Hết giờ làm về nhà.
Trong lòng Diêu Tiền Thụ rối bời, cô có rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo cần nói với cậu chủ.
Thế nên, cô quyết định hôm nay đưa cho cậu chủ tiền tiêu vặt cả tuần,
tổng cộng là ba trăm năm mươi tệ! Tiền mà, ai chả thích? Nhất là cậu chủ đã lâu chưa được nhìn thấy nhiều tiền như thế. Có khi cậu ấy đột nhiên
sẽ vui mừng sung sướng, thế thì cô có thể thuận lợi thông báo điều kiện
của phó tổng Thư mà không lo tới chuyện bị đánh cũng nên.
Sắp
xếp kịch bản xong xuôi, nhưng cậu chủ không phối hợp. Cậu mở cốp xe sau. Một đôi giày đế bằng và bộ đồ người hầu được nhét vào tay Diêu Tiền
Thụ.
“Cậu… cậu chủ? Làm gì thế?”.
Cậu chủ ngạo mạn hất hất cằm, ra lệnh, “Đi thay đi”.
=~= Không phải về nhà mới thay đồ của người hầu vào à? Hôm nay cậu chủ
vội gì chứ? Còn cố ý để quần áo của cô ở cốp sau nữa? Muốn nhìn mình mặc trang phục người hầu thế sao? Không phải ngày nào ở nhà cũng nhìn thấy
à?
“Ngây ra đó làm gì? Không thay à?”.
Mặc bộ đồ của người hầu là dấu hiệu cho thấy người này thuộc về mình!
Còn ai dám để ý tới cô ấy nữa chứ?
“Vâng, cậu chủ”. Cô hầu vâng lời, lạch bạch chạy đi thay quần áo.
Cậu chủ dáng người cao ráo, chờ ở cạnh xe. Mãi tới khi thấy cô đi giày
da đế bằng, mũ đội đầu viền ren, đeo túi Doraemon, trên người toàn là
những thứ thuộc về mình, lúc này cậu chủ mới hừ một tiếng hài lòng.
Thế này nhìn thuận mắt hơn. Không mặc bộ đồ này, cô sẽ không ý thức
được mình là người phụ nữ của cậu. Ngốc nghếch lại có cả đống sơ hở,
khiến cho người ta mơ tưởng!
Cậu phải thường xuyên nhắc nhở cô, cô thuộc sở hữu của cậu.
“Cậu chủ, cậu nhìn thế này được rồi chứ?”.
“Ừ. Lên xe”.
“Cậu chủ, chúng ta phải đi đâu?”.
Cô nhoài người lên cửa kính lo lắng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe,
chớp mắt đáng thương như con vật bị nhốt trong lồng.
Không phải về nhà sao? Nhưng cảnh vật bên đường hơi là lạ. Không lẽ cậu
chủ… định ra tay trước, đã bàn giá cả xong, đem cô tới thẳng chỗ bán?
Cậu chủ kéo đầu cô ra khỏi cửa kính, ép vào ngực mình, vừa lái xe vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, “Sân bóng rổ”.
“Sân bóng rổ? Cậu chủ, chúng ta tới sân bóng rổ làm gì?”.
Ánh mắt như chú cún con trung thành sợ bị vứt bỏ của cô khiến cổ họng cậu chủ khẽ chuyển động, “Luyện tập”.
Luyện tập? Bóng rổ? Cậu chủ còn sợ dáng người vai rộng eo nhỏ siêu ngầu của mình chưa đủ xịn à?
Trên sân bóng rổ ngoài trời trước lúc hoàng hôn không nhiều người lắm, nhưng bầu không khí không vì thế mà thiếu sức nóng.
Diêu Tiền Thụ đi theo sau cậu chủ, nhìn xuống sân từ trên khán đài, sân bóng bị mấy anh chàng mặc đồ thể thao chiếm, chuyền bóng, ném bóng, họ
đều đang khởi động.
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên khán
đài, “Này! Tên Cẩm Ngọc tới kìa!”. Nói xong, cậu ta vẫy tay với cậu chủ, hét lớn, “Ê nhóc, xuống đây mau! Để tôi coi cậu ra nước ngoài mấy năm
có nhũn chân ra không nào!”.
Cậu chủ nghe thế, chẳng nói chẳng rằng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khán đài, đi vào trong sân.
