Cậu chủ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm, hít vào một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cô ấy là…”
“Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy. Chào các anh.”
Sắc mặt cậu chủ thật đáng sợ, xanh đỏ trắng cứ xẹt qua lần lượt, sau
đó… hu hu, đang trừng mắt nhìn cô, đang lườm cô cháy mặt, đang bắn tia
mắt vô cùng giận dữ về phía cô…
“Cậu chủ, cậu khỏe thật đấy chứ? Hình như đang phát sốt này.”
Ngồi trong xe cậu chủ, ánh mắt Diêu Tiền Thụ không thể rời khỏi khuôn mặt đỏ rần của cậu.
Cậu bị nhìn chằm chằm tới cáu tiết, đưa tay bật điều hòa lên nấc cao nhất.
Thấy cô còn đang nghiên cứu mổ xẻ mình, cậu chủ cau mày đẩy đầu cô đang áp sát ra xa: “Đừng có qua đây.”
“Nhưng em lo cho long thể của cậu, nếu cậu mà ốm, tổng quản bảo mẫu sẽ
trừ sạch mớ tiền lương ít xịt của em mất. Em cùng cậu tới bệnh viện được không?”
Trong không gian kín, không thể tránh khỏi đôi mắt đáng ghét cứ chớp nháy lia lịa, cậu chịu đủ rồi!
“Két”.
Sau tiếng phanh gấp, cậu chủ nhắm mắt lạnh lùng ra lệnh, “Xuống xe”.
“Hả? Đây… ở đây à”. Cô nhìn biển trạm xe bus bên ngoài cửa sổ.
“Giờ tôi muốn tới khách sạn”.
“Vâng vâng vâng! Em biết rồi”.
Mục đích thật sự của việc kết hôn giữa cậu chủ và cô không phải là việc này sao? Cậu chủ vội vàng muốn tới khách sạn thông báo mình đã kết hôn, cô không thể đi cùng cậu chủ tới đó, nếu để anh Thư biết người cậu chủ
lấy là cô hầu này, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ cậu ấy.
Cô vội vàng đẩy cửa xuống xe.
“Cô…”.
“Cậu chủ, cậu còn dặn dò gì không?”
“… Không được phép về nhà muộn hơn tôi”.
“Vâng!”. Diêu Tiền Thụ cười đáp.
Cậu khởi động xe, trong kính chiếu hậu là hình ảnh Diêu Tiền Thụ đang nhón chân xem bảng xe bus.
Cậu mím môi, nhấn ga lao thẳng tới chiến trường của mình – khách sạn Hoàng Tước.
Cửa phòng phó tổng giám đốc bị thư kí đang thở hổn hển đẩy ra, tiếng
giày cao gót lộp cộp khiến Thư Thành Nhạc đang chăm chú xem tài liệu
phải cau mày.
Nhìn cô thư kí mới vào làm chưa đầy một tháng có
vẻ khổ sở, anh đặt bút xuống cười khẽ, “Thư kí Tần, tốt nhất là cô báo
cáo chuyện quan trọng cho tôi, không thì tôi tính lấy đôi giày cao gót
quyến rũ của cô để lại làm kỉ niệm, tiện thể mời cô về nhà nghỉ khỏe
luôn”. Lúc làm việc, phụ nữ lộ ra đặc điểm giới tính đúng là khiến người ta khổ không chịu được.
“Xin… xin lỗi! Thưa phó tổng giám đốc. Nhưng… con trai của chủ tịch, cậu ấy…”
Còn chưa nói hết câu, một bóng người mặc Âu phục chỉnh tề lách qua
người cô thư kí như chẳng có ai ở đó, ngạo nghễ đi tới trước bàn làm
việc của Thư Thành Nhạc.
Cậu đập quyển sổ chứng nhận kết hôn đỏ chót xuống trước mặt Thư Thành Nhạc cái “rầm”.
Thư Thành Nhạc không đứng dậy, vẫy tay cho thư kí đi ra, đẩy kính lên
rồi mới ngẩng đầu cười chào đón, “Cậu chủ hành động nhanh thật. Xin hỏi
chủ tịch có biết cậu chơi trò kết hôn chớp nhoáng không?”
“Chỉ cần kết hôn là tốt rồi, còn lại đừng nói linh tinh”.
“Tôi thấy rồi”. Anh miễn cưỡng cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn, “Mùi vị mới kết hôn thế nào? Cô nhà là ai?”.
“Không phải việc của anh”.
