Cắt Đứt Tơ Tình

Chương 19: Chương 19: Tính toán




Trịnh Hàn Quân ở Hoàng cung thì nghênh nghênh ngang ngang, đến khi trở về nhà mình lại là sợ hãi rụt rè, nhanh chân lủi đến hậu viện, rón rén mở của sau ra để lộ một kẽ hở rồi lặng lẽ từ khe hở nhìn qua, ngoại trừ cây râm xanh lá hoa tươi xinh đẹp ra thì không còn gì khác. Không có ai là tốt rồi! Trịnh Hàn Quân vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, vận khí trở người một cái nhảy vào hậu viện, cũng may sáng nay đã cẩn thận an bài, đuổi đi hết thị vệ phụ trách tuần tra vào giờ này.

Trịnh Hàn Quân vỗ vỗ bụi trên người, lần nữa trở lại bộ dáng nghênh ngang, ung dung trở lại phòng của mình.

"Thế nào rồi?"

Vừa mới vào cửa nghe được âm thanh lành lạnh như băng, Trịnh Hàn Quân rùng mình một cái, vội vàng đóng cửa lại nói: "Thẩm y sư, người còn chưa đi?"

"Chờ tin tức của ngươi rồi đi." Thẩm Mặc vẫn mặc một thân hắc ý của đêm qua, sắc mặt có chút uể oải, ngồi thẳng tắp ở cạnh bàn.

Trịnh Hàn Quân cười nói: "Ha ha, không sao, Ngân Ngân không có chuyện gì."

Thẩm Mặc gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, Trịnh Hàn Quân tưởng hắn hỏi xong sẽ đi, chứ ngồi lại ở đây để làm gì? Tuy rằng bản thân nghe tiếng tăm y thuật của hắn tinh thâm đã lâu, còn muốn bái hắn làm thầy, nhưng người hiện đang cùng ngồi ở trước mắt với mình thế này thật đúng là không biết nên nói gì với hắn, mặt đối mặt ngồi như vậy rất là lúng túng.

Thẩm Mặc ngồi ở một bên ngược lại không có loại cảm giác này, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Còn Lê Tử Hà?"

"Hả? Ồ, hắn à, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, sáng nay đi qua thì thấy Ngân Ngân đã ở Phúc Tú cung rồi, mà sáng nay cũng thấy Lê Tử Hà đến thăm Ngân Ngân, hắn có thể xảy ra chuyện gì?" Trịnh Hàn Quân lấy làm khó hiểu, Lê Tử Hà ở chỗ Thái y viện rất tốt, nam tử hán đại trượng phu có gì phải lo lắng?

"Không gì." Thẩm Mặc đứng dậy định rời đi nhưng lại dừng bước nói: "Mấy ngày nay ngươi chăm sóc cho Ngân nhi, lời Thẩm Mặc đã đáp ứng nhất định sẽ không nuốt lời. Ngày sau nếu Ngân nhi còn gây họa thì tự bản thân con bé phụ trách, Trịnh công tử không cần lo lắng."

"Ơ?" Trịnh Hàn Quân còn muốn hỏi tại sao, đảo mắt một cái Thẩm Mặc đã đi rồi, người này thật sự kỳ quái, nhờ hắn chăm sóc tốt cho Thẩm Ngân Ngân, lại nói không cần hắn giải quyết phiền toái? Mệt, quan tâm hắn nhiều như vậy làm chi, Thẩm Mặc đồng ý dạy hắn y thuật là được rồi…

***

Trong Phúc Tú cung, Thẩm Ngân Ngân trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được, sư huynh ở chung sáu năm, sư huynh mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ bội phục ỷ lại, không thể ngờ cũng giống như nàng, là một nữ tử!

"Sư… Sư huynh… Huynh không lừa muội chứ?" Thẩm Ngân Ngân nói chuyện có chút lắp bắp, nhìn Lê Tử Hà thả xuống búi tóc tháo ra hầu kết giả, mới rồi còn là một nam tử tuấn tú, trong nháy mắt hóa thành một cô gái xinh đẹp, mi mắt cong cong, sóng mắt long lanh nhìn mình nở nụ cười yếu ớt.

