Một tuần sau khi kết hôn bí mật với cậu chủ, cô đã quen việc cậu chủ sớm đi tối về và sự lảng tránh như có như không của cậu ấy, cũng một tuần
nay, Diêu Tiền Thụ không phải dính lấy cậu chủ cuối cùng cũng hòa đồng
được một chút với đồng nghiệp.
Hòa đồng một chút chính là
chuyện chẳng liên quan tới mình có thể thoải mái mà tán phét, nhưng ra
ngoài đi ăn nhất định phải chia đều.
Ví dụ như bây giờ, ăn xong bữa trưa, một đám con gái trò chuyện ầm ĩ đi về phía nhà hàng, vì còn
chưa tới đại sảnh, trạng thái hoàn toàn thoải mái khiến chẳng ai kiêng
nể gì, chẳng thèm giữ mồm, giữ miệng.
“Tôi nói với các cô nhé,
hôm qua tôi chạm mặt cậu chủ nhà chủ tịch, anh ấy đẹp trai kinh khủng
luôn! Cái cảm giác cao ngạo khiến cho người ta khó thở là vũ khí lợi hại nhất, thật muốn xông lên tháo quách cái nhẫn cưới trên tay anh ta ra.
Thời kì đẹp nhất của công tử nhà giàu mà sớm bị chôn vùi rồi!”.
“Đúng đó, thật không biết kiểu phụ nữa nào khiến anh ta hồi tâm sớm như thế, tình nguyện bước vào nấm mồ hôn nhân, thật muốn biết cái cô bị xử
lý nhòe hình kia ra sao nha!”.
Diêu Tiền Thụ không còn như
trước, đã quen mấy cô bạn nói nhiều này rồi, thi thoảng nói chen vào,
“Có khi là một đứa con gái chẳng có tiền đồ, chẳng biết gì đã phải lấy
chồng, để trong nhà làm đồ trang trí cũng nên”.
“Phải đấy, phải đấy! Tiểu Thụ, cô cũng nghĩ như thế hả! Tôi cũng vậy đó, không lừa cô
đâu, hôm nay tôi còn thấy Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí lên xe riêng
của cậu con trai chủ tịch kia đấy”.
“Hai người bọn họ có gian tình à? Cái cô Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí đó không phải là bạn gái của phó tổng Thư sao?”.
“Nghe nói đã chia tay lâu rồi, có khi nào Quách Nhược Nhược thấy tổng
giám đốc mới có thân phận bất phàm, sắc đẹp xuất chúng nên bỏ luôn phó
tổng Thư không nhỉ?”.
“Buồn cười thế! Con bé đó đã là gì! Theo
tôi, phó tổng Thư là người đàn ông còn man hơn, còn giống người có thể
giao phó cả đời hơn cái tên cậu chủ mới sinh ra đã ngậm thìa bạc ngạo
mạn được chiều chuộng kia nhé. Tiểu Thụ, cô nói phải không? Trong hai
người bọn họ cô thích ai?”.
“À…”. Câu hỏi này là một thách thức điên cuồng với cô. Theo lý thì cô
nên kiên quyết đứng bên cậu chủ, nhưng vì quy định của hầu nữ, cô không
thể vô tư thích cậu chủ như những cô gái kia, nếu nói cô thích phó tổng
Thư, cậu chủ nhất định sẽ hài lòng với cô.
Thấy cô khó xử, đồng nghiệp huých khuỷu tay cô, chế nhạo, “Này! Không phải cô cũng giống con bé Quách Nhược Nhược độc ác kia, đều muốn cả hai người, muốn một chân
dẫm hai thuyền chứ hả?”.
“Tôi đâu dám!”. Cô tròn mắt như nhìn thấy ma.
Cô đang rầu rĩ tưởng tượng cảnh tượng mình bị cậu chủ và phó tổng kéo
trái giằng phải đáng sợ thì di động trong túi đột nhiên vang lên.
Là chiếc phó tổng Thư đưa cho cô.
Cô lập tức nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên mệnh lệnh trầm
thấp của phó tổng của phó tổng Thư, “Các cô buôn chuyện còn chưa xong
hả? Năm phút nữa về chỗ”.
“Dạ!”. Cô quên mất phó tổng Thư vừa
mới dặn, hôm nay phải tới nhà hàng báo danh trước năm phút, không thể lề mề thêm nữa rồi, “Vâng! Em… không… tôi lập tức đi ngay!”.
Cúp máy, đồng nghiệp quanh cô đã cười ầm cả lên.
“Tiểu Thụ, cô mau khai ra đi! Cô thích phó tổng Thư phải không?”.
