10 giờ trưa hôm sau, Ba Cái Khung ngán ngẩm đi vòng quanh Chu Chu đang ngoan ngoãn đứng kiểu quân đội.
“Chu Chu, Chu Chu, đừng tập nữa, chơi với ta đi!”
Chu Chu càng đứng thẳng hơn, phồng má nghiêm túc nói, “Không được, cậu chủ nhỏ bảo tui luyện là tui phải luyện, cậu chủ nói cái gì cũng có đạo lý hết!”
Ba Cái Khung phát bực oán giận tát lên mông cậu, “Tên cẩu nô tài này! Cẩu nô tài!”
Chu Chu bĩu môi hừ một tiếng, không phản ứng với gã, tiếp tục đứng thẳng tắp như cái báng súng.
Ba Cái Khung không nói gì bay đến bàn, bên trên để một tập tranh vẽ trẻ em, mặt bìa minh họa một con gà con vàng với một con hồ ly lông đỏ giống y như thật.
[Em Gà, không thể!] – Đây là tên tập tranh vẽ, Ba Cái Khung cảm thấy cái tên này thật sự vẩn đục quá rồi.
Chương 1: Em Gà, không thể đứng vậy đâu!
Con hồ ly lông đỏ một tay áp lên ngực gà con vàng, một tay nâng mông gà con lên, dạy nó đứng thẳng thế nào để tao nhã mạnh mẽ hơn, khung thoại kết hợp là: Chíp Chíp, phải đứng thẳng ngẩng đầu ưỡn ngực thế này mới có nhiều chíp chíp yêu mến em! Gà con vàng đáp: Chíp chíp chíp chíp, Hồ Hồ, anh nói gì cũng đúng! Chíp Chíp nghe anh hết chíp!
Ba Cái Khung: Đờ mờ thiểu năng!
Bìa sau truyện thản nhiên viết: “Thích hợp với độ tuổi: 2-3 tuổi”, Ba Cái Khung quay đầu lại nhìn Chu Chu với vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, nghĩ không phải cái khung nào cũng là khung tốt.
Nhưng Chu Thiểu Năng lại tuân theo hết sức nghiêm túc, đến khi nghiêm khắc hoàn thành năm bước đầu chương rèn luyện trẻ em, Chu Chu hí hửng ôm Ba Cái Khung nhảy hai lần, cười hì hì, “Ông muốn chơi cái gì? Hai ta chơi bài tú lơ khơ đi!”
“Không muốn, ta từ chối chơi với thiểu năng!”
Chu Chu cười to, ôm chặt gã dụi qua lại, “Vậy ông kể chuyện xưa cho tui nghe đi.”
Ba Cái Khung bị cậu dụi đến không thiết sống nữa, không chịu đựng nổi thả một phát rắm thối vàng óng, thành công xông Chu Chu ra xa 10 mét.
Ba Cái Khung đắc ý lắc người, “Kí chủ trước đây của ta là chồn hôi, đây chính là tuyệt kỹ hắn dạy cho ta, xông chết mi hahaha!”
Chu Chu rút khăn giấy bịt mũi cả nửa buổi, chật vật chịu đựng luồng sát khí này tan đi mới yếu ớt hỏi, “Kí chủ của ông đều là động vật hả?”
“Đương nhiên không phải,” Ba Cái Khung vui vẻ bay trở lại, “Loại gì cũng có, người nè quỷ nè yêu nè, còn có thực vật nữa.”
“Chơi vui vậy sao?” Chu Chu suy nghĩ rồi giơ tay ôm gã, ôm gã vào lòng như ôm gối ôm, nằm ngửa trên sofa, “Vậy ông kể tui nghe thử, chuyện của anh lớn ấy.”
Tiếng cười của Ba Cái Khung dừng lại, gã trầm mặc rất lâu, Chu Chu nhấc gã lên, hỏi, “Là chuyện cũ rất buồn à?”
Ba Cái Khung thở dài, rốt cục lên tiếng, “Cũng chút chút.”
Chu Chu không lên tiếng, chờ ông từ từ kể.
“Cậu cũng biết đó, các cậu đều được ngài Diêm Vương rút trúng linh hồn đã chết,” Giọng Ba Cái Khung vốn luôn ngả ngớn giờ phút này vô cùng trầm lắng, “Lúc Thiên Lang chết rất thảm, bị người chặt hết đao này đến đao khác, còn người đi với hắn cũng bị chém nát, là ân nhân của hắn, chủ nhân của hắn, Tướng quân trấn bắc của Yến quốc, Mộ Dung Tô.”