Trong nháy mắt, toàn bộ các kiểu chào hỏi bạn bè giữa đàn ông với nhau thi nhau biểu diễn trước mắt cô hầu nhỏ.
Vỗ vai, đấm ngực, xoa đầu.
Cô hầu trên khán đài há hốc miệng ra nhìn, cậu chủ tôn quý ngạo mạn nhà cô có thể chịu đựng được sự đối xử của người khác như thế sao? Cậu chủ
nghiêm túc chẳng tùy tiện nói cười nhà cô đang bị người ta vò rối tóc,
đấm ngực thùm thụp, vỗ vai điên cuồng à?
Đáng sợ quá!
Đây là tình nghĩa anh em trong truyền thuyết sao? Cậu chủ dưới sự quản
thúc nghiêm ngặt của tổng quản bảo mẫu mà lại có anh em? Nếu để tổng
quản bảo mẫu biết cậu chủ bị một đám con trai quây xung quanh chà đạp
nhúng chàm, chắc ông ấy tan nát mất?
Cô đang bận cảm thán u sầu bỗng phát hiện mấy vị anh em kia đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả
cậu chủ cũng ngoắc tay với cô, ý bảo cô nhanh lăn tới cạnh mình đi.
Cô hầu vâng lệnh, le te chạy xuống khán đài, lăn tới bên cạnh cậu chủ.
“Cậu chủ, cậu có gì sao bảo ạ?”. Cô cúi thấp người, đợi cậu chủ ra lệnh.
Cậu chủ hơi khó chịu kéo cô tới bên cạnh mình, cau mày.
“Cẩm Ngọc, ai đấy?”.
“Đúng rồi, giới thiệu đi”.
“Nhanh giới thiệu cho anh em quen cái nào!”.
Anh em ồn ào thúc giục cậu chủ.
Cậu chủ nhìn sâu vào cô, hít một hơi, đôi môi mỏng khẽ mở, “Cô ấy là…”.
“Tôi là người hầu của cậu chủ, là người hầu riêng của cậu ấy. Chào các anh”.
“…”.
Sự im lặng tuyệt đối khiến mặt mày mấy chàng trai căng ra, họ cùng đưa mắt nhìn ngón áp út của cậu chủ, sau đó phá ra cười.
“Ha ha ha ha ha!”.
“Chết cười mất, quý công tử Cẩm Ngọc, lần này cậu mất mặt quá!”.
“Chậc chậc, công tử Cẩm Ngọc chỉ cần liếc mắt đã chinh phục được con gái của chúng ta cũng có lúc thất bại”.
“Ôi chao, mẹ tôi ơi, cô ấy nói gì, cô ấy là người – hầu – riêng của cậu à, Cẩm Ngọc, cậu đúng là... kém tắm quá”.
“Hả? Cậu... cậu chủ? Sao thế ạ? Em nói gì sai à?”. Sao các cậu ấy cười cậu thế?
Cô đảo mắt nhìn cậu chủ thắc mắc, nhưng phát hiện...
Sắc mặt cậu chủ thật đáng sợ, xanh đỏ trắng cứ lần lượt xẹt qua, sau
đó... hu hu, đang trừng mắt nhìn cô, đang tàn bạo nhìn cô, đang bắn tia
nhìn vô cùng giận dữ về phía cô...
“Ha ha... em gái ơi, cái mặt cá của cậu chủ nhà em chúng tôi chịu đựng từ hồi cấp ba tới giờ, đi
nước ngoài mấy năm cũng không thay đổi, em không nấu gì tẩm bổ cho cậu
ta à?”.
“Thần kinh thô thì bổ cái gì, huống hồ còn có cô hầu còn ngốc hơn cậu ta chứ... ha ha ha ha! Người hầu đó!”.
=皿= Ơ! Người hầu thì có gì mà cười hả? Anh em của cậu chủ đang sỉ nhục nghề nghiệp hơn người của cô sao?
“Em gái này, em biết chúng tôi là gì của cậu ta không?”.
“Không biết”. >皿
“Chúng tôi là bạn học cấp ba của cậu ta”.
Cô tròn mắt. Bạn học cấp ba? Có cái gì mà giỏi, cô cũng có nhé!
“Cậu chủ cao quý nhà cô cố ý đưa cô tới gặp bạn học cấp ba, còn giới thiệu cho chúng tôi làm quen!”.