“Hả? Không có đâu!”. Kết luận kiểu gì thế, không thể tạo điều tiếng
được, để cậu chủ biết, cô sẽ bị nghiền thành bột khoai tây mất.
“Còn nói không à. Sao phó tổng Thư lại có số di động của cô?”.
“… À… Cái này là vì…”.
“Cô còn dùng di động tình nhân với phó tổng Thư nữa, anh ta dùng màu
đen, cô dùng màu trắng. Cái di động đó là mua theo loại người ta dùng
đúng không? Ngày đầu tiên đi làm, tôi có thấy cô dùng đâu”.
“…”. Thật đúng là tình ngay lí gian, nhưng giờ không phải lúc chứng
minh sự trong sạch, “Được rồi được rồi, tôi mê phó tổng Thư, thầm yêu
anh ta lâu rồi, nhanh chút, nhanh chút coi, anh ta mắng tôi, giục tôi
trong điện thoại rồi! Hôm nay chúng ta phải về nhà hàng sớm năm phút
đó!”.
“Oh yeah! Tiểu Thụ đã thừa nhận bên phe phó tổng bọn tôi rồi, phe cậu chủ nhỏ các cô cách xa chúng tôi ra chút đi!”.
Xong câu chuyện tán dóc chia phe trai đẹp, mấy nữ nhân viên phục vụ lại chỉnh tề về nhà hàng.
Thư Thành Nhạc khinh bỉ liếc nhìn Diêu Tiền Thụ đang cố tỏ ra mình vô
tội, khẽ cười một tiếng, gọi cô và một nữ nhân viên phục vụ khác, “Hai
người các cô ở lại một chút. Còn lại quay về làm việc đi”.
“Gây khó dễ cho tôi à?”. Ánh mắt cô bắn ra một tia nghi vấn về phía phó tổng Thư.
“Là có chuyện hơi bị hay cho cô”. Anh nháy mắt với cô, đằng hắng một tiếng rồi sắp xếp.
“Chờ khi có khách đi ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hai người các cô phải phục vụ thật tốt với thái độ của nhân viên phục vụ
chuyên nghiệp đấy”.
Anh nói xong, bắt tay hai người họ đứng ở
cạnh cửa chính như thần giữ cửa, bên trái một người, bên phải một người, sau đó quay về nhà hàng.
Chưa được hai phút sau, thang máy chuyên dụng cho nhân viên kêu lên một tiếng “ding”.
Quả nhiên cậu chủ cùng mấy vị khách ra khỏi thang máy, đi về phía nhà hàng.
Cô chột dạ vội vàng cúi đầu xấu hổ, không biết có nên giả vờ không quen biết người quấy rối khi cô đang ngủ đêm qua không.
Cậu chủ càng lúc càng tới gần, tim cô càng lúc càng siết chặt lại, liếc mắt, cô phát hiện phó tổng Thư đang tựa người cạnh cửa nhà hàng, chờ
xem cô diễn vở kịch mất mặt.
Phó tổng Thư cố ý à? Cố ý sắp xếp
cô gặp mặt cậu chủ ở khách sạn, muốn cô làm cậu chủ mất mặt trước mọi
người như lần trước sao?
Cô không muốn khiến cậu chủ khó xử, bị người ta chê cười! Cô làm người hầu riêng không phải là nói suông!
Tiếng giày cao gót “cộp cộp” gõ lên nền đá cẩm thạch lạnh lùng, cô chủ
động mở cánh cửa kính ra một cách trang nhã, lịch sự cúi thấp người với
khách.
“Cảm ơn ngài đã tới, ngài đi thong thả ạ”.
Ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười tươi tắn đúng tiêu chuẩn, nhưng nhận lại là gương mặt sững sờ của cậu chủ.
Cậu nhướn mày như nhìn thấy vật thể ngoài hành tinh kì lạ nào đó.
“Tổng giám đốc? Có dặn dò gì sao?”.
Câu hỏi chuyên nghiệp của cô khiến cậu chỉ mím chặt môi lạnh lùng đáp trả.
Đôi bên yên lặng nhìn nhau một lúc, cô đang tính tránh ánh nhìn bất mãn của cậu chủ thì một trong những vị khách quan trọng của cậu chủ bỗng
nhiên lên tiếng.
“Đây là đồng phục nữ nhân viên của khách sạn
Hoàng Tước sao? Ừm, nhìn còn đẹp hơn trong ảnh nữa, trong quảng cáo sửa
cho mốt thêm một chút, để nghệ sĩ công ty tôi mặc, đảm bảo với tổng giám đốc là sẽ có hiệu quả tốt”.
