Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 93: Chương 93




CHƯƠNG 93 – LỰA CHỌN CỦA KHA BỐ

Kha Bố đứng ngoài cửa siêu thị , từng người đi lướt qua cậu. Sau mười phút, Đinh Lạc Viên mới cầm túi xách vội vã xuất hiện trước mặt Kha Bố, cậu thiếu chút nữa không nhận ra cô , trên mặt không đổi chính là nụ cười bên khóe miệng, cô đưa đồ cho Kha Bố: “Đã tới chậm, đây là vật dụng của ba cậu, tôi hiện tại không tiện gặp anh ấy, cậu giúp tôi đưa cho anh ấy.”

Kha Bố cầm lấy túi đồ, cậu lợi dụng sự áy náy của ba mẹ để đạt được nguyện vọng của mình, cậu thành công khiến Đinh Lạc Viên trải nghiệm sự thống khổ của bản thân, nhưng châm chọc nhất chính là sau khi giành được thắng lợi, cậu thương tổn những người bên cạnh mà không cách nào làm giảm bớt được sự đau đớn của mình, lát sau, Kha Bố mới nhỏ giọng mở miệng: “Xin lỗi.”

“Ngốc, trước nay điều tôi muốn không phải hai chữ này.” Đinh Lạc Viên chỉnh trang lại áo của Kha Bố rồi rời đi, Kha Bố kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô, cậu đang lạc trong không gian vô định, không gian chỉ có mình cậu, đây là thứ cậu tạo ra cho riêng mình, mà hiện tại cậu không tìm được lối ra.

Tuy mấy hôm nay, cậu vẫn luôn thử gọi điện thoại cho Chi Lý, nhưng đối phương luôn tắt máy. Cậu không thể lý giải hành vi của chính mình, cho dù Chi Lý đối xử với cậu thế nào, cho dù hắn nói gì với cậu, đau đớn của cậu sẽ dừng lại ở lúc ấy, sau đó sẽ nhanh chóng quên đi, rồi cậu càng muốn được sát bên cạnh Chi Lý, nhất định phải vậy, đương nhiên phải như thế. Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tách ra, Chi Lý đối với cậu là cả đời, là một phần trong cuộc sống của cậu, là một phần của cậu.

Cậu lại lấy di động ra, theo thói quen ấn dãy số của Chi Lý, vốn không hy vọng gì nhiều nhưng cậu lại nghe thấy tiếng nhận cuộc gọi, tay thoáng run rẩy, cậu lùi vào một góc không người đặt di động bên tai, hai người đều không nói chuyện, tiếng hít thở của Chi Lý từ ống nghe truyền tới, Kha Bố siết chặt lấy di động, ngồi xổm trên mặt đất, muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại không biết phải nói cái gì, cậu không muốn cãi nhau, cũng không muốn nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Chi Lý, nhưng rồi lại sa đọa cảm thấy cho dù cãi nhau cũng được, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Chi Lý thì tốt rồi, chỉ cần có thể cảm nhận được hắn, chẳng cần để ý tới cái khác.

Hồi lâu, lâu hơn nữa, một giọng nói êm tai rất nhỏ nhưng không cách nào che giấu chui vào màng tai của Kha Bố: “Kha Bố?” Tên của mình được gọi lên, rõ ràng khiến trái tim Kha Bố run rẩy, đôi mắt cậu nổi lên một tầng sương mờ, cậu cảm thấy chân mình cũng đang run lên, vì thế dựa vào tường trượt ngồi dưới đất, gập hai chân lại, túi đồ đặt giữa hai chân.

“Nếu tớ không lên tiếng, cậu cứ gọi tên tớ như vậy sao?”

“Nếu tớ gọi cậu, cậu sẽ từ bỏ nguyện vọng sao?” Chi Lý thản nhiên hỏi lại khiến Kha Bố đau đớn.

Kha Bố ngẩng đầu nhìn bầu trời không đủ xinh đẹp, nhớ lúc hai người ở trong trường trên ghế dài, Chi Lý úp sách lên mặt ngủ, chính mình cũng ngước lên nhìn bầu trời như vậy, cậu không hiểu, là bầu trời thay đổi, hay là có Chi Lý ở bên cạnh tâm trạng của cậu sẽ thay đổi, cậu không trả lời mà tiếp tục nói: “Vì sao tớ muốn giải thích với mọi người, nhưng chẳng ai chịu tiếp nhận, cậu cũng vậy, mà Đinh Lạc Viên cũng thế.”

Chi Lý ngừng trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Nếu cậu cảm thấy bản thân không làm sai, cần gì phải giải thích.” Lời Chi Lý nói khiến đầu óc hỗn loạn của Kha Bố dần trở nên rõ ràng, là vậy sao? Thì ra chính mình đã sớm biết là sai lầm, nguyện vọng của cậu ở nửa đường đã bắt đầu lầm lỗi, trở nên xấu xí và vặn vẹo.

