Tác giả: Phong Dạ Hân
Dịch: QT đại ca
Edit: Hạ Kì
Đệ cửu chương
Giống như một con cá giãy dụa sắp chết, Hồng Hạt thở hổn hển, bầu không khí duy nhất có thể khiến người sống sót cũng cứu không được hắn.
Tiếng thở dốc khe khẽ phát ra từ trong miệng, rất nhẹ, cũng rất khó khăn. Chỉ có ở trước mặt người này, hắn mới có thể biểu hiện ra nỗi đau đớn như người thường, có lẽ, đó cũng là một loại ý đồ vô thức để chiếm được đồng tình.
“Đừng nhúc nhích.” La Minh Uy cầm khăn lông ướt chấm lên cổ tay đầy thương tích kia.
Làn da lộ ra trong không khí tiếp xúc đến cảm giác lạnh buốt, phân không rõ là đau đớn hay dễ chịu, vài giây sau, chiếc khăn lông trắng đã nhiễm đầy máu đỏ.
“Máu của ngươi rất nhiều, tạm thời không chết được.” Thuần thạo dùng băng vải quấn lên vết thương, La Minh Uy trên mặt mang theo ý cười trêu chọc.
Hồng Hạt nhìn cổ tay được lớp vải màu trắng chậm rãi băng lại, một lớp lại một lớp.
Xung quanh thực tối, ánh đèn đường duy nhất ngoài cửa sổ cũng là nguồn sáng của cả căn phòng. Không thích bật đèn, đã quên mất là La Minh Uy không thích hay là hắn không thích, là ai cũng không quan trọng, dù sao ai cũng sẽ không bật lên.
Trong bóng đêm, đôi mắt của hai người chiếu ra ánh sáng khác nhau, chính là tiếng thở dốc thực bình thường, lúc này lại cảm thấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, tràn ngập bên tai, khiến người ta có một loại dục vọng muốn hét lên điên loạn.
“Vì sao lại muốn cứu tôi?”
Ở lớp băng cuối cùng thắt lại một nút, cắt đi phần thừa, La Minh Uy hỏi: “Vậy cậu vì sao lại để tôi cứu?”
Một người muốn cứu, một người muốn được cứu, còn có gì phải nói nữa?
Hồng Hạt giơ tay lên nhìn vết thương phía trên, trên ngón tay không thể băng bó, mấy miếng băng cá nhân cũng không che hết được toàn bộ vết thương, hắn xé miếng băng cá nhân trên ngón tay, cử động có chút cứng ngắc, hỏi: “Cậu sau này phải làm sao đây?”
Ngồi ở một bên, La Minh Uy đốt một điếu thuốc, “Muốn hỏi những lời này phải là tôi chứ? Cậu mau rời khỏi đây đi.”
“Cậu không hy vọng tôi ở lại đây?”
“Nếu cậu muốn chết, tôi cũng không ngại để nhà mình thêm một lần nữa trở thành hiện trường giết người.”
“Cậu đối với hắn ta như vậy, hắn còn chịu bỏ qua cho cậu?”
Thở ra một vòng khói, La Minh Uy nhìn về phía trước, “Tôi chính là dù không đối với cậu ta như vậy, cậu ta cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho tôi, cậu cảm thấy tôi nên sợ hãi sao? Sợ hãi thì thế nào?”
Hồng Hạt nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, lời vẫn luôn ở bên miệng, cuối cùng vẫn là không hỏi ra.
Lúc này La Minh Uy bỗng nhiên hỏi: “Cậu như thế nào lại để cậu ta bắt được?”
Chung Trạch Hào không phải người thường, Hồng Hạt cũng không phải, hai người kia gặp nhau, có lẽ tựa như một con sư tử cùng một con bò cạp, không cách nào dễ dàng phân thắng bại.
Hồng Hạt ngẩng đầu nhìn y một cái, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy sao?”
“Cậu sẽ không thúc thủ chịu trói, vậy là –” y rất nghiêm túc nghĩ, cau mày, cuối cùng rất kinh ngạc mở tròn hai mắt. “Đừng nói với tôi là cậu bị cậu ta trở mặt ngay trên giường a!”
Đây có lẽ là một câu nói đùa không hề ác ý, nhưng Hồng Hạt lại cúi đầu.
