Câu Chuyện Của Princess

Chương 6: Chương 6




Chi cất xe vào trong nhà, sau đó nhanh chóng cởi bỏ cặp sách, còn áo khoác của Trúc, Chi treo tử tế trên móc áo, không dám đụng bẩn chiếc áo này. Áo Trúc cho mượn, ấm lắm, thậm chí nó còn thơm nữa. Cô nghĩ chắc đây là mùi hương của Trúc. Chi lại khẽ rung mình một cái, sao cô lại nghĩ đây là mùi hương của Trúc được? Không được suy nghĩ quá nhiều về một người lạ như thế...

- Áo ai vậy con? - Mẹ Chi nhìn thấy Chi đứng chân chân trước cái áo khoác lạ lung được treo trên móc áo một cách cẩn thận, cũng hỏi han.

- Mẹ nhớ con kể với mẹ, người bạn đã giúp con chứ? – Chi nhắc lại cho mẹ nhớ về Trúc.

- Có, chứ con mời được bạn ăn cơm chưa? Khi nào bạn ăn thì báo trước cho mẹ nhé? - Mẹ Chi vui vẻ khi nghĩ tới Trúc, không có ý gì nịnh nọt con sếp, bà chỉ nghĩ, con gái bà nên có một người bạn tốt như thế.

- Rồi, hôm nay con mặc áo hơi phong phanh, bạn cho con mượn, mẹ đừng làm rớt nhé, áo đắt tiền đó... - Chi cầm cái mác áo dơ ra cho mẹ Chi nhìn. Mác áo được may gắn liền với áo, có ghi cả đống từ tiếng anh lạ lẫm mà Chi chỉ hình dung ra được đó là những điều chống chỉ định đối với chất vải của áo.

- Mẹ nhìn cũng thấy lạ rồi, mẹ làm tới bao giờ mới mua được cho con cái áo đó chứ... vào ăn cơm đi con...

Mẹ Chi và Chi vui vẻ cùng ăn cơm, vì hôm nay Chi về sớm hơn mọi ngày, không có thời gian la cà ở trường nên cô về nhà rất đúng giờ. Không phải ăn cơm một mình vì mẹ sẽ ăn cơm cùng cô...

- Mẹ, mẹ mới mua điện thoại bàn hả? – Chi nhìn thấy chiếc điện thoại bàn lạ lung, giống cái bên nhà bác gái, liền hỏi mẹ.

- À không, mẹ không biết có dịp gì, phòng mẹ ai cũng được cho một cái để phục vụ cho làm việc, mà tiền điện thoại do công ty chi trả đó con. Đừng gọi điện vớ vẩn lâu giờ là họ phát hiện ra đấy ... - Mẹ Chi kể về việc hôm nay phòng tài vụ và phòng kế toán trưởng đều được phát điện thoại bàn cho thuận tiện việc làm, cũng may mắn thật, sếp mới khá là tâm lý với nhân viên. Có lẽ người trong công ty cho rằng đây là hành động xoa dịu nhân viên thôi.

- Trong công ty mẹ, có ai biết về con và bạn ấy không? – Chi đột nhiên nghĩ tới việc có phải Trúc làm trò này không, vì trông bộ Trúc có thể can dự nhiều chuyện, chỉ sợ cậu ta cố tình làm như thế này thì Chi vô cùng khó xử. Trông như thể ban phát vậy...

- Không, mẹ thấy là cả công ty được cho. Mẹ cũng có thích khoe khoang gì chuyện đó...

Chi khẽ thở dài. Phải rồi, cô và Trúc chỉ là học sinh 15 tuổi. Chỉ là tình cờ Trúc rút được tờ giấy đó ra thôi, không phải Trúc có thể can dự mọi việc trong công ty gia đình nhà Trúc được. Đó là một việc quá lớn để đứa trẻ 15 tuổi có thể quyết định.

...

Trúc hôm nay lại thích đi học, từ sớm đã thấy mặc quần áo gọn gang, rồi đeo cặp sách ngồi ở phòng khách đợi chú giúp việc đến đón đi, trên tay vẫn cầm theo chiếc máy chơi game mini đen trắng.

- Hôm nay con lại muốn đi học sao? - Mẹ Trúc tỉnh giấc thấy con mình đã ăn bữa sáng và chuẩn bị tư thế sẵn sàng đi học. - Vâng, con thấy lớp học không nhàm chán nữa... – Trúc vui vẻ nói, mắt vẫn tập trung chơi game mà không nhìn lại mẹ mình.

