Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4 – TIỂU TỔ SIÊU MẠNH THÀNH LẬP!

Trên tờ giấy trắng trước mặt ghi lại thông tin của hai người, Kha Bố đọc xong không ôm hy vọng gì nhiều.

Ứng Tu Kiệt: cha là đấu sĩ quyền anh, mẹ làm chủ một võ đường, từ nhỏ thích gây chuyện sinh sự, vì vậy chuyển trường liên tục, nhưng không mấy hiệu quả, thành tích cực kỳ kém, chỉ thích đánh nhau ẩu đả, chuyện thường làm nhất là bị đưa vào bệnh viện và đưa người ta vào bệnh viện.

Tô Ấu Ngôn: cha là hiệu trưởng pro của học viện, mẹ vì bệnh mất sớm, nghe đồn thái độ làm người tâm cao khí ngạo, nghe đồn ai nấy cũng phải nhượng bộ lui binh trước cô ta, nghe đồn rất ít người trông thấy cô ta nói chuyện, sở thích không rõ, kinh nghiệm chưa rõ, thuộc tính chưa biết.

Ứng Tu Kiệt thì thôi, còn tư liệu về Tô Ấu Ngôn sao lại thế này, đúng là thế giới rộng lớn dạng gì cũng có, bất quá sau khi gặp được Chi Lý, cậu không thấy ngạc nhiên cho lắm, đã sang ngày thứ ba rồi, không biết bên Sở Hạo Vũ thế nào. Công Chu ở sau lưng gọi Kha Bố: “Cậu lên lớp à?”

“Ừ, bên các cậu thế nào?”

“Sở Hạo Vũ đi tìm Ứng Tu Kiệt.”

“Ngày cuối rồi, tớ thấy tìm bừa hai người nào đó cũng được.”

“Sẽ nghĩ ra cách thôi, tớ không quan tâm lắm, chỉ, chỉ cần có Chi Lý đại nhân là được.” Công Chu mỉm cười hạnh phúc mê đắm nói, Kha Bố mặt nhăn mày nhíu, nhưng giờ không phải lúc mặt nhăn mày nhíu, cơ mà Kha Bố vẫn muốn nhíu mày.

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Kha Bố bất thình lình cắt ngang lời Công Chu, Công Chu thoáng kinh ngạc nhìn chằm chằm Kha Bố, Kha Bố tiếp tục: “Nên đến lớp.” Hai người đi vào phòng học, Kha Bố vừa bước một chân vào phòng sống lưng liền phát lạnh, cậu trông thấy Chi Lý cúi đầu ngồi ở đó, thời tiết hôm nay rất nóng, mặt trời rực rỡ nướng mặt đất khét lẹt, hết thảy đều bức bối khó chịu, cho dù trong phòng có điều hòa, vẫn không thoát được cái nắng chói chang của mùa hè,

“Cậu sao thế?”

“Không biết tại sao, hôm nay đặc biệt không muốn vào lớp học, a ha ha ha.” Kha Bố cười gượng, đáng chết, hiện tại cậu không muốn đụng mặt Chi Lý.

“Đóng cửa lại cho tôi, đi mua chai nước đá.” Thanh âm lạnh lùng của Chi Lý truyền đến từ phía sau, Kha Bố sững sờ đứng tại chỗ, khí thế bình thường đã tan biến không còn một mảnh.

“Nghe không hiểu à?” Giọng nói lãnh đạm đến kinh khủng. Kha Bố quay đầu đóng cửa cho kỹ, để tránh khí lạnh trong phòng thoát ra ngoài, sau đó nhanh chân chạy về phía siêu thị, rất nhanh cầm chai nước đá trở lại đưa tới trước mặt Chi Lý, Chi Lý mớ nắp uống một hớp, nắm cằm Kha Bố bức cậu há miệng, đổ dòng nước mát lạnh vào mồm Kha Bố: “Cậu gọi cái này là nước đá?”

“Đã, đã đông thành băng rồi mà.” Kha Bố lau nước tràn ra khỏi khóe miệng, trả lời khúm núm, mẹ nó chứ điều hòa không đủ mát, mẹ nó chứ nước đá không đủ đông. Công Chu ở bên cạnh đối với cảnh tượng quái dị này chẳng hiểu gì sất nên cực kỳ kinh ngạc, chung quy vẫn cảm thấy Chi Lý đại nhân dường như khiến người ta không dám tiếp cận, không giống mọi hôm, tuy vẫn là khuôn mặt mị hoặc kia.

Sở Hạo Vũ đúng lúc ấy vọt vào phòng, trên mặt có chút trầy xước: “Thua, bại bởi Ứng Tu Kiệt.” Vừa nói xong câu đó, thì cảm nhận được nhiệt độ trong phòng, lại nhìn sang Chi Lý, đứng bất động tại chỗ ngay lập tức, quay đầu hét lên với những người khác: “Điều hòa sao lại thế này?! Mau tìm người đến sửa!” Chai nước trong Chi Lý trực tiếp bay thẳng tới: “Cái tên khốn kiếp nhà cậu, chút việc ấy cũng làm không xong, sống cho tốn cơm.”

