Mở đôi mắt nặng trĩu của mình, Như vừa cảm thấy có một vật thể nặng nề đè lên cô, xoay người lại thì khuôn mặt của cậu chủ Minh Hiếu hiện ra.
Cái mặt này, không yêu sao được chứ!
-Cậu chủ! Cậu chủ mau dậy đi! Trở mình gọi cậu dậy, cô làm bộ gương mặt nghiêm túc nhưng thật ra là đang rất vui trong lòng.
Hé mở đôi mắt màu ngọc rubi ra, cậu choàng cánh tay của mình ra trước kéo cô hầu ngốc xà vào lòng mình:
-Tiểu bảo bối! Chỉ một chút thôi...
-Thôi cho cậu ngủ một chút nữa vậy!-
.
.
-----------------
7 giờ sáng...
-A~cậu chủ không cần mà!
-Sao thế? Cơ thể này là của anh rồi mà!
-Không được mà!
-Bổn thiếu gia đây đã đích thân thay đồ cho tiểu bảo bối rồi thì hãy yên lặng hưởng thụ đi!
-A...đừng! Cậu chạm vào...ư~
-Cơ thể tiểu bảo bối là đang mở cờ chào đón anh đấy! Thật đáng ghét mà!
-Cậu chủ em còn rất nhiều việc phải làm! Xin hãy tha cho em!
--------
Ngày thứ sáu kinh hoàng của tôi mới chỉ bắt đầu!