Thấy thế, La Minh Uy miệng ngậm điếu thuốc mất tự nhiên mà giật giật — không phải chứ?
Hồng Hạt thở dài, “Tôi chỉ muốn biết hắn đối với cậu rốt cuộc là loại tình cảm gì, tôi tìm hắn, nếu hắn lên giường với tôi, tôi nhất định sẽ giết hắn! Đến lúc đó, tôi có thể danh chính ngôn thuận trở lại đối mặt với cậu.”
“Cậu vì sao — không trực tiếp giết cậu ta?”
Hồng Hạt liếc mắt nhìn y, “Tôi giết hắn cậu sẽ đáp ứng sao?”
Trầm mặc vài giây, La Minh Uy bất đắc dĩ cười.
“Cậu luôn luôn đều như thế, có thể đối phương căn bản là một người không quan trọng thì sao?!”
Hồng Hạt nắm chặt tay, lại chậm rãi buông ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn ven đường cũng được tắt đi khi trời dần sáng.
“Vậy quan hệ của chúng ta, là cái gì?” Rốt cuộc, vẫn là hỏi ra.
La Minh Uy nhắm mắt lại, “Chúng ta không có quan hệ gì hết, bắt đầu từ ngày tôi rời đi.”
Y thực sự, là một người tàn nhẫn.
“Vậy cậu vì cái gì còn muốn cứu tôi?”
Quay đầu, y nghiêng người về phía trước, một tay nắm lấy cằm của Hồng Hạt, bốn mắt nhìn nhau.
Hồng Hạt cảm giác được độ ấm trên người y truyền đến, hơi thở quen thuộc lại xa lạ, đã lâu như vậy, hắn chưa từng quên.
“Hiện tại tôi hối hận rồi.” La Minh Uy nheo mắt lại nói một câu.
Hối hận, chỉ là một lý do.
Chợt muốn khóc.
Lúc không có tiền ăn cơm trước mắt xuất hiện ảo giác, bọn họ không khóc; huấn luyện phi nhân tính, khi cơ thể muốn đạt tới cực hạn, không khóc; lúc cả người là máu, bị đạn bắn vào tay, bọn họ không khóc; khi thổ huyết không khác gì nhổ nước, cũng không có khóc — khi đó không phải không muốn khóc, là bắt buộc không được khóc, nhưng hiện tại, chỉ còn lại cảm giác muốn khóc.
La Minh Uy buông tay, đi đến bên cửa sổ, nhiệt độ bên trong khiến lớp kính phủ một tầng hơi nước mỏng, thấy không rõ bên ngoài.
Y khó chịu, bất an.
Hồng Hạt cầm lấy y phục của mình đứng lên chậm rãi mặc vào, động tác thong thả.
La Minh Uy quay đầu lại nhìn hắn, cuối cùng vẫn là ngậm điếu thuốc đi qua giúp hắn gài lại nút áo.
“Giải tán đi!” Y ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Để Hồng Hạt giải tán đi, mỗi ngày trải qua đều phải giết người, một ngày nào đó không phải bị người khác giết cũng sẽ bị chính mình giết chết, loại cuộc sống như vậy tin rằng ai cũng chịu đủ rồi! Một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống đi.”
“. . . Không, Hồng Hạt là tất cả của sư phụ.”
“Tất cả cái con khỉ!” La Minh Uy gầm nhẹ một tiếng, “Tử lão đầu kia đã chết! Trước khi chết dùng Hồng Hạt trói buộc các ngươi, sau khi chết còn âm hồn bất tán! Hồng Hạt chỉ là công cụ của lão, chúng ta cũng chỉ là công cụ lợi dụng của lão, chứng tỏ lão có thể tạo ra công cụ sát nhân tốt nhất trên thế giới!”
Hồng Hạt lẳng lặng cúi đầu, lời này hắn hiểu rõ, chính là có đôi khi hiểu rõ, nhưng không biết nên làm thế nào. Rời khỏi Hồng Hạt hắn có thể làm cái gì? Hắn sợ một mình, nếu có người ở bên cạnh hắn, nếu lúc ấy khi người này rời đi cũng dẫn hắn theo, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
“Sau khi rời khỏi, có thể làm cái gì đây? Giống cậu bây giờ?” Hắn mím môi, “Chúng ta ngoài giết người ra, những cái khác đều không biết.”
