Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 4: Chương 4: Bắt yêu




Chu Chu đã nhìn thấy cơ thể anh tuấn tiêu sái của cậu chủ nhỏ ngồi vào trong xe từ đằng xa, nó vội vẫy vẫy tay gọi to cậu chủ nhỏ cậu chủ nhỏ ở đây ở đây! Nhưng đối phương không những không phản ứng với nó mà phần đuôi xe còn phụt ra làn khói trắng phóng vèo mất dạng. Chu Chu ngơ ngẩn, thấy mình không đuổi theo kịp thì chợt trợn mắt lên, hít sâu một hơi, ngồi chồm hỗm hai tay chống đất nâng mông lên cao!

Chắc chắn là vì từ bốn chân xuống còn hai chân nên mới chạy chậm như vậy!

Chu Chu ra sức gật đầu trong lòng, nó cảm thấy tư thế này như mở ra hai mạch Nhâm và Đốc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy tự tin, thủ thế chờ đợi để có thể ngay lập tức nhảy phóng đi!

Một bóng người phóng bay lên trời như vệt kiếm sắc bén, sau gáy như gắn động cơ Maserati, người thiếu niên dùng cả tứ chi truy đuổi trên đường phố, ngầu bá cháy như muốn “nhật thiên nhật địa” chinh phục sao trời biển cả!

(*) “Nhật” còn có nghĩa là f****, “nhật thiên nhật địa” hiểu nghĩa thô là “đệt cả trời đất”.

Sau đó…

“Bịch!”

Gương mặt nện dữ dội vào thứ gì đấy…

“Ui cha má ơi!”

Chu Nhật Thiên co rút người, hai mắt trợn trắng, cơ thể vừa mới chứa đầy chakra trong phút chốc bị hụt hơi, xẹp lép thành một đống nhàu nát.

(*) Chakra: Đại khái là năng lượng trong cơ thể.

Song hiển nhiên nó sẽ không đập đầu chết dễ dàng thế được, vì không có một nhân vật chính nào lại “Chương 4: Chó bỏ mạng” cả. Đây dù sao cũng là bộ truyện dài, cho nên Chu Chu lại bò dậy đúng như kỳ vọng của tác giả, mắt nổ đom đóm mơ màng một hồi mới xoay cái đầu ngốc của mình.

Cái cảm giác đau đớn như này hình như rất quen, lần trước mũi chó cũng suýt chút nữa bị đập méo, lần này còn thảm hơn, bị đập chảy máu mũi luôn. Chu Chu uất ức bịt chặt mũi lại, sờ thấy một tay toàn máu thì sợ đến tóc gáy đều dựng lên, tức thời rưng rưng nước mắt.

Đây là… Đây là cái gì vậy…

Ngay lúc nó không nhịn nổi òa khóc thì phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng gọi trang nghiêm trầm bổng.

“Này!”

Chu Chu sợ đến khép chặt chân lại theo bản năng, trợn mắt đáng thương ngẩng đầu lên.

Nhưng vừa mới liếc mắt nhìn thì mắt chó run run, ngây như phỗng.

“Đẹp, đẹp trai quá…”

Một thanh niên tuấn mỹ mặc đồ trắng tà xanh từ trên trời giáng xuống, sương mù lượn lờ quanh người, khí thế Jack Sue cao ba tấc tám tạt vào mặt, gió nhẹ thổi qua gương mặt như ngọc, hất tung bay mái tóc đen như mực của y. Vẻ ngoài tuấn tú oai hùng ấy dường như càng được tôn lên nhờ hiệu ứng của Meitu phiên bản mới nhất, bao gồm cả chỉnh trắng xóa mụn và kéo dài một tí, thật sự là đẹp đến kinh thiên động địa khiến người ta liếc mắt một cái thôi đã muốn được xảy ra chút chuyện gì đấy với hắn rồi!

(*) Jack Sue là một biến thể của Mary Sue, tương tự như Tom Sue, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi, hào quang chói lọi,…

Thế là Chu Chu quên mất mình đang chảy máu mũi, dán sát người vào khối pha lê trong suốt, ngáo ngơ chớp mắt.

