Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 109: Chương 109




CHƯƠNG 109 – KẾT CỤC CHÚNG TA TỚI THÁCH THỨC(5)

Biên tập : Trương Tý

Tô Ấu Ngôn nhìn nam sinh đặc câu hỏi, chăm chú tới mức khiến cậu phát run.

“ Tôi đã làm gì sao?” Thanh âm lãnh đạm tựa như ban nãy chẳng hề lien quan đến cô.

“Không, không có gì.” Nam sinh vừa dứt lời, một tay Tô Ấu Ngôn đột nhiên chống lên bàn giáo viên: “A…” Cô cuối gập người chon đầu xuống bàn giáo viên, lát sau, cô ngẩn đầu lên, sợi tóc tán loạn che khuất khuôn mặt, cắn môi dưới, dáng vẻ khó nhịn khiến trái tim người ta hoảng hốt.

Kha Bố bị hành động của Tô Ấu Ngôn dọa sợ, một Tô Ấu Ngôn hiếm khi nói chuyện, luôn trừn ra khuôn mặt lạnh lùng từ lúc quen biết tới nay, thế mà có thể giả vờ như vậy, cậu quay đầu nhìn Sở Hạo Vũ đã xóm chảy nước miếng: “Xem ra phần thắng để đoạt được sổ ghi chép là rất nhỏ.”

“Đừng ồn, tớ không muốn thu cả tiếng cậu, giờ ai còn quan tâm đến sổ ghi chép nữa, tớ phải quay lại toàn bộ cho ra đĩa DVD trân quý.”

Tô Ấu Ngôn rốt cuộc trong không khí đông cứng mở miệng: “Các em, cô Kha Bố đây hay buồn tiểu, tiểu vội, khi tiểu thường đau, lại ngứa, làm sao bây giờ?” Phía dưới hoàng toàn yên lặng, Tô Ấu Ngôn nghiêm túc đặc lại câu hỏi: “Tôi hỏi các em làm sao bây giờ, không nghe thấy à?”

“Cô, cô giáo, hay dùng dung dịch phụ nữ.”

“Ngu xuẩn! Cậu trượt môn này.”

“Cần thay quần lót.” Một nam sinh khác mở miệng.

“Cậu đang châm chọc tôi đấy à?” Tô Ấu Ngôn kẹp chặt chân mình: “Aha….không được…ngứa…chứng viêm phụ khoa…a….chịu không nổi.” Tô Ấu Ngôn lập tức đến trước cửa sổ, một câu chưa nói nhảy từ tầng hai xuống, đây là cô giáo đầu tiên trên thế giới vì không chịu được viêm phụ khoa mà nhảy lầu tự sát. Ứng Tu Kiệt đã chuẩn bị sẵn đệm bên dưới, sau khi tiếp được Tô Ấu Ngôn hai người nhanh chống trốn đi, chỉ để lại một vật nằm trên cỏ.

Các sinh viên ít nhiều bị dọa sợ, có nam sinh lớn gan chạy đến trước cửa sổ, lập tức sắc mặt càng tái nhợt, quầy đầu dùng thanh âm run rẩy và không thể tin đc nói: “Cô Kha, Kha Bố, biến, biến thành một lọ dung dịch phụ nữ.” Trên cỏ chính là một bộ dung dịch phụ nữ do Trương Lạc cố ý làm thật lớn, cao bằng một người, còn mặc cho nó một bộ quần áo trùng với bộ quần áo mà Tô Ấu Ngôn mặc.

Trông thấy phản ứng hoảng hốt lo sợ của đám sinh viên năm nhất, một nhóm bên này vui sướng cười đùa, chả trách cái đám này thành tích không tốt, ở trường học toàn giở trò vớ vẩn.

