Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 14: Chương 14: Hồi Ức 3




CHƯƠNG 14: HỒI ỨC 3

Buổi tối hôm ấy, sau khi Trịnh Vinh ra về đã xảy ra một việc ngoài ý muốn

Việc Tuệ Đường được ưu ái hơn hẳn những người làm khác tất nhiên sẽ có người ghen ghét, đố kị . Sự việc hôm ấy là một ví dụ.

Trong phòng khách

Tất cả mọi người đều tập trung lại, cúi mặt không ai dám nói gì . Chuyện sợi dây chuyền bà Tố Uyên thích nhất bị mất ngay trong nhà, chỉ có thể là một trong số bọn họ lấy . Nhưng sẽ là ai đây ?

Giọng bà Tiêu vang lên :” Ta hỏi lại một lần nữa, trong số mọi người đứng đây ai đã lấy trộm đồ . Thành thật nhận lỗi ta sẽ không truy cứu ”

Không gian im ắng

Bỗng nhiên có người lên tiếng phá vỡ im lặng :” Bà chủ, Tuệ Đường cũng là người hầu tại sao bà không hỏi cả nó ”

Người vừa lên tiếng là Lệ Hoa, một trong số những người làm, một cô gái trông khá xinh khoảng 20 tuổi.

Tuệ Đường thấy Lệ Hoa nói thì lắc đầu ý nói ” Không phải Đường lấy đâu “, hai tay túm chặt cánh tay Tiêu Đình đang đứng bên cạnh

Bà Tiêu nghe vậy cũng tức giận : ” Hỏi hay không là quyền của ta, nó chỉ là đứa trẻ làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy . Tính nó mọi người trong nhà đều biết, nó không phải kẻ trộm ”

Lệ Hoa lại cười : ” Phòng của tất cả mọi người đều đã lục soát đều không tìm thấy, phu nhân cứ thử lục soát phòng Tuệ Đường xem ”

Những người giúp việc nghe thấy thì đồng tình, dù sao cũng nên thử tìm một lần

Tiêu Đình bất chợt lên tiếng :” Mẹ cứ để họ tìm đi ”

Tuệ Đường ngước mắt nhìn Tiêu Đình, cậu không tin cô sao ?

Thực ra Tuệ Đường không hiểu nếu không làm thế bọn họ lại càng nghi ngờ cô.

Điều bất ngờ hơn là sợi dây chuyền đó thực sự ở trong phòng Tuệ Đường. Lệ Hoa đã tìm thấy nó bên trong gối ngủ của cô bé

Mọi người đều không tin vào mắt mình, Tuệ Đường còn nhỏ như vậy không ngờ đã…

Chỉ có ông bà Tiêu cùng Tiêu Đình vẫn dửng dưng hoàn toàn phớt lờ việc đang diễn ra trước mắt.

Tiêu Đình chỉ ném lại một câu : ” Con muốn nói chuyện riêng một chút ” rồi kéo Tuệ Đường đang hoang mang lên phòng mình, bỏ lại tất cả ngơ ngác đứng nhìn .

Lệ Hoa thầm nguyền rủa nghìn lần, đã đến nước này mà thiếu gia vẫn tin nó như vậy, còn cả ông bà chủ nữa, thật đáng ghét

Trong phòng Tiêu Đình

Từ sau khi bước vào phòng, Tuệ Đường liền ôm cánh tay Tiêu Đình liên tục lắc lắc : ” Cậu chủ không phải Đường, em không lấy dây chuyền của bà chủ thật đấy, cậu phải tin em ”

Tiêu Đình đưa tay vuốt tóc cô, tất nhiên là anh tin em rồi, bé ngốc !

Thấy Tiêu Đình vuốt tóc mình, Tuệ Đường bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Tiêu Đình long lanh, xinh xắn như thiên thần

Ài đã là lúc nào rồi mà cô còn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, thực sự là… đáng yêu như búp bê . Tiêu Đình chưa kịp ý thức hành động của mình, cánh tay đã vòng ra đằng sau, ôm trọn Tuệ Đường vào trong lồng ngực . Trái tim đập càng lúc càng mạnh mẽ trong lồng ngực, không cách nào kiềm chế .

Lần đầu tiên thiếu gia Tiêu Đình ôm con gái, khi ấy mới mười hai tuổi . Có thể nói, không chỉ một lần mà Tuệ Đường đã cho Tiêu Đình trải qua hết lần đầu tiên này đến lần đầu tiên khác . Tất nhiên điều đó cũng đúng với cô.

