CHƯƠNG 101 – CHUYỆN LÀM KHI NHÀM CHÁN
Biên tập : Lâm Anh Nguyễn
Kha Bố lăn lộn trên giường: “Chán quá, siêu siêu chán.” Cậu vươn chân đá ghế Chi Lý: “Này, chán quá đi, tán gẫu với tớ một lát.”
“Cậu nghĩ tớ nhàn rỗi lắm chắc?” Chi Lý lãnh đạm đáp lại, một tay xoay bút, tay còn lại chơi trò chơi trên di động.
“Tớ đột nhiên phát hiện đối với cậu mà nói chuyện quan trọng hơn tớ nhiều lắm, vẽ tranh, chơi trò chơi, uống sữa,…”
“Sao hả, muốn tớ cảm thấy kinh ngạc với sự trì độn của cậu à?”
Kha Bố tức giận nhìn chằm chằm Chi Lý: “Kha Bố mà cậu vô cùng thích đang nhàm chán, sao cậu có thể nhẫn tâm bỏ mặc tớ.”
“Kha Bố, cậu có nhận ra không?”
“Cái gì?”
“Gần đây cậu khiến tớ cảm thấy rất lương thiện.”
“Chuyện ba mẹ rốt cuộc cũng từ bỏ, tâm trạng của tớ đương nhiên sẽ khác trước, cậu nói, sau này tớ có thể gọi Lam Ngân và Chi Tả Ti là ba mẹ không?”
“Tớ khuyên cậu đừng nằm mơ nữa.”
“Chung quy vẫn thấy có bọn họ làm bảo kê, sau này tớ có thể tung hoành thiên hạ, cái gì hiệu trưởng, thầy giáo, hết thảy tớ sẽ không để vào mắt, khiến bọn họ liếm chân cho tớ!” Kha Bố nói ra ý nghĩ xấu xa của mình.
Cây bút trong tay Chi Lý xoay xoay: “Tớ thực sự không muốn tổn thương cậu, nhưng đối với bọn họ mà nói cậu chính là công cụ phát tiết mà thôi.”
“Cậu rõ ràng muốn đả kích tớ. Công cụ thì công cụ, tớ phải nắm chắc giá trị lợi dụng của mình.”
Ánh mắt của Chi Lý tà tà phóng lên người Kha Bố: “Tớ không ngờ cậu lại sa đọa đến mức này.”
“Chẳng qua là nhờ tay cậu dạy giỏi thôi.”
Chi Lý xem đồng hồ: “Thời gian tán gẫu chấm dứt.”
“Có lầm không vậy, tán gẫu với tớ một lát thế thôi à, chán quá, tớ chán đến mức muốn thổ huyết rồi.” Cũng không thể trách Kha Bố, sinh viên năm nhất mang theo nhiết huyết tuổi trẻ sôi nổi vào trường, nói chuyện yêu đương, lớn tiếng tuyên bố trong phòng ngủ tình yêu của mình, thảo luận có những mỹ nữ nào, thân thể Kha Bố mẫn cảm đối với cảnh hòa thuận vui vẻ này, cho nên thẳng thắn đi ra ngoài.
“Chi Lý ” Dưới lầu truyền tới tiếng kêu cùng thanh âm ồn ào của nữ sinh, đây cũng là một trong số những thứ Kha Bố ghét nhất, khuôn mặt dày cộp này của Chi Lý thành công bắt giữ trái timcủa vô số cô gái là tù binh, khiến các cô vô liêm sỉ triển khai thế công với hắn.
“Ái chà, có người gọi cậu kìa.” Kha Bố với giọng điệu chua loét từ trên giường đứng dậy khóa ngồi trên đùi Chi Lý, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn: “Tớ muốn đổ axit lên cái khuôn mặt gây họa này của cậu.” Tiếp theo là trầm mặc, mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua, một phút đồng hồ trôi qua, Kha Bố đột nhiên áp trán lên mặt Chi Lý: “Làm sao bây giờ, nhưng ngay cả tớ cũng rất thích khuôn mặt gây họa này.”