- Có bạn rồi hả...? Mẹ nhớ cách đây vài hôm con vừa than vãn lớp học quá chán đối với con mà... - Mẹ Trúc mỉm cười, xoa đầu con mình một cái rồi vào bếp ăn sáng luôn.

Trúc nghe thấy tiếng còi ô tô, liền cắp sách đi học với tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều. Hôm nay Trúc đặc biệt mặc cực kì mỏng, với hi vọng Chi sẽ đem áo trả lại cho mình. Trúc mặc đúng một chiếc áo sơ mi cổ trắng, sau đó là chiếc áo len mỏng ở bên ngoài.

Vẫn như thường lệ, Trúc ngồi trong ô tô đợi tiếng trống đánh mới chịu đi vào lớp. Nhưng hôm nay, Trúc lại nhìn ra ngoài cửa ô tô, mong chờ sự xuất hiện của ai đó. Và Trúc nhìn thấy Chi, đang vui vẻ đạp xe tới trường. Trong giỏ xe của Chi, là một chiếc túi đựng thứ gì đó vô cùng to, vô cùng dày. Trúc nhìn thấy lớp lông vũ ở trên mũ áo lòi ra khỏi cái túi đó là nhận ra ngay đây là chiếc áo khoác của mình.

Chỉ có vậy, Trúc vội vàng xuống xe và đi vào trường ngay.

Chi cất xe đạp, lấy chiếc túi ra khỏi giỏ xe, liền bị đám Ngọc và cái Lan bu tới tập trung hỏi...

- Mày mang cái gì tới thế? - Ngọc nhìn vào chiếc túi mà Chi đang xách theo.

- Ây, đừng đụng vào, không phải đồ của tao đâu! – Chi giật mình khi thấy bạn mình đang rờ vào đống lông vũ trên mũ áo của Trúc. Chẳng may có rơi rụng thì làm cách nào mà gắn lại được. Như thế là không được với Trúc.

- Thế đồ của ai, không dưng mà mày đem theo à? Xem tí nào?

Cái Lan cũng tò mò, muốn táy máy vào chiếc áo khoác đắt tiền ấy. Cả Lan và Ngọc sau khi nghe Chi nói đó không phải của Chi cũng tin liền mà không thèm nghi ngờ. Vì gia đình cả nhiêu đứa ở đây không thể mua thứ áo đắt tiền ấy cho con mình được, huống hồ bọn nhóc này chưa nhìn thấy mẫu áo này bao giờ.

- Của Trúc đó, mấy bà... đừng đụng vào, nó mà hỏng tôi không biết cách đền như thế nào đâu! – Chi hoảng hốt ngăn chặn hành động của mấy nhỏ bạn lại kịp thời. Còn may mà cô đã ngăn chặn, không cô tin chắc rằng cái Lan nó sẽ tiện tay bứt đi vài sợi lông cho coi.

Cả Lan và Ngọc đều giật mình khi nghe thấy Chi nhắc tới từ Trúc. Hai đứa suy luận mãi mới ngẫm ra được tên của học sinh chuyển trường là Trúc. Nhưng từ lúc nào mà Chi với học sinh chuyển trường chơi với nhau vậy? Ở trên lớp có thấy nói gì với nhau đâu nhỉ?

- Mày và học sinh chuyển trường quen nhau lúc nào vậy? Sao kín bưng vậy tụi này không có biết? – Cái Lan tò mò hỏi lại.

- Mẹ tao là đồng nghiệp với người nhà nó...chung cơ quan đó...

Chi không muốn nói ra rằng người nhà Trúc là sếp, còn mẹ mình chỉ là nhân viên. Thậm chí, nhờ con sếp mà mẹ Trúc không bị mất việc nữa. Chuyện đó không đáng tự hào gì mà khoe khoang, chỉ là Chi thấy mình may mắn hơn mọi người thôi.

- Mày không sợ bị thằng Nhật Minh nó tảy chay à? – Lan hỏi lại lần nữa.