"Thảo nào! Thảo nào mấy lần sư phụ tìm đến muội, nhưng lần nào muội cũng không chịu nghe lời người, không ngờ ở bên cạnh còn có người khác. . . ." Thẩm Ngân Ngân nghẹn đến đỏ hai mắt, cũng không biết là bị kích động quá lớn hay là nghĩ đến cái gì khác, hơi có chút hờn tủi nhìn tới Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà vấn lên búi tóc, thản nhiên nói: "Sư phụ tới tìm muội?"

"Ừ." Thẩm Ngân Ngân gật đầu, ấp úng nói: "Là Ngân nhi quá tùy hứng, không chịu nghe lời của sư phụ."

"Bỏ đi, hôm nay biết rõ là được rồi, Ngân nhi, sau này làm việc nhất định không thể tùy tâm mà làm, còn có thân phận của ta, tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt bất kỳ ai!" Lê Tử Hà buộc lại tóc đội mũ lên, quay đầu nghiêm túc dặn dò, sau đó khẽ thở dài, đúng là trách lầm Thẩm Mặc rồi, cứ tưởng rằng hắn vốn chưa từng đi tìm Thẩm Ngân Ngân…

Thẩm Ngân Ngân gật gật đầu rầu rĩ ngồi xuống, sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: "Ngân nhi gây thêm phiền toái cho sư huynh rồi, thật xin lỗi…”

Thẩm Ngân Ngân luôn luôn cho là mình nhỏ hơn so với Lê Tử Hà, lại còn là con gái nên đúng lý phải càng được nhiều người yêu thương và quan tâm, gặp phải chuyện khó gì liền có sư huynh ra mặt giải quyết, bị sư phụ trách mắng cũng có sư huynh thay nàng gánh vác. Chưa bao giờ có ai đối đãi với nàng như vậy cả, ngay cả người mẹ trong trí nhớ mơ hồ kia hình như cũng chưa từng dung túng nàng như vậy, kể từ khi biết suy nghĩ chỉ một lòng nghĩ rằng, sư huynh chắc là cũng thích mình, có thể vĩnh viễn được sống ở bên cạnh sư huynh như vậy, sẽ là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

Nhưng hôm nay nàng mới biết, thì ra sư huynh cũng là nữ tử, cũng là con gái giống như mình nhưng lại hiểu chuyện hơn mình nhiều, thông minh hơn mình. Luôn lặng lẽ đi theo ở phía sau dọn dẹp cục hết diện rối rắm cho mình, trước đó còn tưởng rằng mình đúng đột nhiên trở nên cố tình gây sự, bỗng nhiên cảm thấy mình thật là vô dụng, cũng là nữ tử nhưng chẳng sánh bằng một nửa của sư huynh, tự cho rằng hiểu được cái gì là tình yêu, ngu ngốc chạy vào hoàng cung mang đến không ít phiền toái cho sư huynh nữa …

Lê Tử Hà thấy Thẩm Ngân Ngân hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc, lại càng có chút tự trách làm trong lòng cũng thấy áy náy. Nàng giả trang nam tử, đó giờ chỉ nghĩ để sau này làm việc cho dễ dàng, không suy tính đến việc sẽ ảnh hưởng với Thẩm Ngân Ngân. Ở núi Vân Liễm 3 năm, nàng một lòng học y, vì để tránh phiền toái không cần thiết nên đối với Thẩm Ngân Ngân dù là bất kỳ yêu cầu gì cứ đồng ý là được, nhưng không ngờ ở trong mắt nàng ấy lại biến thành sự yêu thương của nam tử dành cho nữ tử.

"Ngân…” Lê Tử Hà đang muốn lên tiếng an ủi nhưng tiếng gõ cửa đã cắt đứt lời nói kế tiếp của nàng.

Lê Tử Hà vội mang hầu kết vào ra mở cửa, đứng ở bên ngoài chính là Lý ngự y đầu đổ đầy mồ hôi.

"Hây da, Lê Tử Hà, sao ngươi còn đang ở đây? Mau mau đi theo ta!" Lý ngự y nhìn thấy Lê Tử Hà rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, từ Thái y viện chạy nhanh tới đây nếu không phải cố kỵ đến lễ nghi trong cung, e rằng dù phải liều cả cái mạng già này này của mình, ông cũng phải chạy tới sớm hơn.

