Câu Chuyện Của Princess

Chương 16: Chương 16




Chi vay mượn của chị gái mình một khoản tiền nhỏ, vừa vặn với số tiền mà mình vay của người xa lạ kia, rồi tìm cách gặp Ngọc cho kì được.

“Thế mày chiều nay có bận không?”, Chi gấp rút hỏi. Không biết cô luôn vội vàng điều gì, thế nhưng cô luôn muốn đưa số tiền này trả lại cho người kia bằng mọi giá.

“Mày vội gì thế Chi? Tao với mày còn gặp nhau nhiều, sao cứ nhất thiết phải gặp tao ngày hôm nay?”, Ngọc thấy giọng Chi khẩn cấp như vậy, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mày đang ở đó với ai không? Tao muốn nói với mày một chuyện...”

Chi nghĩ mình nên tâm sự mọi chuyện cho Ngọc biết. Vốn dĩ, chỉ có Ngọc mới là người đủ lâu, đủ tin tưởng để cô tâm sự những chuyện thầm kín của mình.

“Không, tao mới ngủ dậy thôi. Mày biết đấy, tao đi làm theo lịch kia mà!”

Ngọc có một quán spa riêng, cho người ta quản lý, rồi Ngọc thích tới khi nào thì tới. Tính ngủ nướng của Ngọc dần bị phá vỡ vì mẹ con Chi.

“Hôm qua, tao gặp Trúc. Nhục nhã lắm mày ạ!“. Chi thở dài một cái. Nếu như không có người nghe cô nói, chắc đầu óc cô nổi tung vì nghĩ ngợi mất.

“Uầy? Thật à? Tụi mày gặp nhau rồi cơ đấy! Tao tưởng chúng mày thề non hẹn biển có chết không thèm nhìn mặt nhau?”

Ngọc không ngờ tới những gì mà Chi đang nói. Vì cả hai cực kì cứng đầu, đâu có thích nhắc tới đối phương bao giờ đâu. Hôm nay từ sáng sớm, động trời hay sao Chi gọi điện cho Ngọc và nói về Trúc. Chuyện này tưởng chừng như không bao giờ có thể chứ... Ngọc lắc đầu mình vài lần làm rõ mọi chuyện, xem có đúng là mình đang tỉnh hay đang mơ, cũng nhìn lại màn hình điện thoại một lần nữa để chắc chắn xem tình hình như thế nào.

“Không phải gặp như mày nói, mà là...cậu ta cho tao vay tiền. Thế nên tao muốn nhờ mày đưa lại!''

Chi khẽ thở dài một cái. Nghe giọng Ngọc giống như thể Ngọc luôn mong đợi cái điều này xảy ra. Mà đúng thật, sau 13 năm, gặp lại thì chỉ có mình Chi bị sỉ nhục như thế này. Còn cậu ta vẫn kiêu ngạo như thế, vẫn đường hoàng như thế, thậm chí, có thể quẳng vào mặt Chi cả đống tiền. 

''Cái gì? Tao nghe nhầm à? Này hôm nay không phải Cá tháng tư đâu, đừng bịa chuyện nữa. Nếu mày nhớ Trúc như thường lệ, thì cứ gặp đi, tao có số điện thoại này... Mà khuyên thật với mày, thời đại mới rồi, đừng nghĩ nó chỉ có mình mày nữa, mà sẽ thực sự có người cướp nó đi nếu mày không chịu tìm tới đấy!”

Ngọc đang nói về sự thật, mà thực ra không phải lần đầu Ngọc nói, từ khi hôn nhân đồng tính mở cửa, Ngọc luôn miệng nói về điều này với cả hai chứ không riêng gì Chi. Chi vì có chồng rồi, có con rồi, dù có ai tán tỉnh cô thì cô cũng không đủ can đảm đáp lại lời, hơn nữa, trái tim cô mãi mãi thuộc về một người, không bao giờ có ý định đổi chủ nữa dù nhiều khi cô thật hận trái tim mình. ''Tao rõ rồi, mà tao với nó không còn là gì đâu, mày cứ mở tưởng gì vớ vẩn thế? Mày không lo chuyện tình yêu của mày đi...”, Chi lảng tránh vấn đề, đó là cách làm duy nhất khi mọi người hỏi Chi về Trúc.