“Mộ Dung Tô cứu hắn khi hắn vẫn còn là ấu lang, nuôi hắn lớn, còn thả về thảo nguyên. Sau đó Mộ Dung Tô dẫn binh đánh trận, đánh đến biên cảnh sa mạc lạnh lẽo phương bắc thì bị kẻ địch bày trận mai phục suýt nữa bị diệt toàn quân. Thiên Lang dẫn theo bầy lang của hắn xuất hiện, cắn chết tất cả quân địch, cứu Mộ Dung Tô. Rồi Mộ Dung Tô đóng quân ở phương bắc, quanh năm sinh sống với Thiên Lang, Thiên Lang cùng bầy lang vẫn thủ vệ vùng biên giới ấy, Mộ Dung tướng quân còn được bách tính gọi là ‘Ác Bắc Thiên Lang’.”
“Thiên Lang với Mộ Dung tướng quân kề cận 10 năm trời, mãi đến ngày hôm đấy… Hoàng đế Yến quốc kiêng kỵ công cao chấn chủ của y, lừa y đến thành trì bị ba quân địch quốc bao vây, còn nghĩ cách phục kích bầy lang. Vốn Mộ Dung tướng quân có thể tẩu thoát nhưng Thiên Lang bị bọn kia bắt giữ, vì quay về cứu hắn mà y…”
Ba Cái Khung lặng thinh hồi lâu, mới nói tiếp, “Bọn kia lăng trì Mộ Dung tướng quân trước mặt Thiên Lang, khi ấy Thiên Lang già rồi, không còn bao nhiêu khí lực, có dốc hết sức ra cũng không thể thoát khỏi những kẻ đó. Cuối cùng bị bọn chúng chặt thành thịt vụn, bị một cây đuốc thiêu rụi không sót mẩu thịt cùng với Mộ Dung tướng quân.”
“Chính vào lúc ấy ta gặp được linh hồn hắn, sau khi được trao luyện đan thì hắn không do dự chọn tu thành yêu thần, bởi vì yêu không bị luật trời và ma quy ràng buộc, dù pháp lực suy yếu hơn hai loại kia nhưng cái hắn muốn cũng chỉ là tự do mà thôi. Chuyện đầu tiên sau khi tu thành là đi khắp nơi tìm chuyển thế của Mộ Dung tướng quân, ta phụ hắn 100 năm, cùng hắn tìm hai kiếp. Kiếp đầu tiên cũng vừa lòng thỏa ý, Mộ Dung tướng quân đầu thai thành một lang trung giang hồ, Thiên Lang hóa thành dược đồng, hành y chữa bệnh, lưu lạc thiên nhai với y, trái lại có thể xem là vẹn toàn trước sau. Nhưng bắt đầu từ đời thứ hai, hồn khí của Mộ Dung tướng quân không còn rõ rệt nữa, chúng ta tìm đến chậm, y đã có thê thiếp, thế là Thiên Lang hóa thành quản gia của y, giúp y trông giữ của cải cả đời, sau đó nữa… Ta không rõ lắm, nhưng cũng đoán được, có lẽ vẫn là như thế, tìm hết đời này qua đời khác, xuyên suốt 1600 năm cho đến khi ta gặp lại hắn.”
Ba Cái Khung kể xong, nhìn biểu hiện thảng thốt của Chu Chu, gã thở dài, “Cậu không cần vác gánh nặng, đã bao nhiêu năm như thế, hắn thành chấp niệm rồi. Thâm tâm hắn cũng chỉ là muốn bảo vệ linh hồn người đó thôi, chứ thật sự không hề muốn quấy nhiễu đến hai cậu.”
Chu Chu dần ôm siết Ba Cái Khung, nói lẩm bẩm, “Nhưng mà…”
“Hả?”
“Nhưng mà… nếu tui đúng là ân nhân của anh lớn thì tui cũng chỉ có thể xin lỗi anh ấy,” Chu Chu hít mũi, vùi đầu vào trong đệm, “Cậu chủ với tui cũng y hệt anh lớn với tướng quân, trước đây tui chết một lần vì cậu chủ, hiện tại cũng vì anh ấy nên mới cố gắng sống thêm lần nữa. Dù phải có lỗi với anh lớn, có lỗi với rất nhiều người thì tui cũng chỉ muốn bảo vệ cậu chủ nhỏ, cả đời ở cạnh phụ giúp anh ấy, kề cận với mình anh ấy mà thôi.”
Ba Cái Khung nhìn cậu, vùng ra khỏi ngực cậu, bay lên dụi đầu cậu, “Ta hiểu, ta sẽ giúp cậu.”
Chu Chu lên tinh thần, ngồi dậy nói, “Nhưng tui sẽ xem anh lớn là bạn tốt, rất rất rất tốt, tui sẽ cố gắng đối xử thật tốt với anh ấy!”
Ba Cái Khung mỉm cười, véo chóp mũi cậu, “Chó ngoan.”
