Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 11: Chương 11




Con người Cố Minh Sâm cực kỳ hẹp hòi, có lẽ do từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều đã quen, trên người khó tránh khỏi có chút bản tính công tử, lòng háo thắng, tham muốn chiếm hữu cũng hết sức mãnh liệt. Cho dù Ôn Vãn sẽ ly hôn với anh ta lập tức, thế nhưng công khai với một người đàn ông thành một đôi, thậm chí còn cùng nhau qua đêm ở trước mặt mọi người. . . Chuyện này với anh ta mà nói không khác gì cho anh một cái bạt tai.

Nghĩ đến đây, Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là giảm bớt bầu không khí và nói: "Đợi tôi giải thích với anh sau."

Bọn họ còn đứng ở trên hành lang bên ngoài đồn cảnh sát, bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, trên mặt đều là một vẻ muốn xem kịch vui, đại khái đều đang đợi đại thiếu gia phát uy như thế nào. Ôn Vãn không muốn bị người ta chế giễu ở nơi này, không quản sự tình ai đúng ai sai, Cố gia và Hạ gia đều xấu mặt không nổi.

"Tôi có chút không thoải mái, chúng ta ——"

Cố Minh Sâm lại không cho qua dễ dàng như thế, đứng tại chỗ bất động, cắt đứt lời cô, mỉa mai nói: "Sao không thể nói ở nơi này? Tối hôm qua không thấy cô, tôi đã nhờ một người bạn giúp một tay để tìm, vừa đúng lúc cùng đi vào cám ơn anh ta."

... .....

Anh vừa nói vừa đưa tay ôm bả vai cô, Ôn Vãn khẽ nghiêng người tránh được. Cô biết đây là Cố Minh Sâm muốn cố ý làm cho cô xấu mặt, giảm thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Anh có nghĩ đến trên các báo vào ngày mai, nếu để mẹ biết sẽ tức giận?"

Chu Nhĩ Lam chính là nhược điểm của Cố Minh Sâm. Nửa năm trước, sau khi Cố Vân Sơn qua đời, sức khoẻ của bà lại càng giảm sút nghiêm trọng.

Quả nhiên, Cố Minh Sâm trầm mặc, chỉ là Ôn Vãn có thể tinh tường nhìn thấy khóe mắt anh giật giật quyết liệt, ý lạnh ở đôi mắt như muốn lạnh thấu xương.

Anh ta nhẫn nhịn, cũng đè thấp giọng nói một câu, nhưng giống như cắn răng nặn đi ra: "Cứ như vậy không thể chờ đợi tìm người khác?"

Đây mới là diện mạo vốn có của Cố Minh Sâm, một chớp mắt quan tâm cùng dịu dàng mới vừa rồi, quả nhiên đều là ảo giác của cô, chẳng qua Ôn Vãn cảm thấy thật châm chọc, nhưng không quá khổ sở, những năm này chuyện làm cô lạnh tâm hơn đều đã trải qua rồi.

Ôn Vãn lôi kéo Cố Minh Sâm muốn đi ra ngoài. Thế nhưng anh ta lại trực tiếp hất tay cô ra, cay đắng nhìn cô một cái, sau đó quay lại không nói một câu.

Ôn Vãn có chút khổ não, cô chỉ không muốn tiếp tục giằng co và làm khó khăn lẫn nhau nữa. Hiện tại, Cố Minh Sâm làm như vậy giống như coi rẻ cô. Cô đứng tại chỗ trong vài giây, điều chỉnh lại tâm tư, rồi mới yên lặng đi ra ngoài.

A Tước nhìn thấy cô như vậy, nhìn cũng không nhìn Hạ Trầm một cái, trong lòng khó tránh khỏi có chút đồng tình, đoán chừng bác sĩ Ôn còn không biết vị bên này càng không dễ trêu chọc hơn? Nghiêng người vừa nhìn, nhưng lại có chút ngoài ý muốn.