“Được rồi, chiều nay đi ăn đi, gặp nhau rồi đưa luôn cả thể!“. Ngọc thở dài một tiếng.

“Không, tao còn bán hàng nữa, tháng này móm nặng rồi ấy! Tổ sư chỉ tại đi học!”, Chi mệt mỏi trả lời, chỉ muốn qua nhà Ngọc, đưa cho Ngọc tiền, mà gọi điện hỏi nó thì nó cứ nhì nhằng như thế này đây. Câu bao nhiêu tiền điện thoại rồi nếu như không có ứng dụng của điện thoại chứ...

''Thế tối nay mày có học không?'', Ngọc lại hỏi lại. 

''Không, tao học ngày chẵn mà. Tháng sau tao thi, mà khổ quá mày ạ, nếu mà kì thi có một chút gì đó liên quan tới toán, chắc tao vứt hết, quá tởm. Tao ghét môn đấy!”, Chi sợ mình sẽ phải làm bài tốt nghiệp giống như một học sinh bình thường. Mà tốt nghiệp thì Toán Văn Anh bắt buộc rồi. Văn và Anh thì Chi không lo cho lắm, thế nhưng môn Toán thì đúng là kẻ thù không đội trời chung.

“Rồi mày bảo con mày dạy cho, tao cũng ghê tởm môn đấy, đừng bảo tao nhắc gì cho mày được. Tối mày bán hàng xong tao qua đón đi ăn, dù gì đi tới nơi cũng thành ăn muộn, tao cần tăng cân nữa, tối nay gặp nhé?''

“Ok...”

Chi cúp máy, Ngọc cũng cúp máy, thế nhưng trong đầu Ngọc đang còn toan tính nhiều điều hơn nữa. 

... 

Trúc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 8h tối rồi, mà Ngọc nhắn tin rủ mình đi ăn khuya với nó. 8h tối, con dở hơi này đang bị sao đấy? Trúc nhắn tin từ chối, vì đang bận soạn bài cho lớp, và cho riêng Linh. Nhưng chưa gì Trúc đã bị nghe liên hồi của Ngọc vì tội bỏ bê bạn bè, thế nên Trúc đành phải thay đồ và đi tới địa điểm mà Ngọc nhắn tin trước. 

Ngọc và Chi thì đã tới nơi rồi, chưa thấy Trúc có mặt, trong lòng Ngọc nghĩ không biết kẻ điên rồ ấy có phát hện ra mình đi với Chi không, chẳng may mà gặp được trước ở đường, thì coi như đổ bể. Làm như thế này, chỉ muốn hai người họ gặp lại nhau thôi. Sao người trong cuộc thì có vẻ thảnh thơi còn Ngọc thì thấy mệt lử vì đôi bạn thế này?

- Sao lại ăn chỗ này, bình thường tao với mày có bao giờ ngồi những nơi như thế này đâu? - Chi nhìn thấy đây là lần đầu tiên Ngọc đặt ăn một nơi riêng tư như thế này. Có hai đứa hay đi với nhau, bình thường có thêm Lan và Minh, thì cũng toàn ăn vệ đường, ăn quà bánh cho qua bữa, ai ngờ lại tìm tới nơi sang trọng thế này mà ăn nữa.

- Tao hứng lên thôi, thèm đồ ăn ở đây. Mày không phải lo, hôm nay sẽ có cái ví tiềm năng tài trợ!

Ngọc nói ẩn ý, nhưng khổ nỗi, Chi không hiểu được sâu xa những gì Ngọc nói, mà lại nghĩ theo hướng khác.

- Thằng Minh nó mới cống lương không cho mày đấy hả? Sao không gọi cả Lan tới mà ăn? 