“Chính xác không phải là việc của tôi”. Thư Thành Nhạc đẩy quyển sổ
chứng nhận kết hôn tới trước mặt cậu, “Cái này tôi không cần xem, điều
kiện tốt như cậu chủ Cẩm Ngọc đây, muốn tìm bừa một cô gái căn bản không làm khó được cậu, phải không?”
“Không cần trừng mắt nhìn tôi phòng bị thế, dù cậu có tìm một cô gái
giúp cậu kết hôn giả tôi cũng chẳng làm gì được, chủ tịch chỉ bảo tôi để cậu kết hôn, còn chuyện cậu với cô gái đó là tình cứng hơn vàng, hay là vàng dày hơn tình, tôi không quan tâm cũng chẳng muốn quan tâm”.
Anh mở ngăn kéo rút ra một tập danh thiếp dày, lật qua xem lướt rồi rút ra một cái, đưa tới trước mặt cậu chủ.
“Cái gì thế?”.
“Bạn tôi. Làm bên truyền thông.” Thấy cậu không nhận, Thư Thành Nhạc
vươn tay nhét tấm danh thiếp vào túi quần Âu của cậu, “Không cần trừng
mắt với tôi. Cái này cũng là chủ tịch dặn dò. Sau khi kết hôn cậu chủ và cô nhà phải trả lời phỏng vấn, thông báo cho mọi người biết”.
“…”
“Hy vọng lúc phỏng vấn hai vợ chồng cậu nhận ra được đối phương, đừng
để lộ tẩy khiến người ta cười chê. Hai người bị chê cười cũng không sao, nhưng hình ảnh của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng”. Giọng điệu Thư Thành
Nhạc đầy mỉa mai, nói tiếp, “Cậu chủ này, kết hôn nhanh thế không vui
đâu, giờ đổi ý còn kịp”.
“Rầm”.
Đáp lại Thư Thành Nhạc là tiếng dập cửa vô cùng mạnh mẽ.
Thư Thành Nhạc nhướn lông mày, cười khinh miệt, “Muốn mình cống hiến
sức lực cho cậu chủ này, còn phải nhảy vào biển lửa vì cậu ta sao? Hừ,
xin miễn đi”.
Đồng hồ đã chỉ quá tám rưỡi.
Thu lại ánh mắt lạnh lùng, cậu chủ Cẩm Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mặt mày hầm hầm, bấm bấm điều khiển ti vi.
“Kẹt”.
Tiếng mở cửa khiến ánh mắt lạnh lùng của cậu bắn thẳng về phía cửa.
Diêu Tiền Thụ vừa vào cửa đã đứng đơ ra đó, cậu chủ mặc áo cổ chữ V
khoét sâu màu xám, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của mình, khoanh tay
vẻ lười biếng, tư thế khiêu gợi như thế đi kèm ánh mắt chẳng có chút
khiêu gợi nào khiến cô lạnh hết cả người.
“Cậu… cậu chủ, em đã về”.
“…”. Không đáp, trừng mắt nhìn cô.
“Em… hơi chậm một chút, tại tắc đường”.
“Cô làm vợ thế à?”. Về nhà muộn còn kiếm cớ.
“Khụ khụ khụ khụ!”. Cô vừa nghe tới từ nhạy cảm, lập tức lớn tiếng ho khan.
Cậu không hiểu, chỉ cảm thấy cô đang phản kháng mình, bỏ điều khiển ra
đứng dậy hừ nói, “Cô ho cái gì! Tôi đang hỏi cô, cô làm vợ kiểu gì hả!”.
“Khụ khụ khụ!!”.
“Cậu chủ! Cậu nói gì với Tiểu Tiền
thế? Có phải nó lại không nghe lời khiến cậu tức giận không? Chờ tôi sửa xong bụi hoa ở vườn sau sẽ vào chỉnh đốn nó!”.
Tiếng tổng quản bảo mẫu từ vườn sau vọng lại nghe có hơi xa xăm một chút. Cậu chủ nhếch mép, thế mới biết cái trò vừa rụt cổ, vừa lè lưỡi của cô là có ý gì.
Cau mày, cậu túm cô kéo ngay lên lầu, mở cửa phòng lôi cô vợ của mình đi vào, vung chân đá cửa.
“Tôi không thích vợ mình về nhà muộn hơn mình!”. Cậu bất mãn ra lệnh.
“… Còn em không thích chồng mình giữa đường bảo xuống xe tự về nhà đi”. Cô hạ giọng lẩm bẩm.
