CHƯƠNG 87 – CAN TÂM TÌNH NGUYỆN
Biên tập : Minh Phương Hoàng
Trấn Nhân Quả thức tỉnh trong nắng sớm, mang theo kiều mỵ, đem sự nhu hòa và ấm áp lan tỏa lên hai người đang nằm trên giường. Chi Lý nằm úp sấp, hai tay đặt dưới gối đầu, cự tuyệt ánh sáng chói mắt. Mà bên kia Kha Bố chăn che khuất bụng, một chân rơi xuống mép giường, đôi môi thỉnh thoảng khẽ động.
Bởi vì có ánh mặt trời chiếu vào, Chi Lý sợ nhiệt không kiên nhẫn nhíu mày, khuôn mặt vẫn như cũ chôn trong gối đầu, ngón tay xinh đẹp sờ soạng trên giường, rốt cuộc tìm được điều khiển điều hòa giảm xuống mức thấp nhất rồi vứt điều khiển đi. Điều hòa hoạt động phát ra thanh âm nhẹ nhàng, đưa khí lạnh tràn vào. Kha Bố mơ mơ màng màng từ trong cơn mê nheo mắt lại, đầu còn trong trạng thái váng vất, sợ lạnh nên cậu ôm lấy cánh tay, trong lúc nhất thời chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên trở lạnh, theo bản năng túm chăn, mắt nhắm mát mở. Chăn ở dưới chân Chi Lý, Kha Bố kéo không nhúc nhích, chỉ đành lăn tới gần Chi Lý: “Cho ít chăn nào, lạnh quá.” Không nghe thấy Chi Lý trả lời.
Thanh âm của Kha Bố mỏng manh hàm hồ: “Không đưa chăn cho tớ, tớ sẽ cọ sát cậu đó.”
Vẫn không có phản ứng như trước, Kha Bố bị lạnh làm cho tỉnh hẳn: “Tớ bị nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh”
“Nói không chứng bởi vì chút cảm mạo này mà ngày càng trở nên nghiêm trọng, đến lúc đó cậu sẽ nhận được đơn báo bệnh tình nguy kịch.”
“Nói thật đó, cho tớ ít chăn nào, tớ sẽ chết đấy.”
Cứ như vậy một lúc, Kha Bố lẩm bẩm lầu bầu ngồi dậy, dụi dụi mắt cố gắng nhìn xem con số trên điều hòa, bĩu môi, không tiếng động oán giận trừng mắt với Chi Lý đang nằm trên giường, bắt đầu tìm kiếm điều khiển, khi cậu cuối cùng cũng tìm thấy nó ở góc phòng, chỉnh nhiệt độ cao lên, điều hòa phát ra thanh âm, Chi Lý chôn mặt trong gối đầu cũng rầu rĩ lên tiếng: “Cậu tăng nhietj độ một lần nữa thử xem.”
“Tin tớ chết còn không bằng tiếng tít tít của điều khiển điều hòa khiến cậu tỉnh dậy à!!”Kha Bố đặt điều khiển về lại chỗ cũ. Chi Lý không nói gì, cậu lắc la lắc lư quay về giường, cố ý dùng thanh âm đáng thương nói: “Tớ lạnh lắm.”
“Vậy ra hành lang ngủ.”
“Nhưng mà tớ muốn ngủ cùng cậu.” Kha Bố trèo lên giường, hữu khí vô lực nhào sang phía Chi Lý, nằm lên lưng hắn, đầu tựa vào vai hắn.
“Kha Bố?”
“Ừm?”
“Cậu có thể ngủ được à?”
“Có thể, sao thế?”
“Tớ không thể.”
“Đâu liên quan gì tới tớ?”
“Đừng ép tớ mới sáng ra đã đánh cậu” Chi Lý lúc rời giường mà tức giận không phải nghiêm trọng bình thường. Kha Bố trượt xuống lưng Chi Lý, Chi Lý vứt chăn lên mặt Kha Bố, thuận tiện đem Kha Bố được chăn bao từ đầu đến chân đẩy sang phía bên kia giường, ra đến sát mép giường, Kha Bố túm chăn trên mặt xuống quay đầu nói: “Làm gì vậy!!”
“Nóng quá, đừng tới đây, bên này là chỗ của tớ.”