Kha Bố:

Kha Bố ở trong long thầm tính toán, Tô Ấu Ngôn không hạ lưu, hẳn sẽ không ra đề mực khiến người ta sống không bằng chết. Thách thức lần này so với thách thức trước kia, không đáng nhắc tới, đề mục tương đối khủng bố, nhớ tới những bạn trẻ đã hy sinh danh dự trước đó, khi đến lượt mình, cậu đột nhiên có cảm giác muốn chạy chốn khỏi vận mệnh, cố tình Chi Lý lại không ở đây, lúc cậu lo lắng cho mình đồng thời không nhừng suy nghỉ Chi Lý đang làm gì.

Chu Hân Hợp dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm cậu, Ứng Tu Kiệt lại cười đến quỷ dị, cậu cso dự cảm cực kì không tốt.

“Ấu Ngôn, quan hệ giữa chúng ta chỉ kém yêu đương vụng trộm, cậu là người con gái duy nhất tớ có thể làm càn mà không lo lắng hậu quả, đừng tự giết lẫn nhau chư.”

Tô Ấu Ngôn cười lạnh: “yên tâm, chắc chắn tớ sẽ đặc biệt chiếu cố cậu.”

“Đừng mà, lần sao cho cậu ngủ giữa tớ và Chi Lý sao hả?” Vì giữ mạng sống câu này mà cũng nói ra được.

Ánh mặt trời buổi xớm lười biến chiếu xuống dưới, Kha Bố going như Kha Bố mọi ngày ra khỏi phòng chuẩn bị tới lớp học, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, áo rộng thùng thình, quần bò, nhưng so với Kha Bố mọi ngày lại không giống, bụng của cậu tròn vo, lấy tay chống sau thắt lung, gian nan xuống lầu, những nam sinh đi ngang qua cậu đều không nhịn được nhìn chằm chằm bụng Kha Bố, Kha Bố đột nhiên vươn tay gọi một nam sinh đằng trước lại: “Haizz, đồn học, phiền cậu dìu tôi cái.” Nam sinh thoáng do dự, đỡ lại cánh tay Kha Bố, một tay khác của Kha Bố vuốt ve bụng mình: “Ngại quá, đã chính tháng rồi, giờ xuống cầu thang rất bất tiện.”

Nam sinh nghe vậy tay run lên, cẩn thận nhìn ngực Kha Bố, Bằng phẳng, huống chi nơi này là ký túc xá nam, rốt cuộc hắn không kiềm chế được bật hỏi: “Xin hỏi cậu là nữ sao?”

“Câu hỏi cỡ nào thất lễ, tôi đưng nhiên là nam.” Vậy cái bụng này là sao! Nam sinh cảm thấy rất thất lễ không hỏi them nữa, Kha Bố tiếp tục nói: “ Hôm nay tôi phải đi kiểm tra cái thai, hy vọng nó khỏe mạnh.”

Cho đến tận lúc đỡ Kha Bố xuống dưới lầu rồi, ánh mắt nam sinh vẫn không ròi khỏi bụng Kha Bố, Kha Bố đứng ở cửa lớp, nhìn đám sinh viên bên ngoài, cảm thấy đau đầu, áp lực tinh thần cùng cái bụng năngh nề khiến mỗi bước đi đều trở nên khóa khăn. Cậu tận lực không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, ai ngờ Sở Hạo Vũ từ xa xa đã ngoắc tay với Kha Bố, còn lớn tiếng nói chuyện: “Ái chà, Kha Bố, rốt cuộc cũng có thai!’

“Đúng vậy, việc này không vội được, trước đây luôn tính thời kỳ rụng trúng, nhưng không có kết quả, sau cứ để kệ nó, không ngờ…” Kha Bố nặn ra một khuôn mặt tươi cười.

Sở Hạo Vũ chắp tay từ xa: “Chúc mừng chúc mừng, để tớ chụo cho cậu một tấm ảnh, gửi cho ba đứa nhỏ xem, để hắn có một nềm vui bất ngờ.”

