Cậu Ấy Biết Bay

Chương 6: Chương 6: Công việc (2)




Sau khi công ty bắt đầu vận hành trơn tru, Nghiêm Đường đã không còn quá bận bịu. Mỗi ngày chỉ cần xử lý công việc theo trình tự là được.

Từ lúc đón Ngải Bảo về, mỗi ngày hắn chỉ đi theo đúng một lộ trình: nhà – công ty – nhà. Gần đây hắn còn nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua tất thảy mấy lời rủ rê chơi đêm của La Tiên.

La Tiên rất thích trêu Nghiêm Đường, nói hắn chưa vợ đã làm cha, chưa già đã làm bố.

Nghiêm Đường lười để tâm cho nên mặc kệ cậu ta.

Trước kia, thỉnh thoảng hắn cũng ra ngoài thả lỏng, lên bar làm vài ly, tìm cảm giác mới* hoặc hẹn bạn chịch cũ làm vài pháo.

*RAW: 打打野食:nghĩa đen là đi săn bắt hoang dã, nghĩa bóng là các nam thanh nữ tú ra ngoài tìm người khác để trải nghiệm cảm giác mới lạ.

Hiện tại, Nghiêm Đường lại nghĩ trong nhà nuôi thêm một đứa trẻ cũng tốt, có thêm Ngải Bảo khiến cho hắn dần tự giác tu thân dưỡng tính.

Ngải Bảo gần đây có thú vui mới, Nghiêm Đường mua cho cậu mấy bộ lego, ngày nào cậu cũng hăng say nghiên cứu, tháo ra lắp vào, sáng tạo ra những kiệt tác mới.

Mỗi lần Nghiêm Đường về nhà đều hỏi Ngải Bảo đang ở đâu?

Dì Trương chỉ tay vào phòng vui chơi mà Nghiêm Đường thiết kế cho Ngải Bảo, dùng khẩu hình thì thầm: “Kia kia kia...”

Nghiêm Đường nghe vậy gật đầu, treo áo khoác và cặp tài liệu lên móc sau đó nhẹ chân bước về phía căn phòng kia.

Lúc Ngải Bảo đang ở trong thế giới của mình, cậu vô cùng chăm chú và tập trung, những âm thanh quấy nhiễu xung quanh sẽ khiến cho cậu cảm thấy phiền toái. Ban đầu Nghiêm Đường còn chưa biết điều này, trực tiếp vào phòng sau đó ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm Ngải Bảo khiến cậu giật mình hoảng loạn. Lần đó cậu sợ tới mức cả người run rẩy, những mảnh lego trên tay rơi tung tóe xuống đất.

Ngải Bảo nhìn mớ hỗn độn ngổn ngang trên sàn, sửng sốt một chút rồi bẹp bẹp miệng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên. Bộ dáng sắp khóc của cậu dọa Nghiêm Đường một trận thất kinh, Ngải Bảo về nhà mới đã được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên để lộ biểu tình khổ sở đến vậy.

Nghiêm Đường vội vàng vươn tay ôm cậu vào lòng.

“Ngải Bảo không sợ không sợ...” Hắn vừa ôm vừa vỗ vỗ lưng cậu, vô sự tự thông mà nắm được phương pháp dỗ trẻ “Là anh sai rồi, anh không nên quấy rầy Ngải Bảo làm việc...”

Ngải Bảo nằm im trong lòng Nghiêm Đường sụt sịt một hồi, hắn còn cho rằng cậu sẽ nhịn không được mà òa lên khóc, thế nhưng cuối cùng Ngải Bảo vẫn nín xuống.

“Lần sau không được như vậy.” Cậu nghẹn ngào trách móc.

Ngải Bảo ngẩng đầu từ trong vòng tay Nghiêm Đường, vẻ mặt hờn dỗi, giọng nói có chút buồn bực.

Nghiêm Đường vuốt vuốt lưng cậu giúp nguôi giận, gật đầu cam đoan: “Được, lần sau sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Ngải Bảo lặng lẽ đáp lại một tiếng “ừm“. Cậu rúc vào lồng ngực Nghiêm Đường không muốn chui ra.

Nghiêm Đường ngồi xổm trên mặt đất, cái mông của Ngải Bảo vừa vặn lọt thỏm giữa hai chân hắn. Cậu biến thành tiểu bảo bảo làm ổ trong lòng Nghiêm Đường, kê cằm lên vai hắn, vẻ mặt ủ rũ chán chường.

Kia về sau Nghiêm Đường liền dài quá trí nhớ, biết Ngải Bảo ở đặc biệt đầu nhập thời điểm là không thể quấy rầy.

Nghiêm Đường nhẹ nhàng sờ đến Ngải Bảo bên người.

Ngải Bảo tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm chính mình trong tay tiểu linh kiện, phòng chơi khai mà ấm, hắn ăn mặc hơi mỏng quần mùa thu, Trương a di còn cho hắn bộ một đôi sâu lông vớ, quần cùng vớ chi gian, một đoạn trắng nõn cẳng chân bị cọ ra tới.

Nghiêm Đường nhìn lướt qua Ngải Bảo trước mặt phô khai bản thuyết minh, Ngải Bảo ở hoàn thành chính là một cái phi thuyền vũ trụ, hắn đã liên tục làm cái này mô hình làm một vòng.

Đây cũng là Nghiêm Đường mua tới một rương xếp gỗ Lego trung cuối cùng một cái.

Nghiêm Đường chờ Ngải Bảo vội xong lại cùng hắn nói chuyện.

Hắn rảnh rỗi không có việc gì, đứng lên vòng quanh phòng chơi đi rồi một vòng.

Tiểu ô tô mô hình, biệt thự mô hình, khủng long mô hình, còn có mặt khác thượng vàng hạ cám mô hình, đều bị Ngải Bảo ấn ngồi xong trước sau trình tự một cái tiếp theo một cái bài lên.

Nghiêm Đường nhìn kỹ một chút Ngải Bảo cái thứ nhất mô hình, đó là một cái vịt con, không sai biệt lắm lớn bằng bàn tay, kết cấu đều còn rất đơn giản. Chỉ là bởi vì lúc trước Nghiêm Đường quấy rầy, vịt con mô hình quăng ngã trên mặt đất khi có mấy viên linh kiện bính không thấy bóng dáng.

Cho nên cái này vịt con đỉnh đầu, cũng thiếu hơn một nửa đỉnh đầu.

Thoạt nhìn rất đầu trọc.

Đầu trọc tiểu hoàng vịt chính diện vô biểu tình mà nhìn trước mặt đầu sỏ gây tội.

Nghiêm Đường cũng mặt vô biểu tình mà cùng nó nhìn nhau.

Liền ở hai người giằng co thời điểm, Ngải Bảo bỗng nhiên “A” một tiếng, đánh vỡ trận này giằng co.

Nghiêm Đường biết, nhưng phàm là Ngải Bảo phát ra thanh âm, đã nói lên là hắn hôm nay công tác kết thúc.

Quả nhiên, Ngải Bảo đem đua đến không sai biệt lắm phi thuyền vũ trụ nhẹ nhàng đặt ở bò bò lót thượng.

“Muốn tắm tắm!” Hắn tự nhiên về phía Nghiêm Đường mở ra hai tay, muốn Nghiêm Đường đem hắn bế lên tới.

Nghiêm Đường tập mãi thành thói quen mà ôm lấy Ngải Bảo vòng eo, đem hắn từ trên mặt đất bế lên tới.

Hắn giống ôm tiểu hài tử giống nhau, một tay nâng Ngải Bảo trường kỷ sụp mông, một tay ôm chầm Ngải Bảo eo, để tránh hắn ngửa ra sau té ngã.

Ngải Bảo đôi tay phối hợp mà vòng lấy Nghiêm Đường bả vai, hắn đem đầu dựa vào Nghiêm Đường cổ chỗ, mở to hắc đen bóng bẩy đôi mắt khắp nơi đánh vọng.

Hắn một đầu tiểu quyển mao cào đến Nghiêm Đường cảm thấy ngứa. Trương a di cũng không có quấy rầy Ngải Bảo, nàng cùng Nghiêm Đường đã có ăn ý.Nghiêm Đường trở về triều nàng gật gật đầu, tiếp nhận Ngải Bảo, nàng liền sẽ rời đi về nhà. edit bihyuner beta jinhua259 nguồn wikinu đọc truyện ở trang re-up là đồ vô liêm sỉ. Như vậy hơn một tháng ở chung xuống dưới, trừ bỏ ngẫu nhiên vài lần xã giao 20 điểm mới đến gia, Nghiêm Đường trên cơ bản đều là 18 điểm 30 liền đã trở lại, ở Trương a di xem ra, Nghiêm Đường là cái đáng tin cậy chủ.

Hiện tại đã là tháng 1, so với phía trước mặt, thành phố C rõ ràng lại hạ nhiệt độ.

Trương a di hiện tại cấp Ngải Bảo mặc quần áo thời điểm, đều phải cho hắn nhiều tắc vài món giữ ấm lông ngực.

Chính là Ngải Bảo vẫn là muốn kiên trì tắm rửa.

Hắn điểm này cùng Nghiêm Đường không mưu mà hợp, Nghiêm Đường là cái loại này không tắm rửa liền tuyệt đối sẽ không lên giường nghỉ ngơi người.

Mà Ngải Bảo, Nghiêm Đường phỏng đoán, có thể là hắn cảm thấy tắm rửa là một cái tất yếu trình tự.

Tựa như người phải dùng một ngày tam cơm giống nhau, mỗi ngày tắm rửa bị Ngải Bảo quy nạp với hằng ngày chuẩn bị hoạt động, nếu không hề dấu hiệu cùng báo trước mà hủy bỏ này đó hoạt động, hắn liền sẽ có vẻ đặc biệt bất an, cũng sẽ thực mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Đây là Nghiêm Đường phát hiện.

Khởi điểm Nghiêm Đường lo lắng Ngải Bảo cảm lạnh, liền có một ngày chỉ là cấp Ngải Bảo xoa xoa thân mình, liền đem hắn hống lên giường ngủ.

Ai ngờ Ngải Bảo vẻ mặt mê mang lại nghi hoặc mà ngốc tại trên giường, thẳng đến đêm khuya đều không có ngủ.

Nghiêm Đường nửa đêm rời giường, thừa dịp uống nước thời điểm cho hắn vê chăn, đều bị Ngải Bảo ở trong đêm tối mở đại đại đôi mắt dọa một chút.

Kết quả hỏi mới biết được, là Ngải Bảo còn đang đợi hôm nay tắm tắm.

Ngải Bảo không có thời gian khái niệm, chính là ở hắn trong đầu, hắn có một phần danh sách, mặt trên bày ra cần thiết làm sự tình.

Nghiêm Đường khai hảo ấm đèn, cấp Ngải Bảo phóng hảo thủy, hắn sở trường thăm đi vào thử thử thủy ôn.

Trong phòng tắm ấm đèn giống bốn cái thái dương giống nhau, Ngải Bảo ngồi ở một bên trên ghế nhìn chằm chằm ấm đèn xem, xem đến trong ánh mắt đều xuất hiện màu sắc rực rỡ một thốc một thốc hoa.

Nghiêm Đường thuần thục mà đem Ngải Bảo lột ra.

Hắn một bên lột một bên cấp Ngải Bảo đem quần áo một kiện một kiện điệp hảo.

“Hảo, Ngải Bảo, xuống nước đi thôi.” Nghiêm Đường đem một viên trắng nõn thủy nấu trứng gà xuống nước.

Ngải Bảo ngoan ngoãn mà ở bồn tắm ngồi xuống.

“Năng không năng?” Nghiêm Đường hỏi, thuận tay đem một con tiểu hoàng vịt thú bông bỏ vào đi.

Này vẫn là hắn tay mới lên đường, dạo đào bảo, bị cái gì “Hài tử tắm rửa chuẩn bị”, “Có vịt, làm ngươi hài tử tắm rửa không cô đơn không sợ hãi” từ từ một loạt quảng cáo lừa dối mua tới.

Tiểu hoàng vịt ở trong nước phiêu, bẹp bẹp vịt miệng lúc ẩn lúc hiện.

Ngải Bảo lắc đầu, hắn chọc chọc vịt kiều kiều mông.

Nghiêm Đường thuần thục mà đem tiểu băng ghế đá tới, ngồi ở mặt trên hướng chính mình trong lòng bàn tay đổ chút sữa tắm.

Hắn một cái gần 1m9 cường tráng nam nhân, súc ở tiểu băng ghế thượng, cho dù là khúc chân, cũng có vẻ phá lệ co quắp chen chúc.

“Công việc hôm nay thế nào rồi?” Nghiêm Đường tạo bọt sau đó thoa sữa tắm lên người Ngải Bảo.

Ngải Bảo gọi trò lắp ráp lego là “công việc” của mình. Bởi vì SpongeBob có công việc của nó, cho nên cậu cũng phải có công việc của cậu.

Ngải Bảo gật gù: “Sắp xong rồi ạ.” sau đó dùng ánh mắt phấn khởi nhìn Nghiêm Đường “Ngày mai là hoàn thành!”

Nghiêm Đường nâng cánh tay cậu lên.

“Sau đó Ngải Bảo sẽ làm công việc gì tiếp?” Hắn vừa hỏi han vừa kỳ cọ cánh tay trắng mềm của cậu.

Ngải Bảo nghiêng đầu suy nghĩ.

“Không biết!” Cậu hơi vui mừng reo lên.

“Hửm?” Nghiêm Đường còn tưởng Ngải Bảo phấn chấn vì tìm ra ý tưởng mới, kết quả cậu lại trả lời không biết.

Hắn dùng ngữ khí dịu dàng trao đổi với Ngải Bảo: “Vậy Ngải Bảo có muốn học gì đó vào buổi chiều không?”

Nghiêm Đường biết sau khi tốt nghiệp sơ trung Ngải Bảo đã tạm dừng việc học, cậu vốn là đứa trẻ có vấn đề về nhận thức, thi vào cao trung chỉ là mơ tưởng hão huyền. Thế nhưng hắn muốn Ngải Bảo dù sao cũng phải được học hành tử tế, không nói đến việc học giỏi hay không, ít ra vẫn phải biết đọc biết viết, làm toán đơn giản cũng không thành vấn đề.

Ngải Bảo tựa hồ không hiểu được ý tứ của Nghiêm Đường: “Thế em có phải đến trường không?” cậu hỏi.

Lần đầu tiên cậu lộ ra vẻ mặt như vậy, có chút cáu kỉnh khó chịu. Hàng lông mày nâu nhạt nhíu chặt trên khuôn mặt trắng trẻo.

“Nhưng mà em đã là người lớn rồi.” Ngải Bảo lớn tiếng nói “Người lớn phải đi làm, không phải đi học!”

Nghiêm Đường có chút kinh ngạc với thái độ bài xích trường học của Ngải Bảo, đương nhiên hắn cũng không có ý định gửi cậu đến trường.

“Tất nhiên rồi, Ngải Bảo là người lớn.” Nghiêm Đường trấn an nói “Cho nên chúng ta không cần đến trường.”

“Sẽ có thầy giáo đến nhà thảo luận kiến thức với em.” Nghiêm Đường nói.

Ngải Bảo vỗ vỗ thủy, hắn hai con mắt nhìn chằm chằm từ trước mặt hắn đi ngang qua tiểu hoàng vịt, không nói chuyện.

Nghiêm Đường biết hắn ở suy xét chuyện này, liền chờ chính hắn đồng ý.

Trên tay hắn cũng không ngừng lại, một tay phao phao xoa xoa bóp xoa, đem Ngải Bảo trừ bỏ khuôn mặt cùng tóc bên ngoài địa phương đều đánh thượng bọt biển.

Liền ở Nghiêm Đường đem Ngải Bảo không sai biệt lắm xuyến sạch sẽ, chuẩn bị kêu Ngải Bảo lên súc rửa thời điểm, Ngải Bảo mới mở miệng nói.

“Vì cái gì ta nhất định phải học tập đâu?” Ngải Bảo hỏi, hắn thanh âm nghe rất suy sút.

Nghiêm Đường nhướng mày, trên tay đem Ngải Bảo bế lên tới làm hắn trạm hảo.

“Ngải Bảo, ngươi xem, màu vàng khối vuông...... Cậu Bé Bọt Biển ở cua bảo vương nhà ăn công tác đúng hay không?” Nghiêm Đường quyết định nhắm mắt hồ khẩu loạn xả, “Hắn sở dĩ có thể ở nhà ăn làm công, chính là bởi vì hắn trước kia đi học thời điểm nghiêm túc. Cho nên nếu ngươi muốn cùng Cậu Bé Bọt Biển giống nhau, có một phần ổn định công tác, có phải hay không cũng muốn hảo hảo học tập?”

Ngải Bảo tựa hồ bị Nghiêm Đường lý do thuyết phục.

Hắn ngoan ngoãn mà đứng ở bồn tắm, làm Nghiêm Đường cầm vòi hoa sen súc rửa trên người hắn phao phao.

Ngải Bảo cảm thấy Nghiêm Đường nói rất có đạo lý, hắn một hồi nghĩ đến giáo Cậu Bé Bọt Biển su kem lão sư, một hồi lại nghĩ đến Cậu Bé Bọt Biển giáo phái đại tinh biết chữ.

Tuy rằng hắn không biết Cậu Bé Bọt Biển đến tột cùng có hay không học tập, nhưng là hắn tựa hồ là học tập qua.

Vì thế Ngải Bảo nga một tiếng.

“Vậy được rồi.” Hắn nói.

Nghiêm Đường giũ ra màu vàng khăn tắm đem Ngải Bảo bọc lên, sau đó lại đem gói kỹ lưỡng trường điều hình dạng Ngải Bảo ôm đi, đưa đến hắn mép giường.

“Hôm nay xuyên nào kiện áo ngủ?” Nghiêm Đường giơ lên chính mình đôi tay hỏi Ngải Bảo, hắn trên tay trái là màu vàng khối vuông người, tay phải thượng là màu xanh lục nhiều chân người, “Cậu Bé Bọt Biển cùng bạch tuộc ca đều đã phơi khô.”

Ngải Bảo lắc lắc chính mình chân, chỉ chỉ Cậu Bé Bọt Biển.

Sau đó hắn đã bị tròng lên một thân màu vàng.

Nghiêm Đường như cũ cấp Ngải Bảo xả hảo chăn.

“Ngủ ngon, Ngải Bảo.” Nghiêm Đường đối Ngải Bảo nói. . truyện đam mỹ

“Ngủ ngon, Nghiêm Nghiêm.” Ngải Bảo chớp chớp chính mình mắt to.

Sau đó “Bang ——” một chút, trong phòng ngủ lại đen như mực.

- ---------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.