Editor: Thiên Nhii
Nhiệm vụ đầu tiên là ở thế giới tu tiên. Nhân vật trong nhiệm vụ cũng tên là Diệp Huyên, là đệ nhất đại tu tiên trong môn phái, là đệ tử chân truyền của phái Thương Lan. Năm nay Diệp Huyên vừa mới 13 tuổi, lúc còn trong thời kỳ tã lót thì đã được sư phụ nhặt về sơn môn dưỡng dục đến nay.
Mà mục tiêu chính của Diệp Huyên, chính là lấy thân thể này để báo đáp ân sư, trưởng lão phái Thương Lan, Trương Diễn.
Nhìn đến đây, Diệp Huyên không khỏi nâng cao khóe miệng. Tiểu cô nương này thật là, lại cùng sư phụ của mình sinh ra tình cảm. Đáng tiếc chính là, vị trưởng lão này một lòng hướng đạo, nhiều lần tiểu cô nương công khai ám hiệu, vậy mà ngay cả một chút phản ứng sửng sốt hắn cũng không có.
Nghĩ đến cũng đúng, nói đến một tiểu cô nương 13 tuổi, còn tự tay mình nuôi lớn, có thể có phản ứng gì chứ, tiểu cô nương này cũng vội vàng quá rồi.
Dù sao thời gian ở trong nhiệm vụ và thời gian thực tế không giống nhau, mà cuộc thi hệ thống này lại không quy định thời gian hoàn thành, Diệp Huyên mừng rỡ ở đây vui chơi mấy năm. Làm thần tiên ăn gió uống sương, mỗi ngày cưỡi mây đạp gió, nhất định cảm giác sẽ không tệ.
Diệp Huyên vui vẻ quyết định, cô tính toán xem một chút mục tiêu chính. Dù sao sau khi cùng hắn lên giường, cũng phải chờ thời cơ chín một chút.
(Từ đoạn này sẽ đổi sang gọi Diệp Huyên là nàng cho phù hợp với hoàn cảnh nhé)
Nàng mới vừa bước ra cửa, trong phút chốc, chỉ cảm thấy trước mắt thật rộng lớn. Thì ra động phủ của Diệp Huyên ở trên một vách đá dựng đứng, dõi mắt nhìn lại, dưới chân là sương mù sâu ngút ngàn, thỉnh thoảng có vài chim Hạc xuyên mây bay qua. Trên đám mây, ánh sáng mặt trời chíu rọi rực rỡ, chiếu đến các cao điện ở xa xa, toàn lầu ngọc gác vàng, nhìn vào cảm giác như mình đã rơi vào tiên cảnh.
Trong sắc trời xanh biếc như vậy, bất chợt một thanh kiếm bay tới, trong giây lát liền đến trước mặt Diệp Huyên. Một đồng tử (bé trai) mặc áo xanh nhảy xuống từ trên thanh kiếm, vừa thấy Diệp Huyên liền lộ ra nụ cười cung kính, “Diệp sư thúc, người đã tỉnh rồi? Tổ sư thúc có chuyện muốn tìm người.”
“Ừ.” Diệp Huyên lờ mờ gật đầu, sư phụ Trương Diễn ở trong phái Thương Lân có chức vị rất cao, bởi vậy Diệp Huyên cũng được nhờ theo, người ta thấy nàng chỉ là tiểu cô nương 13 tuổi, nhưng cũng phải cung kính gọi một tiếng Sư thúc.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, Diệp Huyên cũng đang muốn đi gặp vị sư phụ này, thật mừng vì có người dẫn đi.
Nàng lập tức lấy một con hạc giấy trong tay áo ra, thổi nhẹ vào, con hạc này liền hóa thành một con Bạch Hạc cao lớn, vươn cổ kêu một tiếng to, kính cẩn cúi đầu về phía Diệp Huyên.