Ngọc không biết cảm thán như thế nào cho độ ngu ngốc của Chi nữa... rồi cửa phòng cũng mở ra, một người mặt đang cúi gằm vào điện thoại, tay thì bấm gì đó liên hồi lên màn hình điện thoại như thể bận chat chít không ngừng nghỉ đi vào. Trúc cũng nghĩ, chỉ có mình mình với Ngọc, thế nên không để tâm cho lắm, cứ thể mà mở cửa đi vào không thèm chào hỏi ai. - Đấy, tao nói người này này! - Ngọc chỉ vào Trúc.

Nghe thấy Ngọc nói, Trúc ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy Chi. Trúc biết ngay là Ngọc bày trò, không dưng hẹn ăn ở cái thời  điểm dở hơi này, rồi lại la trời đất bắt Trúc đến cho bằng được.

Nhưng dù có biết là Ngọc dở trò, nhưng cũng không nghĩ được Ngọc sẽ làm trò này. Như thế này là quá sức tưởng tượng của Trúc.

- Tao đùa với mày đấy à? - Chi cũng ngỡ ngàng y hệt, nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Ngọc mà nói từng chữ.

- Vấn đề tiền nong tao không thích dây dưa nhé, nợ nần gì thì tự trả, đừng thông qua tao.

Ngọc làm bộ mặt tỉnh bơ, sau đó đáp lời Chi, giống như thể đang nói chuyện trực tiếp cho Trúc nghe về lý do gặp mặt này.

- Tao đi về...

Chi thu dọn túi xách, không có chung đẳng cấp để ngồi ăn với hạng nhiều tiền, thế nên cô muốn đi về. Và cũng vì không muốn gặp nữa.

- Ơ kìa, tao gọi món rồi, mày đừng chơi trò như thế. Trúc, vào đây ngồi đi!

Ngọc một tay ngăn Chi lại, một tay thì lôi cái người câm như hến kia về chỗ ngồi. Chi thì khó xử lắm, nhưng Trúc thì không. Trúc mới đầu còn bỡ ngỡ, nhưng sau đó, cơn giận trong đầu lại quay trở lại. Trúc muốn mắng Chi, vì sao làm Trúc đau khổ được thì không sống tốt hơn một chút. Tại sao cái vóc dáng gầy gò ấy không thể thay đổi được?

Thức ăn mà Ngọc đặt đã được bày biện. Đúng là Ngọc đặt 2 xuất cho 2 người. Và 2 người ở đây không có Ngọc. Ngọc cười ranh ma nhìn 2 người, cả 2 làm khổ Ngọc bao lâu nay, thì cố mà “nuốt” cho gọn bàn ăn nhé!

- Chết rồi, thằng Minh về. Tao phải về nhà thư giãn gân cốt cho nó... hai đứa tự nhiên nhé!

Ngọc nháy mắt một cái, rồi ngay lập tức bỏ chạy. Tiếng cửa vừa đóng lại, là bầu không khí im lặng bao trùm lên tất cả. Trúc thì từ đầu tới cuối, vẫn giống như năm xưa, vẫn im lặng không bao giờ lớn tiếng điều gì. Nhưng cậu ta không động tay tới đồ ăn, ngồi im lặng bất động như vậy.

Có thể là 13 năm rồi chưa một lần ngồi gần nhau như thế này, Trúc nhớ mùi hương bên cạnh, phân biệt được cả mùi hương quen thuộc ấy dù mùi thức ăn đang chiếm áp đảo căn phòng này rồi.

Chi cũng vậy, nhưng Chi vẫn ăn một cách tự nhiên vì cô nghĩ, tiền ăn cô sẽ trả, dù nghèo cô cũng trả, không muốn đi xin ăn của bất kì ai. Càng ăn nhanh, càng được rời khỏi đây sớm. Thế nên cô nhắm mắt nhắm mũi mà ăn, cho tới khi nghẹn ứ không ăn được nữa.