“Nói chuyện với cậu thật đúng là không sợ thương tổn tớ. Nếu tớ cam tâm tình nguyện từ bỏ, đến lúc đó tớ sợ mình sẽ khóc rống.”

“Cậu phải khóc.” Chi Lý chỉ cho Kha Bố một đường lui.

Kha Bố ngồi một bên bàn, đầu bên kia là ba mẹ cậu. Đây là dáng vẻ gia đình cậu luôn khát khao, cậu chưa từng khát vọng lừa gạt bản thân như vậy, nhưng vốn phải thỏa mãn và vui vẻ thì lại mai danh ẩn tích sâu trong cơ thể. Cậu nhìn hai người đối diện, nhìn khuôn mặt dối trá cứng ngắc của bọn họ, cậu cảm thấy một sự đau đớn mãnh liệt, trong đầu đang có một giọng nói thét lên đầy đau khổ: thấy rõ chưa? Ngồi đối diện chẳng phải ai xa lạ, bọn họ là ba mẹ của cậu, cậu rốt cuộc đã làm gì với bọn họ.

Ông trời cho Kha Bố thêm một cơ hội là để cậu hiểu được, không có cái gọi là mất đi rồi làm lại từ đầu, mất đi chính là mất đi. Trong bảy năm, tất cả mọi chuyện đều mất khống chế mà thay đổi, ngay cả bản thân cậu cũng vậy.

Ngũ Thiến gắp thức ăn vào bát Kha Bố: “Ăn nhiều một chút, mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm, ba con cũng nói thế đó.”

“Đúng vậy.” Kha Tần hùa theo.

Ngũ Thiến tươi cười: “Mẹ và ba con đã bàn bạc cả nhà ta ra ngoài du lịch mấy hôm, con cảm thấy thế nào, ba người chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi.”

Kha Bố siết chặt ống quần mình: “Mẹ, không muốn cười thì đừng cười, ba tổn thương mẹ thì đừng ở bên ba nữa, quá khứ đã muốn quên thì đừng ép mình nhớ lại.”

Ngũ Thiến và Kha Tần kinh ngạc nhìn Kha Bố: “Thằng nhóc này, đột nhiên nói cái gì vậy, con làm sao thế?”

“Chẳng phải sao? Con không có mặt ở đây hai người sẽ không nói chuyện, hai người đã đến mức không thể ngồi trong cùng một gian phòng, giữa hai người đã sớm không có tình cảm, chuyện tra tấn mình thống khổ nhất lại giả vờ vui vẻ, con rốt cuộc đang làm gì?” Thanh âm Kha Bố càng ngày càng nhỏ, giống như đang thì thầm.

“Là do đột nhiên ở cùng nhau mới chưa thích ứng kịp, từ từ sẽ quen, con đừng nghĩ nhiều.” Kha Tần nói.

Kha Bố liều mạng lắc đầu: “Con xin ba mẹ đừng như vậy, đừng áy náy với con, hai người chẳng thiếu nợ con cái gì, con thừa nhận mùa hè năm ấy bởi vì chuyện của ba mẹ mà quen Chi Lý, nhưng không phải ba mẹ khiến con thích cậu ấy, nó xuất phát từ ý chí của con, con không muốn trả thù và tra tấn ba mẹ, cho dù ba mẹ không ly hôn, con vẫn gặp Chi Lý, con cũng nhất định sẽ thích cậu ấy. Cho dù cuộc sống thay đổi thế nào, cho dù hoàn cảnh thay đổi thế nào, cuối cùng con sẽ gặp được Chi Lý, cuối cùng con sẽ vẫn thích Chi Lý.”

“Con…” Ngũ Thiến thế nhưng không biết nói gì cho phải.

“Hiện tại không phải con cầu xin ba mẹ tán thành chuyện của con và Chi Lý, mà giờ con đang tuyên bố, gia đình tan vỡ của chúng ta, cứ để nó tan vỡ đi.”

Từ những mảnh vỡ ấy, Kha Bố mới trông thấy bản thân, mới nắm bắt được nguyện vọng của chính mình.

“Cho dù con nghĩ như vậy, nhưng con cũng có thể hiểu được, chúng ta vẫn sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa.”

“Con hiểu.” Khuôn mặt bình tĩnh của Kha Bố đột nhiên nở nụ cười tươi sáng nhìn ba mẹ bị mình trói buộc: “ Lần này lựa chọn là việc của con, sau khi lựa chọn là chuyện của cậu ấy, kế tiếp, liền giao cho cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.