“Cô nói cái gì?”.
“Không ạ, em nói sau này em không dám về nhà muộn nữa”.
“… Hừ. Biết là được rồi”.
“Thế em ra ngoài đây”.
“Chờ một lát. Cái này cho cô”.
Một chiếc di động gấp màu trắng ánh bạc được nhét vào trong tay cô.
“Cậu… cậu chủ, đây là…”. Đây là quà cưới à?
“Tiện cho việc liên lạc”. Trời tối có không tìm được người cũng có điện thoại mà gọi!
“… Vâng”. Chỉ vì tiện việc sai bảo mới tặng di động cho cô mà.
“Tôi cảnh cáo cô, không được phép đưa số di động cho người khác. Cái này chỉ mình tôi biết thôi”.
Cô mở di động ra, trong danh bạ đã có số di động cậu lưu sẵn vào, chỉ
có số của một mình cậu chủ, ngay cả vị trí của tổng quản bảo mẫu cũng
không có, “… Ừm, em biết rồi”. Từ nay về sau, cô sẽ cố gắng nhớ số điện
thoại của người khác, tuyệt đối không lưu số người ta vào trong di động.
Thật tốt quá! Cuối cùng cô lại có di động, không phải xa lánh
xã hội nữa rồi! Oa, chức năng của loại di động này đầy đủ thật. Cô chỉ
muốn bay về phòng mình mày mò nó, nhưng cậu chủ còn thao thao bất tuyệt.
“Mấy ngày nữa, theo tôi đi dự phỏng vấn”.
“Vâng vâng, được ạ”. Ôi trời, màn hình di động này còn có thể xoay tròn này, chụp ảnh tự sướng tiện lắm nha!
“Tới lúc đó không tránh được việc nói vài câu khách sáo”.
“Thế ạ? Em biết rồi”. Oa oa oa, độ phân giải cao quá, ảnh rõ nét quá!
Có thể chụp rõ đường cong thâm thúy của xương quai xanh cậu chủ này.
“Những lời khách sáo đó, cô biết nói chứ?”
“Biết mà, biết mà!”.
“Nói thử coi”.
“…”.
“Cốp”.
“Cậu chủ, giờ cậu gõ đầu em, có thể tính là bạo lực gia đình không?”.
“Cốp cốp cốp”.
“… Hu hu”.
“Nhẫn tôi đưa cho cô đâu?”. Cậu nheo mắt liếc qua ngón tay trống không của cô.
Cô nghe thế lập tức đưa tay cởi cúc cổ áo ra. “Cô làm gì đó?!”. Cậu giật nảy mình trước hành động đột ngột của cô.
“Cậu chủ, không phải cậu muốn xem nhẫn sao?”. Cô mở cổ áo ra, một sợi
dây xuyên qua cái nhẫn kim cương bự chảng đeo trước cổ cô, phát ra ánh
sáng lấp lóa, “Em sợ bị người ta phát hiện, nên làm thành dây chuyền
giấu trong áo. Rất thông minh nhanh trí đúng không?”.
“… Phù”. Cậu còn tưởng cô muốn… thực hiện nghĩa vụ gì đó, làm chuyện sau khi kết hôn nên làm chứ.
“Cậu chủ, cậu thở phào nhẹ nhõm à? Em sẽ không ngốc đến mức đeo vào đi
rêu rao, để cho người ta phát hiện đâu! Cậu yên tâm đi”.
Cậu liếc mắt sang chỗ khác đi, dời ánh mắt nóng rực ra khỏi cổ áo của cô.
Cô bị cậu nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn vỗ đầu, quay
người tìm trong túi Doraemon của mình, “Suýt nữa quên. Cậu chủ, cái
này tặng cậu”.
Cậu miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc
nhẫn bạc dành cho nam lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay cô.
Ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn như bị hút sâu vào đó, không thể dứt ra
được, lồng ngực cũng nhấp nhô xao động lạ thường. Giọng nói ồn ào của cô không ngừng vang lên bên tai.
“Em nghĩ có là kết hôn giả, cậu
chủ cũng tặng nhẫn cho em, tốt xấu gì em cũng nên trao đổi nhẫn với cậu
chủ. Cho nên, em tiện đường tới cửa hàng mua một cái nhẫn. Nhưng tiền
trong thẻ của em không nhiều lắm, cho nên chỉ mua được nhẫn bạc nguyên
chất thôi, không phải thứ gì quý giá, cậu chủ nhận là được rồi, không
cần đeo…”.
