Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 28: Chương 28: Pha Lê Thủy Tinh




CHƯƠNG 28 : PHA LÊ THỦY TINH

Sau khi Tiêu Đình ôm Tuệ Đường rời đi , mọi người cũng không có lý do để nán lại , đồng loạt ra về.

Hiện giờ đang là buổi chiều , thời tiết hơi se lạnh phủ chút nắng nhẹ , là thời điểm vô cùng thích hợp để đi dạo hay shopping .

Dương Thế Vũ vốn định lái xe về nhà nhưng Ái Vy nằng nặc muốn đi mua sắm . Bám dai chính là bản tính của Ái Vy ,ngay từ đầu anh rất rõ điều này nên không còn cách nào khác cùng cô đi shopping .

Thực ra mua sắm chỉ là cái cớ . Ái Vy cứ đi vòng quanh khu phố thời trang mà không hề để ý hay đi vào bất cứ một cửa hàng nào . Nhưng ánh mắt cô bỗng sáng lên khi nhìn vào một gian hàng , lôi kéo người nào đó vào trong.

Cửa hàng này đúng là một thế giới đồ…đôi. Ái Vy tỏ ra vô cùng thích thú . Dương Thế Vũ tất nhiên nhìn ra được ý đồ của cô : ” Em muốn mặc áo đôi ?”

Ái Vy cười tươi :” Đúng ,hai chúng ta mặc đồ đôi đi ”

Thấy cô vui vẻ như vậy , Dương Thế Vũ cũng không từ chối : ” Vậy em chọn đi ”

Cuối cùng sau khi ngắm nghía thật lâu , Ái Vy chọn một đôi áo khoác màu đen dáng military cùng hai chiếc áo phông kẻ đen trắng phong cách khá hiện đại.

Dương Thế Vũ hơi ngạc nhiên : ” Em rất thích màu sáng , tại sao mua màu này ?”

Anh thường thích Ái Vy mặc nhưng màu sắc tươi sáng , cô rất ít khi mặc đồ đen !

Ái Vy thản nhiên trả lời : ” Lâu lâu em muốn thay đổi phong cách một chút thôi , anh đừng hỏi nữa mau vào trong thử đi ”

Một lúc sau , cả hai mặc bộ đồ bước ra . Nam cao lớn trưởng thành , nữ xinh đẹp cá tính như hai mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Ái Vy nhìn vào gương , lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh , đôi mắt linh hoạt như đang cười . Cô giơ điện thoại lên , đưa ống kính về phía mình và Dương Thế Vũ , giơ tay làm động tác chữ V : ” Thế Vũ , cười nào !”

Thế Vũ , em không thích màu đen nhưng đây lại là màu anh thích !

Ở một góc khác , ánh đèn flash nhấp nháy hướng về phía bọn họ mấy giây rồi vụt tắt . Dương Thế Vũ bỗng căng thẳng, khẽ quay đầu nhưng đằng sau chỉ có dòng người qua lại trên phố .

….

Tiêu Đình cứ thế ôm Tuệ Đường lên thẳng phòng mình , đóng cửa lại . Dưới ánh đèn dịu nhẹ , Tuệ Đường nằm trong vòng tay anh tựa như một thiên sứ nhỏ , đôi mắt nhắm lại , miệng hơi hé mở , cô hiển nhiên rất mệt đã ngủ từ lúc nào .

Thoáng chốc lòng Tiêu Đình có cảm giác mềm mại , ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú . Bé ngốc lại có thể ở trong vòng tay anh ngủ ngon như vậy ! Nhưng mà hiện giờ không phải lúc ngủ , anh phải đánh thức cô dậy thôi !

Anh ở bên tai cô khẽ gọi : ” Đường Đường , tỉnh dậy ”

Tuệ Đường vẫn không mở mắt , mơ màng ôm cổ Tiêu Đình tiếp tục mộng đẹp.

Còn không dậy ! Anh cười khẽ : ” Em mà không dậy là anh sẽ hôn đấy , anh không nói đùa ”

Thật đáng tiếc ,bạn Đường không hề nghe thấy gì , còn phát ra tiếng than nhẹ vì bị quấy rầy .

Tiêu Đình thấy mình bị cô ngốc phớt lờ , anh không cam lòng , lập tức dùng cách thức của riêng mình đánh thức Tuệ Đường dậy.

Ban đầu , Tuệ Đường chỉ cảm thấy khó thở , cô lắc lắc đầu tránh né để lấy không khí nhưng không được . Cô khó chịu “ưm” một tiếng , dần dần tỉnh táo lại , đôi mắt buồn ngủ ai oán vì bị đánh thức .

” Em tỉnh chưa ?”

Tuệ Đường nghe thấy giọng nói của Tiêu Đình thì khó hiểu ! Đình rất ít khi đánh thức cô khi đang ngủ say

Tuệ Đường ngái ngủ hỏi : ” Sao vậy ?”

