Cắt Móng Tay Cho Cú Mèo

Chương 8: Chương 8: Phiên ngoại 3




Vệ Lãng gần đây cấm Giác Giác xem tivi. Bởi anh phát hiện, trong nhà này, có thể tính là vũ khí sát thương chỉ đứng sau đồ cắt móng tay, vì vậy anh liền nghiêm khắc hành vi không lương thiện này.

Muốn biết nguyên nhân phải đi ngược về mấy ngày trước.

Đêm nay, Giác Giác cùng Vệ Lãng ngồi xem tivi, thỉnh thoảng còn ngọt ngọt ngào ngào thân thân nhau.

Giác Giác bỗng nhiên nói khát nước, Vệ Lãng liền chịu khó đứng dậy đi lấy đồ uống, trước khi đi còn đem điều khiển từ xa giấu kĩ. Ai mà biết, chỉ qua mấy phút đã bị Giác Giác lợi dụng sơ hở, không biết lấy từ đâu ra cái điều khiển từ xa dự bị, yên yên lặng lặng chuyển kênh.

Đợi đến khi Vệ Lãng trở về, liền thấy Giác Giác chăm chú nhìn chằm chằm tivi, bên trong đang có một đôi thân thể quấn quýt lấy nhau xoay liên tục, như là thịt mới luộc.

Vệ Lãng sợ đến tim ngừng đập, vội vàng thả đồ trong tay xuống, lấy điều khiển từ xa đổi kênh. Vừa định mở miệng dời đi lực chú ý của Giác Giác, liền nghe thấy cậu tò mò hỏi:” Vệ Lãng, bọn hj đang làm gì a?”.

Còn có thể là làm gì nữa…Ai nhìn thấy tình cảnh này đều có thể lập tức hiểu được, cũng chỉ có một mình Giác Giác mơ mơ màng màng xem không hiểu, nhưng Vệ Lãng lại không thể nói sự thật cho cậu.

Vệ Lãng lúng túng “Ha ha” hai tiếng, con ngươi vội vàng xoay một vòng, cái khó ló cái khôn nghĩ ra được lời giải thích tương đối uyển chuyển:” Bọn họ đang sinh tiểu bảo bảo.”.

Câu trả lời của anh dối trá đến chính anh cũng cảm thấy xấu hổ.

Giác Giác vừa nghe, liền một bộ dáng như vừa tỉnh ngộ:” Há, hoá ra sinh bảo bảo chính là trông như vậy na”.

Nói xong còn duỗi cổ ra trước, bày ra tư thế nghiêm túc nghiên cứu. Vệ Lãng vừa nhìn liền biết không ổn, một tay che trước tivi, miệng cười cứng ngắc, lôi kéo Giác Giác:” Giác Giác, chúng ta đi ăn đi.”.

Giác Giác nghiêng đầu, suy tư một lúc, cậu còn muốn xem nữa nhưng lại không muốn từ chối Vệ Lãng, xoắn xuýt nửa ngày mới bất đắc dĩ đáp lại:” Được rồi.”, hồn nhiên không hề hay biết lực chú ý đã bị kéo đi.

Kết quả là lúc buổi tối, Vệ Lãng chờ ở trên giường, vừa muốn gọi Giác Giác lại ngủ liền thấy đương sự vui vẻ chạy tới, hai má hồng hồng, sự hưng phấn lộ rõ trên mặt.

Giác Giác nhào tới trên người Vệ Lãng, còn không có nằm vững đã bắt đầu ẹo tới ẹo lui giống như mấy loài bò sát.

Vệ Lãng trợn mắt há mồm nhìn cậu một hồi lâu cũng không hiểu rõ ý nghĩa hành động của Giác Giác, liền nghi hoặc hỏi:” Giác Giác, em… đang làm gì?”.

“Đang sinh tiểu bảo bảo nha.”, Giác Giác ngừng lại, vẻ mặt thành thật nhìn về phía anh, thần sắc kiên định nói, vội vội vàng vàng khó nhịn mà giục Vệ Lãng tới:” Nhanh nhanh lên, nhanh lên một chút, anh cũng xoay xoay đi nha.”. Lời còn chưa dứt, không đợi Vệ Lãng đáp lại, cậu lại tiếp tục xoay.

Vệ Lãng đen mặt thầm nghĩ, sau này, tuyệt đối không cho Giác Giác lại gần tivi một bước, tuyệt đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.