Âm cuối dài giọng đầy ẩn ý khiến Diêu Tiền Thụ càng hoang mang hơn, cậu chủ giới thiệu cô làm quen với bạn học cấp ba của mình? Có ý nghĩa gì
đặc biệt à? Cô hoang mang nhìn cậu chủ.
Chỉ thấy một chàng trai gác tay lên vai cậu chủ, cười đểu với cô, khẽ giọng hỏi bên tai cậu ấy, “Cẩm Ngọc, là cô ấy à?”.
Cậu chủ không đáp, chỉ ậm ừ.
“Còn nhớ hồi đó miệng lưỡi ghê gớm lắm, nói chắc như đinh đóng cột
luôn. Cái gì mà cô ta chỉ là người hầu của tôi mà thôi, lại còn mà thôi
nữa! Hừ! Giờ gặp báo ứng rồi hả? Người ta nói người ta chỉ là người hầu
của cậu mà thôi, chỉ thế mà thôi!”. Nói xong, còn kéo tay trái đang đeo
nhẫn cưới của cậu chủ lên lắc lắc.
“...”. Cậu chủ nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
“So với ảnh chụp hồi bé giờ lớn cũng không tồi đâu”. Từ thung lũng biến thành đồi núi rồi.
Cậu chủ lườm, “Cậu, đang nhìn đi đâu đấy?”.
Mọi người cười ầm ĩ khiến mặt cậu chủ đỏ bừng, vẻ giận dỗi trên mặt
cũng không kìm nén được nữa, cậu chủ bực bội xách cô ra ngoài sân bóng,
cởi áo khoác, nhét vào tay cô.
“Mặc vào”.
“Hả?”. Trang phục người hầu mặc chung với áo khoác của cậu chủ? Phối hợp kiểu quái gì thế?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, cô vẫn mặc áo khoác của cậu chủ vào. Mùi của
cậu chủ còn vương trên áo tỏa ra, không hề lẫn mùi của người phụ nữ
khác, thuần khiết trong sạch khiến cô rất vui, nhưng áo khoác rộng thùng thình, tay áo dài lòng thòng, mặc vào khiến cô biến thành tên lùn mã
tử.
Nhưng cậu chủ còn chưa hài lòng, “Cài vào”.
“Cậu... cậu chủ, còn phải cài ạ? Trời nóng lắm...”
“Bảo cô cài lại cơ mà! Ngực!”.
~~~>__
Thấy cô đã kín mít, cậu chủ hài lòng hừ khẽ, “Đứng ở đây chờ tôi”. Nói
xong, cậu cởi cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo lên, chuẩn bị vào sân chơi
bóng.
“Nhưng, cậu chủ... bọn họ, bạn học cấp ba của cậu... rốt
cuộc bọn họ có ý gì?”. Chuyện kì quặc muốn hỏi còn một đống, còn nữa,
bọn họ xem ảnh của cô khí nào? Lại còn là ảnh trước khi dậy thì nữa?
“Không được hỏi!”. Cậu ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.
“... Vâng...”. Không được hỏi? Thế đưa cô tới gặp bọn họ làm gì?! Cậu chủ thật kì cục... =~=
Cậu chủ chơi bóng, người hầu cổ vũ, đây vốn là một đôi rất hòa hợp rất xứng đôi.
Nhưng cô hầu chưa từng xem cậu chủ chơi bóng rổ như bay trên mây, miệng há ra cũng quên ngậm vào, càng không nói tới chuyện cổ vũ, hoàn toàn
chỉ nhìn chăm chú vào cậu chủ bằng ánh mắt rất mê muội.
Cô xoay người điệu nghệ, quả quyết giành bóng, lạnh lòng chuyền đi, quan trọng nhất là:
Cậu chủ cởi áo ra rồi!
Áo sơ mi tơ tằm không co giãn lại vướng víu bị cậu chủ cởi ra, sợi tóc
ướt rượt mồ hôi khẽ động, cậu tiện tay ném áo ra ngoài sân.
Nửa thân trên để trần khiến chỉ số gợi cảm của đàn ông tăng vọt lên trong nháy mắt, xúc cảm dâng trào, máu huyết phun trào!
Vứt áo một cách thoải mái phóng khoáng, lắc đầu gạt mồ hôi như trẻ con, vòm ngực cường tráng mướt mồ hôi, thắt lưng nhỏ rắn chắc tuyệt vời...
Cô che mắt bịt mặt, thu lại ánh mắt đầy háo sắc, cô không thể buông thả bản thân tiếp tục nhìn ngắm cậu chủ cởi trần nữa.