“Cái đó, cái đó không thể trách tớ, Ứng Tu Kiệt quá lợi hại.”

Chi Lý mất kiên nhẫn lẩm bẩm: “Nóng quá!” Công Chu dịch sang phía Kha Bố, nhỏ giọng hỏi: “Đây là sao?” Kha Bố phục hồi tinh thần: “À, không ai nói cho cậu biết à? Chi Lý không chịu được nóng, khi nóng sẽ trở nên cực kỳ cáu kỉnh, hắc hóa hoàn toàn.” Công Chu nghe xong giải thích thì cười rộ lên: “Nào có khoa trương như vậy.” Chi Lý quay đầu: “Khốn kiếp, cậu cười cái gì.” Công Chu bị dọa liền ngưng bặt.

“Sở Hạo Vũ, mau ra đây cho tôi, chạy trốn như vậy sao đáng mặt đàn ông.” Ngoài phòng học có một nam sinh đứng cạnh cửa sổ hét lên. Kha Bố nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một nam sinh tóc nhuộm vàng cắt đầu đinh, làn da ngăm đen, khuôn mặt cương nghị.

Chi Lý giương mắt: “Cậu là cái thằng khốn kiếp Ứng Tu Kiệt?”

“Cậu là ai, tôi tìm Sở Hạo Vũ, đánh không lại thì bỏ chạy sao được coi là đàn ông.”

Chi Lý đi ra ngoài: “Tôi đến chơi với cậu.” Dứt lời, hai người kéo nhau vào WC, Công Chu định tiến lên ngăn cản: “Mau gọi Chi Lý đại nhân lại, Ứng Tu Kiệt rất lợi hại, nếu, nếu…” Sở Hạo Vũ chặn Công Chu: “Hắn muốn chết, chúng mình cũng hết cách.”

“Rõ ràng các cậu là bạn bè, chẳng lẽ để Chi Lý đại nhân đi chịu chết?” Khóe mắt Công Chu lấp lóe ánh lệ, Sở Hạo Vũ nghiêm túc nhìn Công Chu: “Tôi nói là nói Ứng Tu Kiệt.”

Ứng Tu Kiệt quả nhiên không phải người thường, Kha Bố xem đồng hồ, vậy mà đã được mười phút rồi. Mười một phút sau, Chi Lý tha xác Ứng Tu Kiệt quay lại phòng học, ném tới cạnh cửa: “Tôi nói, có vào tổ đội này không?” Miệng Ứng Tu Kiệt giật giật nói gì đó, Chi Lý một cước dẫm lên bụng Ứng Tu Kiệt: “Tôi nghe không rõ.”

“Vào, vào.” Ứng Tu Kiệt hấp hối nói hai chữ xong lại tiếp tục hấp hối. Cứ như vậy một trong hai tổ viên còn lại bằng phương thức tàn nhẫn đã được giải quyết, kế tiếp là Tô Ấu Ngôn khó tiến công chiếm đóng nhất. Buổi chiều thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, Kha Bố cùng Chi Lý cực kỳ gắng gượng được nhở vả đi đến lớp học của Tô Ấu Ngôn.

Đứng ở cửa phòng học, Kha Bố ngó đầu vào nói với một nữ sinh ngồi hàng đầu: “Xin hỏi Tô Ấu Ngôn có ở đây không, cậu có thể gọi cô ấy ra đây giùm tôi được không.” Vừa nghe thấy tên của Tô Ấu Ngôn, nữ sinh liền lộ vẻ khó xử: “Cậu vẫn tự gọi thì hơn, cô ấy ở kia.” Nữ sinh chỉ vị trí của Tô Ấu Ngôn, Kha Bố nhìn qua, kia, cô gái kia, tóc dài đen nhánh, làn da tuyết trắng, cơ hồ trắng đến mức không còn chút máu, ngũ quan xinh xắn, nhưng, đó là người sao?

“Cái cô đằng kia tên gì ấy nhỉ, hình như là con gái hiệu trưởng, phiền cô ra đây chút.” Kha Bố còn chưa kịp lên tiếng, Chi Lý đã tuyên bố trước lớp. Kha Bố hoảng sợ nhìn chằm chằm Chi Lý, rốt cuộc phải đả kích người ta thế nào cậu mới cam tâm hả, có hiểu phép lịch sự tối thiểu là gì không? Một lát sau, Tô Ấu Ngôn mặt không đổi sắc tiêu sái bước ra, nhìn chằm chằm Kha Bố, Kha Bố niềm nở đón chào: “Xin chào, tôi tên là Kha Bố, xin hỏi lần cắm trại dã ngọai này bạn đã vào tổ nào chưa, mặc dù có hơi đường dột, nhưng từng nghe đồn về bạn, tổ viên chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ bạn, muốn mời bạn vào tổ.”

