Cắt Móng Tay Cho Cú Mèo

Chương 2: Chương 2




Giác Giác dần dần lớn lên.

Vệ Lãng ngạc nhiên phát hiện lông dưới cổ Giác Giác đã dài ra, trông như cái áo sơ mi. Lúc nó đứng im trông uy uy phong phong, lại phối hợp thêm biểu tình oai phong lẫm liệt nên nhìn như một vị quý tộc nho nhỏ – với điều kiện là nó không nghiêng nghiêng đầu.

Vệ Lãng sau khi tra cứu một ít tư liệu liền cảm thấy Giác Giác chắc hẳn là con trống. Bởi vì con trống có mắt to hơn, chân cũng dài hơn, lông lại bóng mượt, mà Giác Giác thì đều phù hợp với các đặc điểm đó.

Vệ Lãng gõ gõ cái đầu nho nhỏ của Giác Giác:” Hoá ra mày không phải là bé gái.”.

Giác Giác không vui mà tránh ra, hai mắt đều nhắm lại, biểu tình như vô cùng ghét bỏ.

Vệ lãng thường nhân dịp trời tối mang Giáng Giác đi hóng gió. Hiện giờ anh đã đem lầu ba để riêng ra cho Giác Giác có nơi hoạt động.

Chắc là do lúc xuân hè làm khí lực tăng nhiều, tốc độ bay của Giác Giác cũng tăng lên không ít. Ngay cả lướt đi nó cũng tự nhiên mà học được.

Nhưng nó chưa bao giờ bay xa, luôn là vòng một vòng xung quanh rồi lại thản nhiên bay về trên vai Vệ Lãng.

Có lần Vệ Lãng nắm cánh nó hỏi:” Giác Giác, mày không muốn bay đi à?”.

Giác Giác vừa nghe liền tức giận, mạnh mẽ mổ Vệ Lãng một cái, làm anh đau đến ngao ngao kêu. Sau đó, anh cũng không dám nhắc tới đề tài này nữa.

Đó chính là lần Giác Giác sinh khí nhất.

Giác Giác cứ như một đứa bé, luôn tràn đầy trí tò mò, thấy chuyện gì mới lạ cũng phải thử một lần.

Thời điểm hoa bông gòn [1] rơi, Vệ Lãng lượm vài bông đem về nhà. Giác Giác vừa thấy liền tiến tới, nhìn nhìn Vệ Lãng rồi lại nhìn nhìn bông hoa, thấy Vệ Lãng không có biểu tình gì kì quái mới từng chút từng chút cẩn thận đến gần.

Đầu tiên nó dùng móng vuốt nhỏ đụng một cái, thấy đối phương không có tính công kích mới tiếp tục đưa đầu lại gần. Vệ Lãng còn chưa kịp phản ứng, nó đã bất ngờ cắn bông hoa một phát. Vệ Lãng không ngăn cản kịp.

Giác Giác nheo lại đôi mắt vẻ như đang ăn phải thứ gì khó ăn lắm.

Vệ Lãng ở một bên chỉ có thể vừa than thở vừa cười, chẳng thể làm gì nó.

Lúc gần vào hè, Giác Giác bắt đầu rụng lông như tuyết rơi, dài ngắn đều có cả. Mỗi lần chải vuốt nó đều phải xoay 180 độ rồi lại lộn lại, lông nó cũng bị làm cho lộn xộn như cái ổ chim bị quấy rối.

Nó còn không biết chuyện gì xảy ra, cứ trừng đôi mắt to vô tội mà nhìn Vệ Lãng.

Vệ Lãng mỗi lần thấy đều muốn cười.

Có lần Vệ Lãng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nó cầm một cái lông chim của mình chơi rất vui sướng. Thấy Vệ Lãng quay đầu lại, nó liề kinh ngạc nhìn sang, bên mép còn treo một sợi lông tơ, như đang hỏi:” Làm sao vậy?”.

Vệ Lãng liền phì cười.