Ánh mắt của mọi người đảo qua đảo lại giữa hai người, nhiều nhất chính là dừng lại trên cái bụng cậu. Sở Hạo Vũ như cũ đứng ở xa, gào lên: “Ba đứa nhỏ nói, hắn luôn đeo BCS, không phải của hắn.”

“Ha ha ha…..” Kha Bố cời gượng, thầm muốn rút thứ trong bụng ra đập chết Sở Hạo Vũ và Chi Lý.

Cậu đi vào căn tin, ngồi trên ghế: “Đừng đá, ngoan nào.” Cậu đặt hai tay lên bụng, tận lực không chú ý đến những ánh mắt nóng rực xung quanh, Ứng Tự Kiệt đứng ở chỗ xa: “ái chà, Kha Bố, không phụ long người nha, vậy mà cậu cũng có thai.”

Yại sao đến thách thức của mình, cả đám lại đến khiêu khích thế, còn toàn đứng ở xa hét lên nữa chứ.

“Không có gì, không có gì, không đáng nhắc tới.”

Ứng Tụ Kiệt đi lên phía trước, đá đá người ngồi bên cạnh Kha Bố: “Không thấy ở đây có phụ nữ mang thai sao? Xê ra coi, nào, Kha Bố, đừng ép bụng, Kha Bố, cậu không sao chứ, sắc mặt tệ quá, Kha Bố, cẩn thận chút, Kha Bố, Kha Bố, cậu làm sao vậy, Kha Bố.”

Phải gọi tên ông đây bao nhiêu lần cậu mới cam tâm hả, ép mọi người nhớ kỹ tên cậu tới mức nào chứ, Kha Bố như cũ tươi cười rào đón: “Không sao cả, đứa nhỏ ban nãy đá tớ, thật là, y như ba nó, nghịch ngợm.”

“Ái chà, Kha Bố, Mang thai rồi.” Trương Lạc xuất hiện: “Sao lại mang thai được thế, mau nói ra cho mọi người cùng biết nào.”

“Việc này không nên nói ra thì hơn, sao hả, cậu có hứng thú về phương diện này?”

“Tớ không có.” Trương Lạc đi tới, vuốt ve bụng Kha Bố: “Cảm giác này thật mềm mại.”

“Còn phải cám ơn cậu.” Kha Bố nghiến răng nghiến lại nói.

“Cảm giác mang thai thế nào?”

“Cũng được.” Kha Bố nhỏ giọng nói, Ứng Tu Kiệt đưa tay ghé vào lỗ tai Kha Bố: “Cậu nói gì, tớ nghe không rõ.”

“Tớ nói cũng đc!! Có điều tứ chi phù nề, gần đây ăn uống cũng không ngon miệng, hơn nữa tần xuất co thắt xuất hiện càng ngày càng nhiều, tớ lo sẽ sinh non.” Kha Bố không khỏi lo lắng nói, vì thế, đạo cụ sử dụng cho tình huống này bắt đầu phát huy khả năng, Kha Bố đẩy tay, một vòng chất lỏng chảy ra, cậu thống khổ rển rỉ: “Nguy rồi, vỡ nước ối, sắp sinh, đau quá, mau, tớ không được, sắp sinh.” Kha Bố ngửa đầu ra sau, vừa ngửa một cái, tầm mắt của cậu trong thấy Chi Lý mặc áo màu xanh lam, quần bò tối màu, cho dù ở góc độ nào , khuôn mặt kia vẫn động lòng người không chê vào đâu được. Về từ khi nào vậy, xuất hiện từ lúc nào, Kha Bố quên mất vẻ mặt nên làm, Chi Lý lạnh lùng nhìn trò hài này, hồi lâu, hừ mũi: “Không đi học tử tế cho ông đây, còn có tâm tình mang thai.”

“…………………..!!!” Cảm thấy câu chỉ trích này không ổn. Chắc chắn lại lấy từ tiểu thuyết ba xu nào đó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.