CHƯƠNG 72 – SINH NHẬT VUI VẺ, CHI LÝ ĐẠI NHÂN (2)
Kha Bố đổi giày xong mới lên lầu, phát hiện Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt đang vây quanh một kiện hàng. Cậu tò mò từ từ lại gần nghịch kiện hàng, trong đó có một cái thùng lớn gần bằng Kha Bố.
“Ai tặng thế?”
“Không biết, là cho Chi Lý, gửi đến lớp bọn tớ mang hộ cậu ấy đến đây.”
Đúng lúc ấy Trương Lạc hoảng hốt chạy tới, thở phì phò, hai tay đặt trên đầu gối, một lát sau mới mở miệng nói chuyện: “Có người gửi một đoạn video cho tớ.” Trương Lạc đưa một cái usb cho Chi Lý, Chi Lý nhận lấy nhìn thoáng qua, lôi điện thoại ra xem ngày, rồi vứt usb vào sọt rác.
“Cậu ít nhất cũng nên xem thử nó là gì chứ.” Kha Bố lục trong sọt rác cầm usb về, trên usb có ghi “Dành cho tiểu bảo bảo thân yêu nhất”. Trên thế giới này có tư cách, có can đảm gọi Chi Lý như vậy chỉ có một người duy nhất.
“Lam Ngân gửi tới.”
“Cho nên là rác rưởi.”
Kha Bố ý nghĩ xấu xa bắt đầu trỗi dậy, muốn trêu chọc và chế giễu Chi Lý: “Mặt trên hình như còn viết cái gì đó,” Kha Bố vừa định há mồm đọc đã bị Chi Lý cắt ngang: “Cậu dám đọc thử xem, tớ sẽ cho cậu biết cuộc đời ngắn ngủi đến mức nào.”
“Cậu xem cậu kìa, nghĩ tớ là loại người gì chứ.” Kha Bố ném usb cho Trương Lạc: “Mở lên xem nào.” Cả đám xúm lại gần, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Lam Ngân, đội một chiếc mũ lệch đủ phong tình, mặc váy dài in hoa, ánh mắt quyến rũ nhìn vào ống kính, ngón tay tạo thành hình chữ V, chu miệng nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng hấp dẫn: “Chi Lý yêu quý ”
“Mau tắt ngay cái thể loại giả bộ ngây thơ này đi.” Chi Lý chẳng chút lưu tình nói.
“Từ từ, khoan hẵng tắt.” Lam Ngân trong video tựa hồ đã đoán trước được Chi Lý sẽ nói gì, cô bỏ mũ xuống, ngón tay vừa tạo hình chữ V đã kẹp một điếu thuốc, châm lửa, phun khói vào ống kính: “Mẹ hiện tại đang đi nghỉ, không thể qua đó, có điều dù sao từ nhỏ con cũng đã không thích sinh nhật, không thích là chuyện của con, mẹ muốn tặng quà là chuyện của mẹ. Quà ký gửi từ mấy hôm trước, chắc đã đến nơi rồi. Trong đó có một số là quần áo mẹ đặt riêng ở nước ngoài, đừng nói không mặc, lần trước con còn nợ mẹ, mẹ sẽ bảo Kha Bố chụp ảnh lại rồi gửi cho mẹ. Được rồi, nói tới đây thôi, hiếm lắm mới đi du lịch, lúc về có khi mang theo một người ba mới làm quà cho con cũng không chừng, con thích ba ba kiểu thư sinh hay cơ bắp? Byebye, con trai, mẹ yêu con.”