“Này”.
Tiếng gọi có chút thở gấp của cậu chủ vang lên, đáng yêu tới mức tim cô loạn cả lên, là cô chẳng chút xấu hổ mà tưởng tượng ra à? Cậu chủ mà H
thì có phát ra những âm thanh gợi cảm ngút ngàn thế này không nhỉ?
“Gọi cô đấy! Quay cái gì?”.
“Hả... hả?”. Vừa ngẩng đầu lên, lồng ngực ướt át phập phồng đã đập ngay vào mắt cô, một giọt mồ hôi chảy xuôi xuống ngực cậu chủ, suýt nữa là
rơi trên chóp mũi cô, một dòng máu nóng xông lên não cô trong nháy mắt,
nồng độ có thể sánh được với rượu mạnh.
“Cậu... cậu chủ, anh em của cậu thì sao? Họ phải đi rồi à?”. Cô vội vàng nói lảng sang chuyện
khác, nhìn mấy người bạn học cấp ba với cậu chủ chuẩn bị ra về.
“Này! Em gái, nếu cậu chủ nhà cô mà quấy rối gì đó, nhớ gọi điện cầu cứu bọn tôi đó!”.
“Cẩm Ngọc, có giỏi thì lần sau nhớ giới thiệu cho hoàn chỉnh, cậu hơi được đấy! Đi nhé!”.
Đám bạn học cấp ba ồn ã đi mất, cậu chủ hơi mất tự nhiên nhìn cô hầu vẫn đang ù ù cạc cạc của mình.
“Đưa nước cho tôi”.
Cậu chủ giơ tay ra, chỉ chai nước lọc bên cạnh cô.
“Vâng vâng!”. Cô vội vàng đưa chai nước qua.
Cậu chủ vặn nắp chai, đổ ngay lên đầu.
“Cậu chủ! Cậu làm như thế sẽ ốm mất!”. Cô kêu lên đầy quan tâm.
Cậu chủ lắc lắc đầu vẻ chẳng để tâm, lườm cô, “Nãy giờ chơi bóng thế nào? Đẹp trai không?”.
“Ưm...”.
Hỏi thì nói đi!”.
Tuy tư thế rất man, rất tuyệt vời, rất xịn,
nhưng mà, “Cậu chủ, chuyện này không hợp với quy định, ba điều luật của
người hầu quy định em không thể nghĩ cậu chủ đẹp trai...”.
“Bốp”.
Một đạp dẫm bẹp cái chai, cậu chủ nheo mắt uy hiếp, “Tôi ra lệnh cho cô nói đẹp trai!”.
=_=|||| Chuyện này cũng bị ra lệnh sao?
“... Cậu... cậu chủ rất đẹp trai”. Cúi đầu bốn mươi lăm độ nhìn đất.
“Cô đang nhìn đi đâu thế? Nhìn vào mắt tôi rồi nói”.
Chuyện này độ khó cao lắm đó. Đừng ép cô mà.
Miễn cưỡng giương mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen của cậu chủ, mặt cô đỏ bừng lên.
“Cậu... cậu chủ... rất... rất rất... rất đẹp trai”.
Đôi mắt mông lung, mặt mày ửng đỏ, tiếng tim đập thình thịch, cô người
hầu đáng yêu, thêm cảnh mặt trời lặn phụ vào. Chừng ấy yếu tố đã khiến
chàng trai nhăn mày, yết hầu chuyển động.
“Cậu chủ? Cậu sao thế?”. Sao đột nhiên lại đờ người ra thế?
Xua xua tay trước mặt cậu chủ, lại đột nhiên bị cậu ấy nắm lấy kéo xuống.
Cậu chủ áp sát lại gần, giọng ám muội, “Khó ngửi không?”.
“Hả? Cái gì?”.
“... Mùi mồ hôi”.
Cậu chủ... cậu ấy đang để ý... mùi mồ hôi trên người?
Cậu ấy đang lo cô thấy mùi trên người mình khó ngửi ư? Vì lần trước cô giận hờn trách cứ mùi nước hoa trên người cậu ấy sao?
Cô ra sức lắc đầu. Sao lại ghét chứ? Thậm chí cô còn nghĩ cậu chủ đang
ướt đẫm mồ hôi trước mặt mình thơm quá, ngầu quá, đáng yêu quá, thật
muốn đưa tay ôm lấy rồi ra sức cọ cọ lên ngực cậu ấy.
