Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 36: Chương 36: Cậu chủ, em sẽ học được cách ly hôn với cậu




Họp xong, Thư Thành Nhạc xoa xoa cái gáy mỏi nhừ, mở cửa phòng mình ra, tới chỗ tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, đi vào phòng ngủ, nhưng phát hiện trên giường không một bóng người.

Anh nhíu mày.

Không phải bảo cô ta ngủ rồi à? Mắt đỏ như thế, còn có sức chạy lung tung?

Anh ra khỏi phòng, lấy di động trong túi áo khoác tính gọi điện cho cô, ánh mắt quét qua một cái gối ôm rơi trước cửa toi­let.

Anh hơi nhướn mày, chợt nghĩ tới gì đó.

Cô ấy... chắc không coi lời nói đùa của anh là thật, nhảy vào bồn tắm ngủ đấy chứ?

Anh vào toi­let, thấy một bóng người tội nghiệp cuộn mình nằm trong bồn tắm vừa lạnh vừa cứng, chỉ lấy mấy cái gối ôm chèn lung tung.

Anh đứng cạnh bồn tắm, nhìn cô đang ngủ say sưa mà dở khóc dở cười.

Không có ai trong phòng, cô ấy ngủ trên giường thì có sao? Cô gái này đúng là không biết nói đùa là gì, hài hước ra sao, lúc nào cũng lấy câu đùa giỡn của người khác là thật, rồi răm rắp nghe theo có tí phản kháng nào, cứ như bị ra lệnh, làm theo không có suy nghĩ còn làm đến mức cẩn thận như thế, đương nhiên như thế.

Rốt cuộc cô ấy có hiểu cái gì là chịu thiệt? Cái gì là bị lợi dụng không?

“Khờ quá”.

Người thích nghe theo mệnh lệnh như thế, thảo nào cậu chủ nhà cô giữ lại, còn giữ rịt là đằng khác. Bảo không cho tìm bạn trai, cô ấy sẽ không đi tìm thật, nói không cho hai người bọn họ tìm hiểu, cô ấy thực sự tìm cách tránh xa anh.

Anh cúi người xuống ôm gọn cô đang nằm trong bồn tắm vào lòng.

Vừa chạm vào vòng ôm ấm áp mềm mại, cô nhích lại gần hơi ấm theo bản năng.

“Này, trưa rồi, có muốn ăn trưa không?”. Anh ôm ngang người cô, ép cô vào lồng ngực mình, vừa ra khỏi phòng tắm, vừa nhẹ giọng hỏi.

Cô hãy còn mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy còn ngủ chưa đủ, vừa lẩm bẩm vừa lắc lắc đầu trong lòng anh.

“Thế cô ngủ tiếp đi. Nhé?”.

“Ừ…ngủ…”.

“Lên ngủ trên giường, nhé?”. Giọng anh bất giác mềm mại hẳn đi, cẩn thận hỏi.

“Ừm…được…”. Bồn tắm cứng quá, cổ cô đau nhức quá.

“Ngoan, để tôi bế cô đi”.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, vừa chạm vào giường, cô đã thả lỏng cơ thể đang cuộn tròn của mình ra ngủ say sưa.

Lúc tỉnh dậy, trời đã xâm xẩm tối, Diêu Tiền Thụ ngồi dậy trên giường, cô không biết sao mình chạy lên giường được, là đang ngủ thấy khó chịu nên tự bò lên giường sao?

Dụi mắt, cô đảo mắt nhìn qua, mới ngáp được phân nửa cô đã sững lại.

Cảnh đêm tuyệt đẹp sau lớp cửa kính lớn với dãy đèn đường, đèn xe, ánh đèn mờ ảo hắt lên mặt Thư Thanh Nhạc, anh ngồi trên ghế so­fa đối diện giường, khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, hai mắt khép hờ, trên môi hãy còn ngậm điếu thuốc cháy còn phân nửa, đốm lửa lập lòe khiến cô thấy hơi nguy hiểm.

Cô nhẹ nhàng đi tới, đưa tay lấy điếu thuốc trên môi anh xuống.