Xem ra, ngay từ đầu Chi Lý quyết định ném usb đi không xem mới là lựa chọn chính xác nhất. Có đôi khi, Kha Bố rất hâm mộ Chi Lý và Lam Ngân, người nhà họ thích gì thì nói nấy, không hề giấu diếm, chẳng giống gia đình cậu, trước lúc ly hôn còn giả vờ duy trì, đều tránh nói ra, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà tranh cãi gay gắt liên tục sau khi ly hôn, vẫn giả vờ như cũ, chỉ cần nhắc tới chuyện mẫn cảm ấy ai cũng cảm thấy xấu hổ và không thoải mái, cho nên không dám động chạm gì. Cho dù đến tận bây giờ, cậu cũng ít khi nhắc tới vấn đề hôn nhân của ba mẹ, cậu lo mình sẽ nhận lấy kết cục không cách nào chịu được.
Màn hình đen một lát, đột nhiên lại sáng lên, Đóa Lạp mặc một bộ váy liền áo màu vàng, vẻ mặt ủy khuất và tức giận: “Anh Chi Lý, ba mẹ em nói phải đi thi nên không cho Đóa Lạp qua đó, em hận chết bọn họ, em hận chết bọn họ, Đóa Lạp mặc kệ cuộc thi, Đóa Lạp chỉ cần ở bên anh Chi Lý vào hôm nay, em có gửi quà sang, anh mau mở ra xem, là Đóa Lạp tự tay làm đó, anh xem, anh xem, tay em toàn là vết thương nè, Đóa Lạp thật đáng thương, Chi Lý thổi thổi giúp em. Anh Chi Lý, anh mở quà ra xem trước đi.” Vài giây sau, vẻ mặt trên màn hình thay đổi: “Kha Bố, thằng nhóc nhà anh ít đắc ý, anh nghĩ rằng tôi không tới thì có thể độc chiếm anh Chi Lý? Tôi khuyên anh đừng có cái suy nghĩ lấy mình làm quà tặng, chỉ cần anh dám nhét mình vào hộp quà, tôi sẽ chạy suốt đêm tới đó gửi anh đến Áp-ga-ni-xtan. Ai dám động đến anh Chi Lý thì chết hết cả đi, nhảy xuống hố phân ấy, ăn sht, các người ăn sht hết đi.” Đóa Lạp tay cầm ống kính không ngừng lắc: “Anh Chi Lý, mở quà ra xem chưa, anh Chi Lý, Đóa Lạp yêu anh.” Đóa Lạp đặt tay lên môi rồi đưa tay đó ép lên màn hình.
Video vẫn tiếp tục, Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh còn đang đánh nhau, đứa này túm váy đứa kia, đứa kia túm tóc đứa này, cho đến khi bên cạnh có người nhắc đã bắt đầu quay rồi, hai đứa như bừng tỉnh từ trong mộng mà đứng yên, Chi Tiểu Khả kéo tay Chi Tiểu Linh, mặc trang phục động vật đáng yêu: “Ba ba, chúng con rất nhớ ba ba, ba ba xem, tình cảm của bọn con sau khi gặp ba ba càng ngày càng tốt.” Đây rõ ràng là trợn mắt nói dối: “Mẹ không cho bọn con qua đó, bảo bọn con qua đó chỉ khiến ba ba thêm phiền toái, vậy thì ba ba không thể chơi vui vẻ được. Cho nên bọn con định gửi quà cho ba ba, nhưng mà…” Chi Tiểu Linh đột nhiên mặt đỏ ửng, lấy khuỷu tay hẩy hẩy Chi Tiểu Khả: “Anh nói đi…”
“Anh không nói, rõ ràng là em không tốt.”
“Là anh mới đúng.”
“Là em.”
Hai đứa lại bắt đầu đánh nhau, lát sau liền khóc, tiếng khóc đinh tai nhức óc, mặt hai đứa nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, không ngừng dùng đôi tay mũm mĩm lau lau, nức nở: “Ba ba, bọn con xin lỗi, tiền mua quà bọn con dùng để mua đồ ăn vặt hết rồi, nhưng mà, ba ba, chúng con yêu người.”
