Nửa tháng không gặp, trong nụ hôn quyến luyến gắn bó có mang theo vài phần tư vị cửu biệt trùng phùng. Cô chủ động tiến đến, anh tất nhiên sẽ không buông ra, ôm lấy eo cô, thoáng chốc nâng Lâm Duyệt lên khỏi mặt đất, xoay người đối diện với bờ hồ, dùng thân mình che đi những ánh mắt phía sau.
Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, ngọn tay nhẹ nhàng ve vuốt vành tai ửng đỏ của cô, trầm giọng hỏi, “Có nhớ anh không?”
Lâm Duyệt vẫn chưa bình ổn hơi thở, “Lúc không bận thì có nhớ một chút.”
“Lúc bận thì sao?”
“Lúc bận không nhớ, phải kiếm tiền.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, hỏi lại, “Chỉ nhớ có một chút.?”
“Ừ.” Cô cười tinh quái, giơ ngón trỏ và ngón cái lên, “Chỉ ít có từng này.”
“Vậy à?” Trần Lộc Xuyên so sánh, “Vừa hay, anh nhớ nhiều hơn em một chút.”
Mấy câu nói sến rện này, vào tai lại khiến cô vô cùng vui vẻ.
Một lát sau, Lâm Duyệt khẽ đẩy anh ra, “Nhân viên phục vụ đến rồi.”
Trần Lộc Xuyên ừ một tiếng, chạm nhẹ lên miệng cô một cái rồi mới buông ra.
Hai người về bàn ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu bày đồ ăn lên, mùi hương sực nức. Lâm Duyệt cầm đũa lên gắp một miệng.
Trần Lộc Xuyên vừa đẩy bát cháo đặc sản ở đây sang chỗ Lâm Duyệt, vừa cười nhìn cô, “Ăn ngon không?”
Lâm Duyệt không rảnh đáp lại, chỉ liên tục gật đầu.
Trần Lộc Xuyên thấy cô chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi mình vào, cảm giác rất vừa lòng. Chỗ này anh được Tôn Lỗi giới thiệu xong, bảo là đôi khi phụ nữ rất dễ dỗ, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể vui cả buổi.
Trần Lộc Xuyên nhớ lại mà không khỏi bật cười.
Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, lấy giấy lau khóe miệng, “Không được cười em. Mấy hôm nay ngày nào em cũng bị đói, hôm qua lúc đi ngang qua hiệu thuốc, lúc đứng lên cái cân trước cửa đã sụt một cân rồi.”
Trần Lộc Xuyên lại gắp thức ăn cho cô, “Không cười em, ăn nhiều một chút.”
“Anh cũng ăn thử đi. Món ở đây cũng khá được, em sẽ về giới thiệu cho Sài Vi. Cô ấy mang thai khẩu vị rất kén chọn, Vương Đàm Phong sắp bị tra tấn đến điên rồi.” Ngừng một chút, cô hỏi, “Đúng rồi, em đang định hỏi anh, trưa thứ bảy tuần sau anh có rảnh không?”
“Có.”
“Cửa hàng sắp khai trương, em định mời vài người bạn ăn cơm, anh cũng đến nhé?” Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Lộc Xuyên sao có thể từ chối, chỉ hỏi, “Có những ai?”
“Vợ chồng Sài Vi, chủ cửa hàng cũ với cả vợ chồng chị họ cô ấy.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Rồi, phân nửa không quen biết, đến lúc đó em phải bảo vệ anh.”
Lâm Duyệt nhoẻn cười, “Được.”
Ngoài hàu nướng, hai người còn gọi một phần vịt Hồng Hồ, chấm tương ăn với cơm rất vừa miệng. Lâm Duyệt ăn hơn nửa bát cơm, lại thêm lưng bát cháo nữa, no ứ cổ.
Ăn xong, cô đề nghị đi dạo quanh hồ cho xuôi cơm, Trần Lộc Xuyên vui vẻ đồng ý.
Rất nhiều người trong thành phố đang ngồi trên đê hóng mát, tiếng dân bản xứ cười cười nói nói mang theo phong vị rất riêng.
Trần Lộc Xuyên đi gần phía mép đường, sóng bước bên Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt nhìn về phía mặt hồ. Càng ra xa, ánh đèn càng mờ ảo, nơi xa nhất chỉ còn là bóng đêm tĩnh lặng.
Trần Lộc Xuyên đột nhiên hỏi, “Lúc em học đại học đã từng ngắm mặt trời mọc chưa?”
Tim Lâm Duyệt khẽ nảy lên, cô còn chưa mở miệng, Trần Lộc Xuyên đã tiếp, “Có một năm anh sinh nhật, ra ngoài uống rượu với Tôn Lỗi và Cảnh Hạo Nhiên cả đêm. Cảnh Hạo Nhiên đề nghị ra hồ ngắm mặt trời mọc, kết quả bọn anh chống đỡ được hai tiếng thì ngủ gục luôn trên đó.”
