Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 100: Chương 100: Chương 97




Tiêu Tiêu trở về nghe được không ít chuyện linh tinh, thân phận lúc này của Hạ Uyên mới được làm sang tỏ, tất cả mọi người đều nhỏ giọng bàn bạc ở sau lưng.

Cô cố ý không thèm nghĩ nữa, thật ra mỗi một chữ một câu đều nghe được rất rõ.

“Nói như vậy thì Tiêu tổng giám có biết không?”

“Biết rõ, nhưng mà vất vả lắm mới câu được con rùa vàng, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác được, cậu xem cô ta cũng lớn tuổi rồi.”

“Nhưng không ghê tởm sao? Bình thường thấy Hạ tổng giám rất đứng đắn, lại có thể cùng mẹ kế của mình…….”

“Loại nhà giàu có gia thế, cậu còn hi vọng là sẽ sạch sẽ sao? Tôi muốn nói, đàn ông vụ trộm lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai. Mẹ kế cũng là người có thân phận, còn là người từng ở trong làng giải trí, bây giờ lại không có chồng, phụ nữ như vậy thật sự có thể chịu được nhàm chán.”

“Chậc, Tiêu tổng giám cũng quá đáng thương rồi.”

“Đáng thương cái gì? Không nói chính xác nhưng người ta cũng chỉ để ý đến tiền, huống chi dáng vẻ Hạ Uyên không tệ, nhắm một mắt mở một mắt ——”

Âm thanh tiếng giày cao gót “lộc cộc” xa dần, Tiêu Tiêu ở trong phòng rửa tay nửa ngày không bước ra.

Trên đời có rất nhiều chuyện kỳ lạ, rõ ràng có một số việc người trong cuộc cũng không để ý tới, mà người khác có thể nói tới rất sống động. Nếu nói trong lòng không có chút nổi sóng là giả, nhưng kể từ khi bắt đầu đã tha thứ cho anh, cô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.

Cả một ngày ở công ty luôn có cảm giác bị ngưởi nói to nhỏ sau lưng, lúc nghỉ trưa tiểu J cũng đi lại đây, nhìn cô muốn nói lại thôi.

Tiêu Tiêu ngẩn đầu, có chút bất đắt dĩ: “Em cũng muốn biết chuyện tình?”

Tiểu J liếc mắt, nhưng lo lắng nơi đáy mắt không có giảm bớt: “Hạ Uyên và người đó, là thật sao?”

Chuyến đi này của bọ họ thật đúng, có một số việc Tiêu Tiêu nghĩ là sẽ che giấu nhưng không giấu được.

Cô hơi cúi mắt, ngắm cây viết ký trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không phải em cũng biết đó sao?”

Tiểu J im lặng, sau đó thở dài: “Em cảm thấy Hạ Trầm đối xử với chị rất tốt, có phải người phụ nữ kia dụ dỗ Hạ tổng? Thừa tinh lực, nhất thời không kìm chế được.”

Tiêu Tiêu bị bộ dáng đùa giỡn của tiểu J làm cho bật cười, cô sờ cằm dáng vẻ như suy nghĩ điều gì, còn phối hợp gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Cô nói xong thì cuối đầu xem tài liệu, cô khiến tiểu J giảm cảm xúc không muốn nhiều lời, do dự lui ra ngoài, lại đi vào đưa cho cô ly cà phê: “Đàn ông mà, đều sẽ có lúc làm sai. Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị, hơn nữa nhất định chị không được tìm anh ta cãi nhau, tới lúc đó ngược lại để cho hồ ly tinh kia được lợi.”

Tiểu J càng nói càng thái quá, rốt cuộc Tiêu Tiêu kiềm chế chỉ vỗ vai đối phương: “Được rồi, chị không sao. Bọn chị rất tốt, không có cãi nhau.”

Tiểu J ngờ vực nhìn cô.

Tiêu Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Anh còn đợi để đón chị.”