“Vậy thì sao? Cũng không phải chưa từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ! Tôi chỉ biết hiện tại tôi không cần mỗi ngày chờ giết người, mỗi ngày nghĩ làm sao sau khi giết người có thể không bị người truy sát, một người bình thường, ai sẽ mong muốn sở trường duy nhất của mình chính là giết người? Giống như lần trước cái tên đầu chôm chôm các cậu phái tới, đầu có bệnh a?”
Căn phòng nhỏ hẹp chỉ đủ đặt một cái giường, phòng bếp ngay cả xoay người cũng rất khó khăn, trên mặt bàn đầy mỡ còn có mấy con ruồi. Không có TV không có điều hòa, thậm chí không có cả quạt điện, mùa hè mồ hôi giống như vĩnh viễn không hết liên tục đổ ra, trong không khí là mùi vị hư thối, cho dù là ở điều kiện sống như thế này, y cũng cảm thấy đây mới chính là cảm giác còn sống.
Đau đớn trên thân thể y có thể chịu đựng, y cần, là sự tự do trên tinh thần.
“Có lẽ, tôi cũng giống hắn ta đầu có bệnh rồi –”
“Thao!” La Minh Uy cuối cùng nhịn không được mắng. Đúng là kê đồng áp giảng!
Hồng Hạt trừng mắt nhìn, nhìn thấy vẻ mặt có chút dữ tợn của người bạn cũ, y như vậy, hắn trước kia chưa từng thấy qua.
“Cậu giống như đã thay đổi. . .” Y trước kia chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu, vĩnh viễn đứng ở một góc, hy vọng mọi người đều có thể quên mất y.
Quay đầu lại nhìn hắn một cái, La Minh Uy thở dài, “Có lẽ tôi hiện tại mới thực sự là tôi. Sau khi rời khỏi Hồng Hạt, tôi mới có thể làm một La Minh Uy thật sự.”
“Cậu khẳng định cậu thực sự rời khỏi?” Hồng Hạt bỗng nhiên cười nhạo, “Cậu đang lừa gạt mình sao? Có thể rời khỏi Hồng Hạt chỉ có người chết, trừ phi cậu chết, bằng không vĩnh viễn là Hồng Hạt.” Đây không phải là trốn thoát, mà là trốn tránh. “Tôi biết Hồng Hạt đã xuống dốc, tổ chức sát thủ uy phong một thời, hiện tại cũng chỉ còn lại bốn người, cho nên bất đắc dĩ mới phải để cái tên tóc đỏ quái nhân kia gia nhập, sự thực chứng tỏ chúng ta có lẽ vẫn là duy trì số người này tốt hơn. Nhưng vô luận như thế nào, một ngày nào đó bọn họ đều có thể từng bước từng bước xuất hiện trước mặt cậu, bọn họ sẽ giết cậu! Bởi vì cậu từ cho là đúng mà rời đi, Hồng Hạt không có đồng nghiệp, nhưng càng không cho phép có kẻ phản bội!”
“Tôi biết, cậu hiện tại không phải đã xuất hiện trước mặt tôi rồi sao?” La Minh Uy nhếch miệng, lơ đễnh cười cười, “Ít nhất tôi chỉ muốn không bị người giết, sẽ không đi giết người.”
Thân là Hồng Hạt, bản thân cũng có hai phần cực đoan. Từ trong bóng tối đi ra mới có thể phát hiện ánh sáng đẹp đến nhường nào, chính là trên người đã dính mùi vị của bóng tối, muốn bước vào ánh sáng chắc hẳn sẽ mất một thời gian dài.
Hồng Hạt đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn y, rất lâu sau, trên mặt hắn mang theo ý cười, hỏi một câu rất khó lý giải.
“Chúng ta, có phải rất giống nhau không?”
La Minh Uy biết hắn đang chỉ cái gì, vẫn luôn biết, nguyên nhân chính là vì biết, mới không cần che dấu.
“Đúng vậy a! Chúng ta quá giống nhau, cho nên không thể cùng một chỗ. Tôi có thể từ trên người cậu ngửi được mùi của mình, mà cậu, luôn cho mình là cái bóng của tôi.”