Lâm Duyệt cười rộ lên, “Thực ra cũng chẳng đẹp lắm, bờ đê quá thấp, lúc nhìn thấy mặt trời lên thì cũng đã rạng sáng, chẳng đặc biệt chút nào. Nếu anh muốn ngắm thì nên lên ngọn núi trong trường.”
Trần Lộc Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, “Em xem rồi?”
“Vâng.” Lâm Duyệt cười cười, “Lúc sắp tốt nghiệp.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, cũng không hỏi kĩ.
Đi khoảng hai mươi phút, hai người về chỗ bãi đậu xe.
Trần Lộc Xuyên đưa Lâm Duyệt về nhà. Đến cửa khu, anh không vào theo, chỉ dặn cô nghỉ ngơi sớm, còn nói thứ hai tuần sau anh định đến ăn cơm.
Lời cần nói đã xong, cả hai lại không ai động đậy.
Cả hai yên lặng nhìn, nhìn đối phương.
Thỉnh thoảng có chiếc xe đi ngang qua, rồi không gian lại trở nên tĩnh lặng.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Lộc Xuyên đột nhiên nắm lấy tay cô, nghiêng người về phía trước, cúi đầu.
Vương vấn hồi lâu, hai người thở hổn hển, Lâm Duyệt chợt nghe thấy tiếng Trần Lộc Xuyên hỏi, “Có mùi tỏi không?”
Lâm Duyệt phì cười, đẩy anh ra, “Anh đúng là phá phong cảnh.”
Trần Lộc Xuyên cười trêu ghẹo, cũng không buông cô ra, lại hôn cô thêm lần nữa, “Hỏi em mà, có không?”
“Anh đủ rồi.” Lâm Duyệt lui ra phía sau, cười, “Em không đùa với anh nữa.”
Hai người trừng nhau, rồi lại đột nhiên phá ra cười.
Cuối cùng, Trần Lộc Xuyên lặp lại câu vừa nói mấy phút trước, “Em nghỉ ngơi sớm một chút.” Lúc này hai người mới tách ra.
Lâm Duyệt tâm tình hết sức vui vẻ, vừa đi vừa nhảy, tựa như được làn nước mát lạnh giữa ngày hè oi bức.
Song nghĩ kĩ lại, ngày hôm nay cũng chẳng xảy ra điều gì đặc biệt.
***
Khoảng một tuần sau, cửa hàng về cơ bản đã sửa sang thỏa đáng, có thể mở cửa đón khách. Trong việc này, Hà San cũng giúp không ít. Bà dù sao đã về hưu, tính lại không chịu ngồi yên, vậy nên thường thường sẽ ghé qua làm đỡ, song Lâm Duyệt cũng không dám dể mẹ mệt, chỉ dám nhờ bà làm mấy công việc nhẹ nhàng như dán giá các kiểu.
Nghe Lâm Duyệt nói định mời bạn bè ăn cơm, bà đề nghị cô mời luôn tại nhà, có gì bà giúp.
Lâm Duyệt không đồng ý, đầu tiên là do nhà chật, sáu bảy người ngồi vào cũng chẳng còn rộng rãi, thứ hai làm cả bàn lớn thức ăn, Hà San sẽ mệt, thêm nữa, Trần Lộc Xuyên cũng tới.
Lâm Duyệt nêu lý do ra, Hà San im lặng một lát, “Tới cũng được, mẹ sẽ không đuổi đi.”
Lâm Duyệt nhìn sang, “Không phải lần trước mẹ còn bắt bọn con chia tay sao?”
Hà San không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Lâm Duyệt cười, kéo tay mẹ, “Cả mẹ và bố đều đến đi, nhưng mẹ đừng chuẩn bị thức ăn gì cả.”
Hà San ghét bỏ đẩy cô ra, “Thức ăn bên ngoài toàn đồ bẩn, mẹ giúp cho con còn không cảm kích. Mời khách ở nhà mới có không khí, con thì biết gì chứ? Tóm lại để mẹ giúp, không mẹ cũng chẳng đến làm gì.”
Lâm Duyệt đành phải đồng ý.
Hôm đó, Lâm Duyệt dậy sớm, đi mua đồ theo danh sách Hà San đưa từ trước. Kết quả, cô vừa xuống tầng đã thấy mẹ đến.
Hà San nói, dù sao dậy cũng không có việc gì làm, thà rằng tới đây đi chợ cùng cô.
Sáng sớm, khu chợ cũng náo nhiệt hơn bình thường. Hà San là cao thủ mặc cả, Lâm Duyệt rất vui vẻ nhàn rỗi theo sau.
Mua xong đồ ăn, Lâm Duyệt xắn tay vào sơ chế đồ ăn.
Nhất thời không có việc gì làm, Hà San đi quanh chỗ cô ở, thuận tay dọn dẹp, tóm lại là cũng không ngồi yên.