Ai ngờ tiểu J nhíu mày càng sâu: “Chị không thể thỏa hiệp vô điều kiện như thế, ít nhất khiến cho anh biết bản thân làm sai, bằng không về sau sẽ còn phạm sai lầm, hơn nữa sẽ cảm thấy chị rất dễ ức hiếp.”

Tiêu Tiêu đau khổ che cái trán, bị lời nói mâu thuẫn trước sau của nhóc là cho dở khóc dở cười, khoát tay nói: “Chị thật sự phải làm việc.”

Tiểu J không nói bĩu môi, vẫn không yên lòng mà nói: “Có chuyện gì thì nói với em, đừng kìm nén.”

Tiêu Tiêu chỉ cửa, lúc này tiểu J mới lưu luyến đi ra ngoài. Đến khi không thấy bóng dáng, cô mới thở phào một hơi.

Đêm đó Hạ Uyên không có tiếp tục giải thích, nhưng luôn ra ám hiệu cho cô, lúc đó anh và Mạnh Vân Khiết trừ bỏ có chút mập mờ thì không có phát sinh thêm chuyện gì. Thật ra cũng không sao cả, chỉ là cô cảm thấy, đối với chuyện quá khứ anh không chịu nói tỉ mỉ, chắc có điều gì muốn che giấu.

Anh còn có việc cất giấu ——

Nghĩ như vậy, trong lòng cô có chút lo lắng, có chút sợ hãi.

Tình cảm của hai người không biết còn có thể chịu đựng bao nhiêu thử thách từ những lời nói dối, cô đã tha thứ một lần, không tin rằng vì anh mà lại tha thứ thêm lần nữa.

Đang mất hồn, điện thoại trên bàn rung vù vù, cô cầm lấy vừa nhìn, là một số xa lạ.

_

Mạnh Vân Khiết buộc tóc đuôi ngựa cao, trang phục và dáng vẻ so với buổi tiệc tối hôm đó hoàn toàn khác nhau, một cái áo sơ mi trắng đơn giản nổi bật ngũ quan nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ, giống như bộ dáng người phụ nữ thành thục nên có một chút, ngược lại lại có và phần trẻ con trên nét mặt.

Trong chốc lát Tiêu Tiêu có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm cô rất lâu.

“Cô đã tới, thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.” Mạnh Vân Khiết nhẹ nhàng quấy động chất lỏng màu nâu trong ly, do dự lấy mắt kính, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu bình tĩnh nhìn lại: “Cũng có chút do dự, nhưng tôi còn muốn xem một chút cô sẽ nói gì với tôi.”

Mạnh vân Khiết cười châm biếm, vẻ mặt có chút gượng ép: “Tôi sẽ rời đi ngay, có lẽ sẽ không có cơ hội để trở về, anh ta không muốn tôi lại xuất hiện ở chỗ này.”

Tiêu Tiêu gật đầu, phong cách của Hạ Uyên, cô không cảm thấy ngạc nhiên.

Mạnh Vân Khiết lại im lặng, có lẽ cô cũng không muốn nói nhiều, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Tiêu Tiêu cũng không có thúc giục cô, cuối đầu nhấp một hớp Latte trước mặt.

“Tôi cũng là bạn học của Hạ Uyên, tôi vẫn thích anh ấy. Nhưng mà từ khi bắt đầu tôi đã biết, tâm người đàn ông này rất lạnh, trong thế giới của anh chỉ có quyền lợi, mọi thứ khác đều không có.”

Mạnh Vân khiết chầm chậm nói, Tiêu Tiêu cũng im lặng lắng nghe, đây là một nơi mà chưa bao giờ có thể đuổi theo kịp thế giới của Hạ Uyên.

“Đàn ông có dã tâm là chuyện rất bình thường, dã tâm của Hạ Uyên sớ đã lớn hơn nhiều so với người bình thường.” Mạnh Vân Khiết nói xong dừng lại một chút, đối với Tiêu Tiêu hơi nhếch mi, giọng điệu tăng thêm: “Cô khôngbiết với anh ta có bao nhiêu khát vọng mãnh liệt với quyền lợi, hoặc là nói, anh vì có thể tới được Hạ thị, đến cuối cùng đã là những gì.”