Tuệ Đường cũng không đẩy ra, ngược lại còn vươn đôi tay nhỏ bé ra sau lưng ôm lấy thắt lưng Tiêu Đình . Động tác của cô lập tức khiến anh khẽ run .

Sở dĩ như vậy là bởi Tuệ Đường suy nghĩ rất đơn giản, trước đây ông nội cũng thường ôm cô như thế cho nên khi Tiêu Đình ôm cô cũng cho cô cảm giác ấm áp y như vậy, cô thích !

Mải ôm ấp, Tuệ Đường cũng quên mất hoàn cảnh của mình hiện giờ, nếu không nhanh chóng tìm ra thủ phạm thực sự, cho dù muốn bao che, những người khác sẽ không phục .

Mãi cho đến tận khi nghe thấy giọng trầm ấm của người đang ôm mình, Tuệ Đường mới nhớ ra

– ” Đường Đường, anh hỏi em, lúc chiều nay em có cho người khác vào phòng hay không? Hoặc là quên khóa cửa ? ”

” Đường không hề cho ai vào nhưng mà …hình như cửa em quên khóa ”

Tiêu Đình thở dài, biết ngay mà, cái tính hay quên mãi không sửa được . Cũng không sao chuyện này mình đã có cách

Rất nhanh sau đó, Tuệ Đường liền biết cách mà Tiêu Đình nói, lòng thán phục lại tăng lên một bậc.

Người tìm thấy sợi dây chuyền chính là Lệ Hoa nhưng điểm mấu chốt là nó được tìm thấy ở bên trong gối của Tuệ Đường, vị trí không ai ngờ tới, điều này Tiêu Đình đã sớm nghi ngờ . Mọi người lục lọi khắp phòng cũng không thấy, cô ta chỉ vừa tìm một lát đã biết vị trí sợi dây chuyền . Chỉ có một khả năng, chính Lệ Hoa đã giấu sợi dây trong phòng Tuệ Đường

Nhưng giờ chưa có chứng cớ Tiêu Đình không thể buộc tội đành tương kế tựu kế .

Đứng trước mặt tất cả mọi người, Tiêu Đình tuyên bố với mọi người rằng Tuệ Đường không trung thực, không thể tiếp tục làm người giúp việc cho anh, bị đẩy xuống làm phụ bếp . Còn người thay thế, từ nay Lệ Hoa sẽ vào thay vị trí của Tuệ Đường

Sự việc biến đổi như vậy khiến mọi người ngỡ ngàng, không ngờ Tiêu Đình luôn bao che cho Tuệ Đường ba năm nay giờ vì sợi dây chuyền lại tuyệt tình như thế . Dù sao quen biết Tuệ Đường ba năm, họ vẫn không tin cô có thể làm ra chuyện trộm cắp .

Không nói cũng biết Lệ Hoa mừng đến mức nào, cô chỉ cho rằng làm vậy để Tuệ Đường không còn nhận được sự tín nhiệm, không ngờ giờ cô lại trở thành người hầu của thiếu gia, công việc vừa nhẹ nhàng lương còn cao hơn hẳn công việc phụ bếp của cô hiện tại.

Thế nhưng…

Tiểu thiếu gia ba năm nay đã quen có Tuệ Đường, bây giờ tức giận đuổi nó đi đến một lúc nào đó thấy nhớ lại thay đổi đuổi cô đi thì sao ? Cô không muốn quay trở lại căn bếp đầy mùi dầu mỡ đó đâu, xem ra vẫn cần hành động thêm bước nữa…

Trên thực tế, chưa qua 24 tiếng mà Tiêu Đình đã nhớ Tuệ Đường điên lên rồi

Phòng của Tuệ Đường giờ là phòng của Lệ Hoa, còn cô chuyển xuống gian phòng của Lệ Hoa .

Tiêu Đình không còn cách nào khác đành phải chạy đi tìm cô hầu nhỏ, không biết bây giờ nhóc đang làm gì ?

Lúc tìm thấy Tuệ Đường, cô đang ở sau vườn học bài.

Nói là làm phụ bếp nhưng thực ra Tuệ Đường đang học tiểu học, còn có bài vở, các bác rất quý Tuệ Đường, cũng không bắt cô làm gì, bảo cô cứ tập trung học

Thấy có người tới, Tuệ Đường ngẩng đầu, thấy đó là Tiêu Đình, mắt bỗng long lanh :

-” Cậu ơi, mau đến đây nhanh lên ”

Ai chà, thì ra cô nhóc cũng nhớ mình, giọng điệu còn vội vã như vậy . Anh cũng rất nhớ em, Đường Đường !

