Tác giả: Phong Dạ Hân
Dịch: QT đại ca
Edit: Hạ Kì
Đệ tam chương
Hôm sau, La Minh Uy ngây ngây ngốc ngốc trải qua một ngày, đến gần mười giờ tối mới tan việc.
Đi một mình trên đường cái, gió đêm mang theo một cảm giác mát lạnh, y kéo lại áo, phát hiện trên người mình không có lấy một tia ấm áp. Bụng có phần đói, bữa tối lúc năm giờ hiện tại đã muốn tiêu hóa hết, y quyết định đi lên phía trước tìm chút đồ ăn.
Bước vào ngõ nhỏ y hay đi, nằm giữa hai tòa nhà lớn, một ngõ nhỏ rất bình thường, cuối con đường dài có một quán ăn bình dân, một hôm y vô tình đi qua đây, sau khi ăn một đĩa cơm rang trứng của ông chủ, liền trở thành khách quen nơi này.
Hàn huyên với ông chủ một lúc, y lại ngồi trên băng ghế chờ đĩa cơm rang của mình.
Mùi thơm lan dần ra tứ phía, y thích nhất mùi hương này, có cảm giác như ở nhà. Ăn ở nơi này còn chân thực hơn so với bất kì nhà hàng cao cấp nào. Lúc trước, y chỉ là muốn có một phần cơm để ăn, bởi vì ăn cơm đầy bụng mới có thể sống sót, sau này có một ngày, y chợt bắt đầu không hiểu mình sống vì điều gì, khi đó, ăn cơm cũng biến thành một việc vô nghĩa.
“A Uy a, sau này nếu cậu muốn ăn cơm rang trứng cũng không còn cơ hội nữa rồi.”
Thoáng sửng sốt, La Minh Uy ngẩng đầu, nhìn về phía ông chủ, “Sao vậy?”
“Nơi này sắp phải phá bỏ, người của chính phủ đến thúc dục nhiều lần, ta cũng không nỡ, nhưng quy định chính là quy định, huống hồ trợ cấp cũng không ít, ta muốn cùng lão bà giúp con trai mua nhà, còn hai người già chúng ta sẽ về quê dưỡng lão, sống nốt nửa đời là tốt rồi. Con người, cả đời liền trôi qua như vậy.” Ông chủ mang một đĩa cơm rang đưa tới trước mặt y.
La Minh Uy cúi đầu, không biết tại sao, đĩa cơm bình thường chỉ cần ngửi thấy cũng khiến y chảy nước miếng, hôm nay lại không có chút mùi vị.
“A Uy nếu cậu có thời gian về quê chơi, ta sẽ đặc biệt làm cho cậu ăn!”
Khóe miệng y khẽ giương lên, ảm đạm cười. “Ân.”
Vô vị ăn xong cơm, La Minh Uy trong lòng trống rỗng, giống như bị thiếu thứ gì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng thê lương chiếu qua khung kính.
Cả một đời — y lặp đi lặp lại nghiền ngẫm ba chữ kia.
Khi đó, y tự nói với mình tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà trải qua một đời, chờ đến khi y thực hiện xong lời hứa kia, dùng hết một nửa sinh mạng hiện tại của y.
Khi bước ra khỏi hẻm, y thoáng bất ngờ, bước chân cũng theo đó dừng lại.
Bởi vì phía trước xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, còn có ánh mắt nóng rực như có thể nhìn thấu người khác, khiến cơ thể y khó phát hiện mà khẽ run lên một cái.
Trong đầu y kêu lên một tiếng: xong đời!
Chung Trạch Hào dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
Hắn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen và một chiếc áo sơ-mi bên trong, đơn giản lại rất gợi cảm, còn có động tác kia, La Minh Uy cảm thấy nếu hắn đứng bên ngoài lâu thêm chút nữa, tin tưởng rất nhiều phú bà sẽ nguyện ý ra giá cao để mua một đêm của hắn.
Không có tâm tư nghĩ xem người này vì sao lại ở chỗ này, y hiện tại còn đang phân vân nên dùng “Xin chào” hay “Bye Bye” để đuổi hắn đi. Bất quá, nhìn cách hắn đứng trước cửa, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho y.
“Thật trùng hợp.” Y bất chấp nguy hiểm, trong lòng hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp, nếu như Chung Trạch Hào thực sự ở đây chờ mình — y thật không dám nghĩ thêm nữa.
“Đúng vậy, thực trùng hợp.” Chung Trạch Hào mở miệng, thanh âm biếng nhác, nếu nghe kĩ, còn có thể nghe ra chút hưng phấn.
La Minh Uy đẩy mắt kính, “Thỉnh thoảng như vậy mới gọi là trùng hợp. Tạm biệt.”