Bỗng nhiên Tiêu Tiêu nắm cái chén trong tay có hơi căng thẳng, mím môi không nói.

“Cô có biết Hạ Uyên và Hạ Phong là anh em, nhưng mà, làm sap hạ phong lại xảy ra tai nạn xe cộ, anh ta cũng là người rõ nhất, bởi vì ——”

Mạnh Vân Khiết hạ giọng, nói từng chữ: “Lúc ấy anh ta ở ngay hiện trường, tất cả đều do anh bày ra.”

Đầu óc Tiêu Tiêu ong ong một tiếng nổ tung, tất cả suy nghĩ giống như trong phút chốc đều dừng lại, bên tai không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của Mạnh Vân Khiết.

Người dịu dàng như Hạ Uyên, bình thường đối với cô hỏi han cân cần, vẻ mặt luôn mỉm cười nhìn vào cô Hạ Uyên….. Anh sẽ không tự tay sắp đặt chỗ chết cho người anh của mình?

Tiêu Tiêu chậm chạp ngẩn đầu nhìn về phía người phụ nữ đối diện, cô nghĩ sẽ mở miệng phản bác, bản năng bảo vệ Hạ Uyên, nhưng vì sao ngay cả một chữ cũng không nói ra được?

Thât sự những điều này còn hơn cả sự tàn khóc, Tiêu Tiêu hốt hoảng lại nghe Mạnh Vân Khiết nói tiếp: “Chuyện này cô đã không chịu nổi? Cô biết rõ anh ta bao nhiêu, vậy mà cô dám nói là thương anh ấy?”

Giống như lúc này Tiêu Tiêu mới hiểu được Mạnh Vân Khiết tìm nguyên nhân của mình, cô tới để tuyên chiến, cô nói sự thật đó mà không có Hạ Uyên ở đây nói trước mặt mình, buộc bản thân phải lựa chọn, nếu cô không chấp nhận được mà rời đi, như vậy Mạnh Vân Khiết là người chiến thắng.

Mạnh vân Khiết nhìn vẻ mặt Tiêu Tiêu lộ ra vẻ khó tin, chậm rãi, cười khổ một tiếng: “Tôi không như cô có một chuyện tình dài như vậy, là tôi không cam lòng. Rõ ràng tôi lầm nhiều vậy, tôi thương anh ấy nhiều hơn cô, nhưng vì sao anh ấy lại chỉ nhìn thấy cô? Là tôi muốn anh ấy hiểu được, đến cuối cùng cô và anh sẽ không tới được với nhau, chỉ có tôi và anh giống nhau, thế giới của anh tràn ngập màu đen, chỉ có tôi chịu đợi anh cùng nhau ở trong bóng tối.”

Tiêu Tiêu nhìn ánh mắt của Mạnh Vân Khiết hiện lên tia đau thương, một khắc kia thậm chí cô còn có chút đồng tình với đối phương, mặc kệ rốt cuộc đối phương đã làm gì, ít nhất cô cũng có dáng vẻ dũng cảm vì yêu làm cho cô toàn toàn kinh sợ.

Ở phương diện này thì Mạnh Vân Khiết, thật sự là mạnh hơn cô rất nhiều.

Dường như Tiêu Tiêu nghẹn nơi cổ họng, ngực rung động dữ dội chứa nhiều cảm xúc, đầu óc cô rối bời, không biết nên nói gì để phá vỡ nỗi buồn trước mắt.

Rất buồn, buồn tới mức trái tim cô có chút co rút đau đớn.

_

“Chuyện Đình Diễn trúng độc trong bệnh viện nhất định cô đã ngh thấy, đó cũng là do Hạ Uyên làm. Mục đích chính là giá họa cho Hạ Trầm, cũng vì như thế, lúc này mới có chuyện mọi người trong tang lễ của Hạ lão gia ép buộc Hạ Trầm giao ra quyền lực.”

