Trần Lộc Xuyên tất nhiên gạt ý kiến này đi, “Cách này còn vớ vẩn hơn giả vờ là gay.”
Phùng Dung vốn dĩ có thành kiến với nhà họ Lâm, nếu hai bên chưa cưới gả đã xảy ra chuyện này thì chỉ càng tăng ấn tượng xấu mà thôi. Huống hồ, sự nghiệp Lâm Duyệt đang trong thời kì phát triển, bắt cô phải hi sinh công việc, Trần Lộc Xuyên anh không làm được.
Suy đi tính lại, ý kiến của người khác cũng chẳng giúp được gì, anh vẫn phải cứng đối cứng với mẹ.
Thời tiết thành phố Giang bắt đầu nóng, còn chưa tới chín giờ, không khí đã trở nên oi bức, ánh nắng chói chang hắt vào cửa kính. Buổi sáng, Trần Lộc Xuyên lái xe về nhà, cùng mẹ đi tới thăm nhà bà giúp việc.
Bà giúp việc họ Tiền, Phùng Dung gọi bà là má Tiền. Má Tiền làm việc ở nhà họ Trần gần mười năm, từng định từ chức mấy lần nhưng Phùng Dung cố trả thêm tiền để giữ lại. Bà là người gần gũi trung hậu, có trách nhiệm, không như mấy người giúp việc hay ngồi lê đôi mách.
Con dâu má Tiền đã xuất viện, hiện đang ở cữ tại nhà. Phùng Dung cho má Tiền nghỉ hai tháng, phải thuê người mới. Tính Phùng Dung rất thích sạch sẽ, nhà chỉ hơi bụi đã không chịu nổi, song người giúp việc mới này tay chân vụng về, đã thế còn có phần khôn lỏi, bề ngoài thì có vẻ dọn dẹp sạch sẽ nhưng mấy chỗ khuất lại để phủ đầy bụi. Phùng Dung tất nhiên không vừa ý, liên hệ với công ty môi giới yêu cầu đổi người. Trong lúc chờ đợi, bà đành phải tự mình lo liệu dọn dẹp cơm nước, thường cảm thán vẫn là má Tiền tốt nhất.
Đến nhà má Tiến, Phùng Dung lấy một đôi vòng vàng ra tặng. Con dâu má Tiền vội từ chối, “Em bé còn nhỏ, món quà này quá quý giá, cháu nó không nhận được.”
Đứa trẻ còn chưa đủ tháng đang say ngủ trong chăn, bàn tay nhỏ xíu lộ ra ngoài. Phùng Dung nắm nắm tay cậu nhóc, “Cô mấy chục năm rồi không mang thai, cũng chẳng nhớ trẻ con cần những gì, sợ tùy tiện mua nhà lại không dùng đến. Vàng có thể trừ tà cầu phúc, chỉ là chút tâm ý thôi, cháu cứ nhận đi.”
Con dâu má Tiền vẫn đang từ chối, Phùng Dung cười nhìn sang, “Chị khuyên giúp đi.”
Má Tiền đành nói, “Vậy con cứ nhận lấy. Cô khách khí quá rồi, cứ thế thì nhà tôi sau này đâu dám mời cô đến chơi nữa.”
Phùng Dung cười nói, “Về sau cũng chẳng còn dịp đến quấy rầy chị.”
Đứa bé nằm trong nôi khẽ giật nhẹ tay, chẹp chẹp miệng. Phùng Dung vội nói nhỏ đi, “Mọi người nói nhỏ thôi, đừng để em bé tỉnh.” Bà chỉnh lại chăn, cẩn thận quan sát đứa nhỏ, “Vầng trán cao đầy quá, sau này sẽ thông minh lắm đây.”
Con dâu má Tiền cười, “Cảm ơn cô.”
“Đứa bé nặng bao nhiêu?”
“Ba cân mốt ạ.”
“Trông được lắm, trẻ con nhỏ quá khó nuôi, quá lớn khó sinh. Cháu đẻ thường hay đẻ mổ?”
“Cháu đẻ thường.”
“Đẻ thường tốt, mẹ sinh xong hồi phục nhanh.”
Trần Lộc Xuyên không ngờ Phùng Dung thích trẻ con như vậy, trò chuyện với con dâu má Tiền hơn hai mươi phút mới tạm biệt ra ngoài. Con dâu má Tiền vẫn còn ở cữ, má Tiền phải chăm sóc cả mẹ lẫn con, hai người cũng không tiện quấy rầy, ngồi chơi một lát liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Phùng Dung bảo má Tiền cứ yên tâm lo chuyện trong nhà, những thứ khác không cần để ý, lại gửi cho đứa nhỏ ít tiền lì xì.
Trần Lộc Xuyên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thăm dò nay. Trên đường ra ngoài lấy xe, anh hỏi mẹ, “Mẹ thích trẻ con lắm ạ?”
“Đương nhiên là thích. Cháu nhà người ta sắp vào cấp một cả rồi, con vẫn không biết sốt ruột gì cả. Gần đây mẹ lại hỏi thăm được mấy người, nếu con có thời gian thì gặp mặt.”