Đợi Tiêu Đình ngồi xuống, Tuệ Đường chìa vở ra, giọng đáng thương :” Cậu, Đường không biết làm bài này, cậu giảng cho Đường đi ”

Tiêu Đình :”…”

Thì ra mình nghĩ quá nhiều .

Khẽ đặt quyển vở xuống, Tiêu Đình bỗng giơ tay ôm lấy mặt Tuệ Đường, giọng không vui :

-” Sao mới không gặp một lát, mặt em đã lấm lem xấu xí như vậy ” Vừa nói vừa lấy ngón tay lau những vết nhọ trên làn da trắng hồng .

Tuệ Đường nghe thế thì phụng phịu, chu môi : ” Đường không xấu xí mà ”

Chịu thua em đấy !

Tiêu Đình chợt hỏi : ” Cả ngày không gặp có nhớ cậu chủ của em không ?”

Tuệ Đường : ” Có chứ! em nhớ cậu lắm ý ”

Tiêu Đình vui mừng :” Thật không ?”

Tuệ Đường gật đầu như băm tỏi :” Thật ! Không có cậu Đường thấy bài tập khó lắm ”

Tiêu Đình :”…” Em được lắm .

Thấy cảnh này, Lệ Hoa càng thấy không ổn, tiểu thiếu gia vẫn lưu luyến con bé hậu đậu đấy, chưa gì đã chạy đi gặp nó rồi. Đến lúc mình hành động tiếp rồi, còn kéo dài công việc này cũng không giữ nổi.

Đến ngày thứ ba kể từ lúc Tuệ Đường bị xuống cấp làm phụ bếp, nhà họ Tiêu lại mất thêm một món đồ nữa, còn quý giá hơn sợi dây lần trước, lần này là cổ vật – bức tượng hoàng gia Anh ông Tiêu thích nhất được đặt trong thư phòng không cánh mà bay.

Những người có chìa khóa thư phòng trong Tiêu gia không nhiều, ngoài ông bà Tiêu, quản gia, Tiêu Đình còn có… Tuệ Đường. Đây là chìa khóa Tiêu Đình đưa cho cô, cô có thể đến thư phòng đọc sách bất kì lúc nào .

Đây cũng là lí do phòng Tuệ Đường bị lục soát đầu tiên .

Không có ! Bức tượng không hề có trong phòng Tuệ Đường ! Vậy thì nó ở đâu?

Lệ Hoa nghi hoặc, chính tay mình giấu nó trong phòng Tuệ Đường cơ mà ! Có khi nào…

Đến khi bức tượng được tìm thấy trong phòng của Lệ Hoa cũng chính là phòng Tuệ Đường, cô mới sợ hãi tới hoảng loạn, rối rít cầu xin tha thứ.

Lệ Hoa làm sao ngờ được từ sau vụ dây chuyền lần trước, ông bà Tiêu đã sai lắp camera mini trong phòng Tuệ Đường, vì vậy đã đi nhanh một bước, đòi lại công bằng cho Tuệ Đường

Sau hôm ấy, Lệ Hoa bị đuổi đi, Tuệ Đường lại trở về căn phòng trước đây khiến Tiêu Đình lòng thầm vui vẻ

Cô nhóc, tiếp tục phục vụ thiếu gia đi !

Nhưng mà, trái với sự vui vẻ ấy Tuệ Đường lại phiền muộn, giọng lo lắng : ” Cậu chủ, nếu lần sau lại có người giấu đồ trong phòng Đường nữa thì sao ? ”

Bé ngốc lo gì chứ, anh sẽ bảo vệ em !

Khẽ vuốt tóc Tuệ Đường, Tiêu Đình giọng nghiêm túc :” Nếu ai còn dám làm thế với Đường Đường, anh sẽ đánh mông kẻ đó đánh thật đau ”

Hả ? Đánh mông á ! Thế thì đau lắm, chắc không ai dám nữa đâu, Đường không sợ nữa rồi

Tuệ Đường :” Vậy chị Lệ Hoa cũng bị cậu đánh mông ạ ?”

Tiêu Đình :” Tất nhiên, giấu đồ hai lần, đánh đau gấp đôi ”

Tuệ Đường :” Ôi cậu giỏi thật, chị ấy xấu, phải đánh đòn ”

Thế là một lần nữa bạn thỏ ngốc bị sói lừa cho thê thảm vậy mà vẫn một mực thần tượng sói lên tận trời .

__________________________________________

Lời tác giả : Tuần tới Đan phải thi rồi :(( không thể post truyện đều đều được nữa. Hẹn gặp lại độc giả yêu thích truyện vào tuần sau * Ngàn nụ hôn gió * ^o^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.