Một người một khung tiếp tục trò chuyện, thời gian trôi đi rất nhanh. Chu Chu lại chuẩn bị luyện chương 6 của mình, Ba Cái Khung mặc kệ cậu, dứt khoát mở ti vi “tự thẩm”, bỗng Chu Chu khẽ động, khịt khịt mũi, cau mày nói, “Mùi này…”
Ba Cái Khung ngạc nhiên, bay qua, “Sao?”
“Lửa…” Chu Chu bước từng bước theo mùi hương, qua phòng ngủ, mở cửa ban công, “Là mùi khói…”
Ba Cái Khung đi sau cậu, bỗng giật thót kêu, “Nhìn bên phải, có khói!”
Chu Chu hoảng sợ, lập tức quay qua phải, quả nhiên thấy trước cửa sổ sân thượng của nhà hàng xóm bốc lên luồng khói đen mù mịt!
“Cháy?!” Chu Chu sợ hãi hét lên, “Trong nhà có người không?”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng hô từ đằng xa truyền đến, “Cứu mạng! Ai đó nhanh đến cứu chúng tôi với!”
Chu Chu tức thời cuống cuồng, hàng xóm sát vách là một bà lão rất thích dáng vẻ nguyên hình của cậu, cho cậu ăn rất nhiều đồ ngon, trong nhà chỉ có một mình bà và cháu trai chưa tròn 1 tuổi. Bây giờ nghe tiếng hô của bà, chẳng lẽ cả hai đều bị kẹt trong nhà?
Đang lúc sốt ruột thì nhà đối diện bỗng truyền đến tiếng cô gái hét lớn, “Bà ơi! Lên sân thượng! Nhanh lên sân thượng!”
Chu Chu nhận ra cô ấy ngay, là chị gái rất thích cậu nên cũng la lên theo, “Bà ơi! Lên sân thượng! Nhanh lên!”
Tiếng hét của hai người họ nhanh chóng dẫn đến sự chú ý của người khác, dưới lầu bu đầy người, cũng bắt đầu nóng ruột hét to. Ngay lúc mọi người sốt ruột, cuối cùng cũng thấy bà lão ôm cháu trai chạy lên sân thượng, bà cúi đầu nhìn đám người dưới lầu, khóc hô cứu mạng.
“Bà đừng vội, con báo cháy!” Cô gái nhà đối diện hét, “Quá lắm là nửa tiếng, bà cố chịu đựng một lúc!”
Nhưng vấn đề căn bản không phải ở chỗ chịu đựng hay không chịu đựng mà là thế lửa quá mạnh, chưa đến 10 phút khói đã càng thêm đen nồng nặc. Chu Chu đứng ngay gần đó có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn lửa kéo đến gần. Cháu trai sợ đến khóc lớn, bà lão cũng khóc thét, Chu Chu và những người khác vội muốn chết, giờ khắc này cậu không thể kiềm chế nổi nữa, hít sâu một hơi nắm chặt nắm đấm.
“Cậu muốn làm gì?” Ba Cái Khung như linh cảm được, vội vã nói, “Cậu điên rồi!”
Chu Chu vốn chẳng để ý gã, leo lên thanh chắn bảo hộ của ban công, ưỡn người nguy hiểm đứng dậy.
“Này này! Cậu đừng nghịch!” Ba Cái Khung gấp giọng hét ầm lên, “Vừa rồi là ai nói sẽ phải có lỗi với người khác vì cậu chủ nhỏ hả, đầu cậu động kinh rồi ư! Đừng nghịch cái thằng này!”
Những người khác không nhìn thấy Ba Cái Khung nhưng có thể thấy rõ Chu Chu, ai cũng rống to cậu đừng nên làm bậy, nhưng Chu Chu cắn chặt răng, nói thầm trong lòng, “Lúc trước tui đã cảm nhận được thân thể này không giống với người khác.”
Ba Cái Khung trầm mặc, đương nhiên hiểu ý cậu là gì.
“Thân thể này có sức mạnh nguyên hình của tui, tui thấy…” Chu Chu cũng hơi sợ, cắn chặt răng, tập trung vào khoảng cách gần hai mét rưỡi giữa hai ban công, “Tui có thể nhảy qua được.”
Ba Cái Khung nóng nảy uy hiếp, “Nếu cậu quắc quải thì đến khi cậu khóc thành chó, ta không thèm thương tiếc cậu đâu!
Chu Chu căng thẳng cười, thở ra, chọc gã, “Tui, tui vốn là chó mà, haha.”
“…”
“Ông đừng nói nữa, tui phải nhảy đây.”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Chu Chu đứng hai chân trên mép lan can ban công, từ từ ngồi xổm xuống, hơi buông tay, chuẩn bị tư thế sẵn sàng xuất phát rồi lập tức ngẩng đầu, tập trung vào bà lão đối diện bị dọa trắng mặt, cậu cười với bà, sau đó phóng người nhảy qua!