CHƯƠNG 76 – HỒI ỨC 4: CHỌN THỨ YÊU THÍCH
Lá khô rụng đầy đất, mùa thu là mùa thu hoạch cũng là mùa điêu tàn, Kha Bố cầm chổi lung tung quét vài nhát, ra vẻ chăm chỉ. Bởi vì bên trên phái lãnh đạo đến kiểm tra, cho nên hiệu trưởng hạ lệnh tổng vệ sinh toàn trường. Mới quét được vài đường, cậu đã cảm thấy mệt mỏi, chán muốn chết lủi đến một góc trốn việc.
Chi Lý nằm trên băng ghế, bản phác họa úp lên mặt. Một tay gối sau đầu, tay kia buông thõng, hóa ra không chỉ mình cậu trốn việc, có điều cậu cũng không thể nào tưởng tượng ra cảnh một người như Chi Lý tay cầm chổi và khăn lau nhà quét tước vệ sinh, Chi Lý mang lại cho người ta cảm giác ở trên thế tục. Kha Bố rón ra rón rén lại gần, đặt mông ngồi xuống đùi Chi Lý, Chi Lý kéo bản phác họa ra, trông thấy khuôn mặt bỡn cợt của Kha Bố: “Sao hả, nếu là người yêu, ngồi trên đùi là chuyện rất bình thường, tớ nghĩ cậu sẽ không để ý.”
“Tớ nghĩ cậu chắc chắn cũng sẽ không để ý chuyện mất mông.” Chi Lý nhẹ giọng uy hiếp, Kha Bố dịch mông, ngồi ra đằng trước, Chi Lý nằm sau lưng cậu, kẹp cây chổi giữa hai chân: “Cứ lười biếng như vậy, cẩn thận cơ thể tàn tệ, nửa đời sau chỉ có thể nằm.” Chi Lý một lần nữa úp bản phác họa lên mặt: “Vậy để cậu chăm sóc.”
“Ai, ai thèm chăm sóc cậu.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, Kha Bố lại không khống chế được tình cảm phản ứng hơi quá, cậu xấu hổ nói cà lăm: “Chúng ta cũng chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, đến lúc cậu thích người khác, chúng ta ai nấy đi đường riêng, có thể cả đời cũng không gặp lại, sau đó đợi khi họp lớp sẽ đùa nhau còn trẻ nông nổi.”
“Vậy sao?”
Kha Bố chống cằm lên đầu cán chổi, cho dù cách một lớp quần áo vẫn cảm giác được độ ấm của Chi Lý đằng sau: “Khụ, Chi Lý, cậu thích người như thế nào? Có mẫu người cậu thích không?”
“Không có.”
“Không phải chứ, cậu ngoại trừ vẽ tranh chẳng lẽ không thích thứ gì khác nữa sao? Hay là không phải người, tớ có mẫu người mình thích, sau này tớ tìm người yêu, nhất định phải là một người dịu dàng, hiền lành, yếu đuối, tư văn nhã nhặn, giỏi nấu ăn.”
“Cậu cũng nên căn cứ vào điều kiện của bản thân để tìm đối tượng.”
Kha Bố cắn răng nhìn chằm chằm Chi Lý, đáng tiếc bởi vì bản phác họa cho nên không thấy được khuôn mặt của hắn, rất kỳ lạ, khi ở bên cạnh Chi Lý luôn có cảm giác có thứ gì đó vây quang, thoải mái đến mức muốn duỗi thắt lưng, cậu tiếp tục đề tài ban nãy: “Ít nhất cậu cũng nên chọn những thứ mình thích đi, sau này lúc điền tư liệu cá nhân chẳng lẽ để trống hết.” Cách khuyên giải an ủi này thật là đặc biệt.
Chi Lý không nói gì, Kha Bố thấy Chi Lý mặc áo màu lam, nhìn lại áo mình, hôm nay trùng hợp cũng mặc áo màu lam, vì thế nói: “Bằng không màu sắc cậu thích từ giờ sẽ là màu lam, sao hả?”
Chi Lý như trước không đáp lại, Kha Bố bĩu môi: “Không nói câu nào, tớ sẽ quyết định thay cậu. Vì công bằng, tớ cũng chọn thứ mình thích, cái gì mới được nhỉ? Cậu nên giúp tớ tham khảo một chút.” Thấy Chi Lý vẫn không thèm để ý tới mình, Kha Bố lại bắt đầu nổi hứng muốn chọc Chi Lý: “Khụ, Chi Lý, hay là tớ cũng chọn giống cậu.” Chi Lý thế nhưng chẳng chút động tĩnh, vậy mà không dọa đến hắn?
