Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 46: Chương 46




A Tước đối với tình huống trước mắt vô cùng phiền não, đang thời điểm tay chân luống cuống, Hạ Trầm gọi điện thoại tới: "Như nào vẫn không trở lại?"

Nghe đối phương cố làm giọng điệu trầm ổn, A Tước càng thêm làm khó xử, cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ gục xuống bàn tự lầm bầm, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Ôn, cô ấy uống nhiều quá. . . . . ."

Bên kia, Hạ Trầm im lặng: "Mang cô ấy trở lại."

A Tước vừa định mở miệng, Hạ Trầm chợt giống như là nghĩ đến cái gì, lập tức cắt đứt anh: "Địa chỉ, tôi đi sang."

Hạ Trầm tới thật nhanh, lúc đi vào hội trường ánh mắt tối tăm đi tuần tra một vòng, kết quả một cái liền nhìn thấy Ôn Vãn một tay níu cổ của A Tước, nâng ly rượu đưa bên cạnh anh, cánh môi mềm mại cũng sắp đụng phải hầu kết đàn ông.

Gân xanh trên trán càng nổi lên, cái người phụ nữ tửu lượng kém này!

Ôn Vãn uống rượu say thành cái dạng gì, Hạ Trầm đã biết, cho nên đoạn đường này tựa như bóp tim gãi phổi, bây giờ nhìn đến một màn này tức giận đến cắn chặt hàm răng, mỗi đi một bước cũng tràn đầy khí lực kinh người.

A Tước xa xa thấy được Hạ Trầm, vốn đang nắm khuỷu tay Ôn Vãn bỗng chốc thu hồi lại, ai biết anh mới vừa buông tay, cánh tay kia của Ôn Vãn cũng mềm mại bò tới: "Không uống sao? Tại sao, vậy thì anh sợ anh ta?"

Ôn Vãn nói xong, cười híp mắt chỉ chỉ người đàn ông đâm đầu đi tới.

Hạ Trầm bị nụ cười trên mặt cô đâm vào cặp mắt phát đau, đi tới lấy một tay kéo người vào trong lòng.

Mắt Ôn Vãn nhìn anh, ngược lại không lộn xộn, tất cả vẻ mặt cũng thay đổi hoàn toàn, nghiêng đầu qua ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.

A Tước lúng túng đứng lên, nơi vạt trước áo sơ mi còn rơi xuống một vết son môi gai mắt, anh thấy rõ ràng cằm Hạ Trầm căng thẳng vô cùng, đó là điềm báo nổi giận, không thể làm gì khác hơn là khẽ tằng hắng một cái: "Tôi đi lái xe."

Hạ Trầm không nói chuyện, cúi đầu hung hăng nhìn Ôn Vãn, đưa tay nhéo ở cằm cô cô vội vã ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi cuối cùng chỉ biến thành một câu: "Ôn Vãn, em có gan lắm!"

Có thể làm cho anh tức đến muốn giết người, trên thế giới này trừ cô thật đúng là không có người thứ hai.

Dì Tần mới từ phòng ngủ ra ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông hung thần ác sát nhìn chằm chằm Ôn Vãn, không nói hai lời đi qua, giọng điệu không tốt nói: "Cậu là ai? Mau buông Tiểu Vãn ra."

Lúc này, tâm tình Hạ Trầm hỏng bét khác thường, ngay cả lúc bình thường đối với trưởng bối làm ra vẻ khiêm tốn nên có cũng không còn sót lại chút gì, lạnh lùng trả lời: "Tôi là người đàn ông của cô ấy, hiện tại đưa cô ấy đi, cáo từ."

Dì Tần không chút nghĩ ngợi liền ngăn ở trước mặt hắn: "Nói bậy, chồng Tiểu Vãn tôi biết, đứa bé kia nhà lão Cố. Rốt cuộc cậu là ai à? Không buông tay tôi báo cảnh sát!"

Bà nói xong liền cầm điện thoại di động lên quơ quơ, một bộ chính nghĩa không từ nan.

Ôn Vãn híp mắt, cũng đưa tay đẩy Hạ Trầm: "Tôi mới không biết anh, cho tới bây giờ cũng không biết qua ——"

Cô mơ hồ không rõ ngập ngừng nói, cố tình hơi sức trên tay lại không đủ. Hạ Trầm gắt gao ôm hông của cô giam cầm người vào trong ngực, huyệt Thái Dương đập thình thịch đến mấy lần, ở bên tai cô nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Ôn Vãn, đừng làm rộn, em biết bà ấy không ngăn được anh."