Những chuyện này là Tiêu Tiêu nghe nói qua, lúc ấy nghe toàn bộ lời đồn nghiêng về phía Hạ Trầm, đương nhiên cô cũng tin tưởng. Thật sự bỏi vì con người Hạ Trầm quá tẻ nhạt, hơn nữa lúc trước còn có lời đồn anh hại chết Hạ Phong. Điều này, cô giống như tron nháy mắt đã hiểu rồi, không cần phải nói, vậy lời đồn cũng do Hạ Uyên cố ý truyền ra, một vòng lại một vòng, sớm đã nằm trong kế hoạch của Hạ Uyên.

Tiêu Tiêu nghe việc này, rõ ràng là đang nói người yêu của cô, nói tới người thân bên cạnh cô, nhưng vì sao lại xa lạ thế này? Việc nhẫn tâm độc ác, mất hết tính người thật sự là Hạ Uyên sao? Người mà cô không tiếc vứt bỏ tất cả nguyên tắc của mình để yêu là Hạ Uyên đó sao?

Mạnh Vân Kiết nhìn sắc mặt Tiêu Tiêu càng ngày càng tái nhợt, cắn chặt răng, vẫn là nói ra những lời còn lại: “Hạ Uyên đã sớm bày ra tất cả việc này, trước đây là do cơ thể anh không được tốt, nhưng bây giờ đã hồi phục như bình thường. Anh tiếp tục giả bệnh đơn giản là để che giấu tai mắt của mọi người, bao gồm việc đi làm tổng giám của toàn soạn tạp chí, tất cả đều là một phần của kế hoạch.”

Tiêu Tiêu cảm giác toàn thân mình đều tê dại, tiếp theo nghe được nội dung kinh sợ xem như cảm giác không giống nhau, chỉ ngây ra nhìn Mạnh Vân Khiết, nghe cô nói một câu, tự như lưỡi dao sắc bén, hướng tới ngực cô chầm chậm đâm vào.

“Tôi cũng là một phần trong kế hoạch của anh, anh biết gia cảnh nhà tôi không tốt, biết khi đó tôi bị nhà đầu tư ép tới cùng đường, cho nên có ý sắp xếp tôi tiếp cận Hạ lão gia.” Mạnh Vân Khiết híp mắt quan sát phản ứng của Tiêu Tiêu, thấy bộ dáng của cô hồn bay phách lạc, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, môi đỏ mọng khẽ di chuyển: “Sau đó Hạ lão gia gặp chuyện không may, cũng là âm mưu của Hạ Uyên.”

Đáy lòng Tiêu Tiêu như đàn đã đứt dây, bỗng nhiên nước mắt lại không chịu thua kém tranh nhau rơi xuống.

Trên thế giới thật sự có ….. Người đàn ông đáng sợ vậy sao?

Họ là người thân của anh, là anh em ruột thịt, người cha nuôi dưỡng anh lớn khôn, ngay cả có ngàn vạn lý do, nhưng làm sao có thể xuống tay được đây?

Cô không thể liên tưởng chuyện kia với người mỗi ngày cùng ngủ với cô, cô tự cho là người đàn ông thốt nhất trên thế giới đang ở đây.

Hạ Uyên tốt như vậy, trên thực tế cũng chỉ là người đàn ông cầm thú?

Tiêu Tiêu ngỡ ngàng nhìn Mạnh Vân Khiết, tay không nghĩ muốn nắm được cái gì, nhưng trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì cũng không muốn đứng lên, đầu ngón tay rối loạn, ngược lại dùng thìa trên bàn để đảo tất cả mọi thứ trong cái chén, hỗn loạn giống như bản thân bay giờ.

Tiếng động đột ngột làm cho ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều liếc qua, cô thất thần đứng dậy, khóe môi khô khóc bị chấn động, lúc này vất vả mới nói ra được môt câu: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng gọi ở phía sau lưng, Mạnh Vân Khiết hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô: “Đây chính là sự thật của Hạ Uyên, ở trước mặt cô bất quá là anh đang ngụy trang thôi, nếu cô nói thương anh, phải yêu anh thư thế. Cô có thể chấp nhận sao? Nếu không ——”

“Rời khỏi anh ấy nhanh một chút.”

