Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36 – NGOAN NGOÃN ĐEM THỨ ĐÓ RA ĐÂY

Kha Bố hết tiết học, chuẩn bị đổi phòng, bình thường bọn họ đi học sẽ thay phiên đổi phòng học, cậu đang ưu sầu một việc, nhíu chặt mày ra sức tự hỏi, đột nhiên bắt gặp Tô Ấu Ngôn và Chi Lý cũng vừa tan học, không biết hai người nói chuyện gì, không khí hình như rất tốt, Kha Bố càng thêm nhíu mày, hai con người xinh đẹp này đứng chung một chỗ ít nhiều sẽ thu hút ánh mắt kẻ khác. Kha Bố cực kỳ tức giận đi tới, chỉ trích bọn họ: “Các cậu có phải thân mật quá rồi hay không, tuy tớ là con trai, nhưng sẽ ghen tỵ, sẽ ghen đó, các cậu coi tớ là gì hả, tớ cũng sẽ tức giận đấy, thật quá đáng, tớ không thể nhịn được nữa, trái tim tớ rất đau các cậu có biết không, nó đang chảy máu, đang phát hỏa, các cậu có thấy không? Cho dù giải thích thế nào, đôi gian phu *** phụ các cậu nếu muốn tớ tha thứ, chỉ có một cách, Ấu Ngôn đem đáp án đề thi giao ra đây.” Hóa ra ưu sầu là vì chuyện này!! Bao lời kịch tính đằng trước, bởi một câu cuối cùng mà bộc lộ bản chất.

Hai người mắt lạnh nhìn Kha Bố, lộ vẻ khinh bỉ. Bọn họ chẳng ai lên tiếng, Tô Ấu Ngôn đi về phía phòng học của mình, Kha Bố ôm hận theo sau Chi Lý, biện pháp để có được đáp án ông đây còn rất nhiều, lần này không tác dụng, còn có cái khác, nhớ kỹ cho tớ, Chi Lý vừa quay đầu lại liền trông thấy Kha Bố đang nghiến răng nghiến lợi.

“Muốn tốt nghiệp thì chăm chỉ mà học.”

“Cậu không có tư cách nói tớ.” Vừa dứt lời, Kha Bố liền đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Cậu xem, Chi Lý đại nhân, tháng này quả thật không thể chuyên tâm học hành, bởi từ lúc ở bên cậu, tớ liền cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình cuối cũng cũng rung động, không cách nào chăm chú nghe giảng bài, kỳ thi lần này, muốn đạt điểm cao chút.” Vì muốn có được đáp án, Kha Bố ngay cả những lời đó cũng nói ra.

“Cậu ngược lại đang trốn tránh trách nhiệm thì có.”

“Không a, sao lại thế, tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, tớ….”Câu nói kế tiếp vì lợi ích bị tâm tình đả bại, không thể ra khỏi miệng.

“Tớ biết cậu thích tớ đến mức nào.” Chi Lý dùng giọng điệu không mặn không nhạt nói.

“Tớ đã nói gì đâu.” Tại sao? Người nói ra là Chi Lý, mà mình lại cảm thấy thẹn thùng, ghét nhất là cái mặt hắn vẫn bình thường như không. Lúc hai người đi vào lớp Kha Bố mới phát hiện ra đề tài đã bị kéo càng ngày càng xa.

Học xong tiết hai có hai mươi phút nghỉ ngơi, cậu lại đi tìm Tô Ấu Ngôn, Kha Bố tận tình khuyên bảo: “Chị hai, cho em đi, thành tích của cuộc thi cuối kỳ này rất quan trọng, học kỳ sau tớ nhất định chăm chỉ học tập, cậu cũng biết học kỳ này thật không dễ dàng.” Tô Ấu Ngôn thờ ơ, Kha Bố tiếp tục nói: “Cho dù cậu không nể mặt quãng thời gian hài hòa ở chung với nhau của chúng ta, cũng phải xem xét việc tớ là người yêu của Chi Lý chứ, nếu tớ thi không tốt, tâm tình buồn bực, vậy Chi Lý thích tớ khẳng định tâm tình cũng sẽ không tốt.”