“Vậy nếu tôi nói đây không phải trùng hợp?” Lúc y đi ngang qua hắn, Chung Trạch Hào chợt lên tiếng, thanh âm gợi cảm khiến người ta phát run.
La Minh Uy đích thực có run lên một cái, bất quá chỉ là do quá lạnh.
“Gặp tôi thấy mất hứng sao?” Chung Trạch Hào lại bắt đầu “mỹ thanh công kích”, còn thêm cả “mỹ sắc”, La Minh Uy xem như cuối cũng cũng hiểu được cái gì gọi là giết người không dao.
Này là làm sao?
Tuy rằng chỉ gặp vị lão đại này vài lần, nhưng y đã cảm thấy người đàn ông này giống hệt như bóng đêm, chỉ cần chạm vào, sẽ có thể vĩnh viễn bị hắn bao phủ. Gặp nhau một lần lại một lần, y bắt đầu cảm thấy trước mắt tối dần đi, mỗi lần đối mặt, thực sự giống như đang bước thêm một bước vào bóng tối.
“Nếu tôi nói là phải?” Y khẽ cau mày.
Chung Trạch Hào phát hiện hắn rất thích vẻ mặt cau lại của người đàn ông này, cười cười.
La Minh Uy lại một lần nữa cau mày. Cười cái rắm a! Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, y cảm thấy ánh mắt của đối phương là lạ.
Trên môi có cảm giác béo ngậy, có thể là vừa rồi ăn cơm rang dính mỡ chưa lau sạch, La Minh Uy theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm một chút, nhưng động tác này lại khiến Chung Trạch Hào lập tức ngưng cười, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
“Tôi có thể xem tất cả những gì anh làm từ đầu đến giờ, nguyên nhân là đang muốn câu dẫn tôi không?”
La Minh Uy thiếu chút nữa đem cơm vừa mới ăn nôn ra hết. Có tự kỷ cũng không đến mức này chứ?
Ngay khi y không nhịn được nữa, chuẩn bị mở miệng mắng người, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, sau đó liền bị người ôm vào lòng, hôn đến quay cuồng.
Trong lòng y khóc không ra nước mắt. Không cần chơi lại chiêu này chứ!
Hôn, cái thứ này, trước lạ sau quen, ký ức về nụ hôn lần trước nhanh chóng dân lên, La Minh Uy liều mạng dùng mũi hô hấp, cảm thấy hơi thở của Chung Trạch Hào đang đánh thức từng giây thần kinh của mình, sau đó — không tốt!
Giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, y bắt đầu đẩy Chung Trạch Hào ra, nhưng hắn cao hơn y, có đẩy như thế nào cũng không chịu di chuyển, đành phải thay đổi biện pháp, vòng tay ra sau lưng Chung Trạch Hào kéo áo hắn, muốn kéo hắn ngửa ra.
Nếu hôn nữa — y sẽ giống như ngày hôm đó có phản ứng! Chuyện mất mặt như vậy nhất định không thể tái phát sinh.
Nhưng La Minh Uy không biết, hai tay y sờ tới sờ lui trên người Chung Trạch Hào, đối với người kia giống như đang mời gọi, Chung Trạch Hào lại hung hăng mút lấy đôi môi y, kịch liệt đến khi hai chân của La Minh Uy đều mềm nhũn, mới buông y ra.
Lồng ngực La Minh Uy phập phồng, mắt kính cũng phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, do hơi thở nóng như lửa của hai người tạo thành.
Hất cằm lên, Chung Trạch Hào thấp giọng hỏi: “Anh thực sự không phải muốn dụ dỗ tôi?”
“Cậu –” La Minh Uy mở miệng, não bộ nhất thời có chút mơ hồ, cảm giác khóe miệng ẩm ướt, là nướt bọt còn chưa kịp nuốt xuống, không biết là của y hay là của Chung Trạch Hào. Y theo bản năng lấy mu bàn tay lau đi — y thề, đây thực sự là theo bản năng.
Chết tiệt! Chung Trạch Hào trong lòng kêu lên một tiếng, kéo tay y lôi đi. Hắn cảm thấy nơi nào đó như đang bị thiêu đốt!
“Uy! Cậu muốn làm gì?” La Minh Uy luống cuống, cảm giác lực tay của hắn giống như muốn bóp nát y.
“Đi theo tôi.”
Chẳng lẽ muốn tìm chỗ đem y đi giết? Y sợ hãi thầm nghĩ.
Hai người bước vào một khách sạn cách ngõ nhỏ không xa, một người kéo đằng trước, một người giãy dụa phía sau. Thật vất vả mới vào được thang máy, Chung Trạch Hào liền ôm lấy La Minh Uy điên cuồng hôn lên môi y.