“Không cần đâu ạ, con tìm được con dâu cho mẹ rồi.”
Phùng Dung đứng lại, không dám tin vào tai mình, “Gì cơ?”
Trần Lộc Xuyên nhìn mẹ cười, “Con nói, con có bạn gái rồi.”
Phùng Dung giờ làm gì còn tâm tư đi đứng nữa, vội kéo con trai hỏi, “Lúc nào? Con gái nhà ai? Điều kiện ra sao…”
Trần Lộc Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, “Nắng thế này mẹ không nóng ạ? Mẹ con mình lên xe đã, có gì con từ từ nói.”
Xe đậu dưới bóng cây, nửa thân bị nắng xối, không khí bên trong nóng như lò nung. Trần Lộc Xuyên khởi động xe, đợi điều hòa chạy được một lúc mới mời mẹ lên.
Phùng Dung đã sớm không chờ nổi, “Con mau nói đi.”
Trần Lộc Xuyên cố chọn từ, “Thực ra mẹ cũng biết cô ấy…”
Phùng Dung vội hỏi, “Lộ Hi hả? Mẹ đã bảo hai đứa rất xứng…”
“Không phải.” Trần Lộc Xuyên ngắt lời, “Con đã sớm nói là Lộ Hi có bạn trai rồi mà.”
“Có cũng có thể chia tay. Vậy rốt cục là ai? Lần trước mẹ đưa con xem nhiều ảnh chụp như thế vẫn không vừa lòng ai à?”
Trần Lộc Xuyên im lặng một thoáng, cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng luôn, “Là Lâm Duyệt ạ.”
Phùng Dung sửng sốt một chút, thoáng chốc sầm mặt, “Con đang đùa đấy à?”
“Con sẽ không đùa loại chuyện này.”
Phùng Dung nghiêm mặt, “Ai cũng được, con gái Hà San thì không.”
Trần Lộc Xuyên cũng không bất ngờ với đáp án này, “Mẹ nói cho con biết tại sao lại không được ạ?”
“Còn phải hỏi tại sao sao?” Phùng Dung hừ lạnh một tiếng, “Tính tình Hà San con cũng không phải không biết, mẹ nào con nấy. Hơn nữa, coi như mẹ đồng ý, Hà San có thể đồng ý sao?”
“Con đã gặp cô Hà rồi, cô ấy cũng chấp nhận.”
Phùng Dung sửng sốt, “Con đừng gạt mẹ, Hà San có thể đồng ý sao?”
“Con không lừa mẹ.”
Phùng Dung yên lặng một thoáng, bĩu môi, “Cô ta có thể không chấp nhận sao? Con gái cũng lớn tuổi rồi, đi đâu tìm được người điều kiện tốt như con chứ?”
“Con không thích nghe mấy câu như thế, hơn nữa điều kiện của Lâm Duyệt cũng không kém.”
“Xét ngoại hình, công việc, điều kiện của con bé cùng lắm được sáu mươi điểm, lại có bà mẹ như thế, còn phải trừ tiếp.”
Trần Lộc Xuyên nhìn sang phía mẹ mình, cười, “Nói đi nói lại, mẹ chỉ không vừa lòng vì cô Hà đúng không?”
Phùng Dung quyết đoán trả lời, “Cái gì cũng không hài lòng.”
Trần Lộc Xuyên cẩn thận lái xe, bình tĩnh giải thích với Phùng Dung, “Mẹ, cho dù có là con gái chủ tịch tập đoàn, điều kiện tốt đến cỡ nào đi chăng nữa, con không thích cũng vô dụng.”
Phùng Dung liếc mắt sang, “Vậy con thích Lâm Duyệt?”
“Con thích cô ấy.”
“Mẹ thấy có mà nó chủ động lôi kéo con trước thì có.”
“Không phải, là con chủ động.”
Phùng Dung trừng mắt, “Con giỏi nhỉ, chọn ai không chọn, đi chọn người như vậy.”
“Con cũng không giấu mẹ nữa, con để ý cô ấy từ rất lâu rồi.”
“Ồ, có thể sớm tới mức nào chứ?”
“Trung học ạ.”
“Vớ vẩn.” Phùng Dung không cho là đúng, “Con thích nó, cấp ba còn đưa bạn gái về nhà?”
“Hồi trung học cô ấy không thích con, con đành buông tay thôi.”
Phùng Dung khoát tay, “Thôi, mẹ không tranh cãi với con nữa, dù sao mẹ cũng không đồng ý.”
Trần Lộc Xuyên nhìn sang, “Mẹ thực sự không đồng ý ạ?”
“Không đồng ý.”
“Một chút đường sống để thương lượng cũng không có ạ?”
Phùng Dung quay đi, “Không có.”
“Haiz, vậy tiếc thật.”
“Tiếc cái gì?”
Trần Lộc Xuyên cố nín cười, “Lâm Duyệt có bạn làm người đại diện ở Bắc Kinh, có quen Dương gì đó…”
“Dương Dương.”