“Nụ cười nịnh nọt và lời nói lấy lòng của cậu khiến tôi buồn nôn.” Chi Lý thản nhiên lên tiếng.

“Cậu đừng sát muối vào vết thương của tớ nữa có được hay không.” Mình đâu muốn như vậy, nếu không phải con gái hiệu trưởng vào tổ sẽ có chỗ dựa vững chắc, sao mình lại ra nông nỗi này, nếu không vì tổ đội, sau này trong trường có người như vậy làm tấm chắn cũng rất cần thiết, Kha Bố lộ vẻ âm hiểm.

Tô Ấu Ngôn vẫn không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào họ, quả nhiên y như lời đồn, không thích nói chuyện.

“Bạn có thể cân nhắc chút không?”

Vẫn không lên tiếng, nhìn dáng vẻ của cô ấy thì căn bản không định nói chuyện. Chi Lý nhìn Tô Ấu Ngôn: “Không nói câu nào coi như cậu đồng ý.” Chiêu này chuẩn cơm mẹ nấu!! Kha Bố không thể không bội phục Chi Lý, xem ra kéo Chi Lý tới đây là chính xác, rốt cuộc Tô Ấu Ngôn bị bức phải mở miệng: “Tôi từ chối.”

“Nói chuyện coi như cậu đồng ý.”

Cái tên này là vô lại à? Kha Bố ở bên cạnh quan sát, hai người kia cực kỳ trấn định, không khí có vẻ xấu hổ a, Kha Bố đang muốn phá vỡ sự im lặng, Chi Lý mở miệng: “Chỉ cần cậu.”

“Cậu lại tự ý ra quyết định vớ vẩn gì vậy a!” Kha Bố thoáng kinh ngạc, Chi Lý rất ít thừa nhận một ai đó, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã chấp nhận Tô Ấu Ngôn, chẳn hẳn đây là mẫu người mà hắn thích, nghĩ đến đó, Kha Bố giật giật khóe miệng. Tô Ấu Ngốn vẫn trầm mặc, Chi Lý xoay người bước xuống, Kha Bố theo sau, chưa được vài bước, Chi Lý nghiêng đầu: “Một mình rất mệt mỏi, ưm, sau này theo tôi đi.” Dứt lời Chi Lý liền bỏ đi, Kha Bố vẫn theo sau, cuộc đối thoại ban nãy, là sao.

“Mấy lời mờ ám vậy mà cậu dám phun ra, cho dù thích người ta, lần đầu gặp mặt cũng không nên nói như thế.”

“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì.”

“Tớ nói….” Kha Bố còn chưa nói xong, Chi Lý đã cắt ngang: “Người tớ thích tớ sẽ nói thẳng.” Cũng đúng, dựa theo tính cách của Chi Lý, ban nãy đơn thuần chỉ là phương thức cho đám bạn vào tròng của hắn mà thôi!!

“Nên trả tiền đi mua nước cho tớ.” Đối việc việc bản thân xen vào chuyện của người khác, Kha Bố có chút ảo não.

“Cái gì?”

“Đừng giả ngu với tớ.”

“Cái gì?”

“Cậu dám!”

“Kha Bố.” Chi Lý đột nhiên gọi thẳng tên cậu, Kha Bố ngẩn người: “Sao, sao hả.” Chi Lý trầm mặc giây lát, điều này càng khiến Kha Bố thêm khẩn trương, phỏng đoán câu nói kế tiếp của Chi Lý, Chi Lý mở miệng: “Tên thật quái đản.” Kha Bố cắn răng: “Quen biết lâu như vậy, đây là đánh giá duy nhất của cậu về tớ?”

“Chứ cậu nghĩ còn có cái gì.”

“Coi như tớ chưa nói gì hết.” Kha Bố khó chịu trừng mắt liếc Chi Lý một cái, tiếp tục đi về phía trước, Chi Lý vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Kha Bố: “Xem ra cậu đã thoái hóa tới mức không phân biệt được thật giả.” Độ ấm từ đầu ngón tay truyền sang đỉnh đầu, khiến tim Kha Bố đập nhanh hơn chút.

“Cho tới tận bây giờ vẫn không nhìn thấu được câu nào của cậu là thật, câu nào là giả, kẻ lừa đảo trời sinh.”

“Tớ có thể nhận ra cậu đang giận dỗi.”

“Đừng tự cho mình là thông minh, Chi Lý.”

Kha Bố sờ sờ đỉnh đầu vừa bị Chi Lý đụng chạm qua, nhìn Chi Lý đi phía trước mình, cái nóng của mùa hạ được cơn gió nhẹ xoa dịu, Kha Bố đứng trong cái bóng của Chi Lý, khe khẽ nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, Tô Ấu Ngôn thế mà lại xuất hiện, Kha Bố lộ vẻ mặt không thể tin được. Vì thế, Công Chu, Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Tô Ấu Ngôn, Kha Bố, Chi Lý, tiểu tổ siêu mạnh của tân sinh năm nhất đã được thành lập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.