Cặp mắt Ôn Vãn thẳng tắp nhìn anh, đáy mắt giống như là tụ đầy hơi nước. Ánh mắt như vậy làm cho anh không dám nhìn lần thứ hai, thế này nào giống như nhìn người yêu của mình? Rõ ràng là ánh mắt nhìn người xa lạ.

"Dì Tần." Âm thanh Ôn Vãn rất thấp, ở trong ngực Hạ Trầm chợt thông minh lên, "Cháu đi trước, đây là bạn cháu, chúng cháu giận dỗi thôi, dì đừng lo lắng."

Nhớ tới chuyện phòng ốc, cô biết mình không đấu lại Hạ Trầm, trước không nói, nếu lại liên lụy đến người trước mặt sẽ làm cho cô tuyệt đối ăn ngủ không yên.

Dì Tần nghi ngờ quan sát quan hệ của hai người, rất nhiều lời đến khóe miệng lại yên lặng nuốt trở vào, môi mấp máy, một hồi lâu mới thở dài nói: "Về nhà ngủ thật ngon một giấc, có chuyện gì gọi điện thoại cho dì Tần, ba mẹ cháu không có ở đây, dì cũng coi như nửa người thân của cháu vậy."

Không biết bởi vì uống quá nhiều rượu hay nguyên nhân khác, hốc mắt Ôn Vãn hồng hồng, cảm thấy lỗ mũi chua xót khác thường. Cô cười cười gật đầu: "Dì bảo trọng."

Hạ Trầm nửa ôm cô mới vừa ra khỏi khách sạn, còn chưa đi ra Ôn Vãn đã dùng lực tránh thoát ngực của anh, cô đứng không vững, lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Anh nghĩ đưa tay đi đỡ cô, một giây kế tiếp, cô chợt không có dấu hiệu nào quăng cho anh một bạt tai.

-

Thế giới thật giống như đột nhiên yên tĩnh trở lại, đời này Hạ Trầm vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, hơi sức của cô thật ra thì không tính lớn, nói trắng ra là chỉ là có chút thương mặt mũi thôi. Đều nói đánh người không đánh mặt, hơn nữa ngoài đường phố bị một phụ nữ tát vào mặt. . . . . .

A Tước đứng ở đàng xa cả kinh cặp mắt mở to, do dự cuối cùng vẫn không đi lên.

Hạ Trầm khẽ xoa mặt, quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt tích tụ khó dằn: "Náo đủ rồi?"

Ôn Vãn giận đến buồn cười: "Đồ lừa gạt."

Vốn Hạ Trầm đang dấy lên lửa giận chợt chầm chậm bị dập tắt, bởi vì thời điểm Ôn Vãn mắng ra ba chữ kia, cô đang khóc. Cô vừa cười, cũng vừa rơi lệ.

Hạ Trầm không biết nên hình dung cảm giác một khắc kia như thế nào, anh rõ ràng cảm thấy trái tim mình bị vật gì bén nhọn đâm một chút, thật nhanh, cũng rất đau.

Trực giác anh cảm thấy không ổn, một loại cảm giác chột dạ cực kỳ mãnh liệt, muốn đi qua chạm vào cô, lại bị cô không ngừng lui về phía sau tránh được.

"Tiểu Vãn, trước tới ——" Hạ Trầm duỗi tay về phía cô, không ngừng khắc chế trong lòng đủ loại nghi kỵ không hề có căn cứ, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, có phải em lại đang loạn tưởng cái gì không?"

Ôn Vãn lắc đầu một cái, cuối cùng dừng ở dưới đèn đường, ánh sáng hoàng hôn làm cho lệ trong mắt cô chiếu càng rõ ràng, giống như thủy tinh tỏa sáng, đâm vào anh làm cho anh khó có thể nhìn thẳng.

Ôn Vãn che lại hốc mắt, nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Tôi thật đúng là loạn tưởng? Hạ Trầm, anh chuẩn bị gạt tôi tới khi nào."

Hạ Trầm cảm thấy hô hấp của mình chợt ngưng trệ, nhìn bóng dáng gầy yếu đứng ở đó, như cây ngô đồng sau mưa lạnh run run rẩy rẩy, trong lòng tự dưng một hồi sợ hãi, bước nhanh đến phía trước liền ôm chặt cô vào trong ngực.

