CHƯƠNG 47 – NÊN TỪ BỎ, NÊN NẮM CHẶT
Kha Bố lấy chìa khóa mở cửa nhà, giờ này hẳn ba còn đang đi làm, cậu ném hành lý lên đất rồi ngã vật xuống sô pha bật tivi, không lập tức lăn qua lăn lại trên sô pha, lôi di động ra, biểu hiện bình thường như không.
“Ngay cả một cái tin nhắn cũng chẳng thèm gửi, quan tâm tới tớ chỉ đến mức đó mà thôi.” Kha Bố nghịch điện thoại, không có, không có, còn chưa có, sao lại không có, hay là di động bị hỏng? Mạng yếu? Kha Bố nhấn dãy số của Sở Hạo Vũ, đầu bên kia truyền đến thanh âm lười nhác: “Này, Kha Bố, có việc gì?”
“Tạm biệt.” Kha Bố cắt đứt cuộc gọi, di động không hỏng, mạng cũng ổn, vậy chỉ có thể là Chi Lý chưa gửi tin nhắn cho mình, cái tên không biết tốt xấu. Kha Bố đột nhiên đứng dậy, ném di động xuống sô pha, rất không bình thường, sao lại xoắn xuýt như gái đang yêu thế này, kỳ nghỉ trước đây dù không liên lạc chẳng phải vẫn bình thường đó sao.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi Chi Lý, nhóm người cầm thú Tô Ấu Ngôn, nhân cơ hội này phải hưởng thụ cuộc sống thanh tĩnh một mình, hiện tại, là một mình ăn mỳ. Kha Bố lấy một hộp mỳ ăn liền, xé mở, đổ nước sôi vào trong, nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã 6 giờ rồi, không biết Chi Lý đã ăn cơm chưa, hắn một người khuyết thiếu thường thức cơ bản, nếu không ai nhắc nhở thời gian ăn cơm sẽ chết vì đói thật luôn. Kha Bố lắc lắc đầu, giờ không phải lúc nghĩ đến hắn! Kha Bố cầm đũa ăm mỳ.
Ăn uống xong, Kha Bố từ trong nhà kho lục ra một cái ống đựng tiền hình gấu chó tiên sinh giương nanh múa vuốt: “Từ giờ trở đi tớ sẽ khiêu chiến với cậu, nếu tớ nghĩ đến cậu một lần sẽ bỏ vào đây vào đồng, a ha ha, sau nghỉ đông sự lạnh lùng của tớ sẽ khiến cậu đau lòng muốn chết. Chuẩn bị cho tốt đi, Chi Lý.” Kha Bố nhẹ nhàng vỗ vỗ mũi gấu chó tiên sinh.
Cửa mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kha Bố đặt gấu chó tiên sinh lên bàn. Sau khi Kha Tần trông thấy Kha Bố liền cười: “Sao về mà không gửi tin nhắn cho ba biết, ba sẽ đến nhà ga đón con.”
“Không cần, ba còn phải đi làm mà? Con có thể tự đi được.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai cha con họ đã khách khí với nhau chẳng giống như người nhà, mà giống hai kẻ xa lạ ở chung, đây là cách Kha Bố tránh xảy ra xung đột, nhưng điều đó ngược lại khiến cho khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, đến mức mỗi khi Kha Tần muốn tới gần nội tâm của cậu, Kha Bố liền trốn thật xa.
“Đi chơi với bạn có vui không?”
“Cũng được.”
“Vậy à? Thế là tốt rồi, ba đã mua thức ăn, con đói chưa, ba đi nấu cơm.”
Bình thường Kha Bố sẽ bảo đã ăn mỳ rồi không cần nấu nữa, nhưng cậu chợt nhớ đến lời nói của Chi Lý, cuối cùng chỉ gật gật đầu. Nhìn bóng dáng bận rộn của Kha Tần trong nhà bếp, tâm trạng của Kha Bố rất phức tạp, cậu mong đến Tết, nhưng lại sợ Tết. Ăn cơm xong, Kha Bố ôm ống đựng tiền về phòng, cậu nằm trên giường nhìn trần nhà màu trắng, rút từ ví một đồng xu nhét vào gấu chó tiên sinh.