Hạ Trầm im lặng nhìn như vậy, ánh mắt vô cùng nhạt, rất giống như một người ngoài cuộc.

Đoàn người trước sau đến bãi đậu xe, mắt thấy Cố Minh Sâm sắp phải lên xe, mà Ôn Vãn cũng đi tới hướng bên kia xe, trong lòng A Tước nghi ngờ, mắt lại liếc nhìn Hạ Trầm. Chỉ thấy sắc mặt của anh rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Anh cho rằng Hạ Trầm chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn, ai biết được đang lên xe thì anh ta chợt ngừng lại.

Chỉ thấy anh chậm rãi xoay người, quay lưng về phía mặt trời, giọng nói lười biếng: "Cố tổng."

Cố Minh Sâm không chịu nổi nhất là khiêu khích, đoạn đường này anh ta đều suy đoán quan hệ của hai người, càng muốn suy nghĩ đầu lại càng đau, giống như bị người ta cầm búa đập mạnh, vừa buồn bực vừa đau. Vào lúc này, nghe được đối phương chủ động gọi anh, bỗng chốc liền ngừng bước, xoay người nhìn anh ta, ánh mắt giống như lửa: "Có chuyện gì sao?"

Ôn Vãn vẫn lưu ý động tĩnh bên này, nghe được âm thanh Hạ Trầm cũng lập tức ngừng lại.

Hạ Trầm từ từ đi tới, ở trước mặt Cố Minh Sâm thì mới lộ ra một chút cười: "Nhìn dáng vẻ này, giống như anh hiểu lầm bác sĩ Ôn."

Ôn Vãn và Cố Minh Sâm đều sững sờ, bọn họ chẳng ai nghĩ tới Hạ Trầm mở miệng lại là nghĩ thay hai người làm sáng tỏ chuyện này?

Ôn Vãn cảnh giác quan sát từng cử động của Hạ Trầm, với hiểu biết của cô về người đàn ông này, cô không tin anh ta sẽ có lòng tốt như vậy.

Khuôn mặt Hạ Trầm hiền lành, giọng nói cũng nghiêm túc: "Tối hôm qua, tôi vô tình gặp bác sĩ Ôn tại hộp đêm. Lúc đó, cô ấy uống say, tôi thấy trang phục cô ấy mặc khác thường ngày, còn cố ý trang điểm. Một phụ nữ như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm tại nơi đó. Vì vậy, chủ động nghĩ đưa cô ấy về nhà, nhưng bác sĩ Ôn không nhớ rõ nhà mình ở đâu, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là đưa cô ấy đến khách sạn."

Những câu anh ta nói đều là thật, nhưng Ôn Vãn nghe thấy thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ?

Sắc mặt Cố Minh Sâm căng thẳng, sau khi nghe xong anh nở một nụ cười nhạt: "Ý anh là nói cho tôi biết, tối hôm qua vợ tôi ăn mặc rất đẹp, một mình đi hộp đêm để tìm niềm vui?"

Lúc này, Ôn Vãn mới giống như bừng tỉnh, Hạ Trầm cố ý nhấn mạnh mấy từ kia, chính là muốn làm chuyện trầm trọng thêm.

Tại thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng, Hạ Trầm nói tiếp: "Vợ? Chẳng lẽ không phải vợ cũ."

Cố Minh Sâm không ngờ anh ta cũng biết chuyện này, gân xanh trên trán gần như muốn nổ tung.

Anh cắn răng nhìn chằm chằm Hạ Trầm, người đàn ông này tự nhiên anh cũng biết, mặc dù so sánh đối phương nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng cái tên này cũng không xa lạ. Những thủ đoạn trên thương trường của Hạ Trầm anh đã biết từ sớm, Ôn Vãn lại cùng anh ta có quan hệ thật là bất ngờ, hơn nữa nhìn bộ dáng kia, rõ ràng là muốn bảo vệ Ôn Vãn.