Chi Lý đẩy đầu Kha Bố ra: “Tránh ra cho tớ.” Hắn đứng lên, Kha Bố mất đi chỗ dựa trượt xuống khỏi chân Chi Lý, ngồi dưới chân hắn, Chi Lý rút chân về: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Chẳng phải cậu kêu chán à, vậy tìm việc làm giết thời gian.”
Kha Bố vỗ mông đứng dậy: “Ái chà, cậu lại đột nhiên tốt bụng thế cơ.”
“Ai bảo cậu là Kha Bố, người mà tớ vô cùng thích.” Chi Lý không mang theo cảm tình gì nói, Kha Bố ở phía sau đẩy Chi Lý: “Tới địa ngục đi, buồn nôn chết.” Không ngờ chỉ cho phép mình nói, không cho phép người khác nói.
Chi Lý không nặng không nhẹ đá vào đùi Kha Bố một cái.
“Cậu làm gì vậy!!”
“Để cậu biết đừng cho là tớ không dám đánh cậu.”
“…”
Ánh nắng ấm áp lan tràn, không ngừng lan tràn, tưới ướt khu rừng tình yêu. Kha Bố đi theo sau Chi Lý, nhìn gáy Chi Lý, Chi Lý chỉ những khi nhàm chán mới làm chuyện xấu, khi nhàm chán tận lực chà đạp cậu, khi nhàm chán sẽ đánh người, nhưng trước nay khi nhàm chán chưa bao giờ mang cậu ra ngoài mua sắm, giwof phút này tâm trạng của cậu nửa mừng nửa lo, mừng là vì: Chi Lý đột nhiên săn sóc như vậy, lo là vì: Chi Lý thật sự trở nên săn sóc nhưn vậy sao?
Bọn họ ngồi trên xe bus đến nội thành, con đường này, hai người đã đi rất nhiều để quay về nhà, thế nhưng, không thể chán ghét, Kha Bố nhích theo thân xe lắc lư khiến thi thoảng hai người đụng chạm vào nhau, loại cảm giác như có như không này khiến người ta cảm thấy vui vui.
“Đến đoạn đường tiếp theo thì nhắm mắt lại.”
“Hôm nay hunhf như không phải sinh nhật tớ, long trọng như vậy, làm gì đấy?” Nói là nói như thế, Kha Bố vẫn cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại.
“Nếu dám nhìn trộm, tớ sẽ chọc mù mắt cậu.”
Kha Bố vừa định cãi lại, Chi Lý còn bổ sung thêm một câu: “Tớ không nói đùa với cậu đâu.”
“Bây giờ đi thẳng về phía trước 200m.”
“Cậu không nắm tay tớ à?”
“Ai muốn làm cái chuyện buồn nôn ấy.”
“…”
“Quẹo trái 550m.” Chi Lý thoáng khựng lại: “Có cột điện.”
“Đau cậu nhắc chậm quá đấy sao cứ cảm thấy cậu cố ý nhỉ.”
“Cái gì?”
“Sao còn chưa tới!!!” Kha Bố cực kỳ oán giận.
“Lên dốc.”
Giác quan thứ sáu của Kha Bố nói cho cậu biết con đường này rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức có dự cảm không tốt. Đúng lúc này, Chi Lý túm lấy sau áo Kha Bố khiến cậu dừng lại, Chi Lý nhẹ tay gõ cửa, cửa phòng bị mở ra, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: “Kha Bố, không đi học à? Sao con lại về, cậu này là?” Kha Bố giờ khắc này thầm muốn vĩnh viễn nhắm chặt hai mắt, nhưng cuối cùng cậu vẫn mở mắt ra, nhìn Kha Tần đứng trước mặt, nuốt nước miếng, không dám mở miệng. Chi Lý hai tay đút túi, không sao cả nhún nhún vai: “Dù sao cũng đang chán, vậy nhân lúc này giải quyết mọi việc đi.”
“Cậu không tán gẫu thì vẽ tranh, chơi trò chơi di động.” Kha Bố bình tĩnh nói, dừng vài giây: “Khi cậu nhàm chán thì đến giải quyết ba mẹ tớ sao, cậu có phân biệt được cái gì nặng cái gì nhẹ không hả?!!” Rốt cuộc cậu không nhịn được rống to.