CHƯƠNG 20 – MỐI NGUY LỚN CỦA TIỂU ĐỘI CỰC MẠNH (1)
“Có một việc tớ vẫn thấy rất kỳ lạ, sao tớ chưa bao giờ gặp bạn cùng phòng của cậu nhỉ, đã hơn ba tháng rồi, chưa từng gặp lần nào!” Đây quả là vấn đề đáng giá khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
“Cậu ta chê tốc độ mạng ở đây quá chậm, rất ít khi về phòng.”
Kha Bố nhìn xung quanh căn phòng của Chi Lý, chiếc giường đối diện Chi Lý tựa như chưa từng được sử dụng, đồ đạc của cậu ta đều nhét dưới gầm giường, một số thứ có vẻ rất giá trị, nếu mình chưa từng thấy qua cậu ta trên lớp, vậy chắc hẳn cậu ta học lớp bên cạnh: “Cậu là cái tên không bao giờ khóa cửa!! Đồ đạc máy tính của cậu ấy để ở đây không sợ bị mất trộm à, tuy nói đám học trò đã được dạy dỗ, nhưng người có học đi ăn trộm vẫn là không ít.”
Chi Lý dương dương tự đắc hếch cằm: “Cậu ấy có lắp camera trong phòng.” Kha Bố ngẩng đầu lên nhìn thấy camera trên tường, quan sát được toàn bộ căn phòng, mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua, một phút trôi qua, Kha Bố thì thào hỏi: “Cậu sớm đã biết.” Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, Kha Bố tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy mấy hôm trước việc chúng ta làm trong phòng?” Kha Bố hỏi thật sự cẩn thận, cậu đang cố kiềm chế, Chi Lý trả lời đương nhiên: “À, bị quay lại rồi.”
“Chi Lý, nếu ngày nào đó tớ chết, tuyệt đối là bị cậu bức!!” Kha Bố rốt cuộc mất khống chế, hét lên như điên, sau khi lên giường phải chịu biết bao sự sỉ nhục, hơn nữa, Chi Lý cái tên cầm thú này, cho dù biết bị quay lại cũng chả phản ứng, rốt cuộc chuyện gì mới khiến hắn có phản ứng đây!!
“Bị một người hoàn toàn không quen biết quay lại cái việc kia, nếu cậu ta đem đi cắt nối chỉnh sửa biên tập thành GV thì làm sao bây giờ? Cậu bất cẩn quá đấy, cậu ấy không thể nào theo dõi liên tục được, giờ chỉ mong cậu ta chưa thấy, còn có người nào biến thái hơn không, cậu không thấy khủng bố à, làm chuyện gì cũng bị người ta quan sát.”
“Tớ chính đại quang minh.”
“Cậu dùng từ sai chỗ rồi!! Thật sự là tự nhiên như ruồi, việc này cũng không thèm để ý.” Kha Bố đứng trong phòng thôi mà cảm thấy hoảng hốt, rời khỏi đó, chuẩn bị đi tìm Tô Ấu Ngôn oán giận, nhân tiện tra hỏi về cái tên thần bí còn lại trong phòng. Kha Bố vừa mới rời đi, Chi Lý ngoắc ngoắc tay với cái camera, nếu Kha Bố không nhắc đến, hắn thực sự đã quên mất.
Một lát sau, một tên đầu tóc rối bù ôm sổ ghi chép tiến vào phòng, vào phòng rồi liền mở máy tính gõ bàn phím, tên này là Trương Lạc, bạn cùng phòng của Chi Lý! Chi Lý đá vào cái ghế Trương Lạc đáng ngồi: “Nhìn thấy không?”
Trương Lạc đẩy đẩy kính mắt dày cộp, vẻ mặt trấn định: “Không có.” Chi Lý nhìn chằm chằm Trương Lạc, tay gõ bàn phím của Trương Lạc chậm dần, lát sau, lại đẩy kính mắt: “Thấy, thấy hết rồi.”
“Biết nên làm gì rồi chứ?”