La Minh Uy rất bực mình, phi thường bực mình. Y rõ ràng cảm thấy được dục vọng của Chung Trạch Hào, bởi vì nơi nào đó trên người đối phương đang cọ sát vào bụng dưới của y, nhưng chính y giống như cũng không thể khống chế, cho nên chỉ có thể mắng chửi trong lòng.
Hai người liền cứ như vậy lảo đảo bước vào phòng, lại nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào buồng ngủ, dục hỏa bộc phát — không đúng! Không thể bộc phát thêm nữa, La Minh Uy biết rõ nếu thêm nữa sẽ bay thằng lên giường, mà y có tốt xấu thế nào cũng không đến nỗi phải bồi một người đàn ông lên giường.
“Buông ra!” Sự tình đã vượt qua nguyên tắc, y cuối cùng cố sức hét lên, “Không buông tay tôi sẽ không khách khí nữa!”
“Không khách khí như thế nào?” Chung Trạch Hào lại không ngừng cảm thấy hứng thú.
Mày vừa cau lại, cổ tay y xoay một vòng, liền dễ dàng bắt lấy cổ tay của cái tên đang động dục kia, một chiêu này chỉ có người biết võ mới có thể sử dụng thuần thục như vậy.
Chung Trạch Hào thoáng sửng sốt, kịp thời buông tay y ra, người kia liền thừa dịp, một tay trượt theo cánh tay vừa rời đi, chế trụ bả vai của hắn. Phát hiện ý đồ của y, Chung Trạch Hào lập tức nghiêng bả vai tránh sang một bên, trở tay áp chế La Minh Uy, vì thế, hai người lại bắt đầu một trận vật lộn mới.
Hoàn toàn chỉ là một trận “vật lộn” đơn thuần, tuy rằng động cơ ban đầu chẳng hề trong sạch, nhưng hiện tại khi biết La Minh Uy cư nhiên có bản lĩnh như vậy, Chung Trạch Hào lại càng thêm hưng phấn.
Chính là Chung Trạch Hào không biết học được công phu của phái nào, đánh đấm với La Minh Uy một hồi liền dính chặt vào người y, hai người gần như quấn lấy nhau, cuối cùng mới có thể cách ra được một cự ly nhất định.
Rốt cuộc cũng có thể hít thở bầu không khí không có mùi của Chung Trạch Hào, thực sự rất trong lành!
Nhìn y chỉnh chỉnh lại quần áo, đeo lại kính, mái tóc màu trà có chút tán loạn, khóe miệng Chung Trạch Hào khẽ nhếch lên.
La Minh Uy lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn, “Nếu cậu muốn tìm người làm ấm giường, tôi cũng không ngại giúp cậu tìm một cô nàng xinh đẹp đâu.”
Nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của y, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng ửng lên một màu đỏ nhạt, xem ra, cũng không phải không có cảm giác. Chung Trạch Hào mờ ám nói: “Anh so với những cô nàng kia còn đẹp hơn.”
Đi chết đi! “Thực cảm ơn lời ca ngợi của cậu, nhưng tôi không có sở thích lên giường với người lạ.” La Minh Uy âm thầm nghiến răng định rời đi, nhưng khi bước ngang qua hắn lại bị kéo ngược lại.
“Buông tay!”
Chung Trạch Hào cúi đầu ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Đến cũng đã đến rồi, lại vờ như không biết không phải quá làm bộ sao?”
La Minh Uy thiếu chút nữa cắn nứt răng.
“Có người nào nói qua cậu thực không biết xấu hổ chưa?”
Những lời này khiến Chung Trạch Hào bật cười vui vẻ, cảm thấy người đàn ông này hiện tại bắt đầu trở nên chân thực, hơn nữa cuối cùng cũng có chút nhân vị. Hắn vươn tay muốn kéo người này ôm vào lòng một lần nữa, nhưng người kia lại không để hắn đạt được ý muốn.
Tại chỗ xoay một vòng, La Minh Uy tránh được nanh vuốt của hắn đang vươn tới, sau đó nhấc chân muốn đá vào lưng Chung Trạch Hào. Y thế nhưng đã học qua thiếu lâm quyền pháp.
Nhìn đôi chân dài của y tới gần, Chung Trạch Hào cười khẽ, ngay khi chân y chỉ đặt cách thắt lưng vài cm hắn liền nhanh chóng đưa tay bắt lấy, dùng sức lôi kéo, nâng bả vai của mình lên.
“Cậu!” La Minh Uy lông mày nhíu thành chữ xuyên (川), “Buông tay!”
“Tôi cũng không tìm anh đến đây để đánh nhau.”
“Vậy cậu hiện tại túm lấy tôi không chịu buông là có ý gì?” Y cố gắng muốn rút chân mình về, không có hứng thú chưng ra tư thế gà một chân! Bất đắc dĩ tay của Chung Trạch Hào giống như cái kìm gắt gao túm lấy y.
