Vậy mà, sau nhiều năm xa cách, cô lại có cơ hội cùng anh ăn sáng, không thể không thừa nhận duyên phận quả là điều kì diệu khó mà giải thích.

Ăn xong, hai người đi vườn cây. Vì đi sớm, khu vườn mới mở cửa, du khách ít ỏi. Sương sớm vẫn còn giăng mắc trong không gian, chưa tan hết, tựa như phủ xuống hàng cây một tầng sa mỏng.

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tầng cây đã biến thành một rặng mây đỏ rực rỡ.

Hai người đi men theo con đường nhỏ, ngắm cảnh vật xung quanh, cũng không để ý tới phương hướng. Dọc đường, hai người vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, đôi khi sẽ im lặng, nhưng không hề cảm thấy nhàm chán.

Đi dạo được nửa tiếng, Lâm Duyệt ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, Trần Lộc Xuyên đi mua nước.

Hơn mười phút trôi qua, Lâm Duyệt ngẩng đầu lên, Trần Lộc Xuyên đã trở lại. Khi anh đi theo con đường mòn, cỏ cây hoa lá thoáng che đi dáng hình anh. Lá xanh hoa thắm, người đẹp như ngọc, khung cảnh này quả thực vô cùng đẹp đẽ.

Chỉ trong một thoáng, Trần Lộc Xuyên đã bước đến trước mặt cô. Vừa lúc ấy, một ngọn gió thổi qua, hoa rơi man mác, nhẹ nhàng đậu lên bờ vai. Trần Lộc Xuyên khẽ phất đi, đưa chai nước cho Lâm Duyệt, “Cậu muốn ngồi nghỉ một lát hay đi tiếp?”

Lâm Duyệt đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn cánh hoa còn vương trên vai anh, “Đi dạo tiếp đi.”

Trần Lộc Xuyên nhìn theo ánh mắt cô, lấy tay gạt đi, cánh hoa rơi xuống, hòa lẫn vào cỏ xanh ven đường, “Đi thôi.”

Trong vườn có một dòng suối nhỏ chảy phía sau núi. Có du khách đem những cánh hoa rơi thả vào trong nước, một số người khác lại học theo, chỉ trong một thoáng, dòng suối nhỏ đã phủ một màu hồng nhàn nhạt.

Trần Lộc Xuyên nói, “Chúng ta xuống xem.”

Lâm Duyệt gật đầu, bước theo anh.

Đường xuống hơi khó đi, thường vướng nhiều tảng đá, Lâm Duyệt phải giảm tốc độ lại.

Trần Lộc Xuyên vẫn rất nhanh nhẹn, nhưng vì phối hợp với cô, anh cũng bước chậm lại. Lúc gần đến dòng suối, hai người gặp phải đoạn dốc. Trần Lộc Xuyên nhảy xuống trước rồi quay lại, đưa tay hướng về phía Lâm Duyệt, “Cẩn thận.”

Ống tay áo của anh hơi vén lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo, ngón tay thon dài.

Lâm Duyệt do dự đưa tay ra, Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô, đỡ lấy. Lâm Duyệt mượn lực, đặt một chân xuống trước, đứng vững lại rồi bước tiếp chân còn lại.

Trần Lộc Xuyên buông tay, Lâm Duyệt vội cảm ơn. Cô vẫn cúi đầu đi sau anh như trước, nhưng vành tai đã sớm đỏ bừng. Cả bàn tay giống như không còn là của cô nữa. Đến bên dòng suối, dường như cảm giác ấm áp mạnh mẽ khi anh nắm tay cô lúc nãy vẫn còn vương lại.

Lâm Duyệt ngồi xuống ven suối, nhẹ nhàng thả từng đóa, từng đóa hoa xuống nước.

Trần Lộc Xuyên đứng bên cạnh, nhìn cánh tay trắng nõn của cô.

Trần Lộc Xuyên từng có một giấc mộng xuân ấn tượng khắc sâu.

Tại sao lại ấn tượng khắc sâu, bởi vì cực kì xấu hổ: Trong bóng tối, một đôi tay mềm mại chạm vào anh, nhưng dù có thể nào, anh cũng chẳng thể tỉnh lại. Nghĩ mà xem, đàn ông trên giường giống như cầm thương lên ngựa, đại sát tứ phương, đến lượt anh thì mắt cũng không mở nổi, quả thực quá mất mặt. Sau này, nhớ lại giấc mộng ấy, anh vẫn còn nhớ những giọt nước mắt người ấy cố kìm nén, tiếng nức nở nho nhỏ len vào trái tim, làm anh áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.