Hạ Trầm nói lời này nghe thật ngọt ngào , nếu như Ôn Vãn quay về thời thanh xuân, chắc chắn cô sẽ bị những lời đường mật này mà ngu muội, sẽ tin tưởng những lời này là thật lòng.. Cô nhìn kỹ anh, vẫn như cũ không thể nào phân biệt được trong lời nói của anh là thực hay giả.
Hạ Trầm ôm cô vào nhà , hai người dựa vào trên sô pha xem ti vi, nhưng Ôn Vãn có chút không đúng, hơi thơ thẩn, Hạ Trầm bên cạnh nói chuyện với cô, cô chỉ ậm ừ cho qua loa.
Hạ Trầm trực tiếp tắt ti vi , thuận thế xoay đầu cô lại : "Thay vì suy nghĩ lung tung, tại sao không trực tiếp hỏi anh?"
Ôn Vãn kinh ngạc trợn mắt nhìn anh: "Em hỏi, anh sẽ nói?"
Hạ Trầm gật đầu, lười biếng dựa vào lưng sofa: "Nói thật."
Ôn Vãn nào tin tưởng Hạ Trầm sẽ nói thật , mặt hoài nghi quan sát nhìn anh, Hạ Trầm hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, nheo lại khóe mắt nói: "Không tin anh?”
Ôn Vãn không nói nghiêng đầu sang chỗ khác, Hạ Trầm cười lại xoay mặt cô lần nữa: "Em như vậy, thật không đáng yêu”.
Ôn Vãn hất cằm lên, nghe lời này ngược lại cười: "Hạ tiên sinh , anh có phải là người không?"
Hạ Trầm sửng sốt một giây, rất nhanh mới phản ứng được đây là một vấn đề nghiêm trọng, suy nghĩ cẩn thận, nếu nói mình là người, không phải là gián tiếp thừa nhận mình không thích cô hay sao?”
Hạ Trầm ôm lấy cô vào trong ngực, tất cả cảm xúc đều che giấu ở đáy mắt: "Cái đoạn video đùa giỡn trong xe anh đã biết, cũng chỉ là nửa thật nửa giả muốn gây chú ý cho Cố Minh Sâm.”
Sắc mặt Ôn Vãn càng khó coi, Hạ Trầm khẽ nheo mắt, thấy khóe môi cô khẽ mím, không nói một lời nhìn chằm chằm hình ảnh hai người phía trước.
Hạ Trầm gối cằm lên lên đỉnh đầu cô, im lặng mấy giây còn nói: "Nếu như anh đã mở miệng , vậy thì không có ý định lừa gạt em. Cho nên anh thuận nước đẩy thuyền, muốn độc chiếm em, không muốn em có bất cứ quan hệ gì với Cố Minh Sâm. Sau khi tin tức truyền ra, anh ta sẽ hết hy vọng. Còn Cố phu nhân sẽ không làm khó xử em, cách này không phải là vẹn cả đôi đường hay sao."
" Cách này tốt như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết tốt, thì hà có gì anh lại không làm.”
Ôn Vãn mãi không ngờ Hạ Trầm lại giải thích như vậy, giống như là thật sự muốn tốt cho cô.
Hạ Trầm thấy cô trầm mặc, còn nói: "Dĩ nhiên, anh cũng có mục đích khác. Cố Minh Sâm một chiêu này nhất định đưa ngươi tất cả hơn tình cũng chặt đứt, nhưng ngươi và anh vạch rõ giới hạn, cũng không nhất định suy tính ta."
Ôn Vãn mơ hồ đoán được phía sau anh sẽ nói cái gì, quả nhiên anh nhẹ nhàng ở cô đỉnh đầu hôn một cái, âm thanh trở nên dịu dàng cẩn thận: "Nếu như không phải Cố Minh Sâm làm tổn thương em quá nhiều, em sẽ đồng ý ở bên cạnh anh? Anh thừa nhận mình là tiểu nhân, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà tính kế , nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, anh rất thích em."
Nói đến câu cuối, môi anh dán lên tai cô chậm rãi thổi một hơi nóng, trêu chọc vành tai cô. Hạ Trầm dễ dàng ôm cô đặt trên đùi mình, cô bị anh buộc dang hai chân ra đặt bên hông anh, cứ như vậy anh và cô càng chặt chẽ.
"Chẳng lẽ anh lại cam lòng để cho người khác thấy dáng vẻ của em." Anh lại bắt đầu ở bên tai cô trêu chọc, há mồm cắn cắn vành tai đã đỏ lên hết của cô, tỉ mỉ liếm liếm.
Nhưng Ôn Vãn vẫn còn một tia lý trí, đưa tay đẩy anh ra: "Thật không có nguyên nhân khác?"