Đêm 30 Tết, Kha Bố thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cửa, cậu đem đồ ăn bưng lên bàn. Chuông cửa vang lên, Kha Bố chạy ra mở cửa, ngoài cửa là một phụ nữ trung niên, nghiêng đầu hiền hậu cười với Kha Bố, vỗ vỗ mặt Kha Bố: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tới muộn.”
“Con còn đang nghĩ sao mãi mà chưa thấy mẹ đến.” Ngũ Xuyến- mẹ của Kha Bố thay dép lê đi vào nhà.
“Con mang cho mẹ ly trà, mẹ ngồi nghỉ một lát, sắp ăn cơm rồi.”
“Không cần để ý tới mẹ, đi giúp ba con đi.”
Hàng năm chỉ có ngày này, cả nhà mới ở cùng nhau. Ba người ngồi trước bàn cơm, không khí từ lúc nói vài câu khách sáo xong liền trở nên xấu hổ, Kha Bố nắm chặt cái bát trong tay, nhìn như ấm áp kỳ thực toàn là lừa mình dối người mà thôi. Kha Bố hiểu, họ làm tất cả việc này đều bởi vì cậu. Rõ ràng có thể ngăn cản, rõ ràng có thể như Chi Lý nói nhìn thoáng hơn về việc tình cảm của cha mẹ, sẽ thấy thoải mái, nhưng lúc phải đối mặt lại quá khó khăn, cậu trở thành mối ràng buộc duy nhất giữa hai người, chung quy vẫn khờ dại nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, che mẹ sẽ hòa hảo. Chính nguyện vọng không thể thực hiện ấy cứ kéo dài mãi, tạo nên xiềng xích kìm kẹp lẫn nhau. Chẳng đành lòng nên đổi lại là sự chán ghét chính bản thân mình và sự yêu chiều thương xót của cha mẹ.
“Đi làm rất mệt phải không?”
“Bình thường, chỉ có điều giáp Tết, nên phải tăng ca.”
“Vậy à? Chú ý sức khỏe.”
“Cảm ơn.”
Đây là đối thoại giữa cha mẹ Kha Bố, sau khi đến nhà Chi Lý, Kha Bố mới giật mình nhận ra, cuộc sống của gia đình cậu giả dối đến mức nào, giống một giấc mơ đan ***g vào nhau. Ba người mang ba tâm trạng khác nhau, thật cẩn thận chú ý lời nói. Từ lúc nào, trong mắt họ đã không còn có nhau, nếu có cũng chỉ là sự hờ hững. Kha Bố nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đồ mình gửi cho Chi Lý hắn đã nhận được chưa, hắn lời quá rồi, mình đã mang biết bao nhớ nhung ký thác vào nó.
“Tiểu thiếu gia, cậu có bưu phẩm.” Dì Khánh cầm một gói hàng đưa cho Chi Lý, Lam Ngân đứng đằng sau Chi Lý đánh giá gói hàng: “Kha Bố gửi à?”
“Hình như là vậy.”
“Chắc là đêm giao thừa muốn cho con một sự bất ngờ, cắt mình thành thịt vụn đóng gói lại gửi cho con đấy.”
Chi Lý cầm gói hàng ước lượng: “Cậu ấy không nhẹ như vậy.”
“Để tiết kiệm phí vận chuyển có khi chừa lại vài bộ phận.”
Chi Lý mở gói hàng ra, bên trong là một cái hộp, hộp nhét đầy giấy vụn, liếc mắt một cái liền trông thấy gấu chó tiên sinh đang giương nanh múa vuốt, Chi Lý cầm lấy gấu chó tiên sinh lắc lắc, bên trong toàn là tiền xu.
“Cái quỷ gì thế này.” Chi Lý đánh giá gấu chó tiên sinh.
