Ngày tiếp theo, hai người lên núi Vân Cư thăm chùa Chân Như. Các ngôi chùa trong nước đa phần đều có nét giống nhau, điểm khác biệt của chùa Chân Như là ở nét điền viên. Bước từ cửa chùa ra ngoài, ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, cây mọc thành rừng, cầu nhỏ vắt ngang, mang mấy phần ý vị ẩn cư nơi sơn thủy. Vừa buổi sớm mai, màn mưa lất phất, mây mù che phủ, mặt trời lên cao vẫn chưa tan hết. Khói sương trùm lên núi đồi, chốn cửa thiền cũng vì thế mà có thêm mấy phần bồng lai tiên cảnh.
Ngày tiếp theo phải đi làm, vậy nên tầm ba giờ chiều hôm đó, hai người lại trở về thành phố Giang.
Lúc họ về tới nơi thì đã là hơn chín giờ. Hai người ăn tối bên ngoài, sau đó Trần Lộc Xuyên đưa Lâm Duyệt về nhà.
“Anh vào ngồi một lát không?”
Trần Lộc Xuyên cười lắc đầu, “Vào rồi lại không ra được.”
Lâm Duyệt cũng cười, “Vậy lúc anh về chú ý an toàn, mai gặp lại.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, nhưng vẫn không rời đi.
Lâm Duyệt nhìn anh, “Sao vậy?”
“Em quên gì rồi?”
Lâm Duyệt nắm lấy cánh tay anh, khẽ kiễng chân chạm nhẹ vào môi anh, “Vậy được rồi chứ?”
Trần Lộc Xuyên nhíu mày, “Em làm cho có lệ.”
Lâm Duyệt cười, “Vậy anh thử làm lại đi?”
Cô vừa dứt lời, Trần Lộc Xuyên đã nắm lấy cổ tay cô, áp cô lên cánh cửa, vòng tay lên cổ, cúi đầu hôn sâu.
Lâm Duyệt bị hôn đến mức thở không nổi, cuối cùng đẩy anh ra, trêu ghẹo, “Hay là anh vào ngồi một lát?”
Trần Lộc Xuyên khẽ đưa tay chạm lên má cô rồi lui từng bước về phía sau, “Anh đi đây. Em nghỉ ngơi sớm, mai gặp.”
Nhìn Trần Lộc Xuyên bước vào thang máy, Lâm Duyệt chìa khóa mở cửa.
Ai ngờ, cô vừa hé cửa đã thấy ánh sáng bên trong hắt ra.
Lâm Duyệt sợ giật nảy mình, vội vàng đẩy cửa. Nhìn rõ người trước mặt, cô thất thanh, “Mẹ?”
Hà San đứng gần cửa, vẻ mặt u ám, ánh mắt sắc lẻm liếc cô, giọng nói đông lạnh, “Đây là con rể con tìm cho mẹ?”
Lâm Duyệt lấy lại bình tĩnh, đã bị bắt gặp, cô chỉ có thể binh đến tướng chặn, “Sao lúc nãy mẹ không lên tiếng?”
“Lên tiếng để cậu ta chạy đi?”
Lâm Duyệt nhìn mẹ mình, “Để con giới thiệu anh ấy với mẹ.”
Hà San phì một tiếng giễu cợt, “Nó là người hay là quỷ mẹ từ tám trăm năm trước đã biết rồi, còn cần con giới thiệu? Con cứ che che giấu giấu như vậy, hóa ra là thực sự là không dám cho gặp à?”
Lâm Duyệt xách mấy túi đồ đặt bên ngoài vào nhà, “Con không cố ý gạt mẹ, vốn đang định tìm thời gian đưa anh ấy về nhà.”
“Được, con còn có gan đưa người về? Sao không trực tiếp đặt sẵn giường bệnh cho mẹ đi?”
Lâm Duyệt nhất thời im lặng.