Hạ Trầm bất đắc dĩ cười khẽ: "Còn có thể có nguyên nhân khác sao? Công ty bị thua thiệt một số lớn, anh phải làm thêm giờ vài ngày,muốn nhanh chóng gặp em. Bị Hội Đồng Quản Trị cáo buộc, bị người dị nghị, không phải đều là vì em hay sao? Dụng hết tâm cơ, còn không phải là thích em hay sao."
Ngay cả Ôn Vãn tâm địa sắt đá, cũng bị lời nói này của anh làm tim đập rộn lên.
Luận về ăn nói cô tuyệt không phải là đối thủ của Hạ Trầm, anh dễ dàng nhận ra được điểm yếu của cô, anh từng bước từng bước mà ép sát , không cho cô chút thời gian tiêu hóa: "Anh làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải là thích em, thì còn có thể là gì?”
Đầu óc Ôn Vãn ong ong, hoàn toàn không trả lời được, cơ hồ bị những lời của anh đánh tan những phòng bị mà cô cất công xây dựng.
Người đàn ông như vậy trước giờ cô chưa từng gặp qua, trước kia cũng cảm thấy anh không đơn giản, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều, phát hiện mình ở trước mặt anh, quả thật không phải là đối thủ của anh về tài ăn nói.
Rõ ràng nhìn vẫn có chỗ không đúng, nhưng lại không thể nói ra được chỗ vô lý.
-
Cố Minh Sâm dừng xe cách nhà Ôn Vãn không xa ở đầu đường, anh đi thật nhanh, cho đến sau khi lên xe tâm trạng vẫn không thể lắng xuống. Nơi này chỏ có thể thấy ánh đèn mờ nhạt phát ra từ căn nhà, nhưng giờ phút này xem ra dù ánh sáng nhạt vẫn mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại để cho anh cảm thấy càng phát ra lạnh lẽo.
Ôn Vãn với người đàn ông khác ở cùng nhau, đến bây giờ anh vẫn không cách nào thừa nhận đây là sự thực.
Ôn Vãn ở Cố Gia mười hai năm, anh nó gì cô đều làm theo, vô luận anh làm chuyện gì, Ôn Vãn cũng sẽ vô điều kiện tha thứ anh. Coi như sau khi cưới anh làm ra nhiều ra nhiều chuyện khốn nạn , nhưng ở trước mặt mẹ, cô vẫn che chở anh không ngừng giúp anh che giấu.
Cho nên trong tiềm thức, Cố Minh Sâm cảm giác Ôn Vãn không thể rời bỏ anh, hoặc là nói căn bản sẽ không rời xa anh.
Vì vậy giữa lợi ích và Ôn Vãn, anh không chút do dự lần nữa bỏ qua Ôn Vãn, dù sao mặc kệ anh làm gì, Ôn Vãn đều sẽ tha thứ cho anh.
Khẳng định quan niệm này, Cố Minh Sâm không chút do dự , đã tung ra xì-căng-đan, quả nhiên công ty Hạ Trầm gặp chuyện phiền toái, hơn nữa vốn Hạ Trầm ở Hạ gia bị chèn ép, một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, cho dù là công ty cổ đông hay dư luận cũng đều buộc tội anh.
Tưởng rằng trong trận chiến này mình thắng, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hạ Trầm và Ôn vãn, anh mới đột nhiên hiểu ra người thua triệt để chính là anh.
Anh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay bị nắm nóng lên, sợi dây chuyền này là thứ duy nhất anh cho Ôn Vãn, nhưng là vì mua cho Kỷ Nhan, mới thuận tay mua cho cô.
Lúc ấy bọn họ cùng đi khu vui chơi, vừa đúng gặp phải quầy bán đồ lưu niệm , kỷ Nhan đối với mấy thứ này cảm thấy hứng thú vô cùng, hào hứng vào bên trong chọn lựa.
Lúc ấy Ôn Vãn đứng bên cạnh nhìn, chỉ là nhìn, đến cả sờ cô cũng không sờ, cô biết rằngnhững thứ này chắc chắn không thuộc về mình.
Nếu không phải là của mình, thì cần gì phải xem mà cố chấp?
Khi đó căn bản Cố Minh Sâm không để ý đến phản ứng của cô, vẫn cùng với Kỷ Nhan, chờ Kỷ Nhan chọn một đống đồ, lúc này mới quay đầu lại nhìn Ôn Vãn một cái: "Thích không?"
Ôn Vãn sững sờ, nghĩ lắc đầu, sau lại không biết Cố Minh Sâm suy nghĩ thế nào, nói một câu: "Không phải là sắp đến sinh nhật em sao, chọn một cái."
