Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 10: Chương 10: Đau




CHƯƠNG 10 : ĐAU

Gió từ cửa thông gió thổi vào khiến Tuệ Đường rùng mình, tính cô vốn nhát gan lại sợ ma, gặp phải chuyện như thế này cô chỉ dám thu người vào góc tường, không ngừng run rẩy, miệng bị bịt kín còn tay chân đều bị trói chặt không thể cử động .

Cô cần phải cởi trói, đi tìm điện thoại gọi người tới cứu . Lần mò trong bóng tối cô nhặt lấy một hòn đá sắc, Tuệ Đường gắng rạch dây thừng nhưng tay cô không với tới bị sượt qua rạch thẳng một đường vào cổ tay . Máu theo đó tuôn xối xả không ngừng . Cắn răng nhịn đau, cô tiếp tục cắt đứt sợi dây thừng, cởi dây trói, ôm lấy cổ tay đang rỉ máu, xé một miếng vải để cầm máu . Xong xuôi cô đứng dậy quờ quạng trong bóng tối, tìm khắp sàn nhà nhưng vẫn không thấy điện thoại . Lúc ấy Tuệ Đường mới biết mình ngốc đến chừng nào, làm gì có ai bắt cóc còn để lại điện thoại cho nạn nhân

Vì khi nãy mất khá nhiều máu, Tuệ Đường dần rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cô lại dùng hết sức nhéo mạnh vào đùi, giữ mình tỉnh táo . Cậu chủ em không muốn chết, em còn muốn ở bên cạnh cậu, suốt đời suốt kiếp, cho dù với thân phận người hầu cũng được, em cũng vẫn rất vui, em sẽ không bỏ cậu lại, nhất định sẽ không.

Tiêu Đình, em đợi anh

Tiêu Đình, đừng quên em, trọn đời trọn kiếp

Tiêu Đình … Tiêu Đình

Trái tim Tiêu Đình đau đớn, co thắt từng cơn, anh cố khắc chế nhưng không sao vơi bớt được nỗi sợ hãi trong lòng . Đều tại con đàn bà Tú Hòa gây ra, sau này anh sẽ bắt nó trả giá đắt .

Đường Đường, đợi anh, anh đến cứu em

Đường Đường nhất định bình an, trọn đời trọn kiếp.

Đường Đường… Tuệ Đường

Ngay lúc Tuệ Đường cho rằng không còn gắng gượng thêm được nữa thì cánh cửa nhà kho bỗng mở toang, bóng hình mà cô đã khắc sâu tận tim đang ở trước mặt cô . Cô đợi được rồi, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc anh đến .

Người mà cô nhớ mong nhất

Cũng là người quan trọng nhất

Tuệ Đường biết bộ dạng của cô bây giờ vô cùng thảm hại, nhưng khóe miệng lại đang mỉm cười. Mi mắt cô nặng trĩu, không mở nổi nữa rồi, chỉ cần mở một lần nữa, nhìn anh ấy . Nhưng đôi mắt không còn nghe lời cô, khẽ khép lại . Điều cuối cùng cô còn cảm nhận được là không phải bản thân ngã xuống sàn đất lạnh lẽo mà rơi vào vòng ôm ấm áp.

Thời điểm Tuệ Đường tỉnh lại, bầu trời nắng vàng rực rỡ . Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên gương mặt mang nét đẹp trẻ con nhưng gò má không còn bầu bĩnh như xưa mà có phần hơi tiền tụy, nước da hồng hào hơi tái xanh, duy chỉ có đôi môi là vẫn hồng hồng đáng yêu.

Cô nhìn ngó khắp gian phòng cảm thấy hơi quen thuộc, sau một hồi suy ngẫm, đưa ra kết luận : ” Đây đích thực là phòng cậu rồi ”

Vậy cậu đi đâu rồi ?

Tuệ Đường muốn đi tìm cậu !

Cô ngồi dậy, xỏ dép, bước xuống giường, do nằm trên giường quá lâu nên chân không có sức lực, lập tức mềm nhũn khuỵu xuống.

