Cát Bụi

Chương 58: Chương 58




Ngày hôm sau, Trần Lộc Xuyên nhận được điện thoại của Phùng Dung. Anh vốn dĩ cũng đang định gọi điện cho mẹ, hỏi thăm ấn tượng của bà về Lâm Duyệt.

Anh nghe mẹ nói, “Con bé cũng có lòng, khăn quàng chưa kể, nó còn đúng là lấy ảnh và chữ kí cho mẹ thật.”

Trần Lộc Xuyên nghe vậy cố nén cười, “Điều đó là đương nhiên rồi, lần trước con nhắc một lần, cô ấy đặc biệt đi tìm bạn học, phải nhờ vả mấy lần người ta mới nể tình giúp.”

Chuyện poster chữ kí, Lâm Duyệt tất nhiên không biết gì cả. Mấy hôm trước, nhân lúc cô đang tắm, anh lén cho ảnh và chữ kí trước đó nhờ bạn bè ở Bắc Kinh lấy giúp vào trong hộp quà của cô.

Phùng Dung nói thêm, “Con bé đúng là hơn mẹ mình. Mẹ thấy hôm qua lúc nó nói chuyện với bố con cũng có vẻ thoải mái cởi mở hơn trước. Nhưng mà trước nó cũng làm thiết kế trò chơi, đôi khi cũng đòi hỏi mồm mép. Song hiện tại lại không có công ăn việc làm đàng hoàng, trước kia tốt xấu gì lương bổng cũng đảm bảo, bây giờ mở cửa hàng, ai biết là lỗ hay lãi, không phải là kế lâu dài.”

Trần Lộc Xuyên đành nói, “Để quan sát một thời gian đã ạ, nếu thật sự không ổn thì bàn lại.”

“Còn nữa, con bé cùng tuổi với con phải không, vậy thì giờ cũng 29 rồi, đợi đến lúc sinh con chỉ sợ cũng đã ngoài 30…”

Trần Lộc Xuyên yên lòng, mẹ anh giờ bắt đầu quan tâm đến chuyện thời gian hai người sinh con, hiển nhiên là đã chấp nhận Lâm Duyệt. Bây giờ không bằng thẳng thắn, để chuyện còn lại cho mấy vị trưởng bối bận tâm hộ, anh liền nói, “Con cũng muốn kết hôn sớm một chút, nhưng giờ còn phải xem ý kiến của mẹ.”

“Ồ, chẳng lẽ mẹ còn cấm con chắc?”

Trần Lộc Xuyên cười nói, “Theo quy củ, bên nhà trai dù sao cũng phải cầu hôn trước đúng không mẹ? Còn lễ hỏi, đồ cưới, tiệc cưới chuẩn bị thế nào, tất nhiên phải phiền nhị vị phụ huynh của con giúp đỡ rồi.”

Phùng Dung đột nhiên dỗi, “Muốn mẹ cúi đầu đến nhà Hà San cầu hôn? Mẹ đúng là có khi không làm được.”

Trần Lộc Xuyên lấy lui làm tiến, “Vậy nên con mới nói là phải xem ý mẹ. Nếu mẹ không thích, bọn con đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của mẹ.”

Phùng Dung hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, cúp điện thoại.

Việc không gấp được, Trần Lộc Xuyên cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ lúc nào mẹ mình nguyện ý lại đề cập tiếp. Anh gọi điện cho bố, nhờ ông giúp mình nói mấy câu.

Lâm Duyệt thực ra lại chẳng hay biết gì, chuyên tâm với việc kinh doanh, vừa cùng Trần Lộc Xuyên ngày càng lưu manh hưởng thụ những ngày tháng bình dị, vừa bắt đầu chuẩn bị sinh nhật cho anh. Anh sinh ngày 18/8, trước kia đều rơi vào lúc nghỉ hè, cô chưa từng có cơ hội tham dự.