Hồng Hạt thích La Minh Uy, đây đối với hai người mà nói cũng không phải bí mật. Nhưng, thích là chuyện của một người, cùng một chỗ lại là chuyện của hai người. Hồng Hạt từ nhỏ đã thích đứng ở xa nhìn La Minh Uy, hắn không biết như vậy nghĩa là gì, đến khi hắn trưởng thành, lúc hiểu được tình cảm của mình, hắn nhìn La Minh Uy, lại phát hiện trong mắt của y chưa từng có mình.
Vươn tay khẽ xoa đầu Hồng Hạt, giống như một người anh trai đối với em, La Minh Uy nói: “Thích, có thể phân ra rất nhiều loại, cậu từ nhỏ đến lớn tiếp xúc qua rất ít người, trừ tôi ra, bên cạnh ngay cả một người bạn cũng không có. Nghe lời tôi, trải qua cuộc sống của người bình thường đi! Có thể có một ngày cậu sẽ phát hiện, đối với tôi, cậu có lẽ chỉ là ỷ lại và thói quen.”
Không khẳng định cũng không phủ định tình cảm của hắn, như vậy với ai cũng công bằng.
Hồng Hạt quay đầu đi, khi y thu tay về, hỏi: “Cậu thích người kia sao?”
La Minh Uy khẽ nhíu mày. Thích người kia? Đây là vấn đề có thể chính y cũng không muốn đối mặt.
“. . . Có lẽ.” Đây là một đáp án chung chung, bất luận là đối với y hay Hồng Hạt, y ai cũng không có lừa gạt.
Trên lớp băng vải màu trắng chậm rãi thấm đỏ, Hồng Hạt bỏ tay vào túi, xoay người đi ra cửa.
“Tôi sẽ không xuất hiện nữa.”
La Minh Uy không ngăn hắn lại, bởi vì y biết, từ hôm nay trở đi, cái bóng này cuối cùng cũng có thể tách khỏi chính mình tự mình sinh sống.
Y đồng dạng bỏ tay vào túi quần, bỗng nhiên chạm vào một thứ gì đó nho nhỏ, lấy ra nhìn, là khuyên tai của Hồng Hạt, ngẩng đầu gọi một tiếng, “Khuyên tai của cậu.”
Lại không có người đáp lại.
Cúi đầu nhìn chiếc khuyên tai kim cương kia, La Minh Uy cười cười.
“Nghe thấy — cũng không quay đầu lại a. . .”
La Minh Uy lại một lần nữa có một cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao. Thời tiết thay đổi khiến bờ môi của hắn xuất hiện vết nẻ, cố gắng mím môi có thể nếm được vị máu, dùng đầu lưỡi liếm, liền có thể cảm giác được đau đớn.
Cầm lấy hộp son dưỡng môi vừa mua, mùi táo nhàn nhạt, lấy ngón tay quét một chút khẽ xoa lên môi, vài lần qua lại môi đã trở lại màu hồng nhạt, vẫn có chút đau, nhưng càng đau, lại càng muốn tiếp tục.
Y cảm thấy chính mình có lẽ thực sự là có khuynh hướng SM.
Y ở quán rượu, trong môt giờ đã uống hết hai mươi mấy ly cooktail.
Có một câu nói rất hay, không muốn say nhất định sẽ say, muốn say con mẹ nó ngươi có uống đến chết cũng không tìm được một chút cảm giác say, xuất xứ của câu nói này tạm thời miễn bàn, La Minh Uy cảm thấy chính mình không có say.
Hoặc là nói, y cảm thấy còn chưa đủ say, y còn có thể phân rõ nam nữ còn có thể nhớ rõ đường về nhà còn biết mình gọi là La Minh Uy.
Anh đang làm gì vậy?
Làm gì? Uống rượu, nhìn không thấy sao?
Uống rượu có ý nghĩa sao?
Có một số việc không phải vì có ý nghĩa mới làm, cách! Cứu tế nạn dân ở Châu Phi có ý nghĩa, cậu sao không đi?
Anh chẳng lẽ muốn sống như trước đây?
Cuộc sống? Đúng vậy! Tôi đang sống, tôi đang sống — ai cũng đang sống, không cần lo lắng sẽ chết. . .
Anh sợ chết sao?
Chết, lúc chân chính không sợ, có thể sẽ không phải chết. Còn sống so với chết còn khó khăn hơn, thật sự là là một loại đau khổ! Vì tiền tùy tiện khiến người khác chết, xuống đến địa ngục người ta cũng sẽ chê cậu bẩn. . .
