Người phục vụ rót nước trà xong rồi rời đi. Lâm Duyệt cố ép chính mình dời sự chú ý về, nhưng chỉ nói được vài câu, ánh mắt cô lại bất giác hướng đến người ấy.
Dưới ánh đèn màu cam, Trần Lộc Xuyên ngồi quay lưng về phía cô, chỉ để lại cho Lâm Duyệt một bóng lưng lạnh lùng cứng rắn. Phía đối diện anh là một cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài, làn da rám nắng, mặc một chiếc váy màu da cam. Phía sau lưng ghế vắt chiếc áo bông trắng, cô gái cúi đầu lật xem thực đơn. Hàng lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, có vẻ không thoải mái, nhưng nhờ vẻ đẹp động lòng người, thái độ ấy cũng không khiến người ta khó chịu, âu cũng là vì tuổi trẻ.
Nửa bữa cơm còn lại, Lâm Duyệt không thể tự nhiên ngồi ăn như trước. Nói chuyện bản chất vốn là người hỏi người đáp, nếu chỉ có một người nhiệt tình, ắt sẽ không tránh khỏi gượng gạo. Từ Khôn mặc dù rất cố gắng tìm đề tài, xong cô chỉ đáp lấy lệ. Cuối cùng, nhiệt tình và kiên nhẫn ban đầu cũng tiêu tan gần hết.
Lâm Duyệt tự biết chuyện này do mình gây ra, chủ động đề nghị trả tiền. Từ Khôn đưa tay ngăn lại, nói, “Để tôi.”
Lâm Duyệt mặc áo khoác, cùng Từ Khôn đi ra ngoài. Khi đi ngang qua bàn Trần Lộc Xuyên, cô cố ép bản thân nhìn thẳng, giả vờ không để ý. Nhân viên phục vụ mở cửa cho hai người. Ngoài trời, gió lạnh buốt, Lâm Duyệt âm thầm thở phào, giờ mới phát hiện lòng bàn tay đã sớm thấm đẫm mồ hôi.
“Cô định về như thế nào?”
Lâm Duyệt tỉnh táo lại, “Tôi lái xe đến.” Cô chỉ về phía bên trái, “Xe đậu bên kia.”
Từ Khôn gật đầu, “Tôi cũng để xe ở đó, cùng đi lấy xe đi.”
Đến bãi đỗ xe, Từ Khôn dừng bước, nhìn Lâm Duyệt, “Vậy cô về nhớ chú ý an toàn. Nếu có thời gian, cô có thể liên lạc với tôi.”
Lâm Duyệt hiểu ngụ ý của Từ Khôn, lời này là vì cô có vẻ không có ý với anh ta. Mấy miếng cao dán trên lưng giờ lại phát huy công hiệu toàn phần, người cô nóng bừng. Hai gò má bị gió thổi lạnh như băng, suy nghĩ dường như cũng đang đông cứng giao tranh với luồng khí nóng dày vò cô không thở nổi. Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, cuối cùng, lý trí chiếm thế thượng phong. Lâm Duyệt quyết định chừa đường lui cho mình, cười nói, “Anh có dùng QQ không? Hôm nay tôi bị cảm, tâm trạng không tốt lắm. Cuối tuần nếu anh rảnh, tôi muốn mời anh bữa cơm.”
Từ Khôn hơi kinh ngạc, im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra trao đổi tài khoản QQ.
Sau khi tạm biệt, hai người về xe của mình. Lâm Duyệt nhường Từ Khôn đi trước, thấy xe anh ta rời đi mới hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoái lại nhìn chiếc Ford Mustang đang nằm im lìm trong bóng tối.
***
Trần Lộc Xuyên gặp Đinh Lộ Hi mới nhớ lại rất nhiều năm về trước đã từng gặp qua cô gái này trong một bữa ăn hai nhà Đinh-Trần. Khi đó, Đinh Lộ Hi mới học lớp bốn, tóc buộc đuôi gà, trông hơi mũm mĩm, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, vừa gặp được ba phút đã gọi “anh Xuyên, anh Xuyên”.
Mười mấy năm trôi qua, Đinh Lộ Hi giờ đã thay đổi hoàn toàn, nếu gặp lại trên đường, Trần Lộc Xuyên tuyệt đối sẽ không nhận ra. Dáng người thon thả, ăn vận trang nhã. Gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại không khiến người ta chán ghét, có lẽ là do cô gái này quá xinh đẹp. Con người từ trước đến nay vẫn luôn bao đung đối với cái đẹp.