Trần Lộc Xuyên cũng không có ý định mở tiệc lớn, định bụng ở nhà ăn bữa cơm, ở bên Lâm Duyệt cho xong chuyện. Thế nhưng trời không chiều lòng người, sinh nhật còn chưa tới, Tôn Lỗi đã gọi điện hỏi sinh nhật này anh có sắp xếp gì chưa, mẹ anh cũng dặn anh nhất định phải về nhà ăn cơm, dù sao sinh nhật mấy năm nay anh đều không ở trong nước.

Lâm Duyệt liền khuyên, “Sinh nhật anh náo nhiệt một chút cũng tốt. Không thì thế này, trưa anh về nhà ăn, đến tối ra ngoài mở tiệc, gọi bạn bè đến tụ họp?”

Trần Lộc Xuyên đang ngồi trước bàn xem thư gửi tới, lúc này buông con chuột ra, quay đầu lại nhìn cô, “Vậy còn em?”

“Em?”

“Em không muốn có thời gian ở riêng với anh à?”

Lâm Duyệt cười nói, “Bây giờ không phải ngày nào em cũng ở riêng với anh sao? Dù sao em cũng rộng rãi, chia anh cho người khác hưởng chung một chút.”

Trần Lộc Xuyên mở lịch ra xem qua, sinh nhật anh rơi vào ngày thứ hai. Anh suy nghĩ một chút, liền nói, “Anh nghĩ thế này đi, thứ hai thứ ba em đóng tiệm. Tối thứ hai tan tiệc rồi, chúng mình đi ngắm mặt trời mọc.”

Lâm Duyệt ngẩn người, “Anh định đi đâu ngắm? Chỗ cầu tàu trường học á?”

“Lên trên núi dã ngoại, em thấy sao?”

Lâm Duyệt ngẫm nghĩ một lát, đây cũng coi như là ý kiến hay.

Thấy Lâm Duyệt đồng ý, Trần Lộc Xuyên bèn lên mạng đặt mua một cái lều vải.

Những ngày tiếp theo, Lâm Duyệt lại bắt đầu phát sầu, không biết nên tặng anh quà gì cho phải. Sài Vi tham mưu cho cô hồi lâu mà Lâm Duyệt vẫn chưa vừa lòng, thứ gì cũng có vẻ quá bình thường, không có chút sáng tạo nào cả. Sài Vi bị cô phủ định hết lần này đến lần khác bắt đầu trêu ghẹo, “Cần gì quà cáp chứ, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ thơm tho lên giường nằm, quà tặng gì cũng không sánh được.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Duyệt cuối cùng đã có chủ ý.

Sinh nhật sắp tới, Lâm Duyệt đột nhiên lại bị cảm. Mùa hè ở thành phố Giang nóng nực oi bức, cô ban đêm bật điều hòa nhiệt độ quá thấp, lại không đắp kín chăn, sáng tỉnh dậy cảm thấy không khỏe, cả người mệt mỏi.

Cô nghe tiếng động bên người, biết Trần Lộc Xuyên rời giường, nhưng bản thân lại không có sức gượng dậy, đành nằm im nói, “Em cảm thấy hơi nóng, anh đi trước đi.”

Cô vừa dứt lời, anh đã đặt tay lên trán, “Có chuyện gì vậy?”

“Không sao, điều hòa lạnh quá thôi.”

Trần Lộc Xuyên tắt điều hòa rồi đi mở cửa sổ ra thông khí. Sáng sớm, nhiệt độ còn chưa tăng cao, thi thoảng có gió thoảng mang lại cảm giác mát mẻ.

Trần Lộc Xuyên hỏi cô, “Trong nhà có thuốc không?”

“Có, lát nữa em dậy uống. Anh không cần lo cho em, cứ đến công ty trước đi, đừng tới muộn.”

“Thuốc ở đâu?”

“Trong ngăn kéo.”

Trần Lộc Xuyên mở ngăn kéo tủ ra, bên trong có một số loại thuốc thường dùng, anh tìm thuốc hạ sốt, lại đi rót cho cô cốc nước ấm, dặn cô sớm dậy uống.

Lâm Duyệt “ừ” một tiếng.

Trần Lộc Xuyên thay quần áo rồi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc quay lại, thấy thuốc vẫn còn nguyên, anh bèn ngồi xuống mép giường, ôm cô dậy, “Em uống thuốc trước rồi ngủ tiếp.” Vừa nói, anh vừa lấy thuốc ra đặt vào tay cô.