Cô cố gắng thở, cố gắng uống nước thể thức ăn trôi xuống, nhưng cô không nhận thức được kể cả khi tay mình đang được xoa bóp bởi người bên cạnh.

- Tôi không nuốt tươi cậu đâu, ăn từ từ, rồi về. Đừng lo lắng gì cả, Ngọc nó đùa thế, về sau tôi không gặp lại cậu đâu mà lo!

Trúc vuốt tay cho Chi, chẳng biết có lợi gì hay không, nhưng đột nhiên cơn nghẹn đó cũng hết.

Cậu ta vẫn khẳng định sẽ không muốn gặp lại Chi. Phải rồi, Chi biết cô đã nói những lời xúc phạm cậu ta như thế nào, đã từng khiến cậu ta khổ sở như thế nào. Chút hình phạt này với cô cũng đáng thôi.

Thấy Chi hết cơn nghẹn, Trúc cũng vội buông tay ra khỏi người Chi, và lại bất động như thế.

Cậu ta luôn biết mọi cách khiến cô cảm giác tốt hơn. Khi cô buồn, cậu ta ở bên cô, nhưng đó là 13 năm về trước. Còn hiện tại, cô đau, cậu ta giúp, nhưng khoảng cách thì xa vời vô cùng. Chi khẽ thổn thức trong lòng, nếu như không gồng mình lên mà chịu, chắc Chi sẽ khóc ngay tại đây. Khóc một cách thê thảm trước mắt cậu ta. Chi lấy cốc rượu vang kia uống một hơi, rồi tiếp tục ăn. Trúc nhìn điệu bộ Chi uống rượu, là có nhét vào người, chứ không hề biết nhâm nhi thưởng thức, không biết tới những thú vui này, thì Chi đã vất vả lam lũ quá rồi.

- Tôi về trước, không có tôi cậu sẽ ăn ngon miệng hơn. Đừng lo lắng gì cả, tôi sẽ thanh toán!

Trúc tính đứng lên và rời đi. Vì lòng Trúc nặng trĩu. Ngồi bên cạnh người mình yêu, mà xa lạ như thế sao? Chi thực sự ghét Trúc tới độ sẽ cáu Ngọc vì chuyện này sao? Đúng là mọi thứ không còn như xưa nữa.

- Cậu... còn giận tôi không? - Chi nghe thấy Trúc nói, cô cũng tiện miệng hỏi. Vì cậu ta nói, sẽ tích cực tránh mặt cô hơn, có lẽ không mấy khi gặp lại nữa, chi bằng hỏi thẳng một câu hỏi, mà cô băn khoăn gần như cả thanh xuân của chính mình.

Trúc đứng lên rồi, nhưng nghe thấy câu hỏi đó, liền dừng hành động của mình lại.

- Cậu có bao giờ thực sự muốn tôi hết giận đâu. Muốn về khi nào thì tùy cậu, cũng đừng ăn mặc như thế này. Tôi về đây, tài xế đợi sẵn cậu ở dưới rồi...

Trúc trả lời không rõ ràng, rồi cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên vai trần của Chi. Chi không mặc sang trọng, nhưng cái áo khoét vai ấy Trúc không thích, không thích cách ăn mặc hở hang như thế, và cũng vì thời tiết mùa thu, đêm đến sẽ lạnh. Vốn là sẽ tuyệt tình, nhưng lòng không thể quên. Trúc lo sợ Chi đi đường bằng taxi nguy hiểm, liền bảo chú giúp việc tới đưa Chi về. Bản thân Trúc rồi cùng rời đi, bỏ lại Chi với cái áo khoác mỏng này...

Chi không thể ăn được nữa. Cậu ta quên sao? Cậu ta không nhớ 13 năm trước, cũng chính cái áo của cậu ta khiến cô si mê cậu ta sâu đậm hơn sao? Sao giờ còn thả những nỗi nhớ ấy vào lòng cô, rồi nhanh chóng biến mất như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.