"Anh không biết em đang nhớ cái gì, đồng ý với anh, tạm thời quên những ý tưởng đáng sợ kia trong đầu em đi. Ngày mai chờ em tỉnh táo, chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Bây giờ, em đang say." Anh ấn thật chặt cô vào trong ngực, giống như sợ cô đột nhiên biến mất, một loại bất an mãnh liệt bao phủ anh, loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ làm anh sợ.

Ôn Vãn náo loạn thật lâu, một hồi khóc một hồi cười, chờ Hạ Trầm thật dễ dàng đưa được cô lên xe, người đã ngã ở trong ngực anh ngủ thiếp đi.

A Tước trầm mặc khởi động xe, từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một ít huyết sắc cũng không có, vệt nước mắt chưa khô dính vài sợi tóc đen dính vào bên má, nơi nào còn có bộ dạng khôn khéo lão luyện bình thường.

Anh không nhịn được thở dài, cũng không biết là nói cho Hạ Trầm nghe, hay là thuần túy lầm bầm lầu bầu: "Bình thường đè nén hơi quá."

Hạ Trầm không nói tiếp, đưa tay vén mấy sợi tóc tán loạn của cô ra sau tai, nhìn bên trên lông mi cụp xuống còn có những giọt nước mắt thật nhỏ, không nhịn được đưa tay lau nó đi.

Ngay cả lúc ngủ cô đều kháng cự anh đụng vào, đưa tay không kiên nhẫn đẩy ra.

Hạ Trầm ôm cô càng chặt hơn, khó chịu nhắm mắt lại, chuyện làm sao sẽ phát triển trở thành như vậy? Nguyên tưởng rằng có thể nắm trong tay tất cả, nhưng bây giờ càng ngày càng xa những gì mình dự định. Hơn nữa nhìn bộ dạng khổ sở này của cô, anh mới chợt hiểu mình bức cô đến trình độ nào.

-

Buổi tối Hạ Trầm sợ cô sẽ nôn, dùng nước nóng đơn giản lau cho cô một chút liền an tĩnh nằm ở bên người cô.

Mấy ngày nay hai người một mực tránh đối phương, anh vốn tưởng rằng chỉ cần cho cô thời gian tỉnh táo, chuyện chắc chắn sẽ có biến chuyển. Hơn nữa hôm đó ở cửa thư phòng nghe được cô chỉ trích Tưởng Thắng, thật ra thì nội tâm anh vô cùng xúc động.

Ba mươi lăm tuổi rồi, người chân chính quan tâm anh lại lác đác lơ thơ. Khi đó, Ôn Vãn rõ ràng là oán hận anh, nhưng nói mỗi câu cũng đều là bảo vệ cho anh. Hạ Trầm cũng không có trách cứ cô hại Tưởng Thắng phát bệnh, ngược lại có chút lộ vẻ xúc động, bị khí thế bén nhọn của cô ấy làm chấn trụ.

Chẳng qua lúc đó Tưởng Thắng phát bệnh, anh không thể không đưa người đi trị liệu trước, chờ lúc hết bận nghĩ tìm cô, cô đã tăt đèn, càng có ý tránh anh.

Vừa đúng mấy ngày này lại vội vàng sứt đầu mẻ trán, liền muốn cho thêm lẫn nhau một ít thời gian tỉnh táo, anh đối với Ôn Vãn còn tính hiểu, người phụ nữ này rất lý trí, không thể ép.

Nhưng lại không yên long để cô rời đi tầm mắt của mình, vừa lo lắng Hạ Uyên sẽ đối với cô bất lợi, vừa lại lo lắng Cố Minh Sâm. . . . . . Hạ Trầm không biết từ lúc nào mình cũng sẽ không có cảm giác an toàn như vậy, cũng sẽ có thời điểm bà mụ như vậy.

Bên cạnh cô khàn khàn hô "Khát" , Hạ Trầm đứng dậy lấy nước cho cô uống, hiện tại có kinh nghiệm, cẩn thận lại nhẫn nại. Đợi cô an tĩnh lại, không nhịn được liền cúi đầu dọc theo mi tâm của cô một đường hôn xuống.

Anh có chút sợ, đợi sau khi cô tỉnh táo chất vấn mình, nên trả lời thế nào?