“Đeo cho tôi”.
“…”.
Giọng nói khàn khàn của cậu khiến tim cô run lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu chìa bàn tay thon dài tới trước mặt cô, ngón áp út hơi cong lên như đang nhắc nhở cô đừng đeo nhầm chỗ.
Tay run run, cô cầm nhẫn nhưng không dám đeo vào.
“Đeo vào đi”. Cậu giục cô.
Chiếc nhẫn bạc cho nam lồng vào ngón áp út bàn tay trái, từ móng tay, đốt ngón tay, trượt xuống dưới, thít chặt lại.
“Hình như hơi nhỏ, em đem đi đổi cái khác”.
Cô làm bộ muốn rút nhẫn ra, nhưng bị cậu nắm lại không cho rút.
“Không nhỏ”.
“Nhưng… sẽ chật lắm, không tháo ra được đâu”.
“Thì không tháo ra”.
Không… khó chịu chứ ạ?”. Đeo nhẫn chật như thế sẽ khó chịu đúng không?
“Không đâu”. Ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua chiếc nhẫn, “Vừa lắm”.
Khẽ ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lấp lánh của cô. Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đặc quánh, nhiệt độ thoáng chốc tăng
cao, dây chuyền ở cổ áo cô lấp lánh, giống như nam châm hút cậu lại gần, nhẹ nhàng ép cô lên cửa, vén lọn tóc mềm mại xõa trên vai cô, ép chặt
tay lên lưng cô, đôi môi chỉ cần hạ xuống thêm chút nữa sẽ đụng vào cổ
cô.
Hơi nóng mờ ám quẩn quanh trong căn phòng khiến người ta
khó chịu, ngay cả việc run rẩy cô cũng phải e dè. Hơi thở nóng rực gần
trong gang tấc, vấn vít trên hõm vai của cô, khoảng cách không phẩy mấy
milimét ngượng ngùng khiến cô không biết nên đẩy ra hay vui vẻ tiếp
nhận.
Cô đơ người tại chỗ, im thin thít chờ đôi môi hồng đang hé mở kia của cậu chủ xử lý mình.
Sắp chạm vào rồi, gần thêm một chút nữa, hương vị đôi môi của cậu chủ
cô đã nếm nhiều lần, mềm mềm nóng nóng trơn trơn ướt ướt…
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến Diêu Tiền Thụ sợ gần mất mật.
“Cậu chủ! Cậu có đó không? Con bé Tiểu Tiền có ở trong phòng cậu không? Tôi không tìm thấy nó! Không biết chạy đi đâu rồi!”.
Tổng quản bảo mẫu!?
Hồn vía cô cũng sắp chạy đi đâu mất rồi!?
Cậu chủ cậu chủ, cứu cô, mau cứu cô đi mà! Nếu bị tổng quản bảo mẫu
thấy hai người bọn họ quấn quýt nhau liếm qua cắn lại, cô sẽ bị đánh bay lên trần nhà, dính lên cái đèn thủy tinh mất!
Cậu nhướn mày, thong thả cân nhắc coi cứu cô có lợi không, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên má.
Nhận thấy cử chỉ này đầy tính ám chỉ, tư duy không trong sáng của cô
hầu nhỏ lan ra, cô lập tức kiễng chân lên, chu môi hôn mạnh vào má cậu
chủ, còn phát ra tiếng “chụt”.
“Hôn rồi, luyện tập hôm nay xong rồi, cậu chủ mau cứu em đi!”.
“…”.
“Cậu chủ, cậu đừng có đờ ra chứ. Sờ mặt thẹn thùng xấu hổ cái gì, đợi lát nữa hẵng tính đi!”.
“…”.
Tổng quản bảo mẫu cau mày dán sát người lên cánh cửa, ông vô cùng hận
thù cái cửa khốn nạn có hiệu quả cách âm quá tốt này, khiến ông không
thể nghe rõ được nhất cử nhất động của cậu chủ.
Sau cánh cửa chắc chắn có động tĩnh kì quái gì đó!
Là cậu chủ gặp nguy hiểm gì sao? Không lẽ có đạo tặc háo sắc thoát khỏi hệ thống an ninh cao cấp chạy vào khuê phòng của cậu chủ, ép cậu chủ
lên giường, muốn quấy rối cậu chủ?