“Tớ có thể nhìn ra tà ác trong mắt cậu.”

“Đừng a.” Kha Bố đang định nói tiếp, Tô Ấu Ngôn liền cắt ngang: “Chính Chi Lý đã giao cho tớ, để cậu thi rớt coi đó là động lực chăm chỉ học tập, làm sao đây, tớ cũng khó xử lắm.” Từ vẻ mặt của cô nhìn không thấy khó xử ở chỗ nào.

“Thế mà hắn lại làm chuyện quá đáng như vậy với người yêu!”

“Đáp án chỉ có một phần, tớ đã đưa cho Chi Lý, hình như hắn đem cất ở một nơi bí mật rồi, còn lại phải trông cậy vào việc cậu có đủ bản lĩnh tìm ra ngay dưới mắt hắn hay không.”

“Chuyện đơn giản như vậy cứ giao cho tớ, cám ơn Ấu Ngôn, sau này mời cậu ăn cơm.” Kha Bố đi rồi, Tô Ấu Ngôn đẩy đẩy kính mắt, lẩm bầu lầu bầu quay về chỗ ngồi: “Từ từ mà cảm tạ tớ đi, Chi Lý.” Cũng đúng, Tô Ấu Ngôn sao có thể bán đứng Chi Lý, Kha Bố đã bị lợi ích che mờ mắt.

Giữa trưa, tất cả mọi người đi về phía căn tin, Kha Bố bám riết lấy Chi Lý: “Tớ có vài lời muốn nói với cậu.” Chi Lý nghiêng đầu đánh giá Kha Bố, nhưng không có ý định đi, chờ cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại hai người, Kha Bố vặn vẹo ngón tay đỏ mặt mở miệng: “Trước khi đến căn tin, tớ muốn, tớ muốn cậu ôm tớ.”

“Ừm.”

Vĩnh viễn đừng chờ mong Chi Lý có phản ứng của người bình thường, ít nhất cũng nên hưng phấn, đợi chờ, do dự, thẹn thùng chứ, bộp một phát đáp ứng ngay rồi. Chi Lý kéo Kha Bố lại ôm vào ngực, ôm ôm ấp ấp khơi dậy từng trận sóng trong lòng Kha Bố, Kha Bố mặt thì đỏ nhưng tay vẫn không quên sờ soạng túi áo khoác Chi Lý, không có? Chẳng lẽ đút trong túi áo trong, Kha Bố vừa định với tay vào, Chi Lý cảm giác được dị động: “Muốn thì cứ nói thẳng ra.”

Kha Bố đẩy Chi Lý ra, lắp bắp: “Còn, còn lâu mới có chuyện đó, đi ăn cơm.”

Trong căn tin, Kha Bố bưng khay thức ăn đầy Ứng Tu Kiệt bên cạnh Chi Lý: “Đây là vị trí của tớ, tớ phải ngồi bên Chi Lý.” Ánh mắt của vài người đánh giá Kha Bố, bình thường Kha Bố nào có dính lấy Chi Lý đến vậy, rất khả nghi. Cái tên Kha Bố cực kỳ lười biếng hôm nay lại tích cực thế, chắc chắn có chuyện chẳng lành.

Ứng Tu Kiệt nhắc nhở Chi Lý: “Cậu nhớ phải cẩn thận.”

Sở Hạo Vũ phụ họa: “Đúng vậy, chẳng lẽ Kha Bố đến thời kỳ phát xuân.”

“Hai cậu ngoan ngoãn dùng miệng ăn cơm đi.”

Chi Lý ăn đồ ăn do Chu Hân Hợp làm, Kha Bố áp sát Chi Lý, ôn nhu nói: “Ăn nhiều một chút, lát nữa bị đói sẽ không tốt.” Vừa nói vừa vươn tay xuống dưới áo khoác của Chi Lý, Chi Lý cúi đầu, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Mọi người đều cúi người xuống trông thấy cái tay xấu hổ đang muốn vói vào trong áo Chi Lý của Kha Bố, Kha Bố cười mỉa: “Hình như tớ thấy một con sâu.”