“Vị trí của cậu hơi rộng quá rồi thì phải!! Tớ sắp rơi xuống đất rồi đây này.”
“Đâu liên quan gì đến tớ”
Kha Bố mặt nhăn mày nhíu, nhưng không muốn tranh cãi thêm nữa, cậu là người rất lười biếng, mỗi khi nghỉ có thể ngủ bao lâu thì tận lực ngủ bấy lâu, lúc người ta buồn ngủ thì cảm xúc và trí nhớ đều biến mất, cậu nhanh chóng thiếp đi. Đợi khi cậu tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, cái bụng không ngừng kêu vang nhắc nhở chủ nhân tình trạng đói khát của cơ thể, cậu mở mắt ra bắt gặp Chi Lý đã ngồi ở trước bàn học vẽ tranh, đây là một trong những biểu cảm Kha Bố thích nhất ở Chi Lý, cho dù hơn kém nhau chẳng bao nhiêu. Cậu thích Chi Lý ngồi trong ánh mặt trời, hai chân gập lại bức vẽ đặt trên đầu gối, cánh tay với đường cong rất đẹp khẽ chuyển động, hắn mặc thuần một màu trắng dưới nắng hè chói chang tươi mát động lòng người, sườn mặt thanh tú không có biểu cảm, đơn thuần im lặng nhưng cũng rất chuyên chú, tựa như thế giới này không liên quan gì tới hắn, đây là hình ảnh thanh thuần đẹp nhất.
“Đói quá.” Kha Bố vuốt vuốt cái bụng của mình, tối hôm qua còn chưa ăn cơm, cho dù vậy cậu vẫn chưa muốn dậy, giang rộng tay chân trên giường, lại ngủ tiếp. Chốc lát sau tỉnh dậy: “Đói quá.” Lần này cậu lăn xuống cuối giường tiếp tục ngủ, rồi tỉnh dậy lăn đến gần chỗ bàn học của Chi Lý, cả nửa người trên buông thõng xuống mép giường, hai tay rơi tự do: “Đói quá.”
Giờ cậu mới ý thức được hai người phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng, mình và Chi Lý đều không biết nấu cơm, người làm trong biệt thự đã nghỉ hết, sớm biết vậy đã không để Chu Hân Hợp đi, mỗi ngày đưa cho cô ít tiền coi như tiền công.
“Chi Lý, cậu có cảm thấy mình rất giỏi không, biết vẽ tranh, biết ca hát, biết chơi bóng rổ….Sao có thể lợi hại như vậy được nhỉ.”Thanh âm của Kha Bố tràn ngập sự sùng bái: “Chắc chắn cũng sẽ biết nấu cơm đi ”Kha Bố khích tướng bằng cách tán dương.
“Cái gì?”
“Muốn giả vờ không nghe thấy chứ gì?”
Chi Lý nâng mắt nhìn chằm chằm Kha Bố: “Kha Bố, cậu thấy rất thỏa mãn với thực trạng vô năng hiện tại của mình à, không biết vẽ tranh, không biết ca hát, cũng hông biết chơi bong rổ…Lẽ nào ngay cả cơm cũng không biết nấu.” Kha Bố khiếp sợ vì cú đánh trả cảu Chi Lý, càng khiến cậu tức giận hơn chính là, vẻ mặt của Chi Lý mang hàm ý tại sao mình lại chọn một người như thế cơ chứ, làm Kha Bố không nuốt trôi cục tức này, cậu đứng dậy từ trên giường, xắn tay áo: “Bình thường không muốn bộc lộ tài năng, sợ cậu phát hiện ra ưu ddiemr của tớ, yêu tớ đến mức mất kiểm soát.”
“Nếu vậy thì cậu cứ yên tâm đi, đối với cậu tớ không có tình cảm thâm sâu nhường ấy.”
“Đừng tự lừa dối bản thân, xem tiểu ca đây làm một bàn đồ ăn ngon, mua chuộc cái dạ dày của cậu, từ nay về sau không bao giờ nguyện ý ăn thứ gì khác. Cậu cứ tiếp tục vẽ tranh đi, tớ muốn đi phát huy tài năng.” Kha Bố duỗi thân vận động, dáng vẻ sục sôi ý chí chiến đấu, sau khi đóng cửa lại, cậu lập tức vệ sinh cá nhân, sau đó rón rén chạy xuống chân núi, Chi Lý lật một tờ giấy, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ đáng khinh của Kha Bố.