“Biết không? Vẻ mặt của anh lúc này rất tuyệt!” Chung Trạch Hào bỗng nhiên dùng sức kéo, động tác này khiến cả người y đổ về phía trước, ngay khi y nghĩ tới mình sắp xếp thành một chữ mã (马), Chung Trạch Hào lại ôm lấy thắt lưng y bước về phía trước mấy bước, hai người song song ngã xuống giường.
La Minh Uy trước mắt chợt nhoáng lên, sau đó liền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, trên đỉnh đầu là khuôn mặt của Chung Trạch Hào.
Trò đùa này quá mức rồi!
“Cút!” Y giớ nắm đấm hướng vào mặt người phía trên, không ngờ bị đối phương bắt lại, giữ trên đỉnh đầu.
Ân? Tư thế này sao lại quen mắt như vậy? Không sai! Cường bạo bình thường đều là dùng tư thế này!
“Tôi lúc mười lăm tổi từng bẻ gãy xương hai tên cao hơn một mét tám.” Chung Trạch Hào từ trên cao nhìn y, cúi đầu, để khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, “Anh có muốn thử một chút không?”
Tôi đây lúc mười tuổi từng đá đứt mệnh căn của một lão năm mươi tuổi cậu có muốn thửu một chút không? La Minh Uy rất muốn đáp lại hắn như vậy, nhưng y sợ nếu đáp vậy, làm không tốt thực sự sẽ bị bẻ gãy xương.
“Nếu như tôi nói muốn thử thì sao?” Vươn tay kia đẩy lại gọng kính hơi lệch, nheo mắt hỏi.
Giống như vừa phát hiện ra điều gì, Chung Trạch Hào cười cười, “Tôi không nỡ.”
Cả người chấn động nổi hết da gà, La Minh Uy dùng ánh mắt nhìn một người điên mà nhìn hắn, “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?Tiền của tôi cũng đã đưa cậu, hôn cũng đã để cậu hôn nhiều lần như vậy, cũng nên hòa nhau đi chứ?”
“Anh nói hòa liền có thể hòa sao? Anh cảm thấy tôi là người dễ nói chuyện như vậy à?” Hắn nhếch môi. NGhĩ muốn hòa sao? Đâu dễ như vậy.
Hai người không nói thêm lời nào, cư như vậy im lặng đối diện với nhau, cho tới khi một mắt chớp trước, La Minh Uy mới gầm nhẹ nói: “Muốn thế nào, nói thẳng luôn đi!”
Chung Trạch Hào cũng hoàn toàn thẳng thắn, “Nếu tôi nói tôi là bị anh hấp dẫn?”
Y nhất thời cả kinh.
Nhìn ra tia kinh ngạc hiện lên trong mắt y, Chung Trạch Hào lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm có, chậm rãi buông tay y ra. “Biết vì sao tôi lại bị anh hấp dẫn không? Bởi vì cái thái độ thứ gì cũng coi như không của anh.”
M a? La Minh Uy ngây ra, bắt đầu cảm thấy ở đây nhất định là xảy ra hiểu lầm gì đó vô cùng đáng sợ.
“Anh thoạt nhìn như đang cười, nhưng kỳ thực lại đang tức giận, chẳng qua anh đối với hết thảy đều không quan tâm đến, ánh mắt của anh, bề ngoài bình tĩnh và nụ cười điềm đạm, giống như cái gì cũng không tồn tại. Càng đến gần anh, càng phát hiện cậu bất đồng, bên cạnh tôi chưa bao giờ có người nào như vậy, tôi thực muốn biết xem trong lòng anh, rốt cuộc có thứ gì có thể khiến anh lưu tâm.”
Người nào đõ hiện tại đã không nói nên lời.
Chung Trạch Hào lại nói tiếp: “Tôi từng nghĩ qua rất nhiều biện pháp, đem anh trói lại dội xi-măng sau đó dìm anh xuống đáy biển, xem anh có còn giữ nguyên cái biểu tình hờ hững này không — ” Ngừng một chút, hắn hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của La Minh Uy. “Nếu như cậu ngay từ đầu cầu xin tôi tha thứ, tôi căn bản sẽ không có khả năng xuất hiện hứng thú với cậu, thậm chí cũng sẽ không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.”
Còn định nói tiếp, nhưng La Minh Uy đột nhiên đẩy hắn ra, khiến hắn có phần không kịp trở tay mà nửa quỳ trên giường, nghi hoặc nhìn y cứng ngắc bước xuống giường, đi về phía trước mấy bước, lại đột nhiên xoay người, ngây ngô nhìn hắn.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Ngay khi Chung Trạch Hào nghĩ muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy La Minh Uy biểu tình chợt trở nên vô cùng thống khổ, sau đó “bùm” một tiếng, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Đại ca tôi xin cậu, cậu làm ơn đứng có nói mấy lời buồn nôn này nữa! Tôi chịu không nổi! Cái người cậu nói kia căn bản không phải tôi a!”