- Không, chẳng sợ. Thằng Minh nó thích Ngọc nhỏ dãi ra này... Ngọc, mày không vì nó mà bỏ tao chứ? – Chi biết rõ, Minh thích Ngọc, nếu muốn tiếp cận Ngọc, Nhật Minh không bao giờ gây sự với cô... - Mày điên à? Tao liên quan gì tới nó mà bỏ mày theo nó. Nói vớ vẩn, mày cứ bảo Trúc đi với tụi này... chơi ở trên trường, cùng lắm phụ huynh tao cũng chẳng...

Ngọc đang nói dở, thì bị Chi và Lan bịt mồm lại. Chi và Lan nhìn thấy Trúc đang tiến gần tới nhà để xe, nếu như Trúc nghe thấy, hẳn là sẽ tổn thương lắm. Vốn dĩ Trúc chẳng làm gì sai, đột nhiên nghe thấy ai đó bị cấm chơi vì ngoại hình của Trúc thì không hay ho cho lắm. Ngọc hiểu ý, liền im miệng. Thấy Trúc đi tới, Ngọc và Lan liền bỏ đi nơi khác, để Trúc và Chi không khó xử khi gặp nhau. Trước khi bỏ đi, Ngọc và Lan đã chào Trúc một cách lịch sự... 

Chi nhìn hai đứa bạn bỏ mặc mình một cách lạnh lùng, liền cảm thấy khó xử khi đứng đối mặt với Trúc. Mà sao... Trúc lại mò tới đây? Chi quen với việc Trúc thường vào lớp khi nào trống đánh, không nghĩ Trúc lại có mặt ở nhà xe... 

- Sao Trúc lại tới đây? Mà ... không thấy lạnh sao? - Chi nhìn thấy độ phong phanh của Trúc, còn phong phanh hơn cả Chi ngày hôm qua nữa. Con người này đúng là không biết cái lạnh là gì, có lẽ ngồi trong ô tô hoài rồi nên không biết cảm giác gió lạnh tạt vào người là như thế nào.

- Có, lạnh chứ, mà đợi bạn mang áo khoác tới... 

Trúc ra cái vẻ co ro, sau đó Chi liền lấy áo khoác được cất trong túi mang ra đưa cho Trúc. Vốn dĩ Chi cũng hay quan tâm tới người khác, nên Chi nhìn Trúc bộ dạng như vậy không an tâm được. Nhìn quanh xem có ai đang chú ý không, rồi Chi mới dám hỏi nhỏ Trúc.

- Trưa nay, hoặc chiều nay, Trúc có muốn ăn cơm nhà Chi không? 

Thấy Chi hỏi nhỏ như vậy, Trúc biết là Chi không muốn đông người biết chuyện này. Trúc là người hiểu chuyện, liền gật đầu.

- Nếu Trúc muốn ăn buổi trưa, thì lát đi cùng Chi xuống phòng ban giám hiệu gọi điện cho mẹ nấu cơm cả Trúc nhé? - Chi hỏi lại Trúc một lần nữa cho chắc.

- Trúc giúp Chi hai lần rồi, tính cả lần cho mượn áo nhé? Có được ăn hai bữa không? - Trúc cảm thấy mặt mình có thể dày thêm cả mét, nhưng ở nhà, Trúc không có gì để chơi cả. 

- Nếu Trúc không chê cơm nhà Chi, thì ăn bao nhiêu cũng được... 

Chi vui vẻ nhận lời. Nhưng khi Chi định quay lên lớp, thì Trúc lại đưa cho Chi một thứ gì đó.

- Cầm lấy cái này, khi nào Chi gọi điện xong trả Trúc cũng được...! 

Là chiếc điện thoại cầm tay đen trắng. Chi lần đầu tiên được nhìn thấy nó, nhưng ai mà nghĩ Trúc đã được sở hữu nó rồi. Chi cầm chiếc điện thoại đó, mà tay cũng run lên, chỉ sợ mình làm rớt. Chi không biết cách sử dụng, cũng không biết thao tác để gọi được là như thế nào, nên đưa lại cho Trúc.

- Khi nào cần, Chi sẽ mượn. Chi hậu đậu lắm, Chi mà làm rớt thì hỏng mất đấy! Đi học thôi, sắp đến giờ rồi ... - Chi vui vẻ khoác vai Trúc, rồi cả hai cùng đi lên lớp học

... 