Không nhịn được đối với quan hệ của hai người càng thêm hoài nghi, nhưng anh không muốn ở trước mặt đối phương bại trận trước, cố nén giận dữ nói: "Chúng tôi còn chưa làm xong thủ tục, mặt khác, Hạ tổng lấy thân phận gì sửa cách xưng hô của tôi, như thế nào Tiểu Vãn?"

Lần này anh ta cố tình làm giọng điệu suồng sã, Hạ Trầm chỉ cười yếu ớt: "Hiện tại, Cố tiên sinh lại lấy thân phận gì chất vấn bác sĩ Ôn, anh đã ký thỏa thuận li hôn, đó chính là đã quyết định buông tha đoạn tình cảm này. Như vậy, mới vừa rồi ở bên trong một bộ dáng người muốn gây sự là lấy lập trường gì?"

Cố Minh Sâm không ngờ lại bê đá tự đập vào chân mình, hơn nữa quan trọng nhất là, anh thật sự không biết trả lời như thế nào.

... .....

Ôn Vãn cũng bị tình thế chợt xoay ngược làm cho giật mình, như bây giờ Hạ Trầm là . . . . . Đang giúp cô?

Ngoài ý muốn, cô nhìn Hạ Trầm, đôi môi giật giật nhưng không biết nói gì. Ở bên ngoài, trừ Tiêu Tiêu chưa từng có người nào nói giúp cô, hơn nữa người này lại là người cả ngày cùng cô không hợp nhau, Hạ Trầm? !

Hạ Trầm lạnh nhạt nhìn cô một cái, quay đầu nói với Cố Minh Sâm: "Giờ phút này trong lòng Cố tổng sợ rằng đã có đáp án, trước nhìn anh sao lại khẩn trương, chắc hẳn cũng là quan tâm bác sĩ Ôn. Nếu quan tâm cô ấy, vậy hãy để cho cô ấy có cuộc sống tốt."

Anh đến gần một bước, tránh ánh nhìn chăm chú của Ôn Vãn, âm thanh cực thấp nói ra một câu: "Muốn cho cô ấy hạnh phúc, anh không có tư cách."

-

Ôn Vãn cũng không biết mình bị Hạ Trầm mang lên xe như thế nào, ý thức của cô còn dừng lại ở một màn kia lúc vừa rồi, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cố Minh Sâm vẫn đứng tại chỗ, mà vẻ mặt đã sớm không nhìn rõ.

Trong xe không có ai nói chuyện, không khí đông cứng giống như muốn kết băng, A Tước đem kính chiếu hậu chỉnh đến góc độ không thấy được chỗ ngồi phía sau, anh cũng không muốn thỉnh thoảng lại nhìn thấy vẻ mặt hù chết người của người kia.

Ngồi một lúc Ôn Vãn thấy Hạ Trầm không nói lời nào, sau khi do dự vẫn lễ phép nói cám ơn: "Mới vừa rồi, cám ơn anh."

Hạ Trầm liếc nhìn cô một cái, giọng điệu cười nhạo khinh miệt: "Bình thường đối phó tôi rất có khả năng, thế nào đến trước mặt chồng cũ lực chiến đấu đều suy giảm?"

Ôn Vãn nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của anh, hít thở sâu một hơi mới đưa được hỏa khí ép xuống: "Trước đây tôi cũng đã từng giúp anh, chúng ta huề nhau, đến đầu đường trước mặt cho tôi xuống xe."

Đã lâu rồi Hạ Trầm cũng không dễ tức giận, bây giờ lại bị người phụ nữ này làm cho tức giận không nhẹ.

Anh tự tay giữ chặt cái cổ mảnh mai của cô, ngón cái và ngón giữa nắm ở trên cổ áo cô, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, giống như chỉ cần thoáng dùng sức liền chuẩn bị đem cô bóp chết.