“Kiểu này tôi không thích”. Một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ phía sau.
Diêu Tiền Thụ quay sang nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác thời trang, đeo kính râm to bản, đang nhai kẹo cao su.
Cô ta nhún vai nói, “Cứ theo quy định thì đẹp cái gì, nhìn vào thấy vừa kín lại vừa chẳng ra sao. So ra, tôi thích bộ váy cưới ngắn kia hơn
kiểu đồng phục này. Dáng người tôi đẹp, phải phô ra chứ. Cẩm Ngọc, đổi
cho em”.
“… Đổi cái gì?”. Cậu chủ không rời mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào cô hầu, đáp lấy lệ.
“Đương nhiên là đổi ý tưởng quảng cáo rồi. Em là diễn viên chính, em không thích thiết kế của bộ đồng phục này”.
“Hợp đồng quy định thế nào?”. Cậu chủ hỏi trợ lý đặc biệt đứng sau.
Trợ lý đặc biệt vội vàng đáp, “Trong hợp đồng quy định, ý tưởng quảng
cáo lần này và trang phục người mẫu mặc đều do khách sạn cung cấp và
quyết định”.
Lúc này cậu chủ mới khẽ rời ánh mắt, nhìn cô người mẫu nhiều ý kiến kia, “Hiểu chưa?”.
Cô ta bĩu môi, nện giày cao gót đi ra về phía cửa chính, lúc tới cửa
đột nhiên dừng lại, gỡ cặp kính râm xuống lộ ra đôi mắt đeo kính sát
tròng màu xám, đưa tay kéo tay áo Diêu Tiền Thụ, đánh giá chất liệu quần áo, một lát sau, khẽ hừ một tiếng khinh thường, đẩy tay ra.
Lực đẩy không nhỏ khiến Diêu Tiền Thụ vốn không quen đi giày cao gót trượt chân một cái, lảo đảo ngã về phía sau.
Cậu chủ đột nhiên hoàn hồn, chiếc nhẫn bằng bạc trên tay trái lóe lên,
cậu đang tính đưa tay kéo cô lại nhưng phát hiện có người đã đỡ lưng cho cô.
Thư Thành Nhạc!?
“Quý cô đây, cô ra tay với nhân
viên của tôi có phải hơi nặng không? Cô không thân thiện chút nào, sao
làm người đại diện cho khách sạn chúng tôi được? Không phải có người lo
lót cho cô đi cửa sau đấy chứ?”. Thư Thành Nhạc liếc mắt nhìn cậu chủ
đang đứng sững bên cạnh như ám chỉ.
“Anh…”. Cô nghệ sĩ kia định nói gì thì bị quản lý ra hiệu im đi, kéo cô ta ra chiếc ô tô đỗ bên ngoài.
“Không sao chứ?”. Thư Thành Nhạc cúi đầu nhìn Diêu Tiền Thụ còn dựa vào lòng mình.
Cô hoảng loạn lắc đầu, cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt lạnh lùng
như băng, là cậu chủ trừng mắt với cô, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn
cậu ấy nữa rồi.
Không để ý tới đôi mắt đen lạnh lùng của cậu
chủ, Thư Thành Nhạc cười cười, khẽ nói, “Tổng giám đốc, làm quảng cáo là việc hay, nhưng chọn người đại diện cũng giống như tuyển nhân viên,
đừng nên chọn người theo chủ quan. Để khỏi khiến hậu cung của cậu đánh
chửi nhau gây phiền phức cho cậu”.
“…”.
Cậu chủ siết
chặt nắm tay, đưa mắt nhìn cô hầu vẫn không chịu ngẩng lên nhìn mình,
muốn bước lại gần, rồi đột ngột dừng lại, quay người bước về phía xe ô
tô kia.
Diêu Tiền Thụ chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cậu
chủ ngồi trên chiếc xe kia. Cô không thể đuổi theo, cô không thể đường
hoàng mà cản trở như khi cậu chủ đi xem mắt, cậu chủ đang nghiêm túc làm việc.
Nhưng cô ngửi thấy – mùi nước hoa trên người cậu chủ giống mùi nước hoa của cô gái kia.
Cô ghét mùi đó. Nồng tới mức khiến người ta không thể không chú ý, cứ
thế xộc vào mũi của người khác mà chẳng để ý người ta cự tuyệt, sắp làm
cho cô phát buồn nôn rồi.
Cả buổi chiều, Diêu Tiền Thụ cứ ngơ ngẩn.
