-Anh về rồi! Thanh âm dõng dạc vang lên, Gia Bảo vẫn cái nụ cười đầy nhiệt huyết nhưng đôi mắt ấy lại hiện rõ những quầng thâm thiếu sức sống.
-Anh iu về rồi! Nó nhí nhảnh chạy đến bên ôm hắn, vòng tay ấm áp này là điều mà hắn cần nhất lúc này,cả ngày qua hắn không chợp mắt chút nào, ngả vào bờ vai nhỏ nhắn mà người mình yêu hắn ngủ gật từ khi nào.
10 năm trước, anh chăm lo từ chi phí điều trị đến sự yêu thường, sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ nhớ lại tất cả mà rời xa hắn. Hắn và nó đã kết hôn được hai năm nhưng chưa quan hệ lần nào, đơn giản là vì hắn không thích ép buộc người khác, khi nó đã sẵn sàng hắn mới dám...
-Anh ơi! Ăn em đi!
-Hả....!? Điều hắn thấy đầu tiên khi mở mắt là nó nằm trên giường, trên người là bộ đồ ngủ ren đầy gợi cảm. Mặc đồ như không mặc đồ, những chỗ gợi cảm của nó như được phơi bày, mùi hương sữa gạo như khiêu khích hắn.
-Em...Gia...Bảo...Yaaa! Xin lỗi! Nó đỏ mặt định chạy đi thì bị một cánh tay kéo lại.
-Khoan đã! Ăn thì ăn!
.
.
.
.
.
.
.
-Oa oa oa oa...
Tại bệnh viên Đông Hoa hắn và nó đã có một đứa con, lúc đó hắn như chực trào hạnh phúc, sau bao nhiêu khó khăn hắn và nó đã được hạnh phúc nhưng...
-Vợ tôi đâu bác sĩ? Hắn nâng niu đứa trẻ vào lòng, mải nên quên mất nó, giờ hắn thực sự muốn gặp nó! Muốn thấy nụ cười của nó! Muốn được nghe giọng của nó...
-Vợ anh....chúng tôi xin lỗi! Cô ấy đã ra đi trên bàn mổ, cô ấy quá yếu, cô ấy đã không kiên trì, cô ấy đã nở nụ cười khi đứa bé được sinh ra...Xin lỗi! Người bác sĩ cũng không khỏi, giọng nghẹn ngào
-Sao? Ông nói đùa đúng không?Cô ấy...
-Xin lỗi! Là tác hại của thuốc PT-36...cô ấy quá yếu!
Bíp.........................
Những âm thanh quanh hắn như im bật, cả cuộc đời này anh phải đi một mình sao...!? Hoa Nguyệt, chỉ đẹp khi hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, những cánh hoa ấy rực rỡ một vùng trời. Nhưng chỉ một thời gian, khi hiện tượng nguyệt thực kết thúc, những cánh hoa rời rã rồi tan biến... Đó là ý nghĩa cái tên của con, Tiểu Hoa Nguyệt của ba!