"Lý ngự y tìm ta có chuyện gì?" Lê Tử Hà không để ý tới Thẩm Ngân Ngân nữa, đóng cửa phòng đi theo Lý ngự y.

"Hoàng thượng triệu kiến, còn không nhanh lên!"

Lê Tử Hà thầm giật mình, Vân Tấn Ngôn muốn gặp nàng?

"Hoàng thượng triệu kiến, một mình ta sao?" Lê Tử Hà thử dò xét hỏi, chỉ dựa vào mấy chữ viết ngày hôm qua mà gợi lên hoài nghi của Vân Tấn Ngôn? Lê Tử Hà không tin.

"Đương nhiên, nếu không sao ta phải chạy tới nơi xa xôi này?" Trong lời nói của Lý ngự y mơ hồ có chút không cam lòng, ông ở hoàng cung gần mười năm, Hoàng thượng cũng chưa từng triệu kiến riêng lần nào, còn Lê Tử Hà mới vào cung mấy ngày thì sao? Nghiên phi nương nương đặc biệt căn dặn bảo hắn đưa thuốc cũng không sao, hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng giống như thay đổi cách nhìn đối với hắn. Tuy rằng hắn đi theo mình cũng coi như là một nửa đồ đệ của mình nhưng trong lòng vẫn còn có chút không phục.

"Lý ngự y, Phùng đại nhân còn ở trong viện?"

"Không có ở đây, sáng sớm hôm nay đã đi đến phủ Chân ngự y rồi, bệnh lần này của Chân ngự y, coi bộ là không nhẹ à…"

Lê Tử Hà im lặng theo sát bước chân của Lý ngự y, trong đầu không ngừng suy nghĩ, Nghiên phi đối với mình đặc biệt, Vân Tấn Ngôn lại càng đặc biệt chọn thời điểm Phùng Tông Anh không có ở đây để triệu kiến, chuyện đêm qua nhất định là đã dẫn tới sự chú ý của hắn rồi. Đây không phải là cục diện nàng muốn, hiện tại nàng chỉ là một y đồng nho nhỏ, thân phận vô cùng thấp kém, không thể thành sự, cạm bẫy đầy rẫy phát sinh trong hậu cung này, nếu khiến người khác chú ý quá mức, chỉ cần sơ ý một chút sẽ phải trả giá bằng cái mạng.

Báo thù không thành, lại còn mất luôn cả mạng?

A, Lê Tử Hà cười lạnh, siết chặt độc dược vẫn giấu ở trong tay áo, cho dù hiện tại có bảo nàng đi chết, nàng cũng không cho phép Vân Tấn Ngôn được một mình ở trên đời này hưởng lợi ung dung sung sướng!

"Ngươi tự mình vào đi, lời vô nghĩa ta không nói nhiều, quy củ trong cung ngươi nên biết rõ ràng, ta ở bên ngoài chờ ngươi." Lý ngự y vỗ vỗ vai Lê Tử Hà, diện thánh là chuyện tốt, nhưng nếu khiến chọc thánh nổi giận…

Lê Tử Hà gật đầu, thực ra không cần Lý ngự y dẫn nàng tới đây, con đường này, sợ là không ai quen thuộc hơn bản thân nàng.

Cần Chính Điện, cũng giống với thư phòng của Hoàng thượng, sau khi Vân Tấn Ngôn vào triều sẽ ở lại nơi này phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự. Ngày trước Quý Lê vẫn thường ở lại trong điện cùng với hắn, hắn duyệt tấu chương thì nàng đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, tình cảm ngọt ngào đều lan tỏa ra trong không khí len lỏi vào tận trong xương cốt…

Sau khi Lê Tử Hà được công công chủ sự thông báo liền trực tiếp đi vào, trong điện cũng không có bao nhiêu thay đổi, ba lư hương ở chính giữa, khói nhẹ lượn lờ, đinh vấn hương, hoán cận hương, thấm ninh hương thượng hạng hòa lẫn vào nhau, không những làm tỉnh táo an thần, còn rất dễ ngửi. Trừ những thứ đó ra, trong điện trống trải yên tĩnh, chỉ có bàn đọc sách rộng lớn phía bên phải được gấm bố màu vàng rực rỡ phủ lên mặt, phía trên còn sắp xếp ngay ngắn từng hàng tấu chương.