Anh thu thập tất cả những sợi lông dài mà Giác Giác rụng xuống cho vào trong một cái túi. Giác Giác lúc đầu còn tò mò ghé sang nhìn, sau đó phát hiện tất cả đều là lông của mình thì nhàm chán bỏ đi.

Sau vụ cây bông gòn đợt trước, Vệ Lãng cũng không dám đem hoa về nhà nữa.

Tuy nhiên cũng khó mà đề phòng hết được. Đợt hoa quế nở đầy cây, anh vô tình mà dính phải vài bông. Về nhà, chưa kịp phủi xuống đã bị Giác Giác mổ đi mất.

Giác Giác quan sát một lúc rồi đem chơi. Kết quả dùng lực mạnh quá đem hoa ném lên trên đầu. Nó trừng đôi mắt to, quay qua quay lại tìm một hồi cũng không được.

Vệ Lãng buồn cười lấy gương cho nó xem.

Giác Giác thấy mới lạ, nhìn gương hết xoay xoay trái rồi chuyển chuyển bên phải, cái đầu không ngừng lắc lư. Cuối cùng, nó còn đắc ý nhìn Vệ Lãng yêu cầu biểu dương

Vệ Lãng chỉ có thể khen:” Giác Giác đang yêu nhất.”.

Giác Giác lúc này mới vừa lòng.

Cú mèo tuy không thể ra ngoài sáng nhưng cũng phải phơi nắng.

Từ khi Vệ Lãng đem lầu ba dành riêng cho nó, Giác Giác liền có lãnh địa của mình. Mỗi ngày nó đều ở trong phòng bay một vòng lớn, dò xét mỗi góc một lần.

Bay mệt, Giác Giác sẽ nằm úp sấp trên sàn nhà ngay chỗ tia nắn chiếu vào. Nó đem cánh mở ra, lười biếng nằm ở đó như cái diều lớn tắm nắng, đôi mắt thích thú nheo lại.

Vệ Lãng sợ nó bị ánh nắng làm tổn thương, mỗi lần đều phải đưa tay ra che mắt nó. Giác Giác liền nằm im không động đậy để anh che, ngoan ngoãn cực kì.

Sau một lúc, phơi nắng đủ rồi, nó hay dùng mỏ mổ nhẹ Vệ Lãng, ý là “Xong rồi”. Sau đó Vệ Lãng sẽ cúi xuống ẵm nó lên để trước ngực.

Có lúc Vệ Lãng thấy mình như đang nuôi em bé.

Giác Giác vẫn là trước sau như một mà nhát gan.

Có buổi tối Vệ Lãng dẫn nó đi hóng gió, vừa lúc bên ngoài đang đốt pháo hoa. Pháo hoa vừa nổ, Giác Giác liền bị doạ run run, vùi đầu vào cổ, run thành một khối trên vai Vệ Lãng.

Vệ Lãng vội vàng sờ sờ nó động viên, đem nó đùm vào trong ngực, để ở trước ngực bế. Giác Giác lúc này mới yên lòng.

Từ đó về sau, mỗi lần đốt pháo hoa, Vệ Lãng liền sẽ đem Giác Giác ôm ở trước ngực.

Không biết những con cú mèo khác có như thế này không, chứ Giác Giác rất thích làm nũng.

Vừa rảnh rang nó liền quấn quít Vệ Lãng xoa bóp cho nó, từ từ vuốt vuốt lông. Lúc xoa thoải mái, nó còn nheo mắt lại, lỗ tai run lên.

Vệ Lãng liền nhân cơ hội nắm lỗ tai nho nhỏ của nó.

Giác Giác còn cong cong móng chân giống chó con. Vệ Lãng phát hiện, tần suất cong móng có thể phản ánh tâm tình lúc đó của nó. Lúc không vui, móng Giác Giác sẽ cào thật nhanh như đánh đàn tì bà. Lúc vui vẻ thì chậm rãi động đậy, như đang đắm chìm tận hưởng.

Mỗi lúc như vậy, Vệ Lãng đều thấy bàn chân nhỏ của nó thật đáng yêu, khéo léo linh động. Anh còn mua sợi dây đỏ thắt lên trên đó, làm chúng càng lúc càng dễ nhìn.