“Cậu chủ! Tôi tới cứu cậu
đây! Kẻ nào dám nhúng chàm thân thể thanh khiết của cậu, tôi sẽ đánh kẻ
đó thành thức ăn cho Hắc Thủ Đảng! A a a a!”.
Giơ cái chổi lên cao, tổng quản bảo mẫu định đạp cửa xông vào.
“Két”.
Cửa mở.
“Không cần trừng mắt nhìn tôi phòng bị thế, dù cậu có tìm một cô gái
giúp cậu kết hôn giả tôi cũng chẳng làm gì được, chủ tịch chỉ bảo tôi để cậu kết hôn, còn chuyện cậu với cô gái đó là tình cứng hơn vàng, hay là vàng dày hơn tình, tôi không quan tâm cũng chẳng muốn quan tâm”.
Anh mở ngăn kéo rút ra một tập danh thiếp dày, lật qua xem lướt rồi rút ra một cái, đưa tới trước mặt cậu chủ.
“Cái gì thế?”.
“Bạn tôi. Làm bên truyền thông.” Thấy cậu không nhận, Thư Thành Nhạc
vươn tay nhét tấm danh thiếp vào túi quần Âu của cậu, “Không cần trừng
mắt với tôi. Cái này cũng là chủ tịch dặn dò. Sau khi kết hôn cậu chủ và cô nhà phải trả lời phỏng vấn, thông báo cho mọi người biết”.
“…”
“Hy vọng lúc phỏng vấn hai vợ chồng cậu nhận ra được đối phương, đừng
để lộ tẩy khiến người ta cười chê. Hai người bị chê cười cũng không sao, nhưng hình ảnh của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng”. Giọng điệu Thư Thành
Nhạc đầy mỉa mai, nói tiếp, “Cậu chủ này, kết hôn nhanh thế không vui
đâu, giờ đổi ý còn kịp”.
“Rầm”.
Đáp lại Thư Thành Nhạc là tiếng dập cửa vô cùng mạnh mẽ.
Thư Thành Nhạc nhướn lông mày, cười khinh miệt, “Muốn mình cống hiến
sức lực cho cậu chủ này, còn phải nhảy vào biển lửa vì cậu ta sao? Hừ,
xin miễn đi”.
Đồng hồ đã chỉ quá tám rưỡi.
Thu lại ánh mắt lạnh lùng, cậu chủ Cẩm Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mặt mày hầm hầm, bấm bấm điều khiển ti vi.
“Kẹt”.
Tiếng mở cửa khiến ánh mắt lạnh lùng của cậu bắn thẳng về phía cửa.
Diêu Tiền Thụ vừa vào cửa đã đứng đơ ra đó, cậu chủ mặc áo cổ chữ V
khoét sâu màu xám, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của mình, khoanh tay
vẻ lười biếng, tư thế khiêu gợi như thế đi kèm ánh mắt chẳng có chút
khiêu gợi nào khiến cô lạnh hết cả người.
“Cậu… cậu chủ, em đã về”.
“…”. Không đáp, trừng mắt nhìn cô.
“Em… hơi chậm một chút, tại tắc đường”.
“Cô làm vợ thế à?”. Về nhà muộn còn kiếm cớ.
“Khụ khụ khụ khụ!”. Cô vừa nghe tới từ nhạy cảm, lập tức lớn tiếng ho khan.
Cậu không hiểu, chỉ cảm thấy cô đang phản kháng mình, bỏ điều khiển ra
đứng dậy hừ nói, “Cô ho cái gì! Tôi đang hỏi cô, cô làm vợ kiểu gì hả!”.
“Khụ khụ khụ!!”.
“Cậu chủ! Cậu nói gì với Tiểu Tiền
thế? Có phải nó lại không nghe lời khiến cậu tức giận không? Chờ tôi sửa xong bụi hoa ở vườn sau sẽ vào chỉnh đốn nó!”.
Tiếng tổng quản bảo mẫu từ vườn sau vọng lại nghe có hơi xa xăm một chút. Cậu chủ nhếch mép, thế mới biết cái trò vừa rụt cổ, vừa lè lưỡi của cô là có ý gì.
Cau mày, cậu túm cô kéo ngay lên lầu, mở cửa phòng lôi cô vợ của mình đi vào, vung chân đá cửa.
“Tôi không thích vợ mình về nhà muộn hơn mình!”. Cậu bất mãn ra lệnh.
“… Còn em không thích chồng mình giữa đường bảo xuống xe tự về nhà đi”. Cô hạ giọng lẩm bẩm.
“Cô nói cái gì?”.