Ôn Vãn bị anh làm cho sợ hết hồn, giờ khắc này cô mới ý thức được người đàn ông trước mặt này cô không trêu chọc nổi. Dần dần, hô hấp có chút khó khăn, cô vẫn còn ngẩng cổ quật cường nhìn anh.

Lồng ngực Hạ Trầm dính sát vào cô, cứng rắn thật dầy, liên tiếp buông lời tức giận: "Nếu như vì hướng Cố Gia báo ân, như vậy tặng cho cô hai chữ, ngu trung. Nếu như bởi vì yêu người đàn ông kia, đó chính là ngu xuẩn."

Lúc anh nói những lời này gần như dán vào môi của cô, Ôn Vãn có thể cảm nhận được hận ý từ lồng ngực của anh.

Hạ Trầm nói xong liền nặng nề hất cô ra, Ôn Vãn xoay người mở miệng to để thở, chờ hồi phục hơi thở liền trợn mắt nhìn anh: "Anh thì biết cái gì, cái gì anh cũng không biết!"

Hạ Trầm lạnh lùng nhìn cô, trầm ngâm chốc lát Ôn Vãn mới nhẹ nói ra: "Tôi không phải thiện lương như anh nghĩ, không phải báo ân, càng không phải là vì yêu."

Những lời này cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, đây là một mặt khác ở trong lòng của cô, giống như chỉ cần chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, cô cũng chưa cảm thấy mình bẩn thỉu như vậy.

"Kết hôn với Minh Sâm, là vì tự tôi. Bắt đầu từ sáu tuổi, tôi đã không có nhà, cuộc sống ăn nhờ ở đậu tôi từ sớm đã chịu đủ rồi. Tại Cố Gia, tôi đợi mười năm, thời điểm tôi biết Minh Sâm muốn kết hôn, tôi rất sợ, sợ chú dì sẽ cảm thấy tôi dư thừa, muốn đuổi tôi đi ra ngoài, tôi không muốn đổi lại địa phương khác, cũng không muốn phiêu bạc nữa."

... .....

"Thời điểm Kỷ Nhan xảy ra chuyện, chú Cố muốn tôi kết hôn với Minh Sâm, chú ấy biết được nhược điểm của tôi . . . . ."

Ôn Vãn nói khó khăn, từng chữ đều khó mà mở miệng, nói đến đây cô trầm mặc hồi lâu, bả vai khẽ run rẩy. Hạ Trầm nhìn sống lưng thon gầy của cô, ngón tay rũ xuống trên đầu gối giật giật, cuối cùng vẫn không hề làm gì cả.

Qua hồi lâu, Ôn Vãn mới ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, chỉ thấy rõ ràng nơi hốc mắt đỏ lợi hại: "Tôi chính là một người phụ nữ ích kỷ như vậy, không tốt giống như anh tưởng."

Hạ Trầm cau mày nghe, không tiếp tục nói nữa.

Đến đầu đường, Ôn Vãn cố ý xuống xe, không ngờ cô sẽ nói những lời này với Hạ Trầm. Bởi vì từ những kinh nghiệm lúc còn bé, cô giỏi vô cùng về nguỵ trang ở trước mặt người khác, muốn biểu hiện ra một mặt hoàn mĩ nhất, cô sợ hãi bị ghét bỏ và xem thường.

Thật ra người ích kỷ một chút thì có lỗi gì đâu, trước kia cô cảm thấy sự ích kỷ của mình không ảnh hưởng đến nhận chức của người nào, điều đó giúp cô giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi.

Nhưng sau hai năm hôn nhân với Cố Minh Sâm, cô nhìn thấy anh khổ sở.

Rốt cuộc vẫn phải đi tới bước ly hôn này, cô càng không dám nói ra tâm tư chân thật của mình, thật xấu xa, cũng quá hèn hạ.