Anh bị đánh thức, đôi mắt đen mở ra trong cảnh đêm mang theo vẻ quyến rũ.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo, đôi mắt đen của anh tình cờ rơi trên môi cô, chỉ cần hơi nghiêng người, anh có thể hôn được lên đôi môi ấy.

Nhưng, anh dừng lại, không rướn người về phía trước.

“Cô tỉnh rồi à?”. Anh hỏi cô.

Cô gật đầu xấu hổ, “Chẳng biết sao tôi lại chạy lên giường…- tôi không cố ý chiếm giường của phó tổng đâu... tôi...”

“Tôi bế cô lên đó”. Cô không cần để ý, là anh tự nguyện nhường giường cho cô ngủ.

“…”. Anh bế cô lên giường ngủ à? Sao tự dưng lại đối xử tốt với cô thế, “Thế anh… ngồi ở đây chắc cũng lâu rồi nhỉ?”.

“Tàm tạm. Cũng chừng... năm, sáu, bảy, tám tiếng gì đấy”.

=_= |||| Năm, sáu, bảy, tám tiếng thì hơi lâu đấy, rốt cuộc là bao lâu chứ…

“Cô có đói không?”.

“Ưm…”. Nói tới đói... bụng cô đã kêu rột rột lên rồi.

Anh đứng dậy bật đèn, xua đi bầu không khí đột nhiên gượng gạo ban nãy.

Trong giây phút mở mắt ra, anh suýt chút nữa không tự chủ được mà hôn lên môi cô, nhưng anh cũng không muốn khi còn chưa xác định được mối quan hệ giữa cô và cậu chủ nhà cô, anh không muốn thả lỏng để cảm xúc của bản thân mất tự chủ, đi quá nhanh.

“Muốn ăn gì? Tôi gọi phục vụ phòng”. Anh cầm điện choại chuẩn bị gọi món.

“Mì Ý, bít tết, cơm trộn, bánh mì nướng...”.

“Cô đói thế cơ à?”.

Từ tối qua tôi đã không ăn gì rồi, gọi nhiều một chút, tôi xin anh xin anh đó, phó tổng Thư!”.

Anh lắc đầu khẽ cười, gọi phục vụ phòng bắt đầu gọi món.

Xe thức ăn được đưa vào phòng, Diêu Tiền Thụ vội vàng nhào tới bàn ăn khiến Thư Thành Nhạc phải nghi ngờ lễ nghi dùng cơm của cô.

“Mấy khóa bồi dưỡng của tôi, cô quăng sạch vào thùng rác rồi hả? Đừng có dùng dao nĩa thìa loạn lên thế”.

Nhìn cô lấy thìa ăn mì, cắt mì Ý thành từng đoạn nhỏ còn lấy nĩa xiên vào bánh mì, thân là phó tổng giám đốc rất chú ý tới lễ nghi dùng cơm châu Âu, anh phải cản lại.

Nhét thức ăn đầy miệng, cô lúng búng uống vội một hớp rượu vang đỏ cho trôi thức ăn rồi mới nói, “Có sao đâu nào! Mấy quy tắc đó là dành cho khách, tôi đâu phải khách!”.

Cô đúng thật không coi mình là khách.

Cô uống ực một hớp rượu vang, “Đúng, ăn ngon miệng là được rồi, ăn còn bày ra lắm quy tắc làm gì?”.

“Ừ, vui vẻ là tốt rồi, hẹn hò với bạn trai làm gì, cậu chủ còn đặt ra lắm quy tắc thế?”. Ý là, nếu cô có thể chất vấn cậu chủ nhà cô cũng như chất vấn anh, anh sẽ rất mừng.

Nhắc tới cậu chủ, Diêu Tiền Thụ nhất thời thấy không muốn ăn nữa, ngay cả cái miệng đang nhồm nhoàm biến thành nho nhã, từ ăn to uống lớn trở thành ăn bé uống ngụm.

“Sao nào? Nhắc tới cậu chủ nhà cô, cô không có can đảm à?”. Anh hừ một tiếng mỉa mai, kì thị kiểu người hèn nhát như cô.