Lâm Duyệt uống thuốc xong rồi nằm xuống nghỉ, giục anh mau đi làm.

“Nếu như lát nữa nhiệt độ chưa hạ, em nhớ xuống phòng y tế tiêm nhé.”

Anh vừa rửa mặt xong, trên người vẫn còn vương hơi nước mát lạnh, Lâm Duyệt mở mắt nhìn anh, “Hôn một cái.”

Trần Lộc Xuyên cười cười, cúi người chạm nhẹ lên môi cô.

Lâm Duyệt nghe tiếng anh đóng cửa thì nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Lúc cô tỉnh lại đã là chín rưỡi, người đã hết sốt, cổ họng lại bắt đầu đau rát.

Cô cũng không dám trì hoãn thêm, thu thập qua loa xong là vội đến chỗ cửa hàng. Mấy ngày nữa đến sinh nhật Trần Lộc Xuyên không tránh khỏi phải đóng tiệm, hiển nhiên sẽ làm chậm việc buôn bán, cô tự vực dậy tinh thần, dự định hôm nay tám rưỡi tối mới đóng cửa.

Kết quả, sáu giờ chiều, Trần Lộc Xuyên tan tầm qua tới, thấy dáng vẻ yếu ớt của cô thì ra lệnh cưỡng chế cô về nhà nghỉ ngơi.

Lâm Duyệt nhìn anh vẻ tội nghiệp, “Em phải kiếm tiền.”

Trần Lộc Xuyên nghiêm mặt, “Người quan trọng hay tiền quan trọng?”

Lâm Duyệt thấy câu này có vẻ quen tai, nhưng bản thân không định khuất phục, “Em hết sốt lâu rồi, chỉ là cảm mạo thường thôi mà.” Vừa dứt lời, mũi đã thấy ngứa, cô vội quay đi rút khăn tay ra hắt xì một cái.

Thế này Trần Lộc Xuyên càng không thể chiều theo ý cô được. Đợi những khách còn ở trong cửa hàng thanh toán xong, anh không thèm nói gì đi ra kéo cửa xuống, lại đẩy cô ngồi xuống một bên, bắt đầu thay cô kiểm kê lại sổ sách.

Giọng Lâm Duyệt khàn khàn, “Anh đây là đang chặn tài lộ của em đấy có biết không hả?”

Trần Lộc Xuyên không nói hai lời, móc ví ra vứt lên bàn, “Anh bù cho em.”

Lâm Duyệt cầm ví anh lên mở ra xem, nhất thời ngẩn ra.

Bên trong ngăn mica ngoài cùng đặt một tấm ảnh thẻ, người trong ảnh hơi thất thần, nhìn thoáng qua có vẻ ngốc ngốc, chính là cô thời đại học.

“Sao anh lại có ảnh thẻ của em?”

“Lấy trong sổ Đoàn của em ra.”

Lâm Duyệt cẩn thận ngẫm lại, hình như có chuyện như vậy thật. Năm tư đại học lúc tốt nghiệp, bí thư chi đoàn đến trả lại sổ để sau này chuyển nơi sinh hoạt, riêng cô lại không có. Lâm Duyệt đi hỏi xung quanh, thấy các bạn học khác đều có, riêng cái của cô lại mất. Nhưng dù sao tốt nghiệp xong cũng không cần đến, cô cũng không đi truy cứu nữa.

Lâm Duyệt nhìn anh, “Thì ra là anh trộm sổ Đoàn của em.”

Trần Lộc Xuyên cười nói, “Lúc đó bí thư chi đoàn đến chỗ kí túc xá bọn anh phát, anh thuận tay cầm luôn cái của em.”

Lúc anh nói câu này, vẻ mặt chẳng có chút ngượng ngùng nào cả. Lâm Duyệt “xì” một tiếng, “Anh biết sổ Đoàn làm mất bao nhiêu tiền không?”

“Vậy anh bồi thường cho em?” Trần Lộc Xuyên nhìn cô, cười nói, “Sau này giấy hôn thú chín đồng anh cũng chi hết.”