Hà San lợi dụng lúc cô còn đang khiếp sợ đánh đòn phủ đầu, “May mà con còn chưa dám đưa về nhà, bằng không lúc đó mẹ không nhịn được mà làm khó cậu ta, lại phá mất quan hệ mấy chục năm.”
“Quan hệ của mẹ và cô Phùng còn có thể tệ hơn được nữa ạ?”
“Con!” Hà San nổi đóa, “Con còn dám nói! Biết rõ mẹ và mẹ nó không thích nhau, còn đi dây dưa với nó. Con vốn định chọc tức mẹ đúng không?”
Lâm Duyệt vẫn chưa nói gì, Hà San tiếp tục trách móc, “Hôm nay nếu mẹ không đến đây giúp con dọn dẹp thì chắc cũng không biết. Đúng là không hiểu nổi, con gái mẹ thì ra giỏi đến thế, không nói không rằng đã sống chung với đàn ông rồi!”
Lâm Duyệt da mặt mỏng, bị mẹ châm chọc khiêu khích đến mức này, nhất thời cũng có phần tức giận, “Sao mẹ nói khó nghe vậy?”
“Mẹ nói chuyện khó nghe? Có xấu hổ bằng việc con làm không? Không danh không phận để đàn ông sống trong phòng, đến lúc truyền ra ngoài, ai là người mất mặt?”
Lâm Duyệt kiềm chế lửa giận, “Con không sống chung với anh ấy, anh ấy chỉ thỉnh thoảng ở lại một đêm thôi.”
“Con cũng không biết e lệ nhỉ? Trong tủ của con phân nửa là quần áo của cậu ta, còn dám nói là thỉnh thoảng?”
“…” Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn mẹ mình, “Rốt cục là mẹ không thích việc bạn trai con là Trần Lộc Xuyên hay bất mãn chuyện con ở chung với đàn ông?”
“Hai việc này thì có gì khác nhau? Lâm Duyệt, mẹ nói cho con biết, nếu con còn coi mẹ là mẹ con thì mau chóng chấm dứt với nó.”
“Chỉ bởi vì cô Phùng ạ?”
Hà San im lặng một thoáng, “Dĩ nhiên không phải chỉ vì bà ta. Con thử nghĩ xem, có người mẹ như thế, đứa con có thể tốt đẹp thế nào?”
Lâm Duyệt biết Hà San đang cố tình gây sự, “Con với anh ấy đang rất tốt, không cắt đứt được.”
“Mẹ thấy Từ Khôn mới tốt, nhân phẩm cũng ổn…”
“Chuyện này liên quan gì đến Từ Khôn ạ? Vợ cũ của anh ấy mang thai, người ta đang định quay lại, mẹ đừng phá họ.” Lâm Duyệt lấy túi đồ mua ở khu thắng cảnh, đưa cho bà túi cá bạc Dương Hồ, “Mẹ ăn không ạ?”
Hà San đẩy tay cô, “Con đừng hòng nói lảng sang chuyện khác!”
Lâm Duyệt thở dài, “Mẹ, con sẽ không chia tay anh ấy.”
“Người như cậu ta cũng không đến mức không tìm nổi chứ? Người độc thân trong công ty con còn nhiều vậy, tốt hơn cậu ta, con không chọn được à?”
“Con không chọn được.”
Hà San chán nản, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Duyệt, đột nhiên một ý nghĩ xoẹt qua đầu, “Không phải con và nó có ý với nhau từ sớm rồi chứ?”
“Không ạ.”
“Đại học bắt đầu rồi phải không? Thế nên mấy năm nay con không gặp gỡ ai là để chờ cậu ta?”
“Không có chuyện đó đâu mẹ.”
Hà San càng nghĩ càng thấy đúng, “Lần trước con nói ngủ cũng ngủ rồi, là cậu ta?”
Lâm Duyệt im lặng một thoáng, “Không ạ, con bịa chuyện lừa mẹ.”