Y thề, cả đời y cho tới bây giờ chưa từng nghe qua người nào hình dung về mình như vậy, ghê tởm khiến người ta muốn phun!
“Tôi không phải là cái gì cũng không quan tâm, mà là tôi căn bản không cần quan tâm! Lúc trước bệnh viện cho tôi biết, tôi không còn sống được bao lâu, cho nên tôi mới đem hết tiền tích góp đi hưởng thụ, không ngờ một tháng sau cái bệnh viện chết tiệt đó lại bảo bọn họ sai lầm, tôi không có chết! Cậu không biết tôi hiện tại hối hận nhường nào khi đó cư nhiên lại mất mấy vạn tệ chỉ để hôn cậu một cái! Sau đó tận mắt thấy cậu là lão đại không thể chọc vào, tôi là vì không muốn bị phanh thây cũng không muốn bị ném xuống biển, có thể giả ngu được là tốt nhất, cậu cứ coi tôi như một người qua đường, làm ơn buông tha cho tôi đi!”
Nói ra, cuối cũng cũng thấy như được giải thoát khỏi “tội ác”. La Minh Uy cho rằng y đã đem mọi ý tứ muốn giãi bày nói rõ ràng, Chung Trạch Hào cái người này hẳn là sẽ không hiểu lầm y điều gì nữa chứ? Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy khuôn mặt đối phương đen như hoá trang thành bao công, tiếng nghiến rang vang lên.
“Cái kia — còn có chỗ không rõ sao?” Y cũng rất thẳng thắn mà, như thế nào còn tức giận a?
” — cút!”
Cửa phòng vừa mở ra, La Minh Uy giống như con gà con bị đạp ra ngoài, còn đạp vào mông y một cái, hại y thiếu chút nữa chụp ếch.
Cửa phòng phía sau đóng sầm, La Minh Uy đứng dậy xoa xoa thắt lưng, phủi phủi quần áo, quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, cắn răng.
“Phi! Tội phạm cưỡng gian còn con mẹ nó hung hăng như vậy. Lưu manh! Muốn giả bộ vui vẻ gì với lão đây a? Ai biết cậu lại biến thái như vậy, không chọc vào cậu thì thôi đi chứ, cái đồ tư tưởng vặn vẹo! Vô sỉ!”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sợ tới mức y lập tức co cẳng bỏ chạy, tốc độ như bay.
Lúc Chung Trạch Hào mở cửa ra đã không thấy bóng người, nhìn hành lang vắng tanh, hắn như có điều suy nghĩ khẽ nhíu mày.
La Minh Uy rất bực mình, bởi vì lần trước sau bị Chung Trạch Hào đá ra cửa, y về đến nhà nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Vì cái gì người bị cường bạo là y, cuối cùng người giống như đã làm sai chuyện gì cũng là y? Vì cái gì rõ ràng là Chung Trạch Hào cái tên biến thái kia muốn hạ độc thủ với y, nhưng cuối cùng giống như tên kia mới là người bị hại? Vì cái gì — vì cái gì y lại bị đá ra khỏi của a?
Loại trạng thái tâm lý này có thể được lý giải là — tâm trạng bất công cực độ!
Mà điều người có tâm trạng bất công cần nhất chính là tìm cái gì đó phát tiết, cho nên khi y đứng trên đường nghĩ đến nên đi nơi nào để phát tiết lại không cần tiêu tiền, mấy người đứng đằng trước liền thu hút sự chú ý của y.
“Uy! Bà già, bà đụng vào đại ca của ta, vết thương của hắn thực nghiêm trọng nga!”
Mấy tên côn đồ tóc nhuộm vàng vây quanh một cụ già gần tám mươi tuổi, rõ ràng là đang diễn trò doạ dẫm. Mấy người trung niên nghĩ muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng bởi vì bộ dáng hung thần ác sát của mấy tên côn đồ kia lại chùm bước.
Ngay khi một tên côn đồ muốn giơ tay đoạt lấy túi xách của cụ già, một thanh âm khác lại nhảy vào.
“Uy! Mẹ các người không dạy các người phải cư xử lễ phép với người cao tuổi sao? Sinh tụi bây ra lại để tụi bây làm xằng làm bậy.”
“Ai? Đứa nào vừa nói hả?”
La Minh Uy đứng ở vị trí rất dễ nhận ra, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi những người đó xông lên muốn giáo huấn y, y chỉ nhếch miệng cười, từ phía sau rút ra vũ khí — một cây mía lấy từ hàng trái cây bán bên cạnh.