“Này này này, nói chuyện với người khác như vậy là bất lịch sự.”Kha Bố nhấc bản phác họa lên, phát hiện Chi Lý đang ngủ, khuôn mặt dễ nhìn không chút phòng bị, Kha Bố cười khẽ: “Đúng là không nể mặt ai, lăn ra ngủ.” Cậu thật cẩn thận để bản phác họa lại như cũ, che khuất ánh sáng, đưa cánh tay đang buông thõng của hắn để cạnh sườn. Cách chân Chi Lý ngửa người ra sau, tựa đầu vào lưng ghế, ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh thẳm, kéo dài ngút tầm mắt, nơi đó là chốn tọa lạc của các thiên thần, nghe nói mỗi thiên sứ đều có một khuôn mặt hoàn mỹ, Kha Bố nhìn chốc lát, mắt bắt đầu díp lại, ngáp dài: “Chi Lý, thực đáng tiếc, cậu bỏ qua phong cảnh này, bầu trời xanh thẳm rất đẹp tựa như cậu vậy. Tớ nghĩ trên đó chắc chắn thiếu một vị thiên thần, bởi vì cậu đang ở đây, cậu ấy, giấu cánh đi đâu rồi?” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Kha Bố thiếp đi.
Ánh mặt trời không đủ mãnh liệt, không đủ chói mắt, làn ánh sáng ôn hòa chiếu lên người hai thiếu niên, khiến phong cảnh trở nên mờ ảo, những chiếc lá thỉnh thoảng bay theo gió rụng dưới chân bọn họ, lướt qua đôi giày của Kha Bố, tay cậu dần dần thả lỏng, cây chổi từ từ rơi xuống đất.
Tiếng chuông chói tai đánh thức Kha Bố từ cơn mơ, cậu mở đôi mắt ngái ngủ, cổ vì duy trì một tư thế trong thời gian dài nên có phần đau nhức, cậu xoa xoa cổ mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nhất thời không rõ mình đang ở đâu, một lát sau mới nhớ ra, cúi đầu nhìn, Chi Lý đã biến mất, trên người khoác áo khoác của hắn.
“Không gọi mình dậy cứ thế đi!” Kha Bố cầm áo khoác lên, mặc lên người, lẩm bẩm lầu bầu: “Ông đây mặc cho đến nát mới đem trả.”
Bởi vì hôm nay tổng vệ sinh, cho nên tan học sớm hơn bình thường, nhưng ông trời trêu ngươi, trước lúc tan học mười phút, thế nhưng tí tách tí tách có hạt mưa thu, bầu trời ảm đạm, Kha Bố đứng trước cửa lớp, mặt ủ mày chau nhìn cơn mưa, khi nào mưa mới tạnh, nhìn những bạn học khác che dù, Kha Bố liên tục thầm nguyền rủa bọn họ.
Chi Lý đi ngang qua Kha Bố, giống như không trông thấy cậu, bật ô đứng trong mưa, Kha Bố do dự có nên cầu viện hắn hay không, nhưng nếu làm vậy chẳng phải lại thiếu nợ hắn, cái tên này rất có nguyên tắc, nợ thì phải trả. Trong lúc Kha Bố còn đang đấu tranh tư tưởng, Chi Lý quay đầu lại, trông thấy Kha Bố: “Cậu rốt cuộc có đi hay không?”
Kha Bố cảm thấy nếu đáp ứng ngay lập tức rất mất tự nhiên, quyết định lắc đầu ra vẻ ta đây, ôm tay : “Không đi, lát nữa tớ dầm mưa về cũng được, dù sao cũng không phải quần áo của tớ.” Kha Bố vẫy vẫy tay áo có phần hơi dài. Cứ tưởng Chi Lý sẽ mời thêm lần nữa, ai dè Chi Lý chỉ bỏ lại một câu, xoay người: “Tớ đi trước đây.” Kha Bố vọt vào trong mưa, chạy đến dưới ô: “Cậu đi thật đấy à!”
“Cậu rốt cuộc muốn như thế nào.”