Anh, chẳng lẽ không có gì đáng giá lưu luyến sao? Hay là —
Lưu luyến? Nếu như là nói hi vọng. . . Có lẽ có đi.
Ngô — đau đầu! La Minh Uy ngẩng đầu khỏi chiếc bàn đầy ly rỗng, ấn ấn trán? Vừa rồi không phải có người đang nói chuyện với y sao?
Trước mắt một mảng sương mù, có một mùi nước hoa nhàn nhạt, giống như rất quen. Y theo thói quen mà sờ ờ mũi, mới phát hiện kính mắt không biết khi nào đã rớt xuống.
Y nhíu nhíu mày, lấy kính mang lên, ánh mắt vẫn mơ hồ không rõ.
Nhìn sang bên cạnh, trừ y ra cũng không còn ai, vì thế, y lại một lần nữa nằm úp xuống bàn, thì thầm trong miệng, “Chết tiệt! Thực sự là uống say rồi. . .” còn xuất hiện cả ảo giác.
Sau đó y có một giấc mơ, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn cho là mình đang nằm mộng.
Y nhìn thấy có một bóng người trên đầu mình, cùng nơi nào đó trên cơ thể mình giống như nối liền, còn cảm giác được lưng y không ngừng ma sát với ra giường bên dưới, sau đó, cơ thể giống như có cái gì đang bãi động qua lại, còn có tiếng kêu thực *** đãng, thực quen tai. . .
Y cố gắng trừng mắt nhìn, dần dần thấy rõ khuôn mặt của người kia, là một người đàn ông rất khêu gợi, mồ hôi của người kia từ dưới cằm rơi xuống mặt y, xung quanh tràn ngập tiếng thở dốc và mùi dục vọng.
Cuối cùng cũng cảm thấy được có chỗ nào không đúng, La Minh Uy đem tinh thần hỗn loạn không còn lại bao nhiêu của mình tập trung lại, một giây trước khi tiến đến cao trào kêu lên —
“Cưỡng gian a! Gian phạm tới cửa cưỡng gian — a!”
Chung Trạch Hào gầm nhẹ một tiếng, đem dục vọng của mình bắn vào cơ thể y, thời điểm giằng co thật lâu, khiến La Minh Uy cảm thấy tim của mình sớm nhảy ra ngoài, cái loại cảm giác ẩm ướt tỏng cơ thể này.
“Ngô — ân. . .”
Sau khi chấm dứt, Chung Trạch Hào thỏa mãn nằm sấp lên người y, hạ thân dùng sức nhấn một cái, thoả mãn nghe được một tiếng rên rỉ.
“Anh hiện tại bộ dạng như vậy, sẽ có người tin là cưỡng gian sao?” Ngẩng đầu, hắn vẻ mặt đầy ý cười nhìn người dưới thân dồn dập thở dốc.
Hai chân của La Minh Uy gắt gao kẹp lấy thắt lưng cường tráng của hắn, hai tay giữ lấy lưng hắn, lưu lại rất nhiều dấu vết kích tình, đích thật là không có chút sức thuyết phục.
“Cậu bức người!” Đổi lại một cái tội danh, như cũ phải vào tù.
“Rượu là chính anh uống, tôi không bức anh.”
“Cậu –” y dùng sức đẩy bờ ngực đang đè nặng mình, “Tôi uống rượu cậu cũng không buông tha, cầm thú!” Đạo đức đem chôn rồi sao?
Chung Trạch Hào cười ra tiếng, cả người cũng run lên.
“Tôi đưa anh về nhà, anh không thấy hẳn là nên cảm ơn tôi sao?”
“Tôi có cảm ơn hay không cậu cũng nhận 『 tạ lễ 』, có thể cút đi được rồi, ra ngoài!” Y thề sẽ không bao giừo uống hai mươi mấy ly rượu nữa — trong một giờ.
“Anh là bảo tôi đi ra, hay là bảo cái này của tôi?” Chung Trạch Hào xấu xa động động phân thân còn chôn trong cơ thể y, cơ hồ giống như không có phát tiết qua.
Khoái cảm bị xâm nhập và cảm giác nhiệt dịch chảy ra, khiến La Minh Uy cắn chặt răng mới không phát ra tiếng rên rỉ. “Ngô, đi chết đi! Vương bát đản!” Y là thực sự rất khó chịu!