“Chỗ con ở đúng là hơi nhỏ thật, ở một người còn được, hơn thì không đủ.”
“Vậy mà mẹ còn bắt con mời bảy tám người đến nhà.”
Hà San trừng mắt nhìn cô, “Con thực sự không biết hay giả vờ không hiểu, mẹ là muốn hỏi con Trần Lộc Xuyên ở thành phố Giang có phòng không, trong nhà dự định thế nào?”
Lâm Duyệt không để tâm, “Tùy anh ấy thôi ạ?”
“Nếu không có thì sao? Hai đứa định chen chúc ở đây hả?”
“Cái đó tính sau ạ.”
Hà San bị Lâm Duyệt chọc đến mức giận thở phì phì, “Mẹ thấy con xin từ chức cái là bắt đầu cà lơ phất phơ, hai đứa thế này là nghiêm túc kết giao đây hả? Không phải nó định đưa con về nhà sao? Sao nhiều ngày thế rồi mà chưa có chút động tĩnh nào?”
“Là con chủ động đề nghị, đợi qua một thời gian nữa, chuẩn bị xong chuyện cửa hàng đã. Mẹ cũng nói mà, đừng có khúm núm trước người ta. Con đang điều chỉnh, chẳng lẽ mẹ lại muốn con giống như trước?”
Hà San giật mình, “Hóa ra đó là lí do con thôi việc.”
Lâm Duyệt “Vâng” một tiếng. Cô cũng không muốn nói thêm nữa, “Con vào bếp xem.”
Khoảng hơn mười giờ, Lâm Lập Minh đến trước. Gần giữa trưa, mấy người Sài Vi cũng lục tục tới. Trần Lộc Xuyên là người đến cuối cùng.
Anh gõ cửa, một lát sau, Vương Đàm Phong ra mở.
Vương Đàm Phong đón anh vào, chào hỏi mấy câu, cười nói, “Anh còn quen thuộc chỗ này hơn tôi, tùy tiện đi.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, mở tủ giày ra lấy dép thay.
Anh theo Vương Đàm Phong đi vào trong, liếc thấy Lâm Duyệt đang đứng cạnh một người đàn ông xa lạ, tay người kia cầm chiếc iPad, Lâm Duyệt ở bên gõ phím.
Trần Lộc Xuyên dừng lại, cất tiếng hỏi Vương Đàm Phong, “Đó là ai vậy?”
“À, anh ta là Từ Khôn, hình như là đối tượng xem mắt trước kia của Lâm Duyệt.”
Ánh mắt Trần Lộc Xuyên trầm xuống.
Trong phòng khách, ngoại trừ Lâm Duyệt và Từ Khôn, còn có Lâm Lập Minh. Những người còn lại tuy không thấy đâu nhưng có thể nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong phòng ngủ.
Trần Lộc Xuyên thấy Lâm Lập Minh ngồi trên ghế thì vội tiến đến chào hỏi.
Lâm Lập Minh cười, đứng dậy mời anh ngồi.
Trần Lộc Xuyên ngồi xuống bên cạnh Lâm Lập Minh, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lâm Duyệt và Từ Khôn.
Anh thấy Lâm Duyệt nói với Từ Khôn, “Không hiểu sao không kết nối được, hay là để tôi phát wifi cho anh?”
“Không cần, không kết nối cũng được, đỡ phải chơi nhiều.”
Lâm Duyệt ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Trần Lộc Xuyên, cười nói, “Anh tới rồi.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, đứng dậy, đi về phía Lâm Duyệt, nhìn sang Từ Khôn, “Vị này là?”
“À, đây là Từ Khôn,” Lâm Duyệt chỉ vào Trần Lộc Xuyên, nói tiếp, “Từ Khôn, đây là bạn trai tôi, Trần Lộc Xuyên.”
Trần Lộc Xuyên vốn hơi buồn bực nghe thấy câu này liền cảm thấy thoải mái hơn. Anh bắt tay với Từ Khôn, “Hân hạnh.”
“Hân hạnh.” Từ Khôn cười cười, đẩy gọng kính lên rồi nói với hai người, “Mọi người nói chuyện, tôi mang iPad đi trước.”
Từ Khôn rời đi, Trần Lộc Xuyên đang định hỏi chuyện Lâm Duyệt thì cô nói, “Anh ngồi nói chuyện với bố em một lát, em vào giúp mẹ nấu cơm.”
Nói xong, cô bỏ đi.
Trần Lộc Xuyên quay về ghế sofa ngồi, làm tròn trách nhiệm hàn huyên với cha vợ tương lai, trong lòng vẫn buồn bực.
Anh thầm nghĩ, cô gái vô lương tâm này, “bảo vệ” không tốt chút nào, cứ thế vứt anh mà đi, lát nữa phải dạy dỗ lại mới được.