“Lừa mẹ? Mẹ thấy, cậu ta trước kia chiếm tiện nghi của con, sau đó xuất ngoại, trở về lại dây dưa với con, không đúng sao?”
“Mẹ đừng tưởng tượng ra kịch bản phim nữa được không ạ? Con với anh ấy trước kia thực sự không có gì.”
“Vậy tại sao lại không chia tay được? Mới mấy tháng đã không bỏ được rồi à?”
“Không phải lúc nào mẹ cũng sốt ruột muốn con kết hôn sao? Bây giờ con có bạn trai, mẹ lại ép con chia tay.”
Hà San liếc mắt, “Con đừng có ba phải. Ai cũng được, cậu ta thì không được!”
“Anh ấy ‘lương năm đầu đã hơn ba mươi vạn một năm, chưa tính thưởng thêm’, có chỗ nào không được?”
Hà San không ngờ Lâm Duyệt lại lấy lời trước kia mình nói để vặn vẹo, “Con lập gia đình chỉ biết nhìn đến tiền lương thôi à?”
“Mẹ nhờ thím ba tìm người giới thiệu cho con, ai cũng xem xét tiền bạc, nhà, xe, những thứ này Trần Lộc Xuyên đều có, thậm chí còn tốt hơn nhiều người, ngoại hình cũng ưa nhìn. Nếu người khác tìm được, vui mừng còn không kịp, mẹ lại muốn đuổi anh ấy đi…”
Hà San không phản bác được, im lặng một lát, bà đành phải nói, “Người ta điều kiện tốt như thế, con cửa nhỏ nhà nghèo làm sao bám víu được. Con cho là Phùng Dung sẽ vừa ý con?”
“Cô Phùng không vừa ý con, Trần Lộc Xuyên vừa ý là được.”
“Con cho là kết hôn đơn giản như vậy à? Mẹ với Phùng Dung thế nào con cũng biết. Nếu sau này bà ta muốn chèn ép con, con còn có thể yên ổn sống sao? Trần Lộc Xuyên bị kẹt giữa mẹ và vợ, con cho rằng cậu ta sẽ nghe ai? Nếu con đảm bảo cậu ta đứng về phía mình, vậy mẹ sẽ không nói gì. Mẹ nuôi con lớn bằng ngần này không phải để con đến nhà người khác bị ức hiếp.”
Lâm Duyệt trầm mặc một thoáng, “Dù mẹ có nói gì, hiện tại con sẽ không chia tay với anh ấy.”
Hà San nhất thời cũng không nói gì. Cuối cùng, bà rút ra tấm thẻ massage trong túi ra đặt lên bàn, “Con trả lại cậu ta, vô công không hưởng lộc.”
“Mẹ cứ dùng đi, tại sao phải để cơ thể chịu khổ ạ?”
Hà San liếc mắt nhìn, “Trình độ như thế, mẹ cũng không hiếm lạ.” Nói rồi, bà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Lâm Duyệt vội vàng đứng lên, “Con đưa mẹ về.”
“Không cần con đưa. Con tự suy nghĩ cho kĩ, chưa nghĩ xong thì đừng xuất hiện trước mặt mẹ.”
Sau khi Hà San về, Lâm Duyệt ngồi trên ghế sofa thật lâu không nhúc nhích. Cô định gọi cho Trần Lộc Xuyên, lại thấy đã muộn, không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh.
Cô ngây người một lát, sau đó thu dọn sạch sẽ, tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Lâm Duyệt tất nhiên không ngủ nổi. Chỉ cần cô nhắm mắt, những lời mẹ nói lại vang lên. Những điều đó, đương nhiên cũng là điều Lâm Duyệt lo lắng bấy lâu.
Chuyện về sau thế nào, chỉ có thể xem thái độ của Trần Lộc Xuyên.