Nhìn thấy nếu đùa giớn thêm y sẽ nổi giận, Chung Trạch Hào rốt cuộc cũng rời khỏi cơ thể La Minh Uy, nhưng hai người chỉ cách ra một giây, hắn đã đem La Minh Uy muốn đứng dậy kéo vào lòng, ghé vào tai y nhẹ giọng nói: “Mấy ngày không chạm vào anh, nhịn không được.”
La Minh Uy quay đầu đi, châm chọc cười cười, “Tôi không phải nam kỹ, nếu cậu muốn trả tiền, nhớ trả nhiều một chút.”
“Tức giận?”
“Đừng giả bộ, mệt chết đi!”
Bầu không khí mờ ám lập tức biến mất, giống như thực sự chỉ là một hồi giao dịch phát tiết.
Hít một hơi, Chung Trạch Hào hơi buông lỏng người trong lòng, người kia cũng không có rời đi, chính là dịch về phía trước một chút, ngồi vào bên giường.
“Anh muốn thế nào?”
“Nên là tôi hỏi cậu muốn thế nào?” La Minh Uy cầm lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường, không phải của y, không quan trọng.
“Tôi đã không để bụng chuyện anh lấy súng chĩa vào tôi, anh còn muốn thế nào?”
Ngày đó sau khi y rời đi, hắn suy nghĩ thật lâu, trong đầu không ngừng chuyển qua rất nhiều ý tưởng: đem La Minh Uy bắt lại, trước tiên cưỡng gian sau đó dội bùn ném xuống biển; Đem La Minh Uy bắt lại, trước tiên cưỡng gian sau đó bán đi làm nam kỹ; Đem La Minh Uy bắt lại, trước cưỡng gian sau đó lấy dây xích trói lại nhốt ở nhà — cuối cùng tổng kết một chút, đều là trước tiên phải cưỡng gian y, tuy rằng sau cùng một cái biện pháp hắn cũng không có làm.
Có lẽ hắn là thực sự rất thích người này, chỉ là có lẽ. Nhưng ít ra hắn hiện tại cảm thấy không thể rời khỏi La Minh Uy, chỉ cần có thể, hắn sẽ chậm rãi chứng minh tâm ý của mình, hắn có thời gian, chỉ cần có thể —
La Minh Uy bĩu môi. Vấn đề của y và hắn, không chỉ có những việc ngoài này, giữa bọn họ cũng không phải vấn đề người yêu chỉ vì mua thiếu một cành hồng mà cãi nhau, làm tình một lần liền có thể giải quyết.
“Cậu cho tôi là sủng vật sao? Không cẩn thận cắn cậu một cái, cậu có thể tha thứ cho tôi, bởi vì tôi chẳng qua chỉ là sủng vật cậu nuối để giải trí?”
“Ai nghĩ như vậy? Đó là chính anh nghĩ vậy, đừng đổ thêm tội danh lên đầu tôi!” Chung Trạch Hào rất bất mãn, một phen đoạt lấy điếu thuốc trên miệng y hút một hơi.
Liếc mắt nhìn hắn, La Minh Uy quay đầu lại, lại rút một điếu từ hộp thuốc, bật lửa.
“Anh còn để ý Hồng Hạt?” Chung Trạch Hào hỏi.
Để ý sao? La Minh Uy rút điếu thuốc, không nói, cử động hai chân. Hạ thân dính dính, thực khó chịu.
“Tôi sẽ bị bọn họ giết.” Y bình tĩnh nói.
Chung Trạch Hào nhíu nhíu mày, từ phía sau ôm lấy y. “Tôi sẽ giết sạch họ trước.”
Hắn không nhớ rõ chính mình vừa để thả một người sao? La Minh Uy mìm cười, mặc cho hắn ôm.
“Cậu cho là hoàng tử bảo vệ công chúa?”
“Tổng cộng có mấy người?”
Ngừng một chút, y nói: “Bốn.” Đây bên ngoài chính là bí mật, gần như không ai biết Hồng Hạt không phải là một người, mà là một tổ chức, càng không ai biết Hồng Hạt đã “xuống dốc” đến nỗi chỉ còn bốn người, nếu như, không tính y.