“Vâ… vâng!”. Cô dứt lời, nhặt lại quần lót trên mặt đất, lúc nãy cô
cuống cuồng tìm vũ khí trong phòng tắm, không ngờ quần lót để thay lúc
tắm của cậu chủ cô tiện tay chụp lấy lại có thể giải vây cho cô, a ha ha ha ha! Cô đúng là thông minh quá, chỉ cần nói giặt quần lót giúp cậu
chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nghi ngờ!
“Ờ… giặt quần lót à, thế cô giặt cho sạch nhé”.
“Vâng ạ!”.
Nhìn đi! Chỉ cần nói phục vụ cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nói gì nữa.
“Chỗ nào cũng phải giặt sạch nhé. Cô biết không, giờ cậu chủ… à… là
người đàn ông trưởng thành rồi!”. Tổng quản bảo mẫu vừa nói vừa thả cái
chổi trong tay ra, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cái quần nhỏ bằng
vải cotton trong tay Diêu Tiền Thụ.
“Tiểu Tiền này, cậu chủ thích màu gì?”.
“Màu trắng màu đen đều có cả”. Thực ra hoa văn ngựa vằn cũng rất đáng
yêu, không biết cậu chủ có thích không nhỉ. Lần sau khi đi siêu thị với
tổng quản bảo mẫu, tiện thể mua một cái cho cậu chủ về mặc thử coi sao!
“Tiểu Tiền, cô đưa cái quần lót của cậu chủ qua đây chút, mở ra cho tôi xem…”.
“Hừm? Ông muốn xem cái gì?”.
“Xem số đo của cậu chủ là bao nhiêu?”.
“…”. Cô im lặng giơ thứ trong tay lên.
Tổng quản bảo mẫu thở hắt ra, “Cậu chủ à, quả nhiên cậu đã biến thành người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh rồi!”.
“… Hai người cút ra ngoài hết cho tôi!”. Cậu chủ không thể nhẫn nại được nữa, giận dữ hét lên, ngay sau đó…
“Rầm”.
Sau tiếng sập cửa, một già một trẻ ngồi ngoài cửa phòng cậu chủ nhìn nhau.
“Kẹt”.
Cửa đột nhiên lại bật mở, gương mặt đẹp trai giận dữ của cậu chủ xuất
hiện, một già một trẻ nằm sấp ngoài cửa đột nhiên lóe lên ánh mắt hy
vọng, cậu chủ khoan hồng độ lượng không giận bọn họ sao?
Cậu chủ vung tay, giật lại quần lót vẫn còn được cô hầu riêng của mình cầm trong tay.
“Rầm”.
Cửa lại bị đóng sầm.
“Tiểu Tiền này, cậu chủ đang giận cái gì thế?”.
“… Ai bảo ông xem số đo của cậu chủ”. Tôn nghiêm và kiêu ngạo của đàn
ông biểu hiện trên số đo của chiếc quần lót thần bí, há lại để cho người khác tùy tiện ngấp nghé nhìn trộm!
“Ta chỉ muốn chứng minh cậu chủ đã được ta nuôi lớn, trở thành một người đàn ông khỏe mạnh dũng mãnh chất lượng cao thôi mà!”.
“Chẳng trách lâu rồi cậu chủ không để chúng ta mua quần lót cho cậu ấy. Đều tại lỗi của tổng quản bảo mẫu ông hết!”. Hại hứng thú bé nhỏ của cô bị cậu chủ tước đi sạch.
Cô liếc nhìn tổng quản bảo mẫu, còn
khỏe mạnh dũng mãnh nữa chứ! Có lẽ từ hồi cậu chủ dậy thì, ông ấy đã lén đo số đo quần lót của cậu chủ không thèm kiêng nể rồi, thảo nào cậu chủ muốn chạy trốn tới Anh tị nạn, “Ông giám sát hàng ngày như thế, cậu chủ dậy thì sẽ có áp lực lắm đó!”.
“Sao lại có áp lực chứ! Số đo
của cậu chủ rõ ràng đã phát triển rất tốt, rất xịn đó! Đây toàn là thành quả giám sát hàng ngày của ta đấy!”.
“…”. Được rồi, cô không tài nào che giấu được sự thực là cậu chủ trưởng thành rất tốt.
Tổng quản bảo mẫu cứ tập trung soi quần lót, chẳng ai ngăn được.
Cậu chủ đáng thương, cậu tự cầu phúc cho mình đi, em cũng không giúp được cậu rồi.