“Đúng rồi, bạn cô ấy có thể xin giúp ảnh chụp, chữ kí độc nhất vô nhị. Con vốn định nếu mẹ thích thì nhờ Lâm Duyệt giúp.”
Phùng Dung thoáng giật mình rồi bĩu môi, “Con coi mẹ là trẻ con hả, đi tham mấy cái ơn huệ nhỏ ấy.”
“Đương nhiên mẹ không phải, nên con cũng không phiền Lâm Duyệt.”
Trần Lộc Xuyên không nói gì nữa song Phùng Dung ngồi bên lại bắt đầu suy nghĩ. Bà nhìn sang phía con trai mình, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm được, “Đặc biệt đến mức nào?”
“Dù sao cũng là bản chưa từng công khai, gồm cả ảnh hồi nhỏ nữa, nếu muốn cũng có thể lấy vài tấm.”
“Con có biết người bạn kia của Lâm Duyệt không?”
Trần Lộc Xuyên cười, “Mẹ định bảo con tự nhờ không cần Lâm Duyệt ạ? Thế thì không được, con không thân người ta lắm. Thực ra ảnh có chữ kí cũng đâu có gì to tát, cũng chỉ là một diễn viên thôi mà…”
Phùng Dung trừng anh, “Con thì biết cái gì?”
“Con không biết, nhưng mẹ cũng bảo đó chỉ là ơn huệ nhỏ thôi mà.”
Phùng Dung sao mà không rõ con mình định làm gì, đào hố sẵn chờ bà sập bẫy, “Không phải chỉ là ảnh có chữ kí thôi sao? Lấy quan hệ của bố con có thể không lấy nổi sao? Đừng có diễn xiếc với mẹ.”
Trần Lộc Xuyên cũng không nản lòng, “Vậy nên mẹ thấy đấy, nếu mẹ không chấp nhận, con cũng chỉ có thể diễn xiếc kiểu đó thôi. Mẹ là mẹ con, con sao có thể lừa mẹ chứ? Nhưng mẹ cũng biết tính con, từ nhỏ đến lớn nói một không hai. Chỉ cần con hạ quyết tâm, mẹ có đánh mắng con cũng sẽ không thay đổi.”
Điều này Phùng Dung tất nhiên rõ như lòng bàn tay, cho dù là về việc học công nghệ thông tin hay đi du học, Trần Lộc Xuyên từ trước đến nay luôn tự mình quyết định rồi mới thương lượng vài câu tượng trưng với bố mẹ.
Hai người nhất thời không nói gì. Phùng Dung tuy mất hứng nhưng cũng hiểu cứ tiếp tục giằng co, không những con mình không thay đổi chủ ý mà tình mẹ con cũng bị sứt mẻ.
Cuối cùng, bà nghiêm mặt nói, “Mẹ nể mặt con một lần, con trước đưa Lâm Duyệt về nhà xem đã.”
“Vậy mẹ phải đảm bảo với con, nếu Lâm Duyệt đến, mẹ sẽ không gây khó dễ cho cô ấy.”
“Con đừng có được voi đòi tiên.”
“Suy bụng ta ra bụng người, mẹ nhớ lại năm đó ra mắt bà nội, mẹ cũng đâu muốn bị khó xử đúng không?”
Phùng Dung bĩu môi, không nói gì.
“Lần trước con đến nhà Lâm Duyệt, tuy cô Hà không vui vẻ nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn đầy đủ. Mẹ và cô Hà không hợp nhau, nhưng không đến mức chuyện cô ấy làm được, mẹ không làm nổi chứ?”
“Con đừng có nói vớ vẩn, coi mẹ là ai?” Phùng Dung ngắt lời, “Mẹ tiếp đãi khách khứa bao nhiêu năm đã để ai mất mặt bao giờ chưa? Mẹ nói cho con biết, đừng nói là Lâm Duyệt, cho dù có là Hà San đến, mẹ đã làm chủ nhà thì đạo lý đón khách tuyệt không kém.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Vâng vâng, con sai rồi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Phùng Dung hừ một tiếng, “Mẹ thấy con ra ngoài vài năm, học gì không học, chỉ học khua môi múa mép.”
Vạn lý trường chinh cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên. Ăn trưa ở nhà xong, Trần Lộc Xuyên gọi điện báo tin cho Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt đang đưa Sài Vi đi kiểm tra sức khoẻ, mẹ Sài Vi cũng đi cùng. Khoa phụ sản của bệnh viện chiếm riêng một tòa nhà song vẫn cứ đông đúc.
Sài Vi là phụ nữ có thai không nên đứng lâu, Lâm Duyệt đi xếp hàng giúp bạn. Nghe tin xong, cô vừa vui mừng vừa lo lắng, “Bao giờ đến ạ?”
Trần Lộc Xuyên nói, “Có lẽ cũng trong vòng hai tuần thôi, đợi bố anh dỗ mẹ trước một chút.”
Lâm Duyệt nở nụ cười, đang định nói thì chợt thấy cửa phòng chờ mở ra, xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Lâm Duyệt ngẩn người, vội vàng ngoái lại nhìn, người nọ đã xoay người bước về phía hành lang bên kia.