Kha Bố lao xuống núi, lần đầu tiên tới nhà hàng Phong Tình của Nhân Quản Trấn, rất nhanh đã đóng gói xong, chạy như bay về, cậu không hề chú ý tới ánh mắt trên lầu, dương dương tự đắc, đặt đồ ăn vào bát đĩa, khiến phòng bếp trở nên lộn xộn một chút, còn thông minh đem thức ăn sót lại bỏ vào nồi giả vờ đảo đảo. Chi Lý đi tới, khoanh tay tựa vào cửa, Kha Bố lau mồ hôi: “Sắp xong rồi, đợi một lát, còn chưa cho bột canh vào.” Kha Bố ra vẻ đầu bếp tài ba.
“Vậy à?”
“Cậu không nấu ăn đương nhiên không hiểu, nấu ăn không thể vội vàng, tính cách nho nhã chủa tớ chính là được bồi dưỡng từ việc nấu ăn này.”
“Tớ quả thật không hiểu.”
Nghe thấy Chi Lý thế mà thừa nhận bản thân không thể, đột nhiên có cảm giác về sự ưu việt , đảo đồ ăn càng thêm vang dội: “Cho nên nói làm ngườu không thể quá kiêu ngạo, bình thường tớ không nấu cho cậu ăn, sợ khiến cậu kiêu căng thì hỏng. Người nhà cậu đều chiều cậu, tớ đương nhiên phải nghiêm khắc đốc thúc, trên đường đời giúp cậu đi đúng quỹ đạo.” Cậu xúc món cuối cùng ra đĩa.
“Cậu biết nấu ăn quả thật có tác dụng mang tính quyết định với quỹ đạo đường đời của chúng ta.”
“Câu nói này là châm chọc tớ đấy à?”
“Vậy mà cậu cũng nhận ra.”
“Chậc chậc, xem đi, một kẻ không biết nấu ăn mà còn vênh váo tự đắc như vậy.” Thật đúng là không biết cấu hổ dùng những lời này giáo dục người khác, Kha Bố đặt đồ ăn lên bàn, cũng dọn xong bát đũa, lấy ra chút cơm thừa trong nồi cơm điện vừa cho vào hấp lại, đưa cho Chi Lý, trong lòng âm thầm cười nhạo khinh bỉ Chi Lý: ngu ngốc, bị lừa sửng sốt rồi đi, ăn không nổi chứ gì, trợn tròn mắt đi, sợ rồi chứ gì, cảm thấy không bằng tớ, thật sự cho rằng tớ biết nấu cơm? Cười đã chết, lừa cậu quen rồi mà.”
Kha Bố mang theo biểu tình chờ mong giả vờ: “Sao hả, ăn ngon không?”
Chi Lý ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch thành độ cung mê người, đây là biểu tình khó có thể miêu tả thành lời trên một khuôn mặt cực dễ nhìn, đôi con ngươi thâm thúy cúo lấy tầm mắt Kha Bố, rất giảo hoạt, thế mà dùng vẻ mặt này, Chi Lý hơi nghiêng đầu nhìn Kha Bố, thanh âm tựa như ngón tay đàn dương cầm trêu chọc phím đàn là ngực Kha Bố: “Bởi vì là cậu làm, khó mà không thích.”
Không ngờ lại được khen, Kha Bố kinh ngạc, túm lấy áo trước ngực, nơi đó đập loạn nhịp, cậu đột nhiên hiểu được tâm trạng của Chu Hân Hợp khi được Chi Lý khích lệ, nhưng càng khiến cậu hãm sâu vào cảm xúc khác, giảm bớt sự lo lắng không đâu, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, học đi, hao hết nhiệt huyết học nấu ăn đi.
Giờ thì nhìn xem ai mới là kẻ ngốc, ai bị can tâm lừa đến sửng sốt sững sờ.
Lời âu yếm cảu ma vương, nguy hiểm tà ác, thủ thỉ bên tai kéo người ta rơi xuống địa ngục, càng ngày càng thấp, càng lúc càng nhanh, linh hồn can tâm tình nguyện bị mê hoặc.