Cô không để ý, thả dao thìa xuống, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh, “Phó tổng Thư, tôi còn nhớ trước đây anh từng nói với tôi, anh không thích phụ nữ hỏi anh mấy chuyện đáng ghét kiểu như đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng ai, phải không?”.

“Sao? Cô muốn hỏi tôi à?”. Anh nhướn mày, có vẻ vô cùng hứng thú.

“…Tôi chi muốn biết, có phải tất cả đàn ông đều ghét bị hỏi như thế không?”. Cảm giác giống như tù nhân bị quản ngục giám sát không có tự do, giống một gánh nặng phiền phức, không thả xuống được.

Anh thả dao nĩa xuống, cầm khăn ăn chấm nhẹ lên khóe môi, “Ai thì tôi không biết, nhưng tôi thì đúng là rất ghét”.

“…”. Những câu hỏi nhàm chán của phụ nữ khiến người ta thấy phiền phức, huống hồ cô còn chỉ là một người hầu mà thôi… may là cô không hỏi những câu làm cậu chủ ghét.

“Nhưng mà, cô có thể hỏi thử xem, giờ tôi đang tò mò, cô hỏi tôi có cám giác giống như thế không”.

“Hả? Anh lại đùa cái gì thế, cụng ly cụng ly đi nào”. Phó tổng Thư nói câu đó nghe hơi kì quặc, cô gượng gạo đánh trống lảng sang chuyện khác, nâng cốc lên đòi cụng ly.

Tiếng chạm ly vang lên, cô uống ực hết một ly rồi lại tự rót thêm ly nữa.

“Cô đừng uống nữa, nghe không?”.

“Có sao đâu, còn hơn nửa chai nữa, đừng nên lãng phí mà!”. Ngủ dậy uống rượu rồi có thể ngủ tiếp, chẳng cần biết chuyện gì, kế hoạch rất hoàn hảo.

“Cứ nốc rượu ừng ực trước mặt đàn ông là một kiểu ám chỉ rất rõ ràng đấy”. Thư Thành Nhạc nhắc nhở.

“Ám chỉ cái gì?”. Vừa hỏi cô vừa uống một ngụm.

Anh đứng dậy, thong thả tới cạnh cô, đáp, “Ám chỉ rằng anh ta có cơ hội tiến tới”.

Cô nâng ly rượu lên, vẻ mặt mơ màng nửa tỉnh nửa say, ngây thơ mông lung nhìn anh.

“Cô còn muốn uống tiếp không?”.

“Ùm...”. Cô không hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn muốn uống, nghiêng cái ly, cô lại nhấp thêm một ngụm, lấy hành động trả lời cho anh.

Anh nheo mắt chấp nhận sự khiêu khích của cô, cúi người nâng cằm cô lên, mạnh mẽ ép môi mình lên môi cô, chẳng để cho đối phương thời cơ phản ứng.

Rượu rất ngọt và môi ươn ướt.

“Còn uống không?”.

Cô không dám trả lời, đờ đẫn ngồi im tại chỗ, đột nhiên thấy phó tổng Thư thật to lớn, thật gần, hai mắt cô mông lung, ngay cả sức lùi lại cũng không có.

“Giờ cô nói không uống nữa cũng không có tác dụng rồi”. Anh vươn đầu lưõi xộc vào miệng con người chẳng chút phòng bị kia.

Cô không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như đang ở trong xoáy nước lớn, đây là cảm giác bị đùa bỡn khi say rượu trong truyền thuyết sao?

“Thấy sao?”. Anh hỏi cô.

“...” . Cô lắc đầu.

“Có ghét không?”.

Cô không biết, tiếp tục lắc đầu.

“Cô kết hôn với cậu ta rồi phải không?”.

“…”. Cô ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu nửa lưỡng lự nửa chắc chắn. Cô đã kết hôn, cô và cậu chủ là đôi vợ chồng có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp.

Dù đã đoán được đáp án từ lâu, nhưng nỗi tức giận vẫn dâng lên trong lòng Thư Thành Nhạc, “Từ khi nào?”.