Tan học, Trúc không muốn đi ô tô, mà muốn ngồi xe đạp cùng Chi đi về. Nhìn dáng Trúc to lớn thế, không giống học sinh lớp 10, thì lại ngồi sau một cô bé hơi ốm, lại gầy nhom. Đơn giản là Trúc không biết đi xe đạp. Trúc đã có ý định tập, thế nhưng ngã đau một lần nên Trúc từ bỏ. Ngồi sau xe Chi, Trúc cũng sợ mình bị té rớt, nên bám chặt lấy yên xe. Tới đoạn khúc cua, Chi đạp xe thế nào Trúc không biết, nhưng Trúc sợ bị rớt thật, nên ôm chặt lấy eo Chi...

- Ôi giời, thỏ đế. Chi đi lụa lắm, không ngã được đâu... - Chi cảm nhận được tay Trúc bám chặt eo mình như thế nào. 

Nghe Chi chê mình là thỏ đế, Trúc hơi ngượng, liền buông hờ tay ra, chỉ túm nhẹ, chứ không túm mạnh như hồi nãy nữa. 

- Không phải Trúc sợ, mà là cái cặp nặng quá sợ nó rớt... 

Một lý do lố bịch nhất có thể mà Trúc đưa ra để ngụy biện ngay lúc này. Trúc không muốn mất thể diện khi bị lộ chuyện không biết đi xe đạp dù sớm hay muộn, thậm chí là Trúc luôn sợ bị ngã mỗi khi đi xe đạp nên tâm lý không ổn định nữa. 

Chi cười mỉm ở phía trước, Chi tin chắc Trúc không nhìn thấy mình đang cười, vì Chi đang cười sự ngô nghê của Trúc. 15 tuổi rồi, Trúc nghĩ Chi sẽ tin lý do đấy à? Trúc nhìn thế mà thú vị ra phết đấy...

Khi về tới nhà, Trúc giúp Chi dắt xe vào nhà nhưng lại không biết cách dựng chân chống, vậy nên Chi vẫn phải giúp đỡ một chút. Chưa kịp nói thì đã bị lộ việc mình không biết đi xe đạp rồi... 

- Bạn Chi đấy à cháu? Cởi áo ra cho gọn gàng rồi vào đây ăn cơm... 

Mẹ Chi nhìn ra ngoài thấy con gái mình cùng một người bạn, giờ thì bà đã hiểu vì sao Chi nó lại bảo nhìn người bạn này kì cục nên trong lớp không tiếp xúc được với ai. Vốn dĩ nhà bà cũng không phải gia giáo gì, chỉ sống sao cho tử tế với mọi người, nên không có quyền phán xét đứa nhóc này. 

- Cháu...chào bác! - Trúc hơi ngượng ngùng. Mâm cơm chỉ có hai bát thôi, mà ở đây có ba người liền... 

- Ăn cơm với Chi cho vui nhé, bác ăn trước rồi, giờ bác đi nghỉ chiều còn đi làm nữa... 

Mẹ Chi cười nói với hai đứa, sau đó đi vào phòng nghỉ ngơi.

- Nhà không có nhiều, Trúc là khách quý, mẹ mới nấu gà quay cho ăn đấy. Ăn đi... - Chi đặt miếng đùi gà đã được mẹ chặt cẩn thận lên bát của Trúc. 

- Cứ nấu ăn bình thường là được mà. Chi xem Trúc là người lạ hay sao phải khách khí thế? - Trúc hỏi lại.

- Ai bảo, là cám ơn Trúc thôi, còn buổi chiều, chuồn được thì chuồn sớm đi, chỉ có rau và thịt băm thôi đấy! - Chi trêu khéo Trúc.

Không nghĩ là Trúc lại thích ăn đơn giản hơn, trong khi Chi thì tưởng nhà giàu như Trúc sẽ ăn những món đòi hỏi nấu nướng kinh khủng lắm... 

- Chi ốm ghê quá, ăn cái này đi! - Trúc nhượng cái đùi gà béo ngậy sang bên bát của Chi, tự gắp cho mình một miếng khác, rồi bỏ ngay vào miệng phòng trường hợp Chi đòi trả lại. 

Chi không ngờ đằng sau cái dáng vẻ của Trúc, là một con nhà giàu kếch xù, gương mặt lẫn hành động luôn tỏ rõ nét quý tộc hơn người khác, thế nhưng Trúc lại thích những điều đơn giản, giản dị như bao người thường. Ở bên cạnh và chơi với Trúc rồi mới biết, con người này hiền lành tới cỡ nào... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.