Thanh niên tuấn mỹ cầm cây phất trần giáng xuống, bước đến với gương mặt lạnh lùng sương giá, y đứng ở phía khác của khối pha lê trong suốt, lạnh lùng mở miệng.

Chu Chu thấy y khẽ mở đôi môi mỏng, bờ môi trông rất mềm mại khêu gợi hơi hé mở làm người ta vô cùng chờ mong từ đôi môi xinh đẹp ấy sẽ thốt ra những ngôn từ hoa lệ nào.

Vì vậy nó lúc lắc mông, toét miệng cười mong chờ.

Người thanh niên nói, “Ngươi…”

Chu Chu: “⊙▽⊙”

“Ngươi… ngươi, ngươi… ngươi là người phương nào, đồ… yêu nghiệt!”

Chu Chu: “…”

“Mau, mau thành… thành thật khai, khai báo!”

Chu Chu: “…”

….Đúng là mấy bộ phim Mary Sue đều lừa gạt người ta mà! Không, lừa gạt sói mà!

“Anh trai ơi, tui đang sốt ruột đi kiếm cậu chủ nhỏ lắm, đợi khi nào tui rảnh thì chúng ta nói chuyện ha!”

Vì nói chuyện với anh sẽ rất mất thời gian! Tuy anh đẹp đến nỗi “nhìn là muốn ăn” nhưng hiện tại tui chưa có đói bụng! Tạm biệt!

Chu Chu tức tốc chạy men theo rìa khối pha lê, định tìm khe hở để chui ra. Nào ngờ nó cứ chạy mãi, chạy cả nửa ngày cũng không tìm ra được một mi-li-mét kẽ hở nào, trái lại lại thấy người thanh niên tuyệt trần hóa thành vệt bóng đen theo sát nó, y còn cố gắng phát ra giọng nói cực kỳ nghiêm trọng và nghiêm túc chất vấn nó.

“Ta, ta… ta đang…. hỏi, hỏi ngươi… đấy!”

“Nhưng tui vội thật mà!”

“Ngươi đừng có… không… thành thật… nữa! Ta sẽ, sẽ… đánh ngươi!”

Không ấy anh đánh tui luôn đi!

Chu Chu thật sự muốn sụp đổ lắm rồi, nó chợt hiểu ra rồi dừng bước, hỏi ngược lại, “Cục pha lê này là anh tạo ra à?”

Người thanh niên nghiêm túc sửa lại, “Đây là… kết, kết, kết giới!”

“Ây dà quan tâm nó là cái gì, anh trai à, anh mau thả tui ra đi, cậu chủ nhỏ chạy mất tăm rồi kìa! Tui sắp không đuổi kịp mất!”

“Tổng… tổng… giám đốc… Đoàn sai ta, ta… bắt ngươi đấy!”

“Bắt tui?” Chu Chu chớp mắt liên hồi mấy cái, “Cậu chủ nhỏ sai anh bắt tui?”

“Phải!”

À, chỉ nói một chữ thì y sẽ không nói lắp! Chu Chu lanh trí hỏi, “Đoàn mà anh nói là Đoàn Lăng sao?”

“Phải!”

“Anh ấy thật sự bảo anh đến bắt tui?”

“Phải!”

“…Vì sao chứ?”

“Ngươi, ngươi là yêu… yêu quái!”

Chu Chu oan ức, “Tui không phải yêu quái, tui là Chu Chu của anh ấy mà!”

Người thanh niên xinh đẹp nhíu mày, không thể không công nhận lúc y không mở miệng nói chuyện thì mọi cử động đều đẹp như tranh vẽ. Chu Chu nói tiếp, “Tui là sói ảnh nuôi nè!”

Người thanh niên hơi do dự rồi móc vào trong túi áo, lấy ra một cái điện thoại.