_

Tiêu Tiêu không biết làm sao mình về tới nhà, vốn nghĩ rằng những điều tồi tệ trong quá khứ của anh chẳng qua chỉ là những âm mưu vô lý, nhưng bây giờ tất cả ở trước mặt cô, đã muốn vượt qua ngoài giới hạn chịu đựng của cô.

Người đàn ông này, cô khẳng định mình chấp nhận được sao?

Từ nhỏ Tiêu Tiêu đã phải trãi qua những quy củ trong giáo dục và cả quá trình trưởng thành đều không có vượt quá một chút nào, cô rất rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm, ít nhất cuộc đời cô cũng có một thước đo, đạo đức quy tắc phải trái đúng sai, trong lòng cô luôn có một ranh giới cuối cùng.

Cô không tưởng tượng nổi là vì cái gì mà có thể làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, hơn nữa người đàn ông tàn nhẫn thế, thật sự cô không biết mình có thể thương anh được bao lâu?

Tình yêu cũng không phải là mù quáng.

Tiêu Tiêu ngồi trên ghế sô pha nhìn mọi thứ xung quanh, giang phòng trọ chật hẹp này khắp nơi đều là bóng dáng của Hạ Uyên, nơi này tràn ngập người đàn ông khiến cô hạnh phúc và sung sướng, cô bị cuốn hút vào tất cả con người anh, cho đến bây giờ trong lòng cũng xác đình bản thân còn yêu anh.

Chỉ là nhớ tới anh, trong lòng lại dâng lên ngàn vạn cảm xúc.

Nhưng tất cả sau hôm nay, cô phảng phất cảm thấy chính mình không dậy nổi, Hạ Uyên như thế, cùng với sự tưởng tượng của cô thật sự kém quá xa.

Cửa truyền tới âm thanh mở khóa mật mã, Hạ Uyên đã về, mỗi động tác của anh cô đều biết rõ, cho dù không nhìn thấy, chỉ là tiếng bước chân thôi cô cũng biết là anh.

“Làm sao lại không mở đèn?” Đúng là khoảnh khắc mặt trời chiều trượt xuống đườn chân trời, trong phòng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, Hạ Uyên liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng đang dựa nửa người vào ghế sô pha, lại không thấy rõ nét mặt của cô.

Tiêu Tiêu thu lại cảm xúc, lúc anh mở đèn thì nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt.

Ánh đèn lập tức thắp sáng toàn bộ thế giới, Hạ Uyên đứng ở trước cửa, vừa định mở miệng nói điều gì, lại nghe đối phương nói một câu: “Chúng ta, chia tay đi.”

“………”

_

Thật ra mỗi ngày Hạ Uyên đều chờ tới giây phút này, chưa từng có một người nào làm cho anh khó xử như vậy, thật sự là không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt chờ nhận tội, bị cô dễ dàng nói câu đầu tiên thì có thể vứt bỏ.

Giống như đồ bỏ đi.

Ánh mắt Tiêu Tiêu nhìn anh cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện cũng rất rõ ràng, đây là quyết định thật lâu của cô, Hạ Uyên biết không thể nào xoay chuyển được.

Anh đứng một chỗ, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra, nghĩ sẽ giải thích, nhưng không biết giải thích như thế nào.

Hận không thể che giấu những bí mật kia trọn đời không thể tìm ra được, đúng là ánh mắt cô vẫn còn ánh sáng.

Đôi mắt cô sạch sẽ không chớp mắt quan sát anh, cặp mắt kia rất đơn thuần, nhiều lần bị cô nhìn như vậy, anh đã sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

Giống như bị nghẹn ở cổ họng, rất lâu anh mới nói được một câu: “Chúng ta nói chuyện.”