“Cái miệng và cặp mắt này của tôi mà cậu còn chưa yên tâm à, đoạn băng ấy tôi đã cắt bỏ, đã đập nát, cậu yên tâm.”
Chi Lý vẫn nhìn chằm chằm Trương Lạc, Trương Lạc nuốt nước miếng, sửa lời: “Đoạn băng ấy tôi đang định cắt bỏ, chuẩn bị đạp nát.”
Chi Lý đứng dậy chuẩn bị đi học, ra tới cửa vứt lại một câu: “Sao lại một bản đưa tôi.”
“Hiểu rồi.”
“Full HD.”
“Hiểu rồi.”
Vừa học xong tiết thể dục, Kha Bố dùng nước lạnh rửa mặt trở về phòng học, ngoài cửa lớp có một nam sinh thấp và một nam sinh cao đang đứng, thấy Kha Bố liền lập tức đi tới, mồm nhai kẹo cao su, ra vẻ ta đấy rất hoành tráng.
“Hình như là tìm bọn mình.” Công Chu lo lắng nói.
“Nhìn dáng đi là biết học lỏm từ phim.” Kha Bố nhún nhún vai không quan tâm.
Nam sinh thấp bé hất cằm vênh váo: “Chúng mày chính là tiểu tổ cực mạnh hung hăng càn quấy ở năm nhất?” Huấn luyện quân sự từ mấy trăm năm trước còn lôi ra nhắc lại, tiểu tổ cực mạnh gì gì đó sớm đã bị quẳng ra sau đầu. Nam sinh thấp bé tiếp tục nói: “Quy tắc của cái trường này chưa nghe bao giờ à? Năm nhất thì nên thành thành thật thật trốn trong phòng, thế nhưng vừa mới tới, thanh danh đã rơi vào tai năm hai chúng tao, đặt hai học trưởng này ở đâu hả? Đạo lý cây to đón gió có hiểu được không? Lão đại của chúng mày là ai?”
Nghe thấy những lời này, ba người cũng không muốn tiếp tục thêm nữa, Sở Hạo Vũ chỉ vào Kha Bố: “Là cậu ta, là cậu ta, học trưởng các anh cứ hung hăng mà tra khảo cậu ấy.”
“Cậu bán đứng bạn bè con mịa nó thật nhanh!!”
“Đừng diễn trò, nghĩ anh đây đang giỡn chơi chắc? Chúng tao phụ trách đến truyền lời, hành vi của chúng mày khiến bốn vị học trưởng và học tỷ của CLB Taekwondo cảm thấy rất chướng mắt, nếu chúng mày cũng gia nhập CLB Taekwondo thì sẽ tha thứ, khuyên chúng mày một câu nên ngoan ngoãn nghe lời, trong cái trường này ai chả biết danh tiếng của bốn vị học trưởng, học tỷ, không muốn bị đánh thì bảo Chi Lý đến gặp học trưởng của chúng tao.” Thế mà biết đến Chi Lý, xem ra quả thật đã bị điều tra, Sở Hạo Vũ tiếp tục chỉ vào Kha Bố: “Là cậu ta, cậu ta chính là Chi Lý, mau bắt lấy cậu ta.”
“Vũ thái, cậu hận tớ đến thế cơ à!!”
“Các cậu đừng náo loạn, giờ là lúc mọi người nên đoàn kết.” Công Chu ở bên cạnh ngăn hai người lại.
“Cái gì cần truyền đạt đã truyền đạt xong, đối đãi với nhau thế nào là chuyện của bọn mày, nếu sau này không thành thật một chút, muốn sống sót ở cái học viện này không dễ như bọn mày nghĩ đâu.” Nam sinh cao ráo nói xong liền cùng nam sinh thấp bé bỏ đi.
“Rốt cuộc mình đang học ở cái trường quái quỷ gì thế này.” Kha Bố oán giận.
“Hình thái xã hội cá lớn nuốt cá bé.” Sở Hạo Vũ đi vào lớp, vẻ mặt nghiêm túc khó thấy.