“Là ám chỉ ‘tớ và cậu ở bên nhau chính là vì tiền’ hoặc là ‘không trả tiền tớ sẽ như gấu chó ăn cậu’.” Lam Ngân nói.
Ngày hôm sau, Kha Bố tiễn Ngũ Xuyến ra cửa.
“Đưa đến đây thôi, cũng xa xôi gì đâu.”
“Ừm, nếu rảnh con sẽ tới thăm mẹ.”
“Thật kỳ lạ, trước kia con sẽ giữ mẹ lại ở vài ngày, năm nay sao thế?” Ngũ Xuyến sờ sờ đầu Kha Bố.
“Mẹ, đừng miễn cưỡng nữa, mẹ và ba con căn bản không hợp nhau mà, sau này mỗi người tự chăm sóc bản thân cho tốt, cha mẹ không nợ con gì cả.” Không ngờ lời khó nói nhất có thể nói ra nhẹ nhàng đến vậy. Ngũ Xuyến thoáng sửng sốt, không đáp lại, chỉ cười cười, sau đó phất tay với Kha Bố lên xe.
Tuyết bắt đầu rơi, Kha Bố bị lạnh đến phát run, cậu xoa xoa hai tay mình, điện thoại trong túi rung chuông, cậu lấy nó ra: “Cậu đúng là không biết chọn thời điểm, ở đó cũng lạnh chứ gì, giờ mới nhớ ra phải gọi điện cho tớ? Trước đấy cậu chết ở xó nào vậy.”
“Quên mang sạc điện thoại.”
“Cái cớ này của cậu chẳng chút thành ý.” Kha Bố bước từng bước một lên sườn núi, rất muốn được hắn an ủi, nhưng không thể thốt nên lời, cố gắng muốn tác hợp lại cho cha mẹ suốt bao năm, rốt cuộc vẫn quyết định từ bỏ, Kha Bố khó khăn đi trên con dốc, vì mặc quá nhiều quần áo, khiến cho việc đi lại càng bất tiện, ngay cả rút chân về cũng thấy vất vả, hơi thở màu trắng thoát ra từ miệng bị gió thổi bay. Dưới cột điện có một người đang đứng, một tay đút túi quần, tay kia cầm di động, khuôn mặt đẹp trai quay sang nhìn Kha Bố, lắc lắc cái điện thoại: “Như vậy có tính là thành ý không?”
Tay cầm di động của Kha Bố hạ xuống, kinh ngạc đứng đó, trong mắt đều là bóng dáng của Chi Lý, Chi Lý đi về phía Kha Bố, cong ngón giữa nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: “Cậu trông vẫn nhà quê như vậy.”
“Không đau, cho nên đây là mơ à? Tạm biệt, ảo giác của tôi.” Kha Bố đang định đi, Chi Lý đã véo thật mạnh mặt Kha Bố: “Cậu là đồ ngốc à?”
“Đau, đau, cậu tới đây làm gì? Ai bảo cậu tới đây? Chẳng lẽ là trùng hợp? Hay là cậu lén lút yêu đương vụng trộm với ai?” Hàng loạt câu hỏi được đưa ra, cũng không đợi Chi Lý trả lời, Kha Bố đã ủi đầu vào ***g ngực Chi Lý: “Một ngày nào đó cậu phải gánh tránh nhiệm đã biến tớ thành kẻ tham lam.”
“Tớ phải gánh trách nhiệm hình như hơi nhiều.”
“Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, cậu nên nhiệt tình chút mới phải, ôm lại tớ đi.”
“Bề ngang hiện tại của cậu khiến tớ muốn ôm cũng không nổi.”
Kha Bố ở trong ***g ngực Chi Lý nở nụ cười: “Trời lạnh thế này nếu không mặc dầy một chút sẽ chết người đó, cậu thì hiểu cái gì.” Tay cậu siết chặt lấy áo hắn, ấm áp nhất vẫn là nơi này.