“…Cậu chủ muốn thừa kế khách sạn, nên muốn tôi giúp...”. Cô không biết tại sao phải thành thật như thế, nhưng cái lưỡi khi dính rượu vào rồi thì thành thật muốn chết, cứ hỏi là đáp không kìm được nổi.

“…Nên hai người là kết hôn giả”. Phỏng đoán này khiến anh thả lỏng ra đôi chút.

Cô ngơ ngác gật đầu, cô với cậu chủ là kết hôn giả, gi­ao hẹn một năm sau sẽ ly hôn, gi­ao hẹn cậu chủ có người yêu rồi sẽ ly hôn nhưng giờ cô đang muốn vi phạm, cô không theo gi­ao hẹn, cô đang hờn dỗi chủ mình.

“Có muốn ly hôn với cậu ta không?”.

Cặp mắt đờ đẫn của cô cuối cùng cũng tìm được tiêu cự, nhìn Thu Thành Nhạc, cảnh đêm phía sau khiến người ta phải lóa mắt, đề nghị của anh hình như cũng rất quyến rũ.

“Ly hôn... với cậu chủ?”.

“Đúng. Ly hôn với cậu ta. Giờ cậu ta đã thuận lợi kế thừa khách sạn rồi, không cần cô phải tiếp tục kết hôn giả nữa. Cho nên, ly hôn với cậu ta đi”.

Cảm giác cay cay xộc vào mũi, cậu chủ không còn cần cô nữa sao? Nhưng mà…

“... Tôi không biết phải chia tay ra sao...”. Thứ cô không đẩy ra nổi không chỉ có tờ giấy hôn thú đó, mà còn những kí ức, cảm giác khi cô ở bên cậu chủ.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, một câu ly hôn có thể cắt đứt tất cả, trở lại quan hệ chủ tớ đơn thuần sao?

“Em không biết? Không sao, tôi dạy cho em”.

Dạy? Chuyện ly hôn cũng có thể dạy được sao?

Căn phòng đột nhiên tối sầm lại, chẳng hiểu tại sao đèn trong phòng đột nhiên bị tắt, càng làm tôn lên vẻ huyễn hoặc mê người của cảnh đêm ngoài cửa sổ. Bàn tay của phó tổng Thư thân mật lướt qua sau cổ, đặt lên làn da lạnh lẽo của cô. Tay anh nóng rẫy, ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo trước cổ cô rơi xuống, lăn trên mặt thảm.

Cô hạ mắt liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trong bóng tối, nhớ tới cảnh lúc cậu chủ cầu hôn lại có chút buồn bã.

“Những thứ em cần đều có rồi, lấy tôi đi”.

Câu nói này khiến cô bị hạ gục nhanh chóng, chẳng cần suy nghĩ gì nữa, hãy kết thúc chuyện ly hôn như đã gi­ao hẹn trước đi.

Phó tổng Thư đang dạy cô ly hôn như thế nào, cô không thể phân tâm nghĩ tới chuyện khác.

Anh gỡ kính xuống, bỏ đi lóp kính ngăn cách, đôi mắt đen trong bóng đêm sáng rực, anh dẫn tay cô cởi cúc cổ áo sơ mi của mình.

Hơi thở nặng nề phả vào tai cô, trán cô tựa vào ngực anh.

Cô cảm giác cơ thể mình nhẹ hẫng, được nhẹ nhàng bế lên, đặt trên chiếc giường mềm mại, lún sâu vào trong lớp chăn nệm, trọng lượng của người đàn ông phủ lên trên người, hơi thở trở nên dồn dập.

Bóng đêm bị khóa lại ngoài cửa sổ, cô bị gi­am vào góc không thể trốn thoát.

Cô thực sự muốn học, học cách làm thế nào để nén lại phần tình cảm không nên có với cậu chủ, rồi khi cậu chủ nói với cô rằng muốn ly hôn, cô cũng có thể vui vẻ gật đầu, mỉm cười với cậu chủ bằng nụ cười chuyên nghiệp nhất của ngươi hầu nói: “Được! Không sao. Em lập tức ly hôn với cậu chủ, nhân thể chúc cậu hạnh phúc”.

Cô muốn học.

Cô muốn học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.