Lê Tử Hà cúi đầu, bước chân bình tĩnh chậm rãi tiến lên, quỳ xuống hành lễ nói: "Nô tài Lê Tử Hà, tham kiến Hoàng thượng, Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

Vân Tấn Ngôn vẫn còn mặc triều phục chưa thay ra, bút son trong tay hơi dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Lê Tử Hà để bút xuống, đóng lại cuốn sổ nhỏ rồi trầm giọng nói: "Bình thân."

Lê Tử Hà đứng dậy, cúi đầu đứng sang bên phải, dây thần kinh khắp người đều đang co rút liên hồi, trong đầu như có một sợ dây càng kéo càng căng, không biết Vân Tấn Ngôn triệu riêng nàng là vì cái gì, cũng không biết kế tiếp hắn sẽ nói những gì, thời gian chờ đợi đột nhiên trở nên dài dằng dặc, trong hô hấp lúc sâu lúc cạn đều là tư vị của thời gian, cùng một lúc chính là ba mùi hương mà Quý Lê quen thuộc, song song đó là hơi thở cung đình mà Lê Tử Hà chán ghét nhất.

Vân Tấn Ngôn nhìn Lê Tử Hà một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ngươi có biết hôm nay trẫm triệu kiến, là vì chuyện gì không?"

"Nô tài ngu độn, không dám ngông cuồng suy đoán quân tâm!" Lê Tử Hà bỗng chốc quỳ xuống, hai đầu gối dập trên mặt đất phát ra tiếng kêu thật lớn, người ngoài nhìn vào có vẻ như bởi vì diện thánh mà sợ hãi, chỉ có bản thân nàng mới biết, đó là nang đang dùng sự đau đớn để nhắc nhở cho mình tỉnh táo, dùng giọng nói không hề có một chút cảm xúc nào để trả lời.

Đối với phản ứng của Lê Tử Hà, Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mày, cũng không cảm thấy quái dị, cũng không có ý gọi nàng đứng dậy, rồi nói tiếp: "Những lời nói của Phùng viện sử tối hôm qua, ngươi nghe có thể hiểu được gì không?"

"Nô tài không hiểu!" Lê Tử Hà khẳng định trả lời, Thẩm Ngân Ngân nghe không hiểu, không lý nào nàng nghe lại hiểu.

"Ngươi là đồ đệ của y sư Thẩm Mặc?"

"Vâng."

"Tú nữ đêm qua cùng ngươi có quan hệ ra sao?"

"Là sư muội nô tài."

"Cả hai cùng lúc vào cung…..Thẩm Mặc sai khiến sao?"

"Không phải!" Lê Tử Hà không chút do dự phủ nhận, đầu cúi xuống thấp hơn, vào cung vốn là chuyện của mình nàng, nhất định không thể liên lụy tới Thẩm Mặc, vội vàng giải thích: "Nô tài thật lòng muốn ở lại trong cung đảm nhiệm chức ngự y để phục vụ cho triều đình, vì vậy xuống núi vào cung. Sư muội tuổi nhỏ vô tri, đi xuống núi tìm nô tài, cho rằng chỉ cần tham gia tuyển tú nữ là có thể được ở lại trong cung làm cung nữ."

Vân Tấn Ngôn trầm mặc hồi lâu, không biết là tin hay không tin, lại mở miệng hỏi: "Chữ viết đó cũng là do Thẩm Mặc dạy ngươi?"

"Không phải, là Phùng viện sử dạy." Lê Tử Hà thầm giật mình, Vân Tấn Ngôn hỏi như vậy chẳng lẽ là hoài nghi Thẩm Mặc đưa hai tên đồ đệ vào cung là có mưu đồ khác?

Vân Tấn Ngôn sáng tỏ gật đầu, tiện tay cầm một quyển sổ con mở ra, lạnh nhạt nói: "Vậy thì viết cho tốt, nếu không, đôi tay kia, có giữ lại cũng vô dụng."

"Nô tài nhất định không phụ thánh vọng!" Lê Tử Hà dập đầu thật mạnh.

Vân Tấn Ngôn mí mắt cũng không lên, mặt lại càng không hề có chút thay đổi nói: "Đi xuống đi."

"Nô tài cáo lui!" Lê Tử Hà lại thi lễ, đứng dậy lui ra.