“Chúng tớ cũng thấy được, một con sâu ***, tớ nói này Kha Bố, đây là căn tin, thèm khát đến mấy cũng phải nhẫn nại chứ!”

“Đúng, đúng vậy, Kha Bố, tớ cũng không đến mức như vậy.” Công Chu nói.

Kha Bố cầm đũa gấp đồ ăn nhét vào miệng, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Kha Bố xem như sử dụng mọi thủ đoạn để tiếp cận Chi Lý, nhưng không đạt hiệu quả, tan học, Kha Bố gọi Chi Lý lại, đứng trước mặt Chi Lý, hai tay túm lấy áo Chi Lý: “Cậu xem cậu đấy, quần áo nhăn nhúm cả rồi, tớ giúp cậu phủi phẳng.” Kha Bố lợi dụng việc giúp Chi Lý sửa sang lại quần áo, bàn tay quang minh chính đại vói vào trong, thấy rồi! Kha Bố mừng thầm trong lòng, nhưng bất động thanh sắc, trộm lấy rồi giấu trong tay áo mình, nhân lúc Chi Lý không chú ý mà nhét vào túi. Tô Ấu Ngôn vào thời điểm không thích hợp nhất xuất hiện ở cửa phòng học.

“Ấu Ngôn, cậu tới tìm tớ à, vừa hay, cùng nhau đi thôi.” Kha Bố tìm cớ thoát thân, đang định xoay người chạy đi, nhưng bị Chi Lý bắt được cổ tay: “Lấy ra đây.” Kha Bố thay đổi sắc mặt: “Lấy, lấy cái gì ra, tớ không hiểu cậu đang nói gì?”

“Thật không?” Chi Lý vừa nói ra câu nghĩ vấn này vừa thò tay vào túi áo Kha Bố, lấy ra một tờ giấy, xé thành mảnh vụn vứt vào thùng rác, Kha Bố vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm thùng rác: “Cũng không cần làm đến mức này chứ, có ý gì, tớ không muốn nói chuyện nữa, tạm biệt.” Kha Bố chẳng buồn quay đầu lao ra khỏi phòng, vừa rời khỏi tầm mắt của hai người nọ, vẻ tức giận của Kha Bố liền biến mất, cậu rút một từ giấy khác từ trong túi ra, cười man rợ: “Cho tớ là thằng ngu à? Sớm đoán được sẽ bị cậu phát hiện mà, cho nên đã nhét sẵn một tờ giấy trắng vào túi, đáp án chân chính thì nhét vào chỗ bị rách trong túi áo, ha ha.” Kha Bố thắng lợi vui vẻ, Chi Lý, cho dù cậu thông mình thế nào chăng nữa, quen biết cậu nhiều năm như vậy, chung quy cũng thắng cậu được một lần.

Tô Ấu Ngôn khoanh tay: “Chậc chậc, dung túng sẽ khiến cậu ta hư hỏng.”

“Có cảm thấy cậu càng ngày càng nói nhiều không.” Tô Ấu Ngôn dù sao cũng có thể nhìn thấu Chi Lý.

“Thế à? Hôm nay chẳng phải cậu cũng rất hưởng thụ đấy thôi.”

Trong khi thi, di động của Chi Lý không ngừng rung rung, Chi Lý lấy di động ra, tổng cộng có 3 tin nhắn, mở ra thì thấy đều là đáp án, tin nhắn thứ tư cũng vừa được gửi tới.

[Sáng ra ngòi gõ đáp án lên điện thoại khiến tay tớ mỏi nhừ, chuẩn bị tiền cho tốt để cảm tạ tớ đi.Chi Lý, đây là lần cuối cùng, tớ sẽ chăm chỉ học tập, sau đó cùng cậu tốt nghiệp. Kha Bố]

Chi Lý nhét di động vào lại túi, khóe miệng khẽ nhếch: “Ngu ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.