Y cầm cây mía đùa giỡn giống như gậy kim cô trong tay Tôn Ngộ Không, sau mấy hiệp, đám côn đồ bị đánh đên mặt mũi bầm dập, chạy trối chết, nhưng trước khi đi còn không quên để lại một câu cũ rích —
“Tiểu tử thối mày đợi đó cho tao!”
La Minh Uy cười khẩy mấy tiếng, hai tay cầm ngang cây mía, dùng một chút lực. “Ba” một tiếng, cây mía gãy làm đôi.
“Nha a — ” một tên côn đồ vốn đang nghĩ muốn giơ ngón giữa lên với y sợ tới mức vắt chân lên cổ chạy mất.
Đứng tại chỗ vác cây mía trên vai, nhìn bên địch bị chính mình đánh chạy, La Minh Uy trong lòng vui vẻ lên không ít, giống như đã tìm lại ưu thế của mình. Đúng rồi! Y là La Minh Uy, sẽ không bị đời nào bị người khác nắm mũi dẫn đi!
Đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, y xoay người, nụ cười trên mặt ngay giây phút này liền đông lại —
Y hoàn toàn không biết cảnh tượng mình thi triển “Thiếu Lâm côn pháp” tất cả đều rơi vào mắt Chung Trạch Hào, cho nên khi y mang theo khoái trá thắng lợi quay đầu lại, phát hiện Chung Trạch Hào cũng không nhúc nhích đứng phía sau y, cả người bất giác liền có cảm giác lạnh run.
Trước đó không lâu vừa bị người kia đá ra khỏi cửa, hôm nay cư nhiên lại đụng phải. Lần này nhất định là trùng hợp đi?
Hai người đứng tại chỗ, La Minh Uy vác cây mía ước chừng sửng sốt gần mười giây, mới máy móc xoay người đi đến hàng trái cây phía trước, nói với ông chủ ngồi bên trong: “Mía này không tồi, tước vỏ giúp tôi đi!”
Trả tiền, quay đầu lại, phát hiện Chung Trạch Hào vẫn ở đó.
Tại sao hắn không đi? Y đành phải mặt dày đi đến chỗ hắn, giơ bị mía đã làm sạch lên trước mặt hắn hỏi: “Có muốn ăn không?”
Chung Trạch Hào mặt không chút thay đổi nhìn người trước mắt, trong đầu chỉ có cảm giác muốn hung hăng đánh người này một trận.
Hắn vừa xong việc, đứng ven đường chờ thuộc hạ đưa xe đến đón hắn, kết quả vừa lúc chứng kiến y ở trước đám đông diễn một màn “Tôn Ngộ Không đánh Bạch cốt tinh”.
Rất đã mắt a!
“Uy?” Choáng váng sao? La Minh Uy cau mày, chả lẽ bị côn pháp của y hù sợ rồi?
“Anh không lo làm phục vụ sinh, lại chạy ra đây làm xiếc sao?”
Sự khinh thường trong mắt hắn khiến La Minh Uy nghiến răng nghiến lợi. “Như thế nào? Có hứng thú với công việc của tôi sao?” Cười lạnh đáp.
Chung Trạch Hào cũng châm chọc cười nói: “Nhìn tình hình của anh, vẫn nên đi bán thân xem ra còn có tiền đồ.” Nói xong, hắn xoay người bước đi, bỏ lại La Minh Uy đững tại chỗ tức đến đỏ mặt.
Cái tên chết tiệt này cư nhiên — cư nhiên cả buổi, y đau khổ thừa nhận nói không ra câu sau.
Lúc này giống như có cái gì sáng lên trong mắt y, y giật mình ngẩng phát đầu lên, sau đó vài bước đuổi theo Chung Trạch Hào, vừa chạy vừa kêu, “Uy! Cậu đứng lại đó cho tôi, cái gì gọi là đi bán thân? Nói rõ ràng cho tôi!”
Chung Trạch Hào đối với tiếng hét phía sau coi như mắt điếc tai ngơ, xem toàn bộ như tiếng chó sủa ven đường.
“Cậu đứng lại cho tôi! Oa –” Ngay khi La Minh Uy vươn tay muốn túm lấy người đàn ông phía trước, bỗng nhiên đào người một cái, cả người liền nhào vô lưng Chung Trạch Hào.
“Anh!” Chung Trạch Hào cả người nhoáng lên, rõ ràng lần này bị đụng rất mạnh. Hắn nhíu mày xoay người muốn đem tên tiểu tử phía sau đã sang một bên, một viên đạn vụt qua bên cạnh khiến hắn ngẩn ra.
Viên đạn không chạm vào người hắn, mà sượt qua một bên, bắn vào mặt đất. Hắn khẳng định viên đạn không hề bắn lệch, nếu như không phải hắn bị La Minh Uy đụng phải — đáng giận! Chung Trạch Hào cau mày.