------

Giác Giác có một bảo vật nhỏ, là một cái băng dán màu vàng.

Vệ Lãng còn từng ăn quá dấm chua của cái băng dán này.

Giác Giác từ khi lớn lên liền có ý thức lãnh thổ, từ khi hừng đông đến lúc mặt trời lặn chỉ ở yên một chỗ. Luôn dễ dàng tìm thấy Giác Giác ở chỗ cây gỗ mà Vệ Lãng đã dùng vải bố cuốn lại.

Kết quả sau đó, Giác Giác lại thích một cái băng dán màu càng, cả ngày một li cũng không rời đi để bảo vệ cái băng dán đó như là bảo vệ người yêu. Vệ Lãng mà chạm vào nó liền khó chịu vỗ vỗ cánh, làm anh cũng mất hứng theo.

Vệ Lãng thấy không đấu lại được cái băng dán vàng liền đưa tay đến giả bộ tội nghiệp, hỏi Giác Giác:” Giác Giác, mày không thích tao à?”.

Chắc là do anh diễn quá đạt làm Giác Giác phải nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lát sau bỏ lại cái băng dán mà bay về phía anh.

Vệ Lãng liền đem cái băng dán kia vứt đi xa, ước gì cả đời không gặp lại nó.

Anh hoá ra cũng có lúc trẻ con.

Vệ Lãng đã quen với việc bên người mỗi ngày đều có Giác Giác.

Anh không thể tưởng tượng được sinh hoạt của mình một ngày nào đó lại không có Giác Giác ở bên xoay quanh.

Vệ Lãng cảm thấy trong nhà hai ngày nay có chút kì lạ. Anh không chỉ ra được điểm kì lạ nào, nhưng cứ cảm giác có gì đó không phải.

Anh nghi ngờ trong lòng, cố gắng lưu ý xung quanh một chút.

Ngày thứ nhất, Vệ Lãng phát hiện ghế sô pha bị di chuyển một chút, nắp bình rượu vang cũng bị ném xuống đất.

Ngày thứ hai, Vệ Lãng phát hiện quần áo treo trong tủ bị quăng lộn xộn trên giường, trong bồn tắm thì ngâm đầy đồ ăn.

Ngày thứ ba, Vệ Lãng phát hiện trong nhà bếp ngoại trừ đồ pha lê thì đến ấm trà cũng đã bị lôi ra sử dụng, trên mặt đất còn có vết nước chưa khô.

Ngày thứ tư, Vệ Lãng sờ sờ cằm, cảm thấy không thể cứ chờ đợi như vầy được nữa. Tuy mấy ngày trước anh cũng vừa xem “Nàng tiên ốc” nhưng không nghĩ mình cũng có vận may như thế. Huống chi, đây rõ rành rành là đang quấy rối.

Hôm nay anh tan sở sớm về nhà, lén lút canh ở cửa, lỗ tai dán lên nghe trộm âm thanh trong phòng.

Quả nhiên, sau một lúc, trong phòng liền truyền đến âm thanh huyên huyên náo náo.

Vệ Lãng không thể không bội phục dự tính của mình.

Anh lặng yên không một tiếng động mà đẩy cửa ra. Lúc nghe lén, anh đã mở ra một khe nhỏ nhằm tiết kiệm thời gian chụp tên trộm.

Đương nhiên, chỉ có Vệ Lãng nghĩ là tên trộm. Bởi mới mở cửa ra, anh liền trợn tròn mắt.

Ngay giữa phòng, có một thiếu niên đang quỳ.

Cậu cứ trần như nhộng mà quỳ ở đó, cả người hoàn mỹ như bạch ngọc, toàn thân trắng bóng, ngay cả bả vai cũng hơi hơi toả sáng. Sau khi nghe được âm thanh, một đôi mắt to đen láy liền nhìn sang.

Cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác, cũng không cảm thấy xấu hổ tìm một chỗ trốn.

Vệ Lãng nhìn quét qua cậu từ gò mà đến bàn chân, lại nuốt nước miếng một cái.