Nếu anh không buông tay, cô cũng sẽ cùng anh quyết không chùn bước, một đường xông lên.
***
Trở về công ty, Lâm Duyệt lại bận bù đầu. Sài Vi xin nghỉ kết hôn đi hưởng tuần trăng mật, trước khi đi chẳng báo cho ai. Lâm Duyệt gọi cho Hà San bao nhiêu cuộc đều không được, xem ra bà đã quyết tâm chiến tranh lạnh.
Giữa lúc sứt đầu mẻ trán thời điểm, Lâm Triển lại vào góp vui, nói tâm tình không tốt, hẹn cô tan tầm đi uống rượu.
Lâm Duyệt làm gì có tâm tư nào mà đi uống rượu giải sầu. Từ chối mấy lần, kết quả, Lâm Triển trực tiếp đến công ty bắt người. Trong tay cậu ta còn cầm theo máy quay hướng về phía cửa công ty. Lâm Duyệt bước ra, thấy thế ngây người, vội kéo cậu ta sang một bên.
Lâm Triển liếc nhìn cô, “Cuối cùng cũng chịu gặp em?”
Lâm Duyệt cũng liếc lại, “Có chuyện gì sao?”
“Thất tình.”
Lâm Duyệt thầm than một tiếng. Suy nghĩ một lát, cô lấy di động gọi điện cho Trần Lộc Xuyên, định bảo anh tự đi ăn tối.
Điện thoại kêu hồi lâu không có người nhận, phía sau lại vang lên giọng nói, “Anh xuống rồi.”
Lâm Duyệt vừa quay đầu lại thì thấy Trần Lộc Xuyên tay cầm di động đẩy cửa bước ra.
Lâm Triển mở to mắt, “Đây không phải Trần Lộc Xuyên sao?”
Lâm Duyệt chợt cảm thấy đau đầu.
Trần Lộc Xuyên cũng kinh ngạc. Anh bước đến, nhìn Lâm Triển một hồi, cảm thấy quen mắt nhưng cũng không dám khẳng định, “Cậu là…?”
Lâm Triển vươn tay, “Anh Xuyên, em là Lâm Triển, đã lâu không gặp.”
Trước kia khi hai nhà Lâm Trần còn là hàng xóm, Lâm Triển lúc ở nhà Lâm Duyệt chơi cũng không ít lần bám đuôi Trần Lộc Xuyên. Sau này anh chuyển nhà, họ mới mất liên hệ.
Lần cuối Trần Lộc Xuyên gặp Lâm Triển là lần cậu ta đi đưa đồ cho Lâm Duyệt hồi trung học. Lúc hai người chạm mặt cũng có hàn huyên mấy câu. Khi đó, Lâm Triển vừa mới trổ mã, nét mặt vẫn còn non nớt, nay dáng vẻ đã trưởng thành hơn nhiều.
“Anh với chị em làm cùng văn phòng?”
“Cùng một công ty,” Trần Lộc Xuyên nhìn sang Lâm Duyệt, “Đồng nghiệp.”
Đã như vậy, cũng không có gì cần che giấu, Lâm Duyệt giới thiệu, “Anh rể em.”
Lâm Triển trợn mắt, “Người lần trước chị nói là anh Xuyên?”
Lâm Duyệt không nói gì, chỉ gật đầu.
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Lâm Triển gật đầu như giã tỏi, “Chúng ta cũng phải mười năm không gặp rồi nhỉ? Vừa đúng dịp, ta ăn cơm hàn huyên một chút.”
Ba người đi về phía bãi đỗ xe, Lâm Duyệt và Trần Lộc Xuyên đi sau vài bước.
Trần Lộc Xuyên đột nhiên cầm lấy ngón tay Lâm Duyệt siết nhẹ.
Lâm Duyệt nhìn anh, mấp máy môi, “Sao vậy?”
Trần Lộc Xuyên chỉ cười, khẽ lắc đầu.