Bắn lén, chỉ cần một khẩu súng có thể lấy mạng người! Hắn hẳn nên cảm tạ người này sao?
“Kháo! Đau a!” Tên kia — La Minh Uy vừa mắng vừa đứng lên xoa xoa thắt lưng, “A” bịch mía của y rơi hết xuống đất rồi!
“Câm miệng!” Chung Trạch Hào hét lên một tiếng, kéo y bỏ chạy, không đếm xỉa đến tiếng la hét của người phía sau.
Hắn lôi La Minh Uy chạy vào một cao ốc cách chỗ bọn họ không xa, nơi đó là một trung tâm thương mại rất đông người.
“Uy! Cậu làm gì vậy? Buông tay coi!” Bị lôi thẳng đến một góc của trung tâm thương mại, La Minh Uy mới có thể bỏ tay Chung Trạch Hào ra, “Cậu lại kích động cài gì?”
Không để ý tới y, Chung Trạch Hào nhìn sang bốn phía, lấy điện thoại di động ra gọi.
La Minh Uy vểnh tai nghe một chút, thì ra hắn gọi thuộc hạ đến đón, còn có cái gì — bắn lén? Cái từ này khiến y nhíu nhíu mày, xoay người bước đi.
“Anh đi đâu?” Chung Trạch Hào từ phía sau kéo y lại.
“Về nhà. Tôi cũng không muốn ở đây cùng cậu để rồi bị người ta dùng súng bắn thành tổ ong.”
Chung Trạch Hào thở dài, “Anh yên tâm, người bọn chúng muốn giết là tôi không phải anh.”
“Cho nên tôi mới phải tránh cậu xa một chút.”
“Anh hiện tại ra ngoài không an toàn, chờ người của tôi tới đón chúng ta. . .”
La Minh Uy lần thứ hai bỏ tay hắn ra.
“Chỉ cần không tới gần cậu, tôi mới an toàn nhất.” Y cho rằng chọc phải người này tệ hại nhất cũng chỉ là bị đổ xi-măng rồi ném ra biển, nhưng hiện tại đi ra đường không tốt cũng bị người ta bắn nổ đầu!
“Đứng yên ở đây đợi, tôi bảo đảm anh được an toàn.” Chung Trạch Hào giống như phát thệ cam đoan với y.
“Nếu tôi nói không cậu định làm gì tôi?”
Không trả lời, Chung Trạch Hào trực tiếp dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho y biết sẽ làm như thế nào.
La Minh Uy bị túm cổ áo đè lên tường, từ sau gáy truyền đến đau nhức, sau đó, y phát hiện người này lại cường hôn mình!
“Ngô! Làm –” Miệng bị chặn lại, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không ra.
Bốn phía truyền đến một tiếng kinh hô, tuy rằng không phải rất lớn, nhưng La Minh Uy vẫn có thể nghe thấy.
Xong rồi! Mất mặt chỗ đông người, nơi này có ai nhận ra y không?
Nửa phút sau, Chung Trạch Hào mới buông y ra, nhưng vẫn áp y trên tường, hơi thở của hai người đều có chút dồn dập, bất quá hắn vẫn rất bình tĩnh nói: “Còn chống lại tôi nữa, tôi sẽ ở chỗ này cưỡng gian anh.”
Định uy hiếm cậu đây a! La Minh Uy vẻ mặt méo mó. “Cậu dám?”
“Anh cảm thấy tôi có dám hay không?” Hắn cười tà khí, đồng thời mờ ám sờ soạng một chút hạ thân của y.
Tôi cảm thấy cậu dám. . .
La Minh Uy khóc không ra nước mắt. Quên đi! Lưu manh chính là lưu manh, y không cần tranh chấp với lưu manh.
“Đợi thì đợi, cậu tránh xa tôi ra một chút!” Y đẩy đẩy ngực người phía trước, nhưng đối phương lại không chút động đậy. Vừa định phát hỏa, lại nghĩ lại, nếu như đẩy hắn ra, mình sẽ bị mọi người xung quanh thấy được, y cũng không muốn sau này bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên cũng không cử động nữa, im lặng “trốn” Trước ngực Chung Trạch Hào, nhìn cúc áo trên sơ-mi của hắn.
Cũng không lâu lắm, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười, y tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, “Cười cái gì?”
Chung Trạch Hào còn cười lợi hại hơn, “Không nghĩ tới anh lại nói như vậy, thực sự là tuyệt đối không xứng với khuôn mặt của anh.”
Hai mắt trợn trừng, La Minh Uy biết rõ hắn đang cười nhạo mình, nhưng y đại lượng, cũng không chấp nhặt tiểu nhân như hắn.