Hạ Trầm đưa mắt nhìn bóng dáng kia từ từ biến mất ở trong đám người, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt.

... .....

A Tước đem kính chiếu hậu điều vị trí tốt lần nữa, nhìn gương mặt Hạ Trầm vẫn lạnh lùng, không nhịn được nói: "Dù sao đều ly hôn, có nhìn anh ta lâu một cái cũng không còn quan hệ."

Hạ Trầm không giải thích được nhìn anh.

A Tước nói: "Mặc dù lúc đang ở trong đồn cảnh sát, ánh mắt bác sĩ Ôn vẫn ở trên người anh, nhưng bởi vì chuyện này ghen không có lời."

Hạ Trầm bị tức cười: "Con mắt nào của anh nhìn ra tôi ghen?"

A Tước đanh mặt, tự nhiên đưa tay đang rảnh chỉ cặp mắt chính mình: "Hai con."

". . . . . ."

-

Sau khi trở về, Hạ Trầm trực tiếp đi lên phòng gác mái, trong tay quản gia còn ôm áo khoác của anh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn ATước: "Đây là thế nào? Tâm tình không tốt?"

A Tước lắc đầu một cái.

"Vật trong phòng gác mái đã không đụng đến hơn nửa năm, còn tưởng rằng anh ta không sao, đây cũng không biết là chịu cái gì kích thích. . . . . ." Quản gia thao thao bất tuyệt đã đi, chỉ còn lại A Tước đứng ở cửa cầu thang.

Hạ Trầm giơ tay lên sờ sờ gì đó trong phòng, nơi này mỗi ngày đều có người chuyên quét dọn nên không có bất kỳ hạt bụi nào rơi xuống, hơn nữa lấy ánh sáng tốt vô cùng, ngay cả cây lá xanh kia cũng sinh trưởng tươi tốt ở góc bàn.

Đây là một gian phòng cổ kính, bài biện bên trong cũng lâu lắm rồi, nhìn ra được chủ nhân vô cùng yêu mến, hơn nữa hình như chủ nhân rất thích cất giấu thư họa, ở chính giữa bức tường phía bắc đang treo một bức tranh.

... .....

Bức tranh này Hạ Trầm đã xem rất nhiều lần, tên của nó là Người phụ nữ của Modigliani.

Anh không hiểu ông ấy tại sao lại cực kỳ quý trọng bức tranh này, ngón tay thử vuốt ve nhẹ nhàng, thưởng thức cẩn thận từng chút một, vẫn không thể nhìn ra cái gì như cũ. Đại khái trời sinh anh chính là không hiểu thưởng thức những thứ này, khó trách lần nào cũng bị cười nhạo.

Thời điểm bức tranh này lấy ra còn chưa bồi táng, lúc đó anh vội cho trì hoãn lại, bây giờ suy nghĩ một chút ông ấy coi trọng như vậy, anh cũng nên quý trọng đối đãi thật tốt mới đúng. Đầu ngón tay Hạ Trầm từ từ rũ xuống, mỗi lần tới nơi này đợi một lát, kỳ quái chính là tâm tình của anh lại có thể bình thường trở lại. Vừa định xoay người rời đi, đầu ngón tay lại không cẩn thận quét đến nét vẽ ở bên trong ánh mắt của người phụ nữ, bước chân Hạ Trầm dừng lại, nghi ngờ xoay người lại, cảm giác mới vừa rồi ở tay kia ——

Anh thử chạm nhẹ nhàng lại một cái, sau đó dùng sức đè xuống, vị trí ánh mắt của người phụ nữ trong bức tranh chợt có chút dãn ra, chờ ngón tay anh lấy ra, một ít mảnh nhỏ chầm chậm từ trong tranh tróc ra rơi xuống. Hạ Trầm nhích lông mày, từ từ cúi xuống, nhìn kỹ, anh phát hiện bí mật được ẩn giấu bên trong ánh mắt của người phụ nữ kia. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.