Đều là vật kỷ niệm, giống đồ với Kỷ Nhan, tùy ý như thế đủ để thấy thái độ của Cố Minh Sâm không có thành ý với Ôn Vãn, nhưng Ôn vãn vẫn rất vui mừng.
Cô đưa tay chọn một cái, chọn trúng sợi dây chuyền này.
Cố Minh Sâm mượn ánh trăng nhìn cẩn thận sợi dây chuyền, lúc này mới phát hiện hoa tai là hình trái tim nhỏ, bật một chút có thể mở ra.
Thì ra bên trong mặt còn có hình, thật bất ngờ.
Nhưng khi Cố Minh Sâm mở ra, khuôn mặt trong nháy mắt liền cứng lại, bên trong là một tấm hình nhỏ, mà người trong hình, rõ ràng chính là anh.
Gò má trẻ trung, vừa nhìn cũng biết là hình cách đây đã lâu , Cố Minh Sâm không cách nào tưởng tượng Ôn Vãn lại cất hình anh trong tim, anh lại làm chuyện có lỗi với cô thêm một lần . . . .
Nhớ tới những hành động của mình trong cuộc hôn nhân hai năm, trong lòng Cố Minh Sâm liền căng lên, anh rốt cuộc đã làm những gì, tại sao lại tự tay đẩy cô ra với người đàn ông khác.
Ôn Vãn lần lượt hỏi anh đến tột cùng là tới làm gì , anh không mở miệng được, nếu như nói là tới để tỏ tình , có lẽ Ôn Vãn sẽ không tin?
Anh đang chìm trong hồi ức không cách nào thoát ra được, cho đến khi Trình Vĩ điện thoại tới: "Giám đốc, đã tra ra được. Quả nhiên Hạ Trầm đã sớm điều tra qua phu nhân, hơn nữa rất kỳ quái, giống như là có hứng thú với phu nhân ."
Bỗng chốc Cố Minh Sâm cất dây chuyền rất nhanh, một đôi tròng mắt đen khẽ nheo lại.
Trình Vĩ tỉ mỉ thuật lại câu chuyện, trên mặt Cố Minh Sâm dẫn theo mấy phần dữ tợn: "Chọc phải đối thủ rồi.” -
Buổi tối Ôn Vãn lại bị Hạ Trầm lôi kéo làm một lần, lần này so với lần trước tốt hơn rất nhiều, ít nhất không có bị thương , cũng dần dần cảm giác thoải mái khi trải qua tư vị này.
Trong quá trình “mưa rơi”, Ôn Vãn có điện thoại , reo rất lâu, cô đưa tay muốn nhận, kết quả bị Hạ Trầm cắn cắn cánh tay: "Còn có ý định nghe điện thoại? Xem ra anh chưa đủ cố gắng."
Ôn Vãn bị anh vắt chân lên eo, luật động một cái, công thành phá đất, cô muốn hôn mê, kiềm chế nặn ra một câu: "Ngộ nhỡ có việc gấp."
Quả nhiên điện thoại mới vừa tắt lại reo lên, Hạ Trầm liếc nhìn xác định không phải là số lạ, lúc này mới quay cô lại, tư thế nằm sấp .
Ôn Vãn vừa đem điện thoại nhận, Hạ Trầm tấn công một cái, cô không chịu nổi sức lực của anh, lập tức nằm lỳ ở trên giường, không còn hơi sức"a lô" một tiếng.
Điện thoại là của Tiêu Tiêu, lại còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiểu Vãn, sao cậu vẫn chưa trở lại? Tớ xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ôn Vãn chợt mở mắt ra, nhưng sau lưng người nọ không nhanh không chậm ra vào , để cho cô hoàn toàn không có lực giãy giụa, không thể làm gì khác hơn là tận lực để cho âm sắc mình bình thường: "Sao, thế nào?"
Đại khái Tiêu Tiêu quá bi thương, hoàn toàn nói không nghe được gì, khóc một hồi lâu mới đứt quãng nói: "Tớ mất - thân rồi ! Khốn kiếp, Hạ Uyên thừa dịp uống rượu say, cưỡng hiếp tớ.”
Ôn Vãn há hốc mồm chưa kịp định thần, vừa đúng Hạ Trầm chợt gia tăng tốc độ, cô không khống chế được thất thanh gọi ra miệng, lúc này ý thức được đã không kịp rồi, chỉ nghe bên kia điện thoại hồi lâu vẫn không có tiếng
Ôn Vãn nhắm mắt thử dò xét nói: "Tiêu Tiêu?"
Tiêu Tiêu bên kia lúc này mới giống như sống lại, rống lên: "Ôn Vãn! Cậu cậu cậu……cậu. Không phải đang làm cái đó..!