Tiêu Tiêu lắc đầu, hơi nghiêng người: “Chuyện nên biết em cũng đã biết, Hạ Uyên xin lỗi, tha thứ cho em có chút………”

Có chút gì cô chưa nói ra khỏi miệng, chỉ là cứng ngắt như bức tượng điêu khắc bình thường.

Chân Hạ Uyên giống như đỗ chì, từng bước đi rất nặng nề, anh tăng giọng điệu, đến gần cô, lại cẩn thận tới mức muốn chạm cũng không dám chạm vào, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô: “Anh yêu em, Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu cắn môi, gần như là dùng toàn bộ sức lực, lúc này mới ép bản thân không được rơi lệ. Yêu sao? Cô cũng yêu anh, nhưng cũng không phải chỉ cần tình yêu mà không cần gì cả.

Huống chi, tình yêu của cô, thật sự là nguyên vẹn với Hạ Uyên sao?

Âm thanh của Hạ Uyên thô ráp trầm thấp, giống như là bị cát đá nghiền ép qua vậy, mỗi một lời nói rất khó khăn: “Anh biết, bây giờ em cảm thấy rất sợ anh, nhưng mà anh…. Đối với em là thật lòng.”

Bình thường anh rất khéo nói, nhưng tới bây giờ mới phát hiện nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy không tìm ra một câu làm cho cô vui vẻ, nhiều lời nói thế, làm sao lại không tìm ra một câu phản bác cho mình đây.

Tiêu Tiêu ngẩn đầu liếc nhìn anh một cái, đôi mắt sớm đã đỏ.

Lúc này Hạ Uyên mới phát hiện thì ra cô đã khóc, mũi nho nhỏ hơi sưng đỏ. Tâm của anh liền mềm nhũn, đau lòng muốn chết, đưa tay muốn ôm lấy cô: “Bà xã ——”

Gần đây anh mới đổi tên gọi thân mật, sau đêm mà cô tha thứ cho anh, anh liền gọi cô như vậy.

Tiếng gọi lúc này giống như châm biếm, Tiêu Tiêu đưa tay ngăn cản trước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh tính kế em, không quan trọng, quá khứ của anh thế nào cũng chẳng sao. Nhưng mà Hạ Uyên, tình yêu của em không thể chống đỡ vô kiều kiện cứ tha thứ cho anh giết cha giết anh vì quyền lực coi mạng chẳng ra gì vì không có người đàn ông như vậy.”

Cô nhìn bộ dáng kinh ngạc của anh, trong lòng càng thêm đau, vẫn dùng sức chỉ ngực mình: “Lương tâm của em, không lừa được chính mình.”

Cùng cuộc sống như thế cho dù ai cũng cảm thấy đáng sợ, cho dù thương anh, cũng không nên dung túng anh đến mức này.

Hạ Uyên nắm chặt tay thành quyên, giữa hai đầu lông mày tràn đầy sự nhẫn tâm mà Tiêu Tiêu chưa từng thấy qua, anh đang tự khống chế, khớp xương căng tới mức trắng bệch.

Tiêu Tiêu chưa từng thấy anh như vậy, theo bản năng lùi ra sau từng bước, giờ phút này ý thức cô đã muốn tỉnh táo rất nhiều, người đàn ông này còn có mặt khác tàn độc nhẫn tâm, vẫn bị anh che giấu một bên.

Có lẽ đây mới chính là anh, cô …… lại bị lừa.

Hạ Uyên trầm mặc chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của cô, sau khi cô lùi từng bước, đã dễ dàng đâm anh bị thương.

“Tiêu Tiêu, đừng sợ anh.” Đáy mắt anh tràn đầy vẻ thất vọng nâng tay lên lại vô lực buông xuống, khóe miệng gượng ép nâng lên.

Rõ ràng trong lòng đau gần chết, vẫn là cố gắng gượng cười, muốn cho cô biết, anh ở trước mặt cô mãi mãi là như vậy, sự dịu dàng của anh không phải là giả.

Tác giả nói vài lời: lại viết hai chương kết, ta muốn khống chế số lượng từ cho tốt T T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.