“Cậu không cho là thật đấy chứ.”
“Ban nãy bọn họ nhắc tới bốn vị học trưởng học tỷ? Ý là không vừa mắt với bọn mình ngoài học trưởng còn có cả học tỷ? Chẳng biết ngực lớn đến đâu, nhưng mà thấy tớ không thuận mắt phải chăng là có ý với tớ? Hay nghe lời nói và hành động của con gái thường không thống nhất còn gì?”
“Cậu suy nghĩ quá nhiều!!”
Nam sinh thấp bé cùng nam sinh cao áo chậm rãi xuống lầu: “Trong cái đám ban nãy hình như không có Chi Lý.”
“Uổng công học trưởng còn bảo tớ chú ý đến hắn.”
“Tìm tôi?” Một nam sinh tuấn mỹ nghênh diện đi tới.
“Cậu, cậu chính là Chi Lý? Vừa hay, tôi đã nói rõ ràng với lũ bạn của cậu, sau này ở trong trường nên biết điều một chút, đây là cảnh cáo, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không dám cam đoan.”
“Chuyện không tốt?” Vẻ mặt thản nhiên ngây thơ.
“Đương nhiên, có nghe hiểu tiếng người không đấy?” Nam sinh cao ráo xen lời, Chi Lý liếc mắt nhìn hắn một cái, không hiểu tại sao, nam sinh cao ráo đột nhiên im bặt. Nam sinh thấp bé vì để ngang tầm mắt với Chi Lý bước lên một bậc thang: “Học trưởng nói, nếu cậu đồng ý gia nhập CLB Taekwondo, chuyện này liền bỏ qua.”
“Tôi không muốn.”
“Cậu nên suy nghĩ cho kỹ vào!! Có biết hậu quả khi cãi lời học trưởng hay không, giống tân sinh như cậu, bị chỉnh không biết bao nhiêu người.”
Chi Lý tới gần, dồn ép nam sinh thấp bé, bức hắn lùi ra sau dựa vào lan can hết chỗ để đi, Chi Lý nhẹ nhàng vươn tay phải đặt trên cổ nam sinh thấp bé: “Tôi đây thật muốn xem thử…” Nam sinh thấp bé cảm thấy mình bị hoa mắt, Chi Lý đang đứng trước mắt mình khuôn mặt hội tụ đủ các loại cảm xúc: Giảo hoạt? Âm hiểm? Khủng bố? Hưng phấn? Không tìm nổi từ ngữ có thể hình dung một cách thỏa đáng, thay vì nói cái tên này do có người đến gây phiền phức mà tỏ vẻ sợ hãi, thì phải thay bằng hắn có chút chờ mong! Chi Lý rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?!
“Còn nữa, đừng động đến bọn họ, nếu không…” Đột nhiên Chi Lý tăng thêm chút lực trên tay, nam sinh thấp bé cảm thấy khó thở, muốn giãy dụa nhưng bất lực.
“Có nghe hiểu tiếng người không đấy?” Chi Lý hỏi, nam sinh thấp bé nghẹn đỏ mặt gật gật đầu, Chi Lý buông tay ra, nam sinh thấp bé được giải thoát há mồm thở dốc, nam sinh cao ráo đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng. Nam sinh thấp bé lôi nam sinh cao ráo chạy mất dép.
Chuyện này ngoại trừ Ứng Tu Kiệt không nên đi đánh con nhà người ta, những người khác đều không mấy quan tâm, chỉ muốn an ổn vượt qua cuộc sống bình thường hàng ngày, đối với việc gây chuyện sinh sự Kha Bố thật không hứng thú, tuy bị nói như vậy, nhưng cậu biết đám người kia cũng không phải trẻ con, chỉ vì việc nhỏ ấy mà ngươi chết ta sống thì quả là mất khí khái đàn ông. Việc này bị coi như một nốt nhạc đệm, vài ngày sau đã quên mất, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường, cho đến khi…