Sắc đẹp trước mặt, anh cũng không khỏi bị hấp dẫn, lắp bắp hỏi:” Cậu…cậu là ai? Sao lại ở nhà tôi?”.

Đáng lẽ phải chất vấn khí thế thì Vệ Lãng lại chậm rãi nói, chỉ sợ làm người kia sợ.

Thiếu niên nghiêng đầu, mặt ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt to loé ra ánh nước.

Chết tiệt, cái biểu tình này thiệt quen thuộc, cứ như anh đã gặp ở đâu. Vệ Lãng trong lòng oán thầm, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì.

Anh duỗi chân, chậm rãi đến gần đối phương, phác ra cử chỉ động viên, nói:” Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu bị thương.”.

Đáy lòng anh lại tự phản bác mình, không làm cậu bị thương mới là lạ, lập tức sẽ đem người đưa đến đồn công an.

Xong, liền dùng sức nhào tới.

Thiếu niên kia cũng không phản kháng gì, ngoan ngoãn để anh đẩy ngã.

Vệ Lãng nhân cơ hội sờ soạng khắp thân thể trơn mịn của cậu, không tự chủ mà thở dài, cảm giác thật tốt.

Suy nghĩ tuy đã đi lộn hướng nhưng Vệ Lãng vẫn chưa quên vấn đề chính, anh đè lên người đối phương hỏi:” Cậu rốt cuộc là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”.

Thiếu niên hình như bị đè đau, cứ xoay xoay thân mình muốn đem Vệ Lãng đẩy ra. Anh chụp lại tay cậu, quát:” Đừng lộn xộn!”.

Cứ xoay xoay như thế, anh chắc sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Thiếu niên bị la đến run run, trong mắt hiện lên ánh nước, rốt cuộc cũng nói chuyện. Tuy nhiên cậu nói chuyện không thành câu, chỉ toàn mấy từ đơn. Vệ Lãng nghe không rõ, cúi đầu hỏi lại:” Cậu nói gì?”.

Dựa sát vào mới nghe cậu cứ lầm bầm hai chữ “Giác Giác”.

Đúng rồi, Giác Giác đâu?

Bị cậu ta nhắc tới, Vệ Lãng mới nhớ ra mình chưa thấy Giác Giác. Anh đè lên đối phương nhìn quanh phòng nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Giác Giác.

Theo lí thuyết, thường thì Giác Giác đã nhào lên chào đón anh.

Vệ Lãng bất an trong lòng, tăng thêm lực tay, tàn bạo hỏi:”Nói mau! Cậu đem Giác Giác làm gì rồi?”.

Thiếu niên kia bị doạ sợ, nước mắt rào rào rơi xuống, một bên khóc lớn một bên đẩy Vệ Lãng ra, chân cũng đạp lung tung, cứ liên tục hô “Giác Giác” “Giác Giác”.

Cậu khóc đến hoa lê đẫm mưa [2], thực sự đáng thương. Vệ Lãng nhìn không đành lòng, đang muốn đứng dậy lại thấy đối phương đá tới, chỉ có thể cản lại.

Cổ chân nhỏ nhắn nhìn như bẻ liền gãy, Vệ Lãng đang nắm chặt bỗng thấy có đồ vật vướng vào.

Cúi đầu nhìn, chính là sợi dây đỏ anh mua cho Giác Giác.

Vệ Lãng cả kinh, đây là đồ của Giác Giác, sao lại ở trên người cậu ta?

Trong đầu như có ánh sáng soi rọi, bất ngờ nghĩ đến một việc mà chính mình cũng thấy khó tin.

Anh nắm dây đỏ, nhìn người dưới thân, yếu ớt hỏi:” Cậu có phải…có phải là Giác Giác không?”.

Thiếu niên run lên một chút, tiếp tục oa oa khóc lớn. Quanh quẩn trong nhà đều là tiếng khóc thảm thiết của cậu. Cậu vừa khóc vừa không ngừng lặp lại:”Giác Giác” “Giác Giác”.

Vệ Lãng cảm thấy bó tay toàn tập.

Anh nghĩ, mình đã đoán trúng tình huống xấu nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.