Cho tới khi hết giờ làm thay đồ chuẩn bị về nhà, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Đồng nghiệp sờ lên trán cô, nghĩ cô khó chịu chỗ nào, “Hồi sáng còn khỏe mà, sao tự dưng lại ngơ ngẩn ra thế?”.
“Có phải trưa nay chúng ta bức cô ấy thừa nhận mình thầm yêu phó tổng
Thư, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình không hiện thực biết bao, không có khả năng biết bao, không thể với tới biết bao, nên sau đó sinh buồn bã thế này không?”.
“Ài. Đúng là cái mặt ngu ngu thất tình này”.
“Thật sự lìa tôi không thất tình mà!”. Diêu Tiền Thụ cãi lại, kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt.
“Còn nói không thất tình à, cô coi lại cái mặt đờ đẫn của mình đi. Đi nào, về nhà làm gì, ra ngoài đập phá đi”.
“Đập phá?”. Diêu Tiền Thụ lẩm bẩm, “Không được, tôi phải về nhà mà…”.
Nhỡ cậu chủ về nhà sớm hơn cô, cô lại không có ở nhà phục vụ, tổng quản
bảo mẫu và cậu chủ sẽ không bỏ qua cho cô.
“Hả, sao cô cứ làm tôi thấy giống mấy bà mẹ trẻ có gia đình thế, hẹn cô đi chơi mấy lần, cô toàn nói phải về nhà!”.
“Hả! Sao cô biết tôi đã…”. Cô đang rối mòng mòng, suýt nữa đã lộ ra việc mình đã kết hôn.
“Đã cái gì?”. Mấy cô đồng nghiệp cùng trợn tròn mắt, như đã tóm được tin vịt gì đó hấp dẫn lắm.
“Đã…”. Cô đảo mắt, bẻ câu nói sang hướng khác, “Sao cô biết tôi không
thích về nhà sớm hả! Không phải đi đập phá sao! Đi đi, đi đi! Ha ha ha
ha ha, làm sao tôi lại kết hôn được! Tôi độc thân mà!”.
“Độc thân thì độc thân, cười hớn hở như thế làm gì?”. Mấy cô đồng nghiệp nhún vai.
Diêu Tiền Thụ và đám đồng nghiệp cùng đi tới quán bar.
Gọi một ly cocktail nhiều màu sắc, vắt đôi chân dài ngồi lên chiếc ghế
cao, nâng cằm lên, mắt chăm chú nhìn lên chỗ nào cao cao, chỉ cần dáng
vẻ không tệ quá, sẽ có người tới bắt chuyện.
Cô cố gắng muốn
học theo mấy tư thế gợi cảm khiêu khích như mấy cô bạn, nhưng… vô cùng
thảm hại. Cô đành bỏ cuộc, an phận ngồi bên cạnh uống cocktail nghe tán dóc.
Có một đồng nghiệp thần bí rút ra quyển tuần san lá cải,
đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng rồi giở đến trang có bài báo
“hot”.
Cậu chủ giàu có du học về nước đêm khuya bí mật hẹn hò
với nữ ngôi sao thần tượng, người được giới mày râu bình chọn là ngôi
sao muốn được hẹn hò nhất – Vương Oánh lọt vào mắt xanh cậu chủ của tập
đoàn khách sạn cao cấp.
“Oa! Đây là ngôi sao chiều nay tham
quan khách sạn chúng ta mà, nghe nói hình như tổng giám đốc muốn mời cô
ta làm người đại diện”.
“Làm đại diện cho khách sạn chúng ta? Thủ thuật che mắt à? Chắc chắn là có quan hệ đặc biệt!”.
“Tôi cũng cảm thấy thế. Dù coi vợ là con ngốc nhưng ngoại tình sau lưng vợ mình, chắc chắn vẫn lo lắng có ngày sẽ bị lộ, cho nên mới viện cớ
hợp tác công việc ra làm lá chắn đó”.
“Thật không ngờ, con trai chủ tịch lại là loại đàn ông như thế. Anh ta không phải nên đi trên con đường kiêu hãnh cao quý sao? Sao lại quẳng cô vợ ở nhà đi bí mật hẹn hò đêm khuya với ngôi sao chứ? Đúng là chẳng ra sao cả! Đừng có bênh anh
ta! Đúng không Tiểu Thụ!”.
“…”.
“Cô lại đần ra làm gì thế?”.
“Ừm? A? Không… không có gì!”. Cô không ngẩn ra, mấy cô bạn mỗi người
một câu, cô đều nghe thấy hết, chính vì quá rõ ràng, cho nên trong lòng
có chút đau đớn. Muốn đảo mắt nhìn ra chỗ khác một lát.