Thôi rồi. Sao cô lại có suy nghĩ không chấp nhận được kiểu này chứ! Cô chỉ là
người hầu của cậu chủ, cô căn bản không có tư cách xét nét cậu chủ, cậu
chủ căn bản cũng không cần chú ý tới tâm trạng của cô! Ba điều luật của
người hầu, cô không thể có suy nghĩ không an phận, cô phải bình tĩnh!
“Không khó ngửi?”. Nhưng nghe giọng cậu chủ vang lên, cô lại nhũn người.
Lắc đầu lắc đầu. Mùi của cậu chủ sao lại khó ngửi được?
“Không ghét?”.
Lắc đầu lắc đầu. Cô thích muốn chết ấy!
“Tốt lắm”.
“Hả?”.
Cô còn chưa kịp phản ứng, mùi mồ hôi thấm vào tận xương tủy của đàn ông
đã trùm xuống, đôi môi ướt át áp lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cắn cắn
nhè nhẹ lên gò má. Đầu lưỡi bướng bỉnh lộ ra giữa đôi môi của cậu chủ,
xấu xa lấn lướt theo đường viền má, kiểu hôn còn khiêu khích hơn cả hôn
sâu như thế này khiến lông tơ trên người cô dựng đứng lên, cái lưỡi
trong khoang miệng trống rỗng suýt chút nữa mất lý trí mà đáp lại khiêu
khích trên má.
“Cậu... cậu chủ... em có chuyện muốn hỏi cậu”.
“Hừ, không được nói. Tập trung vào”.
Đôi môi trên mặt cô di chuyển, lần tìm, sắp lần tới bên môi cô rồi,
không thể tập trung được! Cô sắp bị đôi mắt mê hoặc của cậu chủ hút vào, cô phải rút ra, rút ra rút ra nào!
“Cậu chủ, em với Hắc Thủ Đảng, ai quan trọng với cậu hơn?”. Câu hỏi rất vô duyên bay ra khỏi miệng.
“...”. Câu hỏi quái gì thế?
“Không bằng được Hoắc Thú Đáng, em biết rồi, thế thế thế với tổng quản
bảo mẫu thì sao? Nếu em với tổng quản bảo mẫu cùng rơi xuống sông, cậu
chủ muốn cứu ai trước, cứu ai trước ạ?”.
“..”. Hỏi câu này còn dở hơi hơn câu kia!
“Nhưng mà, chắc cậu chủ sẽ không cứu ai đúng không? Ừm... có khi cậu còn cởi giày rửa chân ở sông, rồi cứ thế mà đi”.
“... Cô muốn uống nước rửa chân của tôi à?”.
Cậu chủ mở miệng cắn miếng thịt núng nính bên má, càng lúc càng chẳng
hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, càng không ngờ được cái câu làm mình sôi tiết lên hãy còn ở phía sau.
“Cậu chủ, thế cậu bán em đi à?”. Vì cô chỉ là kẻ PK với Hắc Thủ Đảng mà cũng không bằng được, lúc nào cũng có thể bị thay thế!
“...”. Cậu nghiêng đầu nhìn cô gái mình ôm còn đang mặc áo khoác của
mình bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, lát sau mới nói, “Tôi bán
vợ của mình làm gì?!”.
“Thật, thật thế ạ? Cậu chủ không bán em
ạ?”. Chắc chắn là phó tổng Thư giở mấy trò điêu trá xấu xa, ly gián mối
quan hệ chủ tớ thuần khiết của cô và cậu chủ! May là cô và cậu chủ vẫn
còn trong mối quan hệ kết hôn giả vững chắc, đây là tác dụng lớn nhất
của cô với cậu chủ, là một vị trí không thể thay thế! Cô vẫn còn giá trị lợi dụng, không cần lo bị bán đi nữa rồi! Phù!
“Không muốn bị tôi bán à?”. Sờ lên dấu răng hơi hồng mình vừa cắn, cậu chủ khẽ hỏi.
“Đương nhiên rồi!”.
“Muốn ở bên tôi đến thế à?”.
“Vâng vâng, phục vụ cậu chủ là vinh dự lớn nhất của em mà!”.
“Thế bản đăng kí đại hội cuối tuần này, cô điền tên ai?”.
“Phó tổng Thư... Óa!”.
“...”.