“Bất quá phải nói, tớ không ngờ người như cậu lại nhớ mang theo ô.”
“Ai bảo đây là ô của tớ.”
Kha Bố có dự cảm chẳng lành: “Xin hỏi một câu, cái thứ trên đỉnh đầu chúng ta từ đâu mà ra?”
“Lấy bên ngoài lớp học.”
“Nói cách khác…” Kha Bố đột nhiên hét lên: “Nó là của người khác!” Chi Lý nghiêng đầu, cách Kha Bố xa một chút, vẻ mặt có phần hoang mang, giống một đứa trẻ không hiểu chuyện, lại nữa, cái vẻ mặt này: “Sao? Không thể lấy được à?”
“Đương nhiên!! Mẹ cậu không dạy cậu đây là hành vi trộm cắp sao?”
“Không có, bà chỉ nói thứ mình cần tận lực đi lấy của người khác.”
“Giáo dục cái kiểu gì vậy!!! Xem ra chỉ có một cách, về đến nhà nhớ thiêu hủy cái ô, chết không đối chứng.”Tại sao Kha Bố không nghĩ đến việc trả ô lại cho người ta? Xem ra còn hơn cả Chi Lý, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Hai người bỏ qua việc nhỏ ấy tiếp tục đi về phía trước, mưa đập xuống ô rồi trượt xuống đất tạo nên thanh âm nhịp nhàng, Kha Bố đang đi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm nghị luận: “Xem đi, xem đi, đó hẳn là Chi Lý, tớ từng nhắc đến với cậu đó.”
“Các cậu học chung hồi tiểu học?”
“Đúng vậy, trong trường rất nhiều người đều sợ hắn, không ai dám chơi với hắn, không chỉ hắn ngay cả người nhà hắn mỗi lần họp phụ huynh cũng rất dọa người, tớ nhớ rõ mẹ hắn khi đứng lên phát biểu cảm tưởng ở buổi họp đã nói: “Nếu các người có gì bất mãn với Chi Lý, cứ việc cáo trạng với tôi, sau khi nói xong, tôi sẽ chôn các người ở sân sau.””
Chi Lý mặt không chút thay đổi liếc nhìn hai người đang nói chuyện kia, hai người họ nhanh chóng rẽ sang một con đường khác.
“Hai đống sht.” Kha Bố tức giận lên tiếng.
Chi Lý nhìn chằm chằm vẻ mặt bất bình của Kha Bố: “Sao cậu không sợ tớ?”
“Sao tớ phải sợ cậu.”
“Cho dù tớ làm bất cứ chuyện gì?”
“Đời này tớ tính như vậy: nếu cậu tùy tiện lấy ô của người khác, tớ sẽ giúp cậu phi tang nếu cậu muốn cướp ngân hàng, tớ canh giác giúp cậu nếu cậu muốn nổ tung trường học, tớ ở ngay bên cạnh lấy diêm giùm cậu nếu cậu giết người…” Kha Bố nhìn xung quanh, giống như sợ người khác nghe thấy, kề sát vào tai Chi Lý nói nhỏ: “Tớ có thể giúp cậu phân thây, cam đoan thần không biết quỷ không hay.” Chi Lý đứng khựng lại, khẽ nhíu mày, lâm vào tự hỏi. Kha Bố tiếp tục nói: “Đây là một thành phố giả dối, rất nhiều người đều giả nhân giả nghĩa, đeo mặt nạ giả dối, lần đầu tiên gặp nhau tớ đã nói với cậu, tớ thích tính cách của cậu, rất chân thật, tớ thích ở trong một thế giới xấu xí, thấy rõ xấu xí, trải qua cuộc sống xấu xí của mình. Cho nên a….”, Kha Bố cầm lấy cây dù, thay Chi Lý che ô: “Tớ nghĩ, có thể, đại khái, có lẽ, tớ cũng sẽ thích người nhà của cậu.”
Chi Lý không nói gì, Kha Bố dùng lấy khuỷu tay huých hắn: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Tớ nghĩ, khi điền tư liệu, có thể, đại khái, có lẽ, ở mục người mình thích sẽ viết tên cậu.” Tại sao cậu ta có thể nói trắng ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy, Kha Bố siết chặt tay cầm ô: “Cậu, cậu, cậu, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy hả?!”
Làm sao đây, Kha Bố, lại nói lắp rồi.