Ngày thứ hai lúc Ôn Vãn tỉnh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, xoa huyệt Thái Dương, một tay đi sờ điện thoại di động ở đầu giường. Bỗng nhiên có người chủ động đưa tới, cô còn không nhịn được nói "Cám ơn" .

Chờ lúc tỉnh, chợt thấy đứng ở một bên người mình là Bái Bái, cô bé ôm cánh tay, mặt nghiêm túc mắt nhìn xuống cô.

Ôn Vãn cố gắng nghĩ lại chuyện đêm qua, lại đứt quãng không nhớ quá rõ ràng, chống thân thể ngồi dậy, giống nhau nghiêm túc nhìn lại cô bé.

Bái Bái mở miệng trước : "Cô và Anh Ba giận dỗi, có thể không dính dấp Phùng Tước không?"

Ôn Vãn bị cô bé chỉ trích không giải thích được, Bái Bái lại lại gần cô cau mũi một cái: "Cô cứ giả vờ đi, cho dù muốn tức Anh Ba, cũng đừng dùng Phùng Tước xuống tay, hắn là của tôi đấy, hiểu?"

Ôn Vãn ngắn ngủi mà run lên sững sờ, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Em thật giống như hiểu lầm ——"

Bái Bái khoát tay áo: "Phùng Tước rất được phụ nữ thích, tôi phải loại bỏ tất cả khả năng."

Ôn Vãn dứt khoát hơi nhếch môi không hề nữa giải thích.

Bái Bái đi đến trên giường ngồi xuống, trên mặt là vẻ thành thục lão luyện cùng cái tuổi này hoàn toàn không phù hợp: "Mặc dù nói không biết cô và anh Ba rốt cuộc thế nào, nhưng mà tôi lại cảm thấy hắn đối với cô rất dụng tâm. Mặc kệ hắn từ mục đích gì, chỉ là những tinh lực kia tiêu vào trên người cô không phải giả, có lẽ chỉ có chút tình cảm, ngay cả hắn mình cũng chậm lụt đây?"

Ôn Vãn có chút kinh ngạc Bái Bái nhỏ như vậy lại có thể nói ra loại này đạo lý lớn, không nhịn được gật đầu một cái: "Nói rất hay."

Bái Bái cũng không để ý tới thái độ cô qua loa, nghiêng đầu suy tưởng một hồi, nhẹ nhàng khạc ra một câu: "Có một số đàn ông trong lòng rõ ràng, cố tình muốn giả bộ hồ đồ, đáng hận hơn đấy."

Ôn Vãn nhìn cô không nói lời nào, Bái Bái lúng túng sống lưng thẳng tắp, lại làm ra dáng vẻ đàm phán: "Tóm lại chuyện cô và anh Ba, chính các người giải quyết, chớ giày vò Phùng Tước càng đừng coi hắn như con cờ."

"Anh Ba đã để thư ký định hai vé “ca cùng hỏa” (hát và múa?), bộ vũ kịch này là cô muốn xem chứ?" Bái bái thần thần bí bí xông nàng nháy mắt. (cái này mình ko biết dịch thế nào, mọi người góp ý để mình sử nhé)

Mắt Ôn Vãn nhìn sách điện ảnh tuyên truyền trên bàn sách, im lặng dời đi tầm mắt.

Bái Bái một bộ dạng "Bị ta đoán trúng", lại lại gần cô một chút nhỏ giọng rỉ tai: "Đừng nói tôi không cảnh tỉnh cô, dù có mâu thuẫn, cũng phải nói ra giải quyết cho tốt. Anh Ba người này thật ra thì rất đần, biết rõ phụ nữ không thích nghe lời nói thật, nhưng chỉ cần cô mở miệng hỏi, bình thường hắn sẽ không gạt người."

Ôn Vãn không muốn nghĩ vạch trần sắc mặt đáng ghê tởm của anh nữa, đối với Bái Bái hất cái cằm lên: "Nói xong? Tôi muốn thay quần áo."

Bái Bái đi, Ôn Vãn từ sáng sớm cũng không nhìn thấy Hạ Trầm, ngay cả Tưởng Thắng cũng không biết đi nơi nào, cô đã tìm Hạ Đình Diễn hỏi, đáp án cũng là"Không biết" .

Ôn Vãn chuẩn bị chờ Hạ Trầm trở lại hỏi rõ ràng, ai biết đợi chính là hai ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.