Ánh mắt sắc bén của cậu chủ, hình như... đang mắng cô là đồ khốn, bảo cô tự móc hai mắt ra, lấy cái chết đền tội.
“Cậu... cậu chủ! Cậu nghe em giải thích, em có lý do mà!”.
“Cậu... cậu chủ, mặt cậu nguy hiểm quá đáng sợ quá, em có thể rời mặt ra xa cậu một chút được không?”.
“Cậu... cậu chủ! Đau quá đau quá! Nãy không phải đã sờ rồi sao? Sao tự dưng lại bẹo mặt em!”. Giãy giãy.
“Nói! Cô muốn chọc tôi!”. Cậu chủ nổi giận.
“Ưm... không được đâu!”.
Cô dám từ chối tôi?”.
“Không phải thế mà! Phó tổng Thư là cấp trên của em...”.
“Cấp trên là cái quái gì! Giờ tôi là chồng cô!”. Làm gì có bà vợ nào vì cấp trên mà trở thành thù với chồng mình chứ?
“Đúng đó! Cậu chính là cậu chủ em kính yêu nhất, vĩ đại nhất, có phong độ nhất mà!”. > ///
“Hứ!”.
Cái bẹo má nhẹ bớt, hóa ra chuốc thuốc mê có kiệu quả à? Ngay cả cậu chủ cũng không đỡ được hiệu quả thần kì của nó?
Diêu Tiền Thụ thông minh thừa thắng xông lên, “Nhưng mà trong công việc khó tránh được có lúc thân bất do kỉ! Cậu chủ cũng không muốn nhìn thấy em bị phó tổng Thư bắt nạt chứ?”. Cô chọc chọc hai ngón tay vào nhau,
cố gắng làm ra vẻ đáng yêu.
“Hắn dám à!”. Có cậu chủ ở đây, chuyện bắt nạt cô đâu tới phiên Thư Thành Nhạc! Người hầu nhà mình, cậu sẽ tự bắt nạt!
“Nhưng mà, mấy chị em đồng nghiệp em toàn chọn phó tổng Thư hết, nếu em mà không chọn theo, chắc chắn sau này đi làm sẽ bị gây khó dễ mất...”.
“Tất cả đều chọn hắn ta?”. Cậu chủ nheo mắt.
“Ấy... cậu chủ, cậu đừng lấy việc công trả thù riêng mấy cô ấy nhé...
bọn em chỉ là vì yêu cầu công việc đơn thuần thôi, tuyệt đối không có
chuyện công tư lẫn lộn đâu”.
Không có công tư lẫn lộn à? Cậu liếc nhìn cô, như đang tính toán độ trung thành của cô.
“Hơn nữa, em với cậu chủ là người một nhà mà! Tuy em thân ở trại Tào,
nhưng lòng lại ở bên cậu chủ! Cho nên... lần này cứ để em xuôi theo số
đông đi, được không?”.
“...”. Cậu chủ lườm cô một cái, bực bội, suy xét, cuối cùng cúi người, chỉ vào má mình.
“Hả?”. Cô hầu nghiêng đầu ngớ ra.
Cậu chủ trừng mắt, “Đừng có giả ngu”.
“Vâng...”. Cô nhìn là hiểu, chỉ là không dám chắc chắn. > ///
Mím môi lại, chu miệng ra, cô gom đủ dũng khí rướn người hôn lên má cậu chủ chụt một cái rồi vội vàng lùi lại, ổn định lại trái tim như đang
đánh trống trận của mình.
“Cậu chủ... cậu, thế này có tính là đồng ý không?”. =3= Hôn thì đã hôn rồi, cậu chủ đừng làm khó dễ cô nữa chứ?
“Hừ!”.
“Thế em cứ coi là cậu đồng ý rồi nhé!”.
“Thua thì cứ trừ tiền lương!”.
“Hả?”. Còn tưởng mình thông minh, hồn lìa khỏi xác là có thể chạy thoát khỏi số phận bi trừ tiền lương chứ!
“Ngay cả tiền lương người hầu cũng trừ sạch!”.
TT__TT Cậu chủ, em hôn xong rồi, cậu mới thừa cơ cháy nhà hôi của, có thể đừng xấu tính như thế không?
Cậu chủ, tuy như thế là đại nghịch bất đạo... nhưng giờ phút này vì số
tiền lương ít ỏi của mình em muốn phó tổng Thư thủ tiêu quách cậu đi.