” Có thứ muốn cho em xem ”

Tuệ Đường tò mò , vẻ buồn ngủ lập tức biến mất : ” Là gì thế ?”

Tiêu Đình nói : ” Tỉnh ngủ chưa ? Muốn biết là gì thì em đưa tay ra đây ”

Tuệ Đường không hiểu nhưng cũng làm theo lời anh nói . Tiêu Đình nắm bàn tay cô , khẽ vuốt ve rồi lật úp lòng bàn tay cô lại…

Một vật hơi lành lạnh được đeo vào ngón tay áp út của cô , Tuệ Đường đương nhiên biết đó là gì . Nhưng mà nó ở đâu mà có …mọi chuyện chỉ vừa mới sáng tỏ hôm qua mà thôi

Cô cúi đầu ngắm nghía chiếc nhẫn , lòng thốt lên ngạc nhiên . Đó không thể gọi là đẹp bởi vì đẹp vẫn chưa đủ để hình dung . Sự tinh tế trong từng chi tiết của chiếc nhẫn mới là thứ làm nên điểm đặc biệt . Đóa hoa năm cánh chạm khắc tỉ mỉ nở rộ tuyệt đẹp , mỗi cánh hoa là một hạt pha lê cùng những viên đá tím được viền xung quanh một cách hài hòa . Chiếc nhẫn mang lại cảm giác thanh nhã dịu dàng nhưng không mất đi sự sang trọng vốn có . Một vật trân quý như vậy chắc chắn không thể tùy tiện mua bừa .

Thấy Tuệ Đường nhìn chiếc nhẫn đến ngơ ngẩn , Tiêu Đình khẽ cười , cất giọng trầm ấm : ” Thích không ? ”

Anh muốn tự tay đeo chiếc nhẫn này vào tay cô từ lâu rồi , có điều khi nó hoàn cảnh không tiện, không giống bây giờ , cô đã là vợ chưa cưới của anh , anh hoàn toàn có thể quang minh chính đại tuyên bố quyền sở hữu của mình.

” Không nói chuyện ? Em thấy nó không đẹp sao ? ” Tiêu Đình đưa tay vén những sợi tóc mai của cô .

Tuệ Đường im lặng một hồi cuối cùng đáp : ” Đây là chiếc nhẫn đẹp nhất mà em từng thấy , Đình, em vĩnh viễn cũng không tháo ra ”

Nghe được những lời nói của cô , trái tim Tiêu Đình tựa như có một dòng nước mát chảy qua , vòng tay càng siết chặt hơn . Đây có thể coi là lời hứa của em hay không ? Nếu đã như vậy anh không cho phép em đổi ý !

” Đường Đường , đây là lời hứa của em , sau này em mà tháo ra xem anh trừng phạt em như thế nào ! Lại đây đeo cho anh ”

Tiêu Đình từ túi quần lấy ra một chiếc nhẫn khác , vừa nhìn liền nhận ra nó với chiếc nhẫn trên tay Tuệ Đường là một đôi ,chỉ có điều đó là kiểu dáng của nam .

” Anh mua cả hai chiếc sao ? ”

Tiêu Đình không vui gõ đầu cô : ” Ngốc , đây là nhẫn đôi tất nhiên phải có hai chiếc , mau đeo vào ”

Cô ngốc vẫn còn thắc mắc : ” Em tưởng phải kết hôn thì mới trao nhẫn , chúng ta trao nhẫn trong phòng thế này có ổn không ?”

Tiêu Đình dở khóc dở cười ,có ai quy định phải kết hôn mới được trao nhẫn đâu lại càng không có quy định về địa điểm .

” Thật lằng nhằng , rốt cuộc em có đeo không ?” Giọng nói đã đè nén kiên nhẫn đến cực hạn.

Tuệ Đường nghe được cái giọng giận dỗi ấy liền mỉm cười , không tiếp tục hỏi , trực tiếp cầm chiếc nhẫn trong tay Tiêu Đình nhẹ nhàng đeo vào ngón tay anh .Ánh đèn phản chiếu lên hai chiếc nhẫn tạo nên những chùm sáng lung linh tuyệt diệu.

Nắm thật chặt lấy tay Tuệ Đường , Tiêu Đình ôm cô vào ngực cất giọng hơi khàn : ” Anh rất vui ”

Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau như vậy phải không ? Chúng ta sẽ luôn nắm chặt đôi tay như thế này phải không ? Anh không cầu điều gì xa xôi , chỉ muốn mỗi phút mỗi giây trong cuộc đời này trôi qua cùng em , có thể chứ ?

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Đình , Tuệ Đường mím môi không nói , càng dựa sát vào lồng ngực của anh…

Hình như cô không còn thích anh nữa rồi.

Hình như lòng cô đã thay đổi , nảy sinh một thứ tình cảm khác , nghe nói đó là tình yêu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.