“Anh Mộc, Mộc… Tôi bắt, bắt được…”

Mộc Đông ở đầu bên kia đang ngồi cạnh Đoàn Lăng, hắn quan sát vị tổng giám đốc từ lúc bước vào cửa văn phòng thì mặt đã sa sầm, e dè nói, “Sếp Đoạn, đạo trưởng Huyền Cơ nói y bắt được con yêu quái rồi.”

Từ sáng sớm Đoàn Lăng đã ôm một bụng tức giận, giờ phút này anh trợn mắt khó chịu hừ lạnh, “Bắt được thì làm thịt đi, còn gọi điện chi nữa.”

Mộc Đông quay về chuyển lời y hệt, “Bắt được thì làm thịt đi, còn gọi điện chi nữa!”

“Nhưng, nhưng mà… hắn nói… nói… hắn là, là…”

Mộc Đông nghe mà mệt mỏi, trực tiếp mở loa ngoài, Đoàn Lăng cau mày thấp giọng châm chọc: “Yêu quái bị cậu ta gây phiền chết rồi chứ gì?”

Bên kia còn đang vô cùng chuyên nghiệp xin chỉ thị: “Hắn nói hắn là, là sói anh, anh… nuôi!”

Đoàn Lăng lườm mắt, anh nói lãnh khốc vô tình, “Tôi không hề nuôi sói, làm thịt đi!”

Huyền Cơ nhận được chỉ thị liền quay sang Chu Chu đang đầy chờ mong trong kết giới, “Anh ấy nói, nói… anh ấy không nuôi, nuôi sói, ngươi chịu, chịu chết đi!”

“Hả?” Chu Chu sững sờ, nó tức thời đau đớn gào to vào trong điện thoại, “Cậu chủ nhỏ anh quên em thật rồi ư? Em là Chu Chu! Em là Chu Chu nè!”

Gương mặt lạnh lùng như băng của Đoàn Lăng chợt sững sờ, vội chộp lấy điện thoại, “Cậu nói cái gì?!”

Nhưng đầu bên kia bỗng nhiên mất sóng, Đoàn Lăng kinh ngạc trong một chốc rồi vội vàng hỏi, “Cậu ta bắt yêu ở đâu?”

“Dưới nhà sếp ạ.”

Đoàn Lăng ngay lập tức cầm lấy áo khoác để bên cạnh, tông cửa bước ra.

Anh bỗng nhớ đến câu đầu tiên người thiếu niên ấy gọi anh, hình như gọi anh là… cậu chủ nhỏ.

Cậu chủ nhỏ? Chu Chu?

Trong đầu thoắt hiện lên một loạt các hình ảnh như thước phim điện ảnh: Chú chó co rúm hấp hối ở trong hộp giấy, chú chó được anh ôm vào lòng thì chảy nước mắt, cái tên vừa ngáo vừa đần còn hay phá phách gây chuyện, cuối cùng lại vồ đến đẩy anh ra, bị xe cán máu thịt nát bét… Đó là chú chó ở cạnh anh từ nhỏ, quấn quýt bên anh, bầu bạn với anh, cuối cùng vì anh mà bỏ mạng. Anh tiếc thương nó năm năm, khóc ròng rã một năm. Mãi đến giờ anh vẫn không nuôi thêm một con chó nào nữa, mãi đến giờ đôi lúc anh còn mơ thấy nó, mơ thấy nó vẫy đuôi nhào vào lòng anh, liếm mặt anh dính đầy nước miếng, dáng vẻ vui vẻ toe toét.

Tựa tựa như… người thiếu niên ấy.

Chu Chu… [goctruyen là quân ăn cắp]

Đúng là mày sao?

“Ơ kìa! Anh đánh thật đấy à!”

Từ xa xa Đoàn Lăng nghe được giọng nói trong trẻo kêu to, anh nhanh chóng đậu xe bước xuống. Vẻ mặt của những người đi đường xung quanh đều rất bình thường, hiển nhiên Huyền Cơ đã đặt kết giới để ngăn cản tầm nhìn ở vị trí hai người giao đấu. Đoàn Lăng xông thẳng vào không chút trở ngại, thấy ở đằng xa chợt lóe ra ánh trắng thì rống lớn, “Dừng tay lại cho tôi!