Lâm Duyệt đóng ví rồi lại mở ra, “Anh vẫn luôn mang theo?”

“Ừ, trước kia nhét vào dưới cùng.”

Lâm Duyệt vuốt ve lớp vách ngăn trong suốt, lát sau mới nói, “Anh tốt xấu gì cũng phải chọn cái ảnh đẹp đẹp vào chứ.”

“Anh làm gì có lựa chọn, ngoài cái này ra chỉ có mỗi ảnh tốt nghiệp thôi.”

Lâm Duyệt ngắm tấm ảnh, “Khờ thật.”

Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em bảo ai?”

“Đương nhiên là anh rồi.” Lâm Duyệt nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười.

“Thôi, anh cũng chẳng muốn tranh danh hiệu này với em đâu.” Trần Lộc Xuyên nhướn mày, cười nói, “Ai mà ngốc bằng em nổi chứ.”

Trần Lộc Xuyên nhanh chóng thẩm tra đối chiếu xong giúp cô, đóng tiệm, kéo Lâm Duyệt về nhà.

Dọc đường đi, cô hắt xì liên tục, lòng không khỏi nghĩ tới năm ngoái, lúc gặp lại anh, khi đó anh cũng đang bị cảm mạo thế này bèn hỏi, “Anh còn nhớ năm ngoái lúc xe anh chắn xe em không?”

Trần Lộc Xuyên gật đầu.

Lâm Duyệt nhìn anh, “Lúc đó em trông có phải rất ngốc không? Quần áo lộn xộn, lại còn bị cảm.”

“Vậy à?” Trần Lộc Xuyên quay đầu sang nhìn cô, “Hôm đó em mặc gì?”

“Anh không nhớ rõ?”

Trần Lộc Xuyên cười cười, “Lúc đó gặp lại em vui vẻ còn không kịp, đâu còn tâm tư để ý xem em mặc cái gì.”

Lâm Duyệt bật cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Về đến nhà, Trần Lộc Xuyên xung phong đi nấu cơm.

Lâm Duyệt chưa từng nếm thử tài nghệ của anh, tất nhiên là cầu còn không được.

Trần Lộc Xuyên hỏi cô muốn ăn gì, Lâm Duyệt suy nghĩ một lát, “Bị ốm em cũng không muốn ăn lắm, anh nấu cháo là được.”

Trần Lộc Xuyên mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra, lại liếc thấy Lâm Duyệt tò mò đến xem, liền đẩy cô ra ngoài, “Lát nữa mùi khói dầu em ngửi khó chịu.”

Lâm Duyệt ì ra không chịu đi, “Chờ anh bắt đầu bật bếp em lại ra.”

Trần Lộc Xuyên nhanh nhẹn vo gạo lấy nước, vừa nấu cháo vừa bắt đầu thái rau. Kĩ thuật cắt thái của anh trông khá thuần thục, hoàn toàn không giống tay mơ mới làm.

Lâm Duyệt đứng bên nhìn, hỏi, “Trước đây anh từng nấu ăn à?”

“Ừ, lúc đi du học.”

Ống tay áo anh xắn lên cho tiện làm việc, cánh tay lộ ra toát lên vẻ thuần thục điêu luyện. Lâm Duyệt quan sát một hồi, bỗng chợt tiến đến, ôm lấy eo anh.

Động tác thoáng dừng lại, Trần Lộc Xuyên quay đầu lại nhìn cô.

Lâm Duyệt nói, “Anh cứ làm việc của anh đi.”

Trần Lộc Xuyên bật cười, “Em đừng có chùi nước mũi lên áo anh đấy nhé.”

“Anh ghê quá.” Lâm Duyệt khẽ huých anh một cái, cười cười, đầu tựa lên lưng anh.

Người đàn ông này lúc chuyên chú làm việc, bóng lưng cao lớn vững chãi làm cô an lòng. Còn về chuyện thành phẩm lát nữa thế nào không quan trọng, có khó ăn đi chăng nữa thì cô cũng vẫn vui vẻ hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.