Bốn? Chung Trạch Hào cũng hiểu được số người này thật sự có phần ít.
Nhìn thấu nghi ngờ của hắn, La Minh Uy ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: “Bị thủ tiêu, bệnh mà chết, phát điên tự sát, còn có chém giết lẫn nhau, cuối cùng có thể sống sót cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để một mình đảm đương một phía.” Đương nhiên, chỉ có một mình y rời đi, còn sống.
“Anh và tên Hồng Hạt kia quan hệ như thế nào?” Chung Trạch Hào cố ý muốn có đáp án,
Biết hắn là ám chỉ ai, La Minh Uy không khỏi buồn cười, “Cậu ấy thích tôi.”
Người phía sau sắc mặt lập tức trầm xuống, “Anh thì sao?” Nếu đáp án không phải điều hắn muốn, hắn càng không thể bỏ qua tên tiểu tử kia.
Vì cái gì hai người đều muốn hỏi y vấn đề này? Chẳng lẽ bọn họ không biết, câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Ném điếu thuốc xuống, La Minh Uy xoay người, một phen đẩy ngã hắn, cả người đè lên, hai người một trên một dưới, mặt đối mặt nhìn chăm chú đối phương, khoảng cách giữa hai bên không vượt quá mười centimet, cơ thể chạm vào nhau như nguyên sơ, mỗi một hơi thở ra đều là một loại hấp dẫn.
“Làm sao vậy?” Nhiệt tình bất ngờ, Chung Trạch Hào cảm thấy có chút khó tin.
“Chung Trạch Hào, tôi so với cậu còn nguy hiểm hơn. Tôi trên đường bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạn bắn xuyên tim, một ngày nào đó chết trên đường cũng sẽ không ai đến nhận thi thể.” Y nheo mắt lại, lần đầu tiên cùng người khác nói ra nhũng suy nghĩ trong lòng, “Nhớ rõ tôi từng nói rằng tôi cho là mình sắp chết không? Lúc biết được tin này tôi sợ hết mười giây, sau đó lại có một cảm giác có thể giải thoát, tôi là một kẻ nhát gan, không có dũng khí tự sát, rời khỏi Hồng Hạt tôi đã bỏ lại tất cả, không bao giờ sợ mất đi thứ gì, tự nhiên mà chết, tôi hy vọng rất lâu, cậu biết không. . .”
Y càng nói càng khẽ, chậm rãi tới gần môi Chung Trạch Hào, trong nháy mắt hai bờ môi chạm vào nhau, y lại nói: “Biết mình có thể chết lúc nào, tôi là thực sự cao hứng.”
Thân thể một lần nữa bị xâm nhập, La Minh Uy nghe được âm thanh chính mình bị tiến vào, vẫn là sẽ đau, nhưng so với thống cảm cùng khoái cảm còn kém một chữ.
Lần này y ngồi trên người Chung Trạch Hào, hoàn toàn đưa mình đến, giống như một hồi khảo nghiệm dũng khí.
Thân thể y rất đẹp, không giống phụ nữ mềm mại, mỗi đường cong đều nói rõ y là một người đàn ông cường tráng. Chung Trạch Hào nhìn cơ thể tản ra kiều diễm lộng lẫy trên người mình, cảm nhận độ ấm từ nơi sâu nhất của y, nhìn khuôn mặt dần dần nhiễm màu ***, cảm thấy y giờ phút này mới là chân thực nhất.
Khí chất lạnh lùng, tao nhã như quý công tử, cùng một tên côn đồ miệng đầy lời lẽ thô tục, ngoài khuôn mặt ra cái gì cũng không có, hai La Minh Uy, rốt cuộc là người nào hấp dẫn hắn? Người nào mới là chân chính La Minh Uy?
Một cái xoay người, hắn đem người trên thân một lần nữa áp xuống dưới, đoạt lại quyền chủ đạo, phóng túng mà va chạm. Hắn muốn La Minh Uy vì hắn thở dốc, vì hắn rên rỉ, hắn muốn người dưới thân hắn không phải ai khác, chính là La Minh Uy.
——————–
mềnh nà mềnh thik cái màn âm mưu cưỡng gian của bợn chẻ Hào lắm đấy nhóe :”> chưa kể bợn lòng vòng một hồi vẫn là chỉ để ý đến chuyện “bắt gian” bợn Uy =)))))