Sauk hi xuyên qua, Diệp Huyên không chỉ thừa kế trí nhớ của nữ chính, mà cơ thể còn nắm toàn bộ kỹ năng. Mặc dù đây là lần đầu nàng nhìn thấy những chuyện này, nhưng trong lòng cũng không sợ. Thản nhiên cỡi Bạch Hạc, bay theo hướng của đồng tử phía trước.
Bay qua vô số các lầu các hoa mỹ, rốt cục, đồng tử kia dừng lại trước một cung điện cao vút trong mây. Tấm biển trước điện ghi ba chữ thật to: “Phụng Chân Điện”, chính là động phủ của Trương Diễn.
Diệp Huyên phất tay với đồng tử, ý bảo hắn lui ra ngoài. Nàng hít sâu một hơi, muốn gặp được mục tiêu chính của mình. Dù sao Trương Diễn cùng nữ chính của cơ thể này cũng là thầy trò, sớm chiều chung sống, khó bảo hắn sẽ không nhìn ra được điểm bất thường. Thế giới tu tiên, lại có nhiều chuyện phát sinh, nếu nàng bị gian tế của ma môn bắt được…
Nàng đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe trong điện truyền đến một giọng nói nam nhàn nhạt, “Đã đến rồi, đứng bên ngoài làm gì?”
Giọng nói trầm thấp ấm áp, rồi lại giống như tiếng chuông, đập vào tai người, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo.
Trong lòng Diệp Huyên giật lên một cái, lại cảm thấy giọng nói thật dễ nghe, lập tức cúi đầu, chậm rãi đi vào trong Phụng Chân Điện.
Trong điện rộng rãi mà yên tĩnh, trừ mấy đồng tử đứng hầu ở cạnh cửa, lại không thấy Trương Diễn. Diệp Huyên men theo trí nhớ của mình, quen cửa quen nẻo đi qua điện. Đi qua một hành lang thật dài, lại vượt qua vài ngọn núi giả, rốt cục, ở một đoạn ngắn ở sườn núi, gặp được bóng dáng cao lớn.
Bóng dáng kia mặc một bộ đồ đạo sĩ màu đen theo hoa văn như mây, đầu đội mào Bạch Ngọc (mào: mũ), đưng đưa lưng về phía Diệp Huyên, nhìn những đám mây đang bay ở phía xa xa. Hai tay hắn đặt ở sau lưng, bên ngoài ống tay áo rộng, lộ ra một đôi bàn tay thon dài, mười ngón tay khớp xương rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ.
Diệp Huyên không nhịn được nuốt nước bọt một cái, cũng không biết vì lo lắng, còn làm một động tác tay đẹp mắt.
“Sư phụ.” Nàng nhỏ giọng nói, “Đệ tử đã tới.”
“Ừ.” Trương Diễn đáp một tiếng, quay người sang.
Lúc này lại có một trận gió nhẹ thổi tới, thổi trúng ngay chiếc áo dài của Trương Diễn, gió cuốn bay lên. Phía sau hắn là một đám mây hình tròn cuồn cuộn, tựa như một cột sóng biển đang dâng lên, xem ra nam nhân tuấn mỹ trước mặt cũng là dạng người vân đạm phong khinh, không vui cũng không buồn.
“A Huyên.” Chỉ nghe Trương Diễn lạnh nhạt gọi.
Ta yêu ngươi, sư phụ, ta nhất định phải lấy được ngươi! Bất kể là cơ thể hay trái tim của sư phụ, toàn bộ, cũng đều là của ta!
Nàng dùng hết khí lực toàn thân mới kềm chế được dục vọng của Trương Diễn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Xong đời, Diệp Huyên bất đắc dĩ nghĩ, nàng không chỉ thừa kế trí nhớ cùng kỹ năng của nữ chính, mà còn thừa kế tình cảm với mục tiêu.
Kế hoạch chờ đợi mấy năm ở thế giới này còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo thất bại. Nàng nhất định phải đẩy ngã Trương Diễn ngay, bởi vì nàng từng giây từng phút cũng không nhịn được