Vừa ra khỏi điện, một trận gió mát thổi tới, Lê Tử Hà nắm chặt nắm tay đến cứng ngắc lúc này mới nới lỏng ra, gói thuốc trong lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ẩm ướt. “Diễm diên thảo” hoa nở suốt ba ngày, diễm lệ vô song, kịch độc vô cùng, bất luận theo gió hay hòa với nước, một khi tiến vào trong cơ thể sẽ không có cách cứu chữa. Khi nãy, nếu như ném nó vào lư hương thì cùng lắm là ôm nhau cùng chết, đây là kế hoạch của Lê Tử Hà trong tình huống xấu nhất, đã không thể làm cho tâm tàn vậy thì làm cho thân tàn!

Trở lại Thái y viện, Lê Tử Hà chạy thẳng tới Chưởng dược xử, phải sắc thuốc mang thuốc tới cho Nghiên phi.

Nghiên phi đặc biệt muốn nàng qua, rốt cuộc là vì cái gì? Lê Tử Hà suy đi nghĩ lại cũng không tìm được lý do nào hợp lý. Nghiên phi lần đầu tiên thấy mình, giống như sớm đã có chuẩn bị mở miệng đòi người, nếu đổi lại là dược đồng khác, nhất định sẽ cho rằng ân sủng này quá lớn. Cũng không quản Nghiên phi kia thoạt nhìn bề ngoài dịu dàng như thế nào nhu nhược ra sao, Lê Tử Hà nhận định người này không hề đơn giản. Cho rằng mình ghen ghét cũng được, thành kiến cũng không sao, tóm lại là nàng không tin Nghiên phi sẽ tốt bụng cố ý đề bạt nàng, nhất định là mình có chỗ nào đó đáng để nàng ta lợi dụng.

"Lê Tử Hà! Phùng đại nhân tìm ngươi này."

Lê Tử Hà đang sắc thuốc, phân tích bản thân đối với Nghiên phi mà nói có tác dụng gì, dược đồng Chưởng dược xử đã cắt nang dòng suy nghĩ của nàng, nhận lấy cây quạt trong tay nàng nói: "Để ta trông cho, ngươi đi nhanh đi."

"Đa tạ." Lê Tử Hà cười khẽ tỏ lòng biết ơn rồi xoay người đi ra ngoài.

Dược đồng mở ấm thuốc ra nhìn một chút, thời gian một ly trà nữa là được rồi.

"Ngươi còn ở đây làm gì? Dược thảo bên ngoài đều sắp bị mưa dầm ướt hết rồi." Ân Bình chui vào phòng sắc thuốc, vỗ bả vai dược đồng kia, có lòng tốt nhắc nhở nói.

"Ân công tử còn chưa đi à? Hây sa, thật đúng là trời mưa rồi!" Dược đồng liếc mắt xem xét bên ngoài quả nhiên mưa đang nhỏ tí tách, chẳng quan tâm điều gì khác nữa, vội vàng để cây quạt xuống chạy đi hốt thảo dược.

Ân Bình nhìn theo bóng lưng của dược đồng, nở nụ cười khoái ý, lấy trong tay áo ra một gói giấy, đặt ở trên tay ước lượng, lại nhìn chung quanh gần phòng sắc thuốc, xác định không có ai nhìn thấy liền đem bột trong gói giấy một hơi đổ vào trong ấm thuốc, thầm nghĩ xem ngươi còn được Nghiên phi khen ngợi như thế nào! Cất kỹ gói giấy rồi vỗ vỗ hai tay bỏ đi.

Lê Tử Hà ở tiền sảnh tìm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Phùng Tông Anh đâu cả, nhớ tới phải đưa thuốc cho Nghiên phi, chậm trễ canh giờ cũng không hay vội xoay người đi trở lại, thầm nghĩ đi đưa thuốc trước rồi hãy đi tìm Phùng Tông Anh sau cũng được.

Mới vào hậu viện thì nhìn thấy dược đồng kia đang vội vàng hốt thảo dược, liền bước nhanh vào phòng sắc thuốc, cũng may vừa lúc đến kịp, thuốc chưa bị sắc cạn, thật cẩn thận đem thuốc đổ vào trong chén rồi đặt vào trong rổ thuốc, bước nhanh đi về hướng Nghiên Vụ điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.