Chật vật một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đứng lên được, còn đang đắc ý thì bị tiếng quát sau lưng làm giật mình ngã ngồi trở lại :” Mới tỉnh lại đã định đi đâu ? Nằm xuống ngay ”

Cậu chủ, đúng là giọng của cậu rồi

Tiêu Đình tức giận đến nỗi vai run lên . Chết tiệt, vừa ốm một trận liền trở nên cứng đầu khó bảo .

Mới tỉnh dậy đã bị dọa sợ tới mặt trắng bệnh, Tuệ Đường tủi thân cực kỳ .

Tiêu Đình thấy sắc mặt Tuệ Đường bỗng chốc trắng bệch, tưởng cô bị làm sao vội vàng chạy tới sờ trán . Vẻ mặt dịu dàng lo lắng khác hẳn với thái độ cau có vừa rồi.

Tuệ Đường bỗng chốc rơi lệ .

Tiêu Đình lại càng cuống, hỏi gấp gáp :” Mới vừa rồi còn đứng dậy được mà ! Bị đau ở đâu ? Nói cho anh nghe anh gọi bác sĩ đến ”

Tuệ Đường giơ tay ôm chặt thắt lưng Tiêu Đình, khuôn mặt lem nhem nước mắt quệt hết vào áo Tiêu Đình :” Đình, em tưởng mình sắp chết không còn được gặp anh nữa huhu ”

Cõi lòng tan nát, biết bao lời muốn thổ lộ, biết bao xúc cảm mà cô đem đến cho anh đều hóa thành một câu : ” Chỉ cần em bình an là tốt rồi ”

Phải, chỉ cần em bình an, anh cũng sẽ bình an.

Tuệ Đường tỉnh lại, cả ngôi nhà lại bừng sáng, dường như tất cả vẫn như lúc ban đầu, mọi u sầu, đau khổ đều không còn, chỉ còn lại niềm vui .

Trước đây, cô là một cô hầu chăm chỉ nhưng gần đây cậu và cô giống như đổi vị trí cho nhau . Cô chỉ cần hưởng thụ còn cậu thì vất vả làm việc.

Chẳng hạn như bây giờ

Cậu đang ngồi bên giường dỗ dành nhóc con nhõng nhẽo.

Tiêu Đình : ” Mới ăn được một tẹo đã kêu no, ăn thêm một chút nữa, A ”

Tuệ Đường : ” Em no thật đấy ”

Tiêu Đình : ” Một thìa nữa thôi A”

Tuệ Đường : ” Đúng một thìa thôi đấy ”

Tiêu Đình :” Ngoan ăn thêm thìa nữa ”

Tuệ Đường :” … ”

Cô bó tay chịu thua

Nhớ lại lúc trước toàn là cô dỗ cậu ăn vô cùng khó khăn, giờ cô muốn trả đũa cũng thật khó mà.

Lúc biết mình hôn mê nửa tháng, Tuệ Đường kinh ngạc, nửa tháng đấy, bài vở cô không theo kịp các bạn rồi.

Một học sinh giỏi toàn diện như Tiêu Đình dĩ nhiên không cho phép Tuệ Đường bị yếu thế cho nên tối nào cũng dành ra ba tiếng dạy Tuệ Đường học .

Giờ dạy học

Tiêu Đình :” Phương trình lượng giác trước tiên phải tìm điều kiện …, hiểu chưa ?”

Tuệ Đường :” Sắp hiểu ạ ! ”

Tiêu Đình :” Anh giảng lại, lần này nhất định phải chú ý nghe đấy ”

Một tràng toán học

Tiêu Đình :” Giờ thì hiểu rồi chứ ? ”

Tuệ Đường :” Hiểu ạ ”

Tiêu Đình :” Vậy thì làm bài tập”

Một lúc sau…

Tuệ Đường cắn bút, suy ngẫm, gì thế này ? Chẳng hiểu gì hết.

Tiêu Đình :” Hiểu rồi thì làm đi ”

Tuệ Đường :” Em không biết làm ”

Tiêu Đình :”… ”

Thấy Tiêu Đình dường như sắp nổi điên Tuệ Đường vội ôm tay Tiêu Đình, lắc lắc :” Trên người anh có mùi bạc hà rất thơm, cứ thoang thoảng làm em không tập trung được . ”

Tiêu Đình :” … ”

Sao bây giờ mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu anh thế này, Đường Đường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.