Quãngthời gian mà
Thái Tâm nhớ nhất trong cuộc đời cô chính là thời học sinh cấp 2. Khi ấy cô là một cô bé rất thích đọc tiểu thuyết, suốt ngày cứ cắm đầu vào các cuốn truyện, đắm mình vào thế giới nhân vật, mơ mộng về một tình yêu
lãng mạn. Sau đó cô đã rút ra được một chân lý trong cuộc đời mình đó
chính là thời thanh xuân được bắt đầu của cô không phải là anh mà là khi được đọc sách, đọc tiểu thuyết.
Cứ thời gian rảnh rỗi là cô lại đọc sách, cô có thể đọc cả ngày. Mà một khi đọc cô cứ thích trốn vào
một góc tường rồi không hiểu sao một cảm giác hạnh phúc lạ lùng dâng lên trong cô khi vớ được một cuốn sách hay. Và khoảng thời gian ấy cô được
sống bên cạnh bố mẹ, không phải lo lắng cô là người đã trưởng thành phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình mà cô có thể sống với những niềm
hạnh phúc nhỏ nhoi và hạnh phúc khi mẹ bắt gặp cô trốn trong một góc
tối. Khi đã trưởng thành thật sự Thái Tâm luôn luôn hoài niệm về một
thời quá khứ đã qua khi anh đã bỏ cô đi.
Đến tuổi trưởng thành,
cô gặp anh. Rồi cô yêu anh lúc nào không hay. Cô và anh đã hứa hẹn một
tương lai vô cùng đẹp đẽ. Trongtương lai của anh phải có cô, trong
tương lai cô bắt buộc phải có anh. Cùng nhau trải qua những năm tháng
thanh xuân, hưởng phúc khi tuổi trung niên, cùng nhau nhìn ngắm lại một
thời đã qua khi ở tuổi thâm niên và nắm tay đi suốt cuộc đời này ở tuổi
lão niên.
Và anh cũng hứa rằng một khi anh không còn thở nữa cũng chính là lúc anh không còn yêu em, và mong em đừng trách anh tại sao
không chờ em ở kiếp sau. Bởi anh không biết ở kiếp sau anh có còn là một hình tượng tốt đẹp đáng để em yêu nữa không.