Đinh Lộ Hi của hiện tại cũng không còn gọi “anh Xuyên” như trước, khi gặp mặt chỉ gật đầu chào một tiếng “Trần tiên sinh”, rồi có vẻ không muốn mở miệng nữa, thái độ suốt bữa ăn cũng vô cùng miễn cưỡng. Tuy vậy, Trần Lộc Xuyên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Đối với anh, đây là kết quả tốt nhất. Cô gái này mới 22 tuổi, thế hệ 9X. Anh hơn cô ta sáu tuổi, tuy chênh lệch không phải là quá lớn nhưng cũng đủ để vạch ra hai thế giới.
Đồ ăn vừa được mang lên, Trần Lộc Xuyên chợt thấy một bóng người đi lướt quá. Anh lập tức chú ý tới thân hình nhanh nhẹn kia, dáng vẻ trông vô cùng quen thuộc. Anh nhìn mấy giây rồi thu lại ánh mắt, khóe miệng bất giác nhếch lên. Anh thầm nghĩ, sau khi về nước, mình và cô ấy quả là có duyên phận.
Ngoại trừ việc này, bữa cơm trôi qua hoàn toàn vô vị. Sau khi kết thúc, Trần Lộc Xuyên lái xe đưa Đinh Lộ Hi về. Anh về đến nhà đã gần chín giờ tối.
Phùng Dung đang nằm dựa trên ghế sofa xem TV nghe thấy tiếng cửa lập tức ngồi thẳng dậy, “Thế nào rồi?”
Trần Lộc Xuyên xoay người đổi dép lê, “Không có ý.”
“Ai không có ý với ai?”
“Cô ấy không có ý với con.”
Phùng Dung cau mày, “Không thể nào, con bé nhà họ Đinh kia yêu cầu cao thế sao?”
“Là mẹ đánh giá con quá cao.”
“Lời này mẹ không thích nghe. Nhà ta điều kiện khá tốt, có chỗ nào không xứng với bên kia?”
“Bát tự còn chưa xem, mẹ nghĩ xa quá rồi.” Không đợi Phùng Dung tiếp tục dài dòng, Trần Lộc Xuyên vội chuyển đề tài.
Nhưng Phùng Dung cũng không định cho qua việc chung thân đại sự của con trai mình nhanh như thế. Bà vừa phẫu thuật xong, tạm thời không thể làm việc nặng, chỉ có thể nằm nhà nghỉ ngơi. Nhân lúc nhàn rỗi, bà bắt đầu đi khắp nơi hỏi thăm xem con gái nhà ai kết hôn, nhìn đâu cũng thấy ứng cử viên cho chức con dâu tương lai.
Trần Lộc Xuyên rất đau đầu với việc này, cố gắng chịu đựng, chỉ có thể đẩy nhanh việc tìm nhà, dự định chuyển ra ngoài trước khi nhận việc. Chuyển nhà xong, Trần Lộc Xuyên đưa mẹ đi kiểm tra lại. Miệng vết mổ của Phùng Dung phục hồi khá tốt, bà rất vui vẻ, quyết định cùng Trần Lộc Xuyên ghé qua xem nhà mới.
Nhà mới của Trần Lộc Xuyên là một căn hộ hai phòng, mới được xây dựng mấy năm gần đây, nhưng do vị trí không tốt nên giá bán cũng không quá cao. Phòng ở cách xa tuyến tàu điện ngầm, cách công ty hai mươi phút đi xe. Phùng Dung xem qua, liên tục lắc đầu, “Sao con lại chọn chỗ như thế này, gần đây đến ngay cả siêu thị cũng không có.”
“Có thể ở được là được.”
“Mẹ cũng đang định bàn chuyện này với con. Chờ bố con ở Bắc Kinh về, cả nhà thương lượng việc mua nhà một chút.”
“Nhà ở con tự lo được, bố mẹ không cần lo lắng.”
Phùng Dung quan sát anh, “Vậy con có kế hoạch gì chưa? Bao giờ thì mua nhà, khi nào định kết hôn?”
Trần Lộc Xuyên bất đắc dĩ, “Chờ công việc ổn định, con sẽ xem xét sau.”
“Mẹ không phải muốn thục giục, mà là thấy con nên cân nhắc dần đi. Trước tiên tìm bạn gái đã. Đúng rồi, con còn nhớ nhà họ Lâm sống trên lầu hồi con học tiểu học không?”
Trần Lộc Xuyên vốn coi lời mẹ nói như gió thổi bên tai, giờ mới chú tâm một chút, “Con vẫn nhớ. Sao vậy ạ?”
“Con gái của Lâm Lập Minh bằng tuổi con, hai tám rồi vẫn chưa lấy chồng.” Trong lời nói của bà, hàm ý khinh miệt rất rõ ràng.
Trần Lộc Xuyên đáp, “Con cũng 28 tuổi, cũng chưa kết hôn.”
“Đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau sao? Nam 35 không kết hôn cũng chẳng hiếm lạ gì, nhưng mà phụ nữ…” Phùng Dung dừng một chút, “Mẹ từ trước đã cảm thấy con bé nhà họ Lâm kia kì quái. Bề ngoài thanh tú dịu dàng, nhưng khi nhìn con ánh mắt cứ đảo qua đảo lại, không biết có âm mưu gì.”
Trần Lộc Xuyên cười nhạt, coi như không nghe thấy.
“Con đừng có nghi ngờ. Trông mặt mà bắt hình dong, con bé kia chắc chắn không đơn giản như bề ngoài của nó đâu.”
Trần Lộc Xuyên nghe thấy, trong đầu chợt thoáng qua vài suy nghĩ mơ hồ, song xe đã đến nơi, anh cũng không nghĩ thêm nữa.
***
Sau khi Lâm Duyệt và Từ Khôn cùng ăn hai bữa cơm, Hà San bắt đầu hứng thú với chuyện này, cả ngày vặn hỏi ý tứ Lâm Duyệt. Song câu trả lời của cô vẫn là “xem xét rồi nói sau” lấy lệ khiến Hà San bực mình, “Thích hay không thích, con có thể nói rõ ràng được không? Điều kiện Từ Khôn như vậy, con còn muốn soi mói kén chọn gì nữa?”
Lâm Duyệt trong lòng tự biết bản thân không phải vì soi mói kén chọn, song cũng không chắc lí do thực sự là gì. May mà hạng mục mới cô đang phụ trách đã chiếm dụng hết thời gian, cô cũng không còn sức mà quan tâm nữa.
Sau khi tăng ca được hai tuần, bản demo của “Bổ Thiên” cũng hoàn thành, thời gian xét duyệt là chiều thứ năm. Bản quyền trò chơi đã được kí kết, bản demo phải nhanh chóng được tung ra để chứng minh việc chế tác chính thức bắt đầu.
Trên thị trường, trò chơi như vậy đã có rất nhiều, cũng không có gì đặc biệt. Lần này chỉ cần không phạm phải lỗi nghiêm trọng gì, về cơ bản là có thể thông qua. Lâm Duyệt trình bày đề án xong, người đứng đầu các phòng ban khác xem qua, sau khi bàn bạc, đề xuất bổ sung liền phê chuẩn.
Đan Nhất Phong thấy Lâm Duyệt và các thành viên trong tổ ai nấy đều mệt mỏi, mỉm cười, vung tay, nói, “Sắp sang năm mới rồi, để năm sau vào việc. Lâm Duyệt, cô về lập ra bảng thời gian nhé.”
Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần tăng ca nữa.
Tan họp ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng trà, suýt nữa cô va phải Sài Vi từ bên trong bước ra.
Sài vi đứng vững lại, cười hỏi, “Sao rồi?”
Lâm Duyệt ra dấu ok, sau đó hỏi, “Lần này cậu có tham gia không?”
“Tớ giúp cậu hỏi rồi, Vương Bồi Nguyên có thời gian, để anh ta phụ trách mảng thiết kế độ họa. Đầu năm sau tớ bận chuẩn bị hôn lễ, chẳng có hơi sức đâu mà tăng ca nữa.”
Lâm Duyệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cậu đã tìm được lập trình viên chính chưa?”
Lâm Duyệt thở dài, “Vẫn chưa, tớ còn phải đi hỏi.”
Sài Vi cười, “Lại đây” rồi hất cằm.
Lâm Duyệt kinh ngạc, nhìn theo hướng Sài Vi chỉ.
Người nọ đang đứng dựa vào vách ngăn gọi điện thoại, mình mặc chiếc áo len xám tro, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Dưới ánh đèn, sống mũi cao ngất, mắt kiếm mày ngài, toát lên vẻ thanh tịnh như ngọc.
Sài Vi cười bên tai cô, “Tớ đúng là đính hôn sớm quá rồi. Sớm biết sẽ có người như vậy đến công ty, tớ còn cần vội gì chứ.”
Lâm Duyệt bất giác đưa cái tay rảnh rỗi còn lại nắm chặt lấy tập tài liệu, định bụng đi qua cười chào một tiếng, xong cơ thể lại không nghe theo mệnh lệnh của cô. Cô vẫn còn đang do dự có nên tiến đến chào hỏi hay không thì người nọ đã cúp điện thoại, chậm rãi quay lại, ánh mắt khẽ lướt qua rồi dừng lại trên người cô.
Lưng Lâm Duyệt cứng đờ.
Người nọ cất điện thoại, vẫy tay với cô, cười nói, “Lâm Duyệt!”