“Tại sao không nói? Tôi nhớ anh lúc trước giả bộ trước mặt tôi, tôi nói câu nào liền bị anh đập lại câu đó.” Nhìn người cúi đầu không nói, Chung Trạch Hào phát hiện mình cư nhiên có chút quen với bộ dạng y hiện tại.
La Minh Uy nhỏ giọng nói gì đó, thanh âm rất nhẹ, hắn cũng nghe không rõ, vừa định hỏi, thuộc hạ của hắn liền chạy tới.
“Ngài không có việc gì chứ?” Người đàn ông dẫn đầu đám người hỏi.
La Minh Uy nhìn người kia, cảm thấy thực quen mắt, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, chính là cái người đầu gỗ đêm hôm đó bắt y đến chỗ Chung Trạch Hào.
“Ân.” Chung Trạch Hào buông y ra, “Bắt lén từ trên cao ốc phía tây, phái người đi thăm dò một chút đi.”
“Vâng.”
Hắn lại xoay người, nói với La Minh Uy: “Theo tôi về.”
Người đầu gỗ nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn La Minh Uy, vừa lúc bị y phát hiện.
Sách! Vậy là ánh mắt gì? Bĩu môi, La Minh Uy rất bực dọc nói: “Tôi thực không dám về cũng cậu đâu, nếu không may so với bị người ta bắn nổ đầu còn thàm hơn! Cậu hiện tại đã an toàn, tôi có thể về nhà được rồi chứ?”
Chung Trạch Hào dường như đã quen với cái miệng thối của y, nghe y nói như vậy cũng chỉ cười cười. Hắn kỳ thực là muốn mời y ăn một bữa cơm coi như cảm ơn, dù sao vừa rồi là y đánh bậy đánh bạ mới cứu được hắn một mạng, bất quá, hắn cũng không định nói cho y biết chuyện này.
Cũng không miễn cưỡng y, Chung Trạch Hào cùng đám thuộc hạ rời khỏi trung tâm thương mại, lúc trước khi đi đột nhiên xoay người dặn dò y: “Lúc về nhớ cẩn thận.” Nói xong còn nháy mắt một cái, rõ ràng là một động tác khêu gợi.
Trong chớp mắt, La Minh Uy giống như nhìn thấy hoa hồng đỏ bay đầy trời sau lưng hắn, không tự chủ mà rùng mình.
Chậm chạp đi ra khỏi trung tâm thương mại, y bị ánh mặt trời chói lóa chiếu vào có phần không mở nổi mắt, vươn tay che ánh sáng, từ giữa khe hở nhìn thoáng qua bầu trời trong xanh —— thời tiết thực không tốt a. . .
Sau khi từ trung tâm thương mại trở về, Chung Trạch Hào ngồi trong phòng làm việc, nhìn tài liệu thuộc hạ đưa tới, trên mặt không chút biểu tình.
“Chuyện ngày hôm nay nhất định là do hắn ta làm, hắn ta bây giờ là sát thủ được rao giá cao nhất, sở trường chính là bắn lén.” Người đàn ông mặc áo đen nói tóm tắt lại kết quả điều tra.
Chung Trạch Hào nhìn cái tên ghi trên tài liệu —— Hồng Hạt.
Trên bản tài liệu này vẻn vẹn chỉ có một cái biệt hiệu Hồng Hạt cùng danh sách những người bị hắn giết hại, ngay cả một bức hình cũng không có, nhưng hắn biết như vậy xem như đã rất đầy đủ, bởi vì không một ai biết rối cuộc rốt cuộc là người nào, tên thật là gì, bộ dạng như thế nào, người đã gặp qua hắn nếu không phải đã chết thì cũng mất tích.
Buông tài liệu, hắn dùng ngón trỏ khẽ gõ xuống mặt bàn, nhớ lại chuyện vừa phát sinh buổi sang hôm nay. Nếu như không có La Minh Uy, hắn khẳng định sẽ bị viên đạn kia bắn xuyên đầu.
Hắn rất ghét kẻ khác uy hiếp mình, cũng rất ghét kẻ khác cầm súng chỉa vào hắn, càng ghét nhất bị kẻ khác đứng trong bóng tối giơ súng ngắm vào hắn. Cho nên, hắn sẽ khiến tên kia phải trả giá lớn! Hôm nay người kia thất bại, hắn dám chắc hắn ta có thể sẽ trở lại tìm mình.
Hồng Hạt. . .
——————————–
Nhìn hai bợn vờn nhau thiệt nà đã mắt fan-gờ mà Tiểu Uy nha chảnh tiếp đi
Chương mới đó nha 10 trang word cụa tớ đó nha Cằm-men dài dòng cho tớ đi nha ko người ta lại ủ típ đó nha *dọa* =]]]]