Nhưng âm thanh thi triển pháp thuật ở bên đó quá lớn, hoàn toàn nhấn chìm tiếng gọi của anh, anh cắn răng phi lại đấy.

Mà Chu Chu ở đầu bên đó thì nhẹ nhàng tránh thoát một đòn, nó không kìm chế được co giật khóe miệng, bởi vì…

“Huyền, huyền băng….”

Chu Chu lại thong thả nhảy sang bên cạnh.

Người đối diện còn đang nhọc nhằn niệm chú, “…Băng, băng phách…”

Một đống băng phách bay lượn vòng rơi xuống, Chu Chu đã tránh đến hơn mười mét có lẻ từ lâu.

Huyền Cơ trầm giọng khen, “Hay, hay… hay lắm!”

Chu Chu: “… Haha.”

“Huyền thiên… thiên…”

Tui trốn nè ~

“Thiên lôi!”

Cực khổ cho anh rồi!

“Huyền phi… phi, phi…”

Đi hai bước rồi thêm hai bước nữa, còn thuận tiện giơ chân khều lỗ tai.

“Phi nham!”

….Ồ. [sstruyen là quân ăn cắp]

Chu Chu nắm được quy luật thần chú của y nên cảm thấy thú vị. Nó như cố ý trêu y, chưa đến từ cuối thì nó chưa né. Giữa chừng Huyền Cơ còn không quên khen nó một câu, Chu Chu càng thích chí lúc lắc mông cười hí hửng, phải nhảy trái bật chơi đùa đến cực kỳ vui vẻ, cho đến khi…

“Dạ, dạ… dạ… Dạ chú!”

Thì thấy một tấm lưới đen bất ngờ tung ra từ trên không, nhanh chóng trói tứ chi nó, trói chặt cứng!

Chu Chu: “QAQ”

Đồ con người xảo quyệt! Phải nói cho đủ ba chữ thần chú chứ!! Ấy thế mà lại nói xong trước! Vậy thì sao tu hành được!!

Không thèm chơi với mấy người nữa!

Huyền Cơ thở hồng hộc chạy đến, cuối cùng cũng bắt được con yêu tinh “nhanh nhẹn” này rồi. Y vừa mới giơ tay chuẩn bị chém giết thì cánh tay chợt bị người tóm lấy kéo ra, suýt chút nữa té sấp mặt như chó ăn phân rồi.

“Ây, ây da… Má… má, má ơi…”

… Đã bị đẩy té 5 giây rồi mà còn muốn nói cho hết câu cảm thán! Anh đúng là đại ca liều mạng!

“Tôi bảo cậu dừng tay mà không nghe à!”

Đoàn Lăng nhíu chặt lông mày, sốt sắng vội vàng bước vài bước đến chỗ thiếu niên bị trói giữ.

Thật ra người thiếu niên ấy rất ưa nhìn, mắt vừa tròn vừa sáng, cái mũi xinh xắn, đôi môi hồng hào như hai miếng thạch, làn da cũng thuộc loại vừa trắng vừa mịn màng như búp bê. Đoàn Lăng hình dung lại hình dáng sáng nay anh nhìn thấy, lại gần tính gọi nó thử thì bỗng dừng bước, sững sờ tột độ.

Cậu thiếu niên trước mặt đang mở to mắt kích động nhìn anh, mà trên đỉnh đầu nhỏ bé xinh xinh kia lại, lại… mọc lên hai… lỗ tai chó?

Dường bị tâm trạng phấn khích của cậu thiếu niên ảnh hưởng nên hai cái lỗ tai lông xù đó bỗng “biu ~ biu ~” hai tiếng rồi lắc lư trước sau hai lần.

Vị sếp tổng vừa kinh hồn bạt vía nào đó đột nhiên đứng trơ ra như phỗng, chảy máu mũi bởi sự dễ thương của cậu nhóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.