Lý do
ngày nào cậu chủ cũng đi sớm về muộn, cái cớ ngày nào cũng bận rộn của
cậu chủ, nguyên nhân tại sao ngày nào cậu chủ cũng không đi làm với cô,
cô biết hết rồi.
Giờ phút này, mới coi là thực sự hiểu hết.
Sao lại có chút khó chịu.
Chuyện này có gì mà khó chịu chứ. Mấy cô bạn nói cũng chưa hẳn là đúng hết.
Cậu chủ không coi người vợ như cô là con ngốc. Cậu ấy chỉ coi cô là người hầu riêng tiện lợi, dễ sai bảo thôi.
Cô phải nhớ kĩ, trước khi ngồi ở vị trí vợ của cậu chủ, cô là người hầu của cậu chủ, là người làm.
Chủ là chủ, hành tung của chủ chẳng cần báo cáo cho người hầu.
Dù cậu ấy bí mật hẹn hò đêm khuya với người nào đó, trên người toàn mùi nước hoa, thậm chí luyện hôn với người khác, cô cũng không có tư cách
hỏi tới.
“Tiểu Thụ! Hoàn hồn đi!”.
Tiếng gọi của mấy cô bạn kéo cô trở lại hiện thực, “Hả? Gì thế?”.
“Cho dù cô thích phó tổng, nhưng cũng đừng thờ ơ với chuyện của anh
chàng tổng giám đốc thế chứ, không nhắc tới phó tổng Thư là cô ngẩn ra
thế à?”.
Đối với chuyện của cậu chủ, vốn dĩ cô nên có chút hứng thú, nhưng giờ cô không khơi lên được chút hứng thú nào.
Di động trong túi rung lên, cũng không kéo nổi hồn cô về, cô nhận điện
thoại, trả lời cứng ngắc: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bực mình
tức giận, xin hãy gọi lại sau”.
Cúp máy “cụp” một tiếng, khiến các chị em tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu Thụ! Cô giàu quá trời! Hai cái di động cơ à!”.
“Hai cái đều là loại di động mới vừa tung ra thị trường đó”.
“Tôi xem, tôi xem nào, đây là loại di động thân gập, hai màn hình Nhật Bản mới sản xuất đó! Tôi sùng nhãn hiệu này cực!”.
Gập? Hai màn hình, Nhật Bản mới sản xuất? Mẹ ơi! Thế thì không phải cái phó tổng Thư đưa cho cô, mà là cái cậu chủ tặng cho cô rồi!
Cô vừa nói cái gì với cậu chủ nhỉ? Tôi đang bực mình tức giận, còn bảo cậu chủ gọi lại sau! Cô chết chắc rồi, dám tỏ ra giận dỗi trước mặt cậu
chủ, còn dám ngắt điện thoại của cậu ấy nữa!
Diêu Tiền Thụ đứng phắt dậy, giật lại di động, bấm một dãy số, kích động gọi đi.
Đám chị em chả hiểu mô tê gì, quay sang nhìn nhau, nhìn cô cầm di động chạy ra cửa.
“Cậu… cậu chủ! Nãy không phải em cố ý cúp máy của cậu đâu”.
“Hả? Em ở đâu ạ? Em với bạn…”.
“Bạn gì ạ, là bạn bình thường thôi”.
“Không có nam, chỉ có nữ thôi ạ”.
“Giờ ạ? Nhưng… nhưng em với bạn…”.
“Ngoại tình gì ạ, thật là không có nam mà! Cậu tin em đi mà!”.
“Vâng… vâng ạ! Em qua tìm cậu”.
Cúp di động, Diêu Tiền Thụ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của các chị em.
“Hả? Sao các cô lại nhìn tôi thế?”.
“Tiểu Thụ! Hóa ra cô có bạn trai rồi!”.
“Bạn… bạn trai?! Không phải mà, cậu ấy không phải bạn trai của tôi!”.
“Cô đừng có nói thế, chúng tôi nghe hết rồi. Anh ta hỏi cô đang đi với ai, là nam hay nữ, thế còn không phải bạn trai à?”.
“Đấy là bạn trai à?”. Cô không hiểu.
Lần nào cậu chủ gọi điện cũng chỉ nói có ba câu.
Ở đâu?
Đang đi với ai? Nam hay nữ?
Qua chỗ tôi.
Bạn trai… là loại động vật thích dùng kiểu nói mệnh lệnh này sao? Hừ! Coi cô là loại ngu đần chưa từng đọc ngôn tình chắc?
Nhất định cậu chủ có chuyện gì muốn sai bảo cô rồi!