Đoạn video khiến người ta dở khóc dở cười này đã hết, Kha Bố vốn cứ tưởng rằng sẽ trông thấy ba của Chi Lý, còn có một chút mong đợi nho nhỏ, nói không hiếu kỳ là giả, Chi Lý rất ít khi nhắc tới ba mình, là do quan hệ giữa hai người không tốt sao? Vậy cũng chưa chắc, trước khi gặp Lam Ngân, Chi Lý cũng chưa từng nhắc tới Lam Ngân, quan hệ của họ chẳng phải rất tốt đấy ư. Con người Chi Lý, rất nhiều điều còn là bí ẩn, nhưng Kha Bố không vội, cậu nghĩ phải từ từ, chậm rãi, dùng cả đời để tìm hiểu.
Cả đám vội vàng đi mở quà, đầu tiên là của Lam Ngân, trong hộp nhỏ tất cả đều là thẻ, mỗi tấm thẻ đều có một dấu son môi đỏ thắm, còn có một bộ áo ngủ khêu gợi, Kha Bố đưa một tấm thẻ trên có ghi chữ cho Chi Lý, Chi Lý kẹp trong tay xem, mặt trên là dòng chữ xinh đẹp: “Đây là nụ hôn và hương vị của mẹ.” Chi Lý cầm lấy hộp không chút do dự đem “nụ hôn và hương vị của mẹ” ném vào sọt rác, Sở Hạo Vũ nhân lúc không ai để ý, trộm nhặt về giấu kỹ. Từng món quà cái trước cổ quái hơn cái sau, cho đến khi lấy ra quần áo Lam Ngân đặt làm theo yêu cầu, Kha Bố nhấc bộ quần áo từ trong hộp ra, đây là một bộ quần áo không cách nào dùng từ ngữ để hình dung, mà xanh da trời mờ ảo, cắt may tinh tế, không khoa trương, không mộc mạc, ngay cả quần và giầy cũng chuẩn bị tốt, vốn tưởng Lam Ngân sẽ lợi dụng cơ hội này ác ỷ chỉnh Chi Lý, gửi một ít quần áo lố lăng đến, nhưng bộ quần áo này, Kha Bố liếc mắt một cái liền hiểu nó là dành cho Chi Lý.
Sở Hạo Vũ ngoắc ngoắc tay với Kha Bố: “Giờ không phải lúc mở quà, tối nay mở tiếp, lát nữa bọn tớ đi trước, cậu dẫn Chi Lý tới, nhớ kỹ, phải như bình thường, đừng khiến cậu ấy hoài nghi.”
“Chút việc nhỏ ấy cậu không phải nhắc, yên tâm, lát nữa Chi Lý tuyệt đối sẽ bị sắc đẹp của tớ làm cho thần hồn điên đảo.” Kha Bố vỗ ngực cam đoan.
“Câu nói vừa rồi coi như tớ không nghe thấy.” Sở Hạo Vũ ra hiệu bằng mắt với mấy người còn lại, sau đó duỗi thắt lưng: “Ai nha, Tu Kiệt? Chẳng phải cậu nói tuyến tiền liền phù thũng, bọn tớ cùng cậu đến bệnh viện khám.” Ứng Tu Kiệt cười cười: “Cái gì mà cùng tớ, cậu đại tiểu tiện không khống chế được cũng nghiêm trọng mà.”
Sau khi bọn họ rời đi, Chi Lý cầm lấy bộ quần áo kia, đi vào phòng thay đồ tạm thời Sở Hạo Vũ làm cho Chu Hân Hợp trong cứ điểm, Kha Bố khoanh tay dựa vào tường: “Chi Lý, tớ có một mong muốn, vào thành phố nằm trên nóc nhà, cùng cậu ngắm sao.”
“Mong muốn của cậu thực lãng xẹt.” Không ngờ vừa mở miệng đã bị dội nước lạnh.
“Nếu cậu không đi, tớ chết cho cậu xem.” Bên trong không lên tiếng, Kha Bố tiếp tục nói: “Đừng có mà không tin, tớ thật sự sẽ…” Chi Lý thay xong quần áo đi ra, tựa vào bên cạnh: “Cậu mà làm được?” Ánh mắt của Kha Bố dán lên người Chi Lý, cậu cảm thấy khó thở, Chi Lý đứng trước mặt cậu, từ góc độ thẩm mỹ của Kha Bố thì thấy, thích, rất thích, thích đến mức muốn giấu hắn vào trong truyện cổ tích, không cho bất cứ ai trông thấy.
“Tớ, tớ…” Kha Bố nghẹn lời: “Tớ có thể mượn điện thoại của cậu không?”
“Không thể.”
“Quỷ hẹp hòi!!”
Hiện tại bên ngoài trường học có rất ít người qua lại, nhưng cũng không phải không có ai, bọn họ sóng vai nhau bước đi, Kha Bố giẫm lên cái bóng của mình, tay từ từ vươn tới, bắt lấy tay Chi Lý. Chi Lý nhìn hai tay nắm cùng một chỗ, Kha Bố nheo mắt, cười khẽ: “Hôm nay không sao cả, bị trông thấy cũng không sao cả, bị mọi người bắt gặp cũng không sao cả, bị mắng cũng không sao cả, bị đàm tiếu cũng không sao cả.”
Chi Lý không nói chuyện, Kha Bố tung ta tung tăng, có chút hơi lạnh, độ ấm của Chi Lý, thoải mái trấn an lòng bàn tay khô nóng của Kha Bố. Khoảng cách giữa hai người bị kéo dãn, lại được đôi tay nắm cùng một chỗ túm về, bả vai Kha Bố đụng phải cánh tay của Chi Lý, cậu không thấy phiền lặp đi lặp lại động tác này.
“Cậu chơi đủ chưa?”
Kha Bố xấu xa nháy nháy mắt: “Sao hả, như vậy cậu có bị mê hoặc không?”
“Kiểu gì?”
“Cậu chả hiểu phong tình gì cả, như vậy, như vậy nè?” Kha Bố tiếp tục liều mạng nháy mắt phải.
“Mắt cậu bị tật à.”
Kha Bố nhăn nhó, nghiêng đầu sang một bên. Xe bus chầm chậm đỗ lại, hai người lên xe, lúc này cơ hồ vắng tanh. Trên xe bus chỉ có bọn họ, Kha Bố bắt đầu nói lung tung: “Thời tiết hôm nay thực lạ, vừa mới mưa xong, trời lại nắng, cái cô trong siêu thị mặc một chiếc áo dài màu nâu kỳ quái, lớp bên cạnh có hai cô gái vì một thằng con trai mà cãi nhau…” Kha Bố nói rất nhiều những chuyện vô thưởng vô phạt, cậu không biết tại sao bản thân lại nhắc tới nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, điều nên nói thì lại không biết phải mở lời thế nào: “Cái kia, hôm nay nghe Lam Ngân, Đóa Lạp, Chi Tiểu Khả, Chi Tiểu Linh đều nói yêu cậu, cho nên a, cái kia, tớ cũng muốn tham gia.”
Gió mùa hạ phơ phất thổi, tóc Kha Bố khẽ bay bay, đôi đồng tử của cậu lóng lánh, ánh tà dương tạo thành vệt sáng trên cằm cậu, cậu nghiêng người hôn khẽ lên khóe miệng Chi Lý, thì thào nói nhỏ: “Chi Lý đại nhân của tớ, sinh nhật vui vẻ, tớ cũng yêu cậu.”
Chi Lý bắt lấy cằm Kha Bố, hôn xuống, mùi sữa khuếch tán, Kha Bố cười khẽ, trước đó cậu có ngậm một viên kẹo sữa: “Sao hả, hôm nay là hương vị cậu thích.”
“Giờ thì tớ bị mê hoặc rồi.”