CHƯƠNG 4
” Quay lại đây ! “Bát vương gia ngừng cước bộ, Diễm Tiên đi đến bên người y, cắn răng hỏi:” Cô nương đó có đẹp không ? Ngươi gặp qua chưa?”
” Ta chỉ nhìn tranh họa, chưa thấy qua nàng”
” Các nàng so với ta đều đẹp hơn sao?”
Bát vương gia nuốt một ngụm nước miếng, run như cầy sấy mà nhìn Diễm Tiên, sắc mặt lập tức đỏ bừng ngập ngừng nói:” Ta nghĩ trên thế gian này không ai có thể diễm lệ hơn Tiên công tử”
Diễm Tiên nhịn không được nở nụ cười:” Ngươi nói những lời này thật dễ nghe ”
Nhìn thấy Diễm Tiên xinh đẹp mỉm cười, khiến bát vương gia nhát gan cố lấy dũng khí:” Tiên công tử, ngươi cười thật đẹp. Ngươi so với mẫu thân của ta, so với hoàng hậu, quý phi còn đẹp hơn rất nhiều lần”
Mấy câu nói đó Diễm Tiên nghe vào tai liền cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, hắn lại cười càng thêm rạng rỡ :” Ngươi tiểu tử ngốc, để Hoàng huynh ngươi nghe được còn tưởng rằng ngươi đang đùa giỡn ta”
” Ta không dám đùa giỡn ngươi, bởi vì ta biết ngươi…. ngươi….”
” Ta thế nào? ”
Bát vương gia mặt càng lúc càng đỏ, lúc còn nhỏ là một người thành thật đến bây giờ y cũng không mấy khác biệt, lời nói thật liền ấp úng ngượng ngùng mà nói ra:” Ta nói ngươi không cần sinh khí, thân sinh mẫu hậu của ta nói ngươi là điềm xấu. Nàng bảo ta ngàn vạn lần không nên đến gần ngươi, nhưng phụ vương trước kia rất sủng ngươi, hoàng huynh cũng cho ngươi ở lại trong cung. Ta thật sự nhìn không ra ngươi có cái gì mà gọi là điềm xấu”
Nhắc đến thân thế của Diễm Tiên, hắn sắc mặt liền trầm xuống, biểu tình ẩn ẩn khó chịu. Bát vương gia lập tức phất tay nói:” Chúng ta không nói đến cái này nữa, nói cái khác đi ”
” Ngươi tên gì? Bát vương gia ”
” Ta gọi là Diệc Tân, họ Diệp ”
Diễm Tiên bật cười:” Ai chẳng biết các ngươi là người Diệp gia, đương nhiên phải họ Diệp. Chẳng lẽ ngươi là đệ đệ của của hoàng thượng Diệp quốc lại có thể có họ khác sao? ”
” Đúng vậy, đúng vậy, ta thực ngốc”
Diệp Diệc Tân bật cười, Diễm Tiên bị y chọc cười, tâm tình cũng tốt lên vài phần, nhịn không được điểm điểm lên trán y.:” Ngươi ngu ngốc so ra kém Nhị ca của ngươi một chút”
” Các ngươi đang làm cái gì?” Quát khẽ một tiên, Diệp Thanh Y từ xa đi tới mang theo tức giận nói.
” Không có gì, tâm sự thôi, không được sao?”
Diễm Tiên vô lễ mà đáp lại, hắn chỉ cần nhìn đến y đã thấy phiền, nhưng trái lại Diệc Tân lại rất cung kính :” Vương huynh ”
” Ta nghĩ nên ban cho ngươi mười roi mã tiên, ai chấp thuận ngươi cùng Diễm Tiên nói chuyện ?”
” Ta không biết không thể nói với y, Vương huynh. Tất cả mọi người đếu nói Diễm Tiên là tai tinh, nhưng so với người khác lại xinh đẹp hơn người, tuy rằng bài khí có điểm không tốt nhưng so với lời đồn cũng không đến nỗi ”
” Ngươi xuất cung đi, không có sự cho phép của ta không cần lại đến nơi này”
Diệp Thanh Y thần sắc nghiêm túc, y đối tiểu đệ này từ trước đến nay coi như cũng hữu ái. Không biết là do đồng bệnh tương liên hay do Diệp Diệc Tân căn bản không có gì uy hiếp, nên y đối với hắn cùng các huynh đệ khác cũng có phần ôn nhu hơn.
Diệp Diệc Tân nhát gan, thấy ánh mắt nghiêm khắc của y liền khúm núm sợ hãi chạy trốn lại chọc giận đến Diễm Tiên :” Ngươi làm gì? Hắn tới tìm ta nói chuyện cũng không được sao? Ngươi so với phụ vương ngươi càng ngày càng giống, cũng bắt ép không cho người khác cùng ta nói chuyện”
” Ngươi không sợ khắc chết bát đệ, ta thì sợ”
Diệp Thanh Y lãnh liệt bỏ lại một câu, Diễm Tiên nghiến răng, bất luận kẻ nào nói những lời này với hắn cũng không thể gây tổn thương bằng chính y nói ra. Lời nói ngoan độc Diệp Thanh Y nói ra hoàn toàn tổn thương tâm hắn, so với việc y lập phi, lập hậu, còn muốn đau lòng hơn vạn phần.
” Yên tâm, ta sẽ không khắc chết ngươi. Nhiều năm như vậy, ngươi chẳng phải cũng rất tinh lực dồi dào mà sinh mấy đứa con sao ”
Hắn quay đầu rời đi, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt lăn dài trên má rơi xuống mặt đất, hắn chỉ cảm thấy ngực mình như bị tứ phân ngũ liệt. Diệp Thanh Y là người duy nhất coi trọng hắn, trong lòng hắn cũng chỉ có y. Hắn không thể chịu được y xem thường hắn, khinh khi hắn, tự tôn của hắn không cho phép y đối với hắn như vậy.
Lần dầu tiên Diễm Tiên đi đến nơi ở trước đây của Diệp Thanh Y, nơi này chưa từng sửa sang lại, Diễm Tiên tính tình bốc đồng nói: Ta muốn giữ nguyên kiến trúc ở đây, như vậy ta bất cứ lúc nào cũng có thể trở về chỗ cũ mà nhìn đến bộ dáng của ngươi khi đó.
Bên trong đã được dọn dẹp qua, chẳng qua bức tường bị thủng một lỗ cũng không có sửa lại, hắn đưa tay chạm vào thư tịch. Hắn so với người khác hiểu Diệp Thanh Y càng nhiều, y thích đọc sách, ngày đó hắn đến nơi này, y cũng chính là đang đọc sách.
Bất qua nơi này chứa toàn sách bói toán, hắn không biết Diệp Thanh Y thế nhưng lại để tâm đến những loại sách kì bí này. Này thật kì quái, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Thanh Y xem qua loại sách này, có khi nào lúc y là hoàng tử thích xem loại này không?
Hắn tùy tay lấy một quyển, bên trong có một trang được gấp lại không bình thường. Hắn mở ra, chữ trên trang giấy kia liền đập vào mắt, là ngày sinh của hắn, Diễm Tiên run rẩy cả người, quyển sách rơi trên mặt đất. Hắn như phát điên mà không ngừng lấy ra những quyển sách cùng loại.
Nhưng chỉ có quyển sách kia là ghi khác, còn lại đều giống nhau. Hắn lật xem niên kỉ trên sách, trừ bỏ quyển sách đầu tiên hắn cầm có niên kĩ khá lâu, còn lại đều là năm Diệp Quốc biên soạn.
Hai mắt mông lung, cước bộ lảo đảo, Diệp Thanh Y ngày đó hẳn là đã đọc qua quyển sách này.
Bên trong ghi ngày sinh của hắn chính là ” Tường thú giáng sinh, mệnh cách đặc dị chi cát chi phúc, ngàn năm có một. Phàm người có được người đó, tất thành đại sự, hùng bá thiên hạ, sẽ làm đế vương, vương triều vạn nghiệp thiên thu, đế vị bền vững dài lâu”
Cho nên Diệp Thanh Y mới nói với hắn, gặp được hắn, y mới có thể làm thái tử đến gần ngôi vị hoàng đế.
” A…… A…..”
Hắn che miệng lại không cho bản thân phát ra tiếng kêu thê lương, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hắn lần đầu tiên chân chính biết cái gì gọi là đau lòng, cái gì là thống khổ đến tê tâm liệt phế, đất dưới chân như bị đập vụn, nhưng so với như vậy hắn còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
Diệp Thanh Y không phải vì thích hắn mới cùng hắn ở bên nhau, y là vì đế vị nên mới đến gần hắn.
Hắn cắn chặt tay mình, dùng hết sức cắn, máu rơi xuống mặt đất. Miệng vết thương so với nỗi đau trong lòng hắn lại chẳng hề gì, chua xót cùng thống khổ khiến hắn không ngừng rơi nước mắt.
Diệp Thanh Y hôn hắn, sủng hắn, ôm hắn đều là vì nghĩ đến đế vị. Nếu hắn thật là tai tinh, Diệp Thanh Y căn bản kể cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến hắn. Căn phòng vẫn như xưa, nhưng hắn cũng chỉ như lúc trước cô độc một mình, cái gì cũng không thay đổi.
Sau khi khóc xong, tâm tình của hắn rốt cuộc cũng đã hồi phục, hắn đứng lên đem quyển sách kia trả về chỗ cũ, chà lau vết máu trên mặt đất. Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Hắn thê lương nở nụ cười, Diệp Thanh Y lừa hắn, hắn muốn Diệp Thanh Y phải hối hận cả đời.
” Đau quá, đau quá a…”
Hắn rên rỉ, Diệp Thanh Y thay hắn bôi dược lên vết thương, ngự y bên cạnh cúi đầu không dám ngẩng lên. Nam tử quốc sắc thiên hương này được chiếu cố còn hơn những phi tử khác trong hậu cung.
” Đau quá, thuốc này như thế nào đau như thế, giết tên lang băm này….”
Ngự y run rẩy, Diệp Thanh Y nói:” Ngươi đi xuống đi”
Y nhanh chóng hành lễ rời đi, Diễm Tiên bỉu môi nói:” Ngươi cũng không phạt hắn cho ta vui”
” Giết hắn, ngươi cũng sẽ không vui ”
” Hừ ! ”
Diệp Thanh Y đem thuốc mỡ bôi một tầng dày lên vết thương, trên tay hắn dấu cắn sâu vào tận bên trong, Diệp Thanh Y nói:” Như thế nào khiến bị thương thành như vậy ”
” Ta muốn trèo cây, kết quả té xuốn,g nhánh cây đâm vào, đau chết ta”
” Lần sau không được trèo cây ”” Hừ, ngươi không nhìn đến ta, ta càng muốn trèo, lúc trèo còn thấy đại hoàng tử của ngươi đi tới. Hắn nhìn thấy mặt ta liền không đi, bộ dáng trông cũng rất giống ngươi?”
” Hài tử mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu” Nhưng Diễm Tiên quả thật xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt cũng không cách nào có thể lay chuyển khỏi hắn.
” Hừ, ngươi hôm nay nói chuyện đối nghịch với ta, ta không muốn cùng ngươi nói”
Diễm Tiên nằm trên giường, tức giận quay đầu đi, Diệp Thanh Y vuốt ve sợi tóc của hắn:” Ngươi tuổi cũng càng lúc càng lớn, như thế nào lại y như hài tử”
” Ta khát, uy ta uống nước ”
Diệp Thanh Y bưng đến cho hắn một chén nước, Diễm Tiên uống một ngụm liền ôm chặt cổ Diệp Thanh Y hướng môi của y hôn xuống, Diệp Thanh Y uống xuống nước trà, liếm qua môi hắn. Diễm Tiên rúc vào lòng y, xuất ra khăn mặt đem nước bọt cùng nước trà trong miệng toàn bộ phun ra, lúc sau lạnh lùng đẩy Diệp Thanh Y ra.
Diệp Thanh Y đầu óc choáng váng đứng không vững liền ngã xuống giường. Ý thức mông lung, Diễm Tiên không để ý đến hắn, xuống giường mở cửa cất cao giọng:” Hoàng thượng truyền bát vương gia tiến cung, gọi hắn đến đây”
” Vâng”
Diễm Tiên thân phận đặc biệt, người phía dưới không nghi ngờ gì liền lập tức truyền lệnh.
Diệp Thanh Y rốt cuộc cũng nhận ra là do trà có vấn đề, y trừng lớn hai mắt, Diễm Tiên lộ ra lúm đồng tiền, tươi cười lãnh liệt bức người. Hắn lặp lại một lần những gì ghi trong quyển sách đọc được ở phòng Diệp Thanh Y trước kia, hắn biết y hiểu ý tứ của hắn:” Phàm có được người đó, tất thành sự nghiệp, trở thành đế vương, để ta xem này có đúng không”
Diệp Thanh Y kinh hãi, nhìn đến biểu tình của y khiến hắn suýt nữa cười đến tắt thở. Hắn một bên vỗ giường, một bên cười, chẳng qua trong mắt hoàn toàn không có ý cười chỉ có hận ý cuồn cuộn không dứt.
Hắn hận Diệp Thanh Y, hận y khiến hắn dao động, càng hận bản thân vì động tâm mà tự gánh lây ưu tư, này tất cả đều là giả ý. Khắp thiên hạ không ai thật tâm với hắn, ngay cả Diệp Thanh Y mà hắn tâm tâm niệm niệm đều giống nhau.
Y thầm nghĩ lợi dụng hắn, hắn hôm nay sẽ cho y biết, hắn sẽ không phải là một quân cờ để người khác lợi dụng. Hắn muốn y hối hận một vạn lần.
” Ta đã quên cái này cũng thực chính xác, từ ngày theo ta cùng một chỗ ngươi liền được phong thái tử, còn làm hoàng đế, không phải sao?”
” Diễm Tiên ….. ” Diệp Thanh Y cho dù rống to thanh âm phát ra lại chỉ như lẩm bẩm trong miệng, cơ hồ không ai có thể nghe thấy được. Diễm Tiên cười càng thêm đắc ý nhưng lại nhuốm phần thê lương.
” Vương huynh, ta tới rồi. Có chuyện gì sao?” Không bao lâu, Diệp Diệc Tân cũng đã vào cung ở ngoài cửa cung kính nói.
Diễm Tiên nâng Diệp Thanh Y lên trên giường :” Yên tâm, không phải độc dược, chỉ là ngươi tạm thời không thể động thôi. Bất quá ngươi vẫn sẽ nghe được, thấy dược, một hai canh giờ dược tính sẽ tan ”
” Ngươi muốn làm gì?”
Diễm Tiên cười, ý cười càng lúc càng phóng đãng, trong mắt lại không ngừng gia tăng hận ý:” Ngươi chờ một chút sẽ biết”. Hắn cúi xuống ôn nhu nói bên tai y:” Ta muốn ngươi hối hận cả đời”
Ngữ khí ôn nhu lại tràn ngập thù hận, hắn lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt như thế này đối với Diệp Thanh Y, nhưng lại là hận.
” Diệp Thanh Y, ta muốn cho ngươi sợ hãi cả đời. Có được ta sẽ trở thành đế vương, chúng ta thử xem rốt cuộc là có đúng hay không? Ta phải khiến ngươi ngày đêm mong nhớ đế vị đến ngủ cũng không ngủ được, ngươi lợi dụng ta. Hiện tại ta cho ngươi nếm chút tư vị bị người phản bội”
Hắn không nhìn đến Diệp Thnah Y, đi xuống giường đến cạnh cửa điện cười nói:” Diệc Tân, ngươi tiến vào”
” Tiên công tử cũng ở đây”
Diệp Diệc Tân mở cửa tiến vào, y nhìn bốn phía :” Nhị ca đâu?”
” Vương huynh ngươi không ở đây, là ta gọi ngươi tới”
Diệp Diệc Tân bất an, hai má đỏ bừng, Diễm Tiên ngồi sát bên cạnh hắn. Hơi thở quẩn quanh cười hỏi y:” Ta đẹp không? Diệc Tân?”
Diệp Diệc Tân không dám nhìn đến Diễm Tiên, khí huyết dâng lên, ngón tay Diễm Tiên nâng cằm hắn lên hờn dỗi nói:” Ta là người quái dị, nên ngươi không dám nhìn ta?”
” Không, không, không, ngươi rất đẹp, rất đẹp….”
Diệp Diệc Tân vừa nói vừa vặn vẹo thân mình. Bất an cùng xấu hổ hiện rõ trên gương mặt non nớt của y, Diễm Tiên bật cười thành tiếng, ngón tay chỉ xuống hạ phúc của y :” Ngươi thật hư nha, chỉ như vậy…. liền có phản ứng”
Bị phát hiện phía dưới khác thường làm Diệp Diệc Tân thoáng chốc cả người đều đỏ ửng, y lắp bắp lộ ra gương mặt không thể nào đỏ hơn:” Ta…. Ta…. Ta….”
Diễm Tiên cởi xuống thắt lưng, đem tay của Diệp Diệc Tân hướng bờ ngực quang lõa của chính mình nũng nịu nói:” Diệc Tân, ta nguyện ý đem tất cả cho ngươi, nhưng ta cầu ngươi một việc được không?”
Diệp Diệc Tân nuốt nước miếng, ánh mắt hoàn toàn không thể ly khai thân hình như ngọc bích ôn hương của hắn, Diễm Tiên cơ thể mềm mại, so với bất kỳ kẻ nào trong cung đều đẹp hơn. Chỉ cần là người còn sống, y tin tưởng bất luận kẻ nào cũng không thể không nhìn Diễm Tiên đến không thể rời mắt.
” Chuyện… Chuyện gì? ” Y lắp bắp, ánh mắt không thể rời đi Diễm Tiên.
” Ta nghĩ muốn xuất cung chơi, nhưng Nhị ca ngươi không cho. Hắn lạnh lùng đáng sợ còn thường đối ta sinh khí ”
Diễm Tiên rơi xuống vài giọt nước mắt :” Ta bất quá chỉ muốn ra cung chơi một chút, tối sẽ quay trở lại hắn cũng không chuẩn cho ta. Trong cung thật buồn chán, buồn đến chết ta đi a, ta chỉ muốn mang mấy cái lần trước ngươi đem đến cho ta về chơi thôi, ngươi giúp ta được không?”
” Xuất cung không phải chuyện đơn giản ”
Diệp Diệc Tân thấy hắn rơi lệ còn thay hắn lau đi, y ở trong cung cũng hiểu quy cũ. Vì vậy mà lời nói chung quy cũng mang theo nghiêm túc thực hiện quy củ.
” Mang ta xuất cung, cái gì ta cũng nguyện ý cho ngươi, ngay cả thân thể của ta…. ” Diễm Tiên ôm chặt Diệp Diệc Tân, ghé vào tai hắn thổi một hơi:” Thân thể của ta, ngươi muốn bao nhiêu ta liền cho ngươi bấy nhiêu, được không?”
Một tiếng nổ trong đầu Diệp Các Tân vang lên, y không biết mình trả lời Diễm Tiên cái gì, y chỉ biết mình đã nắm tay của hắn kéo đến cửa cung.
Bắt lấy cánh tay trắng mịn của Diễm Tiên, hắn mị hoặc mỉm cười khiến y mất đi lý trí, y giúp Diễm Tiên cải trang thành thái giám. Y trên thân thể của Diễm Tiên loạn động, Diễm Tiên hừ nhẹ một tiếng, y chưa từng nghe qua thanh âm nào mê người đến vậy khiến hạ thân phút chốc muốn nổ tung.
Y mang Diễm Tiên xuất cung, vào đến vương phủ. Ngay sau đó ngự lâm quân đã bao vây vương phủ của y, y thả ra ngựa nâng Diễm Tiên lên ngựa nghênh ngang rời đi.
Chờ hắn đi đến đại sảnh, Diệp Thanh Y dược hiệu đã tan lập tức sai binh sĩ đến vương phủ bao vây. Y cởi áo của hắn, từng roi một mà đánh. Mỗi một roi đều là ăn sâu vào da thịt khiến hắn kêu thảm:” Hắn nói muốn ra ngoài chơi, tối nay sẽ trở về, hắn đã đáp ứng ta. Vương huynh, ngươi tin tưởng ta”
Diệp Thanh Y trong mắt trước kia chỉ toàn hàn ý bây giờ lại tức giận nổi lửa khiến người khác run sợ đến cực điểm, y không có nghe Diệp Diệc Tân giải thích, Diễm Tiên là nhân vật khó giải quyết, Diệp Diệc Tân không biết y cũng rõ.
” Phong tỏa đường, hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, trà bưng nước rót. Hắn không biết sử dụng ngân lượng cũng không có ngân lượng, hắn sẽ không trốn được xa”
Diệp Diệc Tân cơ hồ chết khiếp, Diệp Thanh Y thịnh nộ qua đi nắm chặt tóc hắn lớn tiếng hỏi ” Ngươi chạm qua hắn? ”
” Cái gì ?”
” Ta hỏi ngươi, ngươi đã chạm qua hắn ?”
” Ta…. Ta…. ” Diệp Diệc Tân hai mắt phát sáng mang theo sợ hãi rồi lại mang theo vui sướng.
Diệp Thanh Y quăng hắn xuống đất :” Giết hắn ”
” Vương huynh…. ” Diệp Diệc Tân kinh hãi khóc, hắn không hiểu, chỉ là đem Diễm Tiên xuất cung tại sao lại nghiêm trọng như vậy?
Diệp Thanhh Y quay đầu, trong mắt tràn ngập giận dữ :” Ngươi dám chạm vào hắn, ngươi còn không hiểu? Hắn là người của ta, ai chạm vào hắn ta đều muốn giết, ngươi ở trong cung chẳng lẽ không biết quy củ”
Diệp Diệc Tân niên kỉ còn nhỏ, bị dọa vài tiếng liền khiến hắn khóc lóc nói ra lời thật :” Ta chỉ giúp hắn thay quần áo của thái giám, hắn là người của Vương huynh, ta không dám đụng vào ”
” Đem bát vương gia giam vào tử lao, đi tìm người mặc quần áo thái giám, hắn cải trang làm thái giám trốn đi ”
Tướng sĩ tuân lệnh lập tức phong tỏa cửa thành, phong tỏa toàn bộ Diệp Quốc. Chỉ vì tìm một thái giám trong cung chạy trốn.
Bông tuyết bắt đầu rơi, Diễm Tiên xuống ngựa, hắn ngại quần áo thái giám xấu xí đã sớm bỏ đi. Vì chỉ mặc nội y nên hắn lạnh đến phát run, nơi này không giống trong cung, tùy thời sẽ có người dâng lên áo khoác.
Hắn đi đến mệt liền nằm dưới tàng cây mà ngủ, bị người lay tỉnh hắn cũng không buồn mở mắt.
” Vị công tử này, ngươi ngủ ở đây sẽ bị lạnh chết ” Một ông lão tuổi đã lớn dường như vừa đi chặt củi trở về gặp hắn liền hảo tâm lay tỉnh tránh hắn chết vì lạnh.
Hắn mở miệng :” Ta đói bụng”
” Cái gì?”
Ngữ khí của hắn không có một tia bất an, lẽ ra hắn đói phải có đồ ăn nóng hổi đầy bàn hầu hạ hắn.
” Ta nói ta đói bụng ”
Trần lão bá thiếu chút nữa bật cười, công tử xinh đẹp này thật sự quái dị:” Vậy đến nhà ta ăn cơm đi, nhà ta ngay tại kia ”
Nơi này chỉ có một đôi lão phu thê, con trai độc nhất đã xuất ngoại mua bán, con gái lớn cũng xuất giá, đôi vợ chồng già liền cùng nhau sống. Mang lên một bàn ăn chỉ toàn rau dưa, Diễm Tiên mới ăn mấy miếng, hai hàng lông mày đã nhíu chặt.
” Ta không ăn, ta muốn ngủ ” Không hợp khẩu vị, hắn sẽ không ăn.
Lão bà thu dọn bát cơm, để hắn ngủ trên giường, hai người nhỏ giọng thảo luận :” Hài tử này bộ dạng thật đẹp, nhưng đầu óc hình như là lạ”
Lão bà gật gật đầu :” Đúng là lạ, bất quá trên người hắn mặc đồ tốt như thế có thể là thiếu gia có tiền. Bị sốt nên mới trở nên như vậy, trước để hắn trụ ở đây vài ngày sau đó đi hỏi thăm tin tức. Biết đâu nhà hắn đang chờ con về, sau này còn được chút tiền thưởng ”
Hắn ở trong nhà vài ngày, con trai độc nhất của Trần lão bá trở về. Thấy hắn kiều diễm còn hơn cả hoa, đôi đũa trong tay liền rớt xuống. Diễm Tiên chán ghét quay đầu đi, y nhìn đến cánh tay đeo đầy ngọc thạch của hắn liền nhịn không được hỏi :” Này là ngọc thật ? Là thật sao?”
” Cái này thật sao hài tử ?” Bà bà hỏi
Diễm Tiên không chút tiếc rẻ gỡ xuống đặt trên bàn, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Thứ này trong cung cũng không hiếm, chẳng qua cặp vòng này tinh xảo nên hắn thích mới lấy một bộ đeo.
” Ta không biết, là người khác cho”
Con trai độc nhất của Trần lão bá vội vàng cầm lên, này không chỉ là đồ thật mà còn là đồ tốt. Y cho tới tận bây giờ cũng chưa nhìn thấy đồ nào tốt như vậy
” Ngươi thích, liền cho ngươi ”
Bởi vì đồ vật người khác chạm qua, hắn cũng không muốn, huống chi còn là bị kẻ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn chạm qua.
Đến đêm, Diễm Tiên ngủ trên giường. Con trai độc nhất của Trần gia hai mắt đầy dục vọng, nửa đêm liền mò đến giường của hắn nghĩ muốn chiếm tiện nghi, y thở phì phò ngăn lại Diễm Tiên, uy hiếp dụ dỗ đều dùng tới.
” Ngươi ngoan ngoãn ta còn cho ngươi ở lại thêm một năm rưỡi nữa. Ngươi nếu kêu lên, ta liền đem ngươi đuổi đi, xem ngươi có thể dựa vào ai. Ta xem ngươi hẳn là luyến đồng của phú gia, trộm đồ bỏ trốn đi, ngươi nếu không muốn ta báo quan phải ngoan ngoãn. Bất quá đồ của phú gia cho ngươi đều đem ra, xem như ăn ở nhà ta phải trả ngân lượng, không thể ăn quỵt không trả tiền liền rời đi được”
Diễm Tiên trên mặt không chút thay đổi, tùy ý y ở trên người hắn sờ loạn :” Ăn phải trả ngân lượng là ý tứ gì?”
Nam tử thiếu chút bật cười thành tiếng :” Ngươi là giả ngốc hay thật sự ngốc vậy ? Không phải ai muốn ăn đều phải trả ngân lượng người ta mới bán cho sao?”
” Thì ra là thế, phải có ngân lượng ”
Nam nhân đã muốn nằm úp sấp trên người hắn, hắn hé miệng, đôi môi đỏ mọng cực kì kiều diễm khiến cho nam tử ngây ngẩn. Thân thể khẽ động, hắn nâng người lên hướng bên tai nam tử cắn đứt phun trên mặt đất, vết máu dính trên đôi môi đỏ mọng, hắn ngại bẩn liền phun ra mấy bãi nước bọt cùng máu. Con trai độc nhất của Trần lão bá đau đến chữi bậy lăn lộn trên mặt đất, hắn thế nhưng căn bản lạnh lùng coi như không thấy.
Mạo phạm hắn, vốn phải chết.
” Yêu tinh này, thế nhưng dám đem lỗ tai của ta cắn ” Y kêu thảm thiết mắng.
Ầm ĩ khiến Trần gia đều tỉnh, Diễm Tiên cầm lấy đồ vật tùy thân liền rời đi. Trần gia tức giận báo quan, Diệp Thanh Y vừa nhìn đến nam nhân bị cắn đứt lỗ tai, đoán rằng chỉ có Diễm Tiên tính tình ngang bướng mới làm vậy, không cần nghe hắn nói rõ sự tình liền hạ lệnh :” Đem hắn giết ”
Diễm Tiên trong rừng biến mất không thấy bóng dáng, tuyết càng lúc càng lớn. Diệp Quốc năm nay đại tuyết, không có tung tích của Diễm Tiên, tuần tra cũng không tra ra được.
Mùa xuân kế tiếp, Diễm Tiên đã học được cách bán đồ vật tùy thân lấy ngân lượng đổi quần áo tốt nhất, theo phong tỏa của Diệp Quốc trốn đi nơi khác, sau đó liền không thấy bóng dáng.
Qua một năm nữa, Diệp Quốc đã không còn bế quan tỏa cảng, thái bình thịnh thế, sản vật phong phú, binh hùng lớn mạnh. Năm đó tại chợ thiết cáo tìm người, nhưng Diễm Tiên mãi cũng không tìm được, trên đời này dường như sẽ mãi mãi không thể tra ra được nữa tung tích của hắn.
Thậm chí đã bắt đầu có đồn đãi rằng Diễm Tiên đã chết, những thi thể tìm được mà còn nhận rõ mặt. Chỉ cần dung mạo đẹp một chút thì mọi người đều cho đó là Diễm Tiên.
Bất quá Diệp Thanh Y cũng không tìm thấy xác, như vậy cũng biết được Diễm Tiên vẫn chưa chết.
Diệp Diệc Tân bị đánh giam vào nhà lao sau một năm liền được thả ra. Hắn ra ngoài, nhìn thấy một thi thể đã thối rửa, trên tay đeo vòng ngọc của Diễm Tiên, vật này là trân phẩm chỉ có Diễm Tiên mới có được.
Diệp Diệc Tân khóc rống một hồi, nếu y không để hắn rời đi, Diễm Tiên cũng sẽ không chết oan uổng như vậy. Y hậu táng Diễm Tiên cũng như hậu táng cho mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của chính mình.
Từ đó về sau, y cũng không dám ở trước mặt Diệp Thanh Y đề cập đến hai chữ Diễm Tiên, Diệp Thanh Y cũng không chủ động đề cập đến việc của Diễm Tiên.
Nước giàu binh mạnh, ca múa mừng cảnh thái bình ở Diệp Quốc, thực lực quốc gia cường thịnh. Khiến y cũng được tặng rất nhiều cống phẩm, thậm chí còn phái quan viên đến đây học tập, Diệp Thanh Y thật sự giống như trong sách nói :” Phàm người có được người, tất thành đại sự, trở thành đế vương, vương triều bền vững dài lâu “
Vương triều còn tồn tại, nhưng cát tinh